Chấn tĩnh lại Vera liền nhanh chóng phóng đi ra khỏi nơi này, vài phút sau em đã ra ngoài và tụ họp với hai người còn lại. Vera không có ý định muốn báo thông tin chấn động này cho tất cả mọi người ở nơi đây, thứ nhất là rất khó khăn và cũng chưa chắc có ai tin, thứ hai là vì em cũng chẳng thèm quan tâm sống chết của họ, đã tới đây để mạo hiểm tìm bảo vật thì phải chuẩn bị sẵn tâm lí có thể ngã xuống!
Theo chỉ dẫn của Gerda nhóm bọn họ đã đến một vùng đất trống khá là bằng phẳng nằm ở trên cao có thể quan sát phía dưới, sau đó Vera liền hộ hai học viên kia dựng lều trại. Sau khi dựng xong hai chiếc lều đẹp đẽ nhìn có vẻ đắt tiền thì Vera lấy ra một viên nhộng rồi ném xuống đất, lập tức một ngôi nhà mini hiện lên!
Thấy ngôi nhà xinh xắn xuất hiện ngay trước mắt cả Gerda và Caradoc đều há hốc mồm kinh ngạc, Caradoc cảm thán nói;
“Không ngờ đội trưởng lại chuẩn bị đầy đủ như thế này luôn, đây là nhà mini thông minh siêu đắt tiền đó!”
Gerda cũng thêm lời; “Không hổ danh là tân học viên xuất sắc nhất trong trường ta, đồ dùng cũng chơi toàn hàng xịn.”
Vera chỉ cười nhẹ giải thích; “Ở nhà em thường xuyên vào khu rừng nhiệt đới Vincent để săn hung thú rèn luyện nên phải sắm món đồ chơi này mới thuận tiện.”
“Ồ là vậy à.” Nói rồi nhóm bọn họ ngồi ăn tối cùng nhau rồi ai vào lều của người nấy để nghỉ ngơi. Nơi họ dựng trại cách khá xa những doanh trại khác nên cũng không bị ai đến làm phiền, hơn nữa nhóm Vera cũng có thiết bị dò xét chiến lực xung quanh nên không lo lắng về việc bị đánh úp bất ngờ.
Ngồi trong nhà Vera đang sửa soạn thông tin mà mình biết được sau khi phân tích các hoa văn kì bí trên bức tường, em liền làm một bản báo cáo với những lí do thuyết phục nhất để nộp lên cho tổng bộ ban kiểm soát nhiệm vụ.
Vừa đánh máy Vera vừa nghĩ thầm; “Không ngờ sự thật ở sâu bên trong ngôi miếu hoang này lại là như thế, nếu bên trong ngôi miếu đó giống như những gì mà đám khảo cổ công bố thì với thực lực của mình ít nhất cũng vào đó húp được chén canh.”
Nhìn lại những thông tin mà mình vừa kiếm được Vera lắc đầu thở dài; “Bây giờ chỉ còn cách báo cáo việc này về học viện để họ cử những chiến nhân mạnh mẽ đến đây hành động thôi, còn nhóm học viên như mình chắc chắn sẽ nhận được lệnh rút lui!”
Bản báo cáo của Vera đích thân nộp lên được gửi đi ngay trong đêm, tại tổng bộ trong học viện sau khi nhận được báo cáo này liền gây nên một trận sóng gió kinh hoàng cho các cán bộ cấp cao. Tất cả các giảng viên trong học viện SC lúc này đều đang lục tục họp mặt rồi bàn bạc kế hoạch, ngay cả viện trưởng đang đi công tác xa cũng sẽ đến họp online!
Sáng hôm sau khi tất cả mọi người đã thức giấc, Gerda đứng vươn vai một cái rồi nhìn về phía ngôi miếu khổng lồ lẩm bẩm; “Còn một ngày nữa thôi.”
Cả Gerda và Caradoc đều đang rất mong chờ đến giây phút cánh cửa nối vào phần trong của ngôi miếu được mở ra để họ có thể đi vào tìm kiếm báu vật. Bị kẹt tại ‘Tân Tinh – đỉnh phong’ một thời gian khiến họ rất muốn tìm được bảo bối có thể hỗ trợ đột phá cấp bậc.
Lúc này Vera sau khi vệ sinh cá nhân xong mới mở cửa bước ra ngoài, được vài tia nắng sớm ấm áp chiếu lên người Vera thoải mái vươn vai vô cùng sảng khoái. Cảnh tượng này khiến Caradoc nhìn không chớp mắt, thấy thế Gerda liền gõ đầu hắn ta một cái rồi nói;
“Bình thường cậu nhút nhát lắm mà sao vừa rồi nhìn ngắm Vera không chớp mắt thế!”
Caradoc đỏ mặt lên trừng mắt với Gerda ấp úng đáp lại; “Cái gì mà nhìn không chớp mắt chứ, có cậu như thế thì có.”
“Haha cậu không cần phải cãi, mị lực của Vera ai cũng biết rõ rồi đến tớ là con gái mà cũng sắp không kìm nổi rồi đây.”
Nhìn hai người trêu đùa nhau Vera cười khổ lắc lắc đầu tiến lại gần chỗ hai người đó rồi lên tiếng;
“Tổng bộ gửi tin tới nói rằng chúng ta cứ tiếp tục ở đây chú ý quan sát động tĩnh của những thế lực khác, khoảng ngày mai sẽ có thêm một nhóm nhân lực của học viện nữa đến lúc đó họ sẽ phân phó tiếp.”
Nghe vậy hai người kia ngạc nhiên chút ít rồi Caradoc nói; “Xem ra thượng tầng trong học viện cũng muốn thu hoạch được chút ít trong ngôi miếu này nhỉ, còn cử thêm một đội nữa tới luôn.”
Gerda cũng nói; “Họ chỉ coi chúng ta là kẻ dò đường thôi ư, khi biết được thông tin chi tiết tại nơi này rồi thì lại cử nhóm khác đến để tranh công à?”
Vera liền lên tiếng; “Đến ngày mai khi họ đến đây thì anh chị sẽ hiểu thôi, còn bây giờ chúng ta cứ theo lệnh mà làm cho tốt nhiệm vụ của mình là được.”
“Được rồi em nói cũng đúng, mà dù thế nào đi chăng nữa chị cũng nhất định sẽ vào đó xông pha một hồi, nếu có lệnh rút lui chị cũng sẽ không làm theo đâu!”
Caradoc tiếp lời; “Phải, mình cũng thế... mình muốn vào trong đó tìm kiếm bảo vật!”
Vera không nói gì nữa đeo chiếc mặt nạ vào rồi di chuyển đi qua gần những doanh trại phía dưới để quan sát tình hình mọi người ở đây, em muốn tìm xem có ai cũng biết được những thông tin kinh hoàng như mình không.
Những thông tin kinh hoàng kia tạm thời Vera chưa nói cho hai học viên còn lại trong nhóm biết, cả lệnh từ học viện đêm qua ban bố xuống Vera cũng chỉ nói cho họ phân nửa. Sự thật là nhóm được học viện vừa cử đi không phải học viên mà chính là các giảng viên có thực lực cao cường, họ đến đây không phải để hỗ trợ nhóm Vera mà là để tầm bảo và có lẽ sẽ ra lệnh cho nhóm Vera rút lui!
Mọi chuyện vẫn diễn ra yên ổn cho đến gần trưa ngày hôm sau, lúc này đám ba người Vera đang ngồi trò chuyện tại nơi dựng trại. Chợt có hai người không biết từ đâu nhảy ra trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt nhóm học viên này. Trong khi Vera chỉ bình tĩnh đứng dậy thì Gerda và Caradoc liền lấy ra vũ khí tạo thế chiến đấu nhắm về phía hai người kia, vừa nhìn rõ hai người Gerda và Caradoc giật mình vội cất vũ khí rồi cúi đầu xuống cùng Vera đồng thanh;
“Chúng em chào thầy cô ạ!”
Trước mặt ba học viên là hai người một nam một nữ trông khoảng ba mấy tuổi mặc bộ đồ đồng phục chiến đấu của giảng viên học viện SC. Người giảng viên nam trông khá là anh tuấn và tao nhã phẩy tay ra hiệu nhóm Vera không cần cúi đầu nữa, rồi người này lên tiếng;
“Xin chào ba em, thầy tên Bernard là giảng viên trong học viện chúng ta, thầy chuyên phụ trách mảng tiền tuyến chiến đấu.”
Nói rồi anh ta giơ tay qua phía nữ giảng viên rồi giới thiệu; “Đây là cô Xavia rất nổi tiếng trong học viện đó, cô ấy chính là tân phó viện trưởng mới nhậm chức từ năm ngoái!”
Cả ba người học viên đều nhìn về phía nữ giảng viên với vẻ ngạc nhiên, nhất là Vera vì em không nghĩ phó viện trưởng lại là một người trẻ như thế này. Dung nhan cô kiều diễm, da thịt trắng như tuyết, bộ ngực ngoại cỡ như muốn phá áo mà ra, cô mỉm cười tỏa ra một vẻ gợi cảm khó tả.
Cô Xavia cười nhẹ gật đầu với nhóm học viên rồi lên tiếng; “Cảm ơn ba em đã cố gắng trú ngụ tại đây để thu thập thông tin trong mấy ngày qua, cô và thầy Bernard đến đây là để lo phần còn lại nên từ giờ các em đã được tự do hoạt động!”
Hai người Gerda và Caradoc đều có vẻ mặt rất ngạc nhiên còn Vera thì âm trầm nhìn nữ giảng viên trước mắt. Thế rồi năm người họ vào họp trong một chiếc lều lớn, sau một hồi bàn bạc và phân phó thì hai học viên Gerda và Caradoc đều giật mình hốt hoảng đứng phắt dậy nói với vẻ khó tin;
“Cái gì cơ, ngôi miếu đó là nơi ngã xuống của một vị ‘Thách Đấu’ và ở tại trung tâm ngôi miếu có phong ấn một con quái vật rất mạnh sao?!”
Hai người giảng viên vẫn không thay đổi chút biểu cảm nào còn Vera thì nhìn về phía hai học viên kia rồi nói; “Xin lỗi vì đã giấu chuyện này với hai anh chị đến tận bây giờ.”
Nhìn vẻ mặt hai người vẫn chưa hết hốt hoảng thầy Bernard liền nói; “Vậy nên tuy nhiệm vụ của các em đã được tính là hoàn thành và các em đã được tự do hoạt động nhưng ta vẫn khuyên các em nên rút về học viện thì hơn!”
Nghe lời nói vừa rồi cả Caradoc và Gerda đều âm trầm một hồi rồi mới nói; “Chẳng phải theo như trong những gì Vera biết được thì ngày thứ ba từ lúc những cánh cửa khu trong mở ra thì quái vật mới có khả năng xuất hiện sao, vậy nên hai ngày đầu nếu chỉ xông pha tại những khu ngoài cùng thì bọn em sẽ an toàn.”
Caradoc thêm lời; “Vì vậy bọn em sẽ ở lại nơi này đợi đến khi cánh cổng mở ra rồi vào trong đó xông pha trong hai ngày, tối ngày thứ hai nhất định bọn em sẽ rời đi!”
Thấy hai học viên này không muốn từ bỏ việc đi vào bên trong ngôi miếu để khám phá bất chấp có nguy hiểm, Xavia chỉ có thể nói;
“Từ giờ các em đã được hoạt động tự do nên muốn làm gì thì tùy, nhưng hãy nhớ là phải thật cẩn trọng trong mọi tình huống, phải biết điểm dừng không được làm những việc dại dột liều mình nghe chưa!”
“Rõ rồi ạ.” Hai người học viên vui vẻ đồng thanh, Vera ngồi ở một bên cũng chỉ biết nói theo, bản thân em cũng không muốn phải trở về tay không một chút nào.