Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 137: Chương 137: Hội đấu giá kết thúc




Cái giá 4.200.000 xu mà Vera đưa ra đã chấn nhiếp tất cả, không còn kẻ nào có đủ tài chính để tranh đấu cùng số tiền lớn như thế, sau khi người trung niên lên tiếng nói lời tạm biệt thì cũng là lúc buổi đấu giá ngày hôm nay kết thúc.

Mọi người nháo nhào đi thành hàng dài nối đuôi nhau ra khỏi hội trường, những người trong các phòng kín cũng lục tục ra về, Bevis cùng Vera thì lúc này đã ở khu trung tâm mua sắm. Bevis tà áo phiêu dật bước đi trên hành lang toát ra vẻ thanh nhã khó tả, Vera thì đang kích động vì thu về tay được hai viên nguyên tố, đặc biệt là viên nguyên tố châu thần kì.

Bữa trưa hai người họ dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng trong một căn phòng riêng, các loại đồ ăn ngon và bắt mắt được bày biện đầy trên bàn nhưng hai người lại đang chú ý quan sát vật trong tay mình. Bevis cầm chiếc ván bay lia đi lia lại như một chiếc đồ chơi, trên cả chiếc ván đã bị anh ta dán đầy các tấm stickers đủ mọi hình thù nhìn như một thứ đồ chơi trẻ em vậy.

Vera thì cầm trong tay viên nguyên tố châu kim sắc đang phát ra quang mang một con rùa mờ ảo, ánh mắt em như bị nó thu hút vậy không thể rời đi nổi. Vừa chăm chú nhìn miệng Vera vừa lẩm bẩm; “Đây chính là sức mạnh khởi nguyên trong truyền thuyết sao? Thật là vi diệu, mình cứ có cảm giác rất nhộn nhạo trong lòng!”

Bevis quay sang nhìn Vera khinh thường nói; “Trong cái thứ đó chỉ là một tia năng lượng được tách ra thôi chứ nếu là sức mạnh khởi nguyên thật thì nhóc chỉ cần chạm tay vào cả thân thể lập tức hóa thành hư vô rồi!”

Vera ngạc nhiên; “Sức mạnh khởi nguyên nguy hiểm như vậy sao?”

“Chứ sao nữa, chúng nó chính là những sức mạnh sinh ra từ khi thế giới mới hình thành thì sao lại không nguy hiểm chứ, cho dù cái lũ nhóc gọi là Thách Đấu thì muốn luyện hóa được cũng chỉ là nằm mơ, tỉ lệ thành công chắc chắn không tới một phần ngàn!”

Nhìn chằm chằm vào Bevis với ánh mắt phán xét, khi không thấy gì bất thường Vera nhíu mày hỏi tiếp; “Thế thì chẳng lẽ viên nguyên tố châu này cũng rất khó hấp thu luyện hóa sao?”

Đưa tay giật lấy viên nguyên tố châu kim sắc về tùy ý tung hứng, sau đó Bevis mới trả lời; “Tất nhiên là sẽ khó hơn những viên bình thường rất nhiều, nhưng cũng không tới mức bất lực vì dù sao đây cũng chỉ là một bản sao nho nhỏ của Kim Quy Bảo Biến mà thôi.”

Nghe vậy Vera mới thở phào, em tưởng thứ này cũng sẽ nguy hiểm như sức mạnh khởi nguyên thật thì chả khác nào em muốn bố mình đi tìm chết. Suy tư chốc lát Vera lại tò mò hỏi;

“Sao anh có vẻ như hiểu rất rõ về loại sức mạnh khởi nguyên này vậy?”

Bevis ném trả viên nguyên tố châu cho Vera rồi đáp; “Ngày xưa cũng khá lâu rồi ta có quen biết với một tên sở hữu sức mạnh khởi nguyên Kim Quy Bảo Biến hàng thật giá thật nên mới hiểu đến như vậy!”

“Không phải vừa rồi anh nói là sức mạnh khởi nguyên thực sự rất nguy hiểm sao, vậy sao vẫn có người sở hữu được?”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc khó tin của Vera khiến Bevis không khỏi bật cười rồi đáp; “Đúng là chúng nó rất cuồng bạo khiến nhiều người phải bỏ mạng, năng lực cường đại tới nỗi tất cả máy móc công nghệ hiện đại trên toàn thế giới đều không thể chấn áp được để luyện nó thành viên ngọc như thế kia...”

“Thế sao vẫn có người luyện hóa trực tiếp được và thành công?”

Bị cắt lời Bevis hơi tức giận liền gõ đầu Vera một cái rồi mới nói tiếp; “Đơn giản vì tên đó mạnh, hắn ta vừa mạnh mà vừa có tính thích làm liều cộng thêm chút may mắn nữa nên đã luyện hóa Kim Quy Bảo Biến thành công, trong mắt tên đó thì đám Thách Đấu chỉ là sâu kiến mà thôi!”

Nghe xong Vera sôi sục ý chí phấn đấu, em cũng muốn một ngày nào đó mình trở nên thật mạnh mẽ, sở hữu sức mạnh cường đại mà ai cũng phải kính sợ, bản thân có thể tùy ý đi ngao du khắp các châu lục mà không bị ai hạn chế, có thể cứu giúp những người có hoàn cảnh khó khăn.

Chiều hôm đó hai người họ ở trong một công viên vắng người, Bevis muốn dùng thử chiếc ván bay nên được Vera đưa tới đây để tránh việc bị người khác chú ý. Mở nắp bình chứa năng lượng ra rồi Bevis cho một cục pin chiến lực vào, đây là một loại pin dự trữ chiến lực nhân tạo vô cùng đắt đỏ.

Thấy hành động này của anh ta Vera nhíu mày hỏi; “Sao anh phải lãng phí cục pin chiến lực đó như vậy, chỉ cần đặt chân lên mặt ván rồi truyền chiến lực của bản thân mình xuống lòng bàn chân là được mà.”

Bevis cưỡi chiếc ván bay từ từ lên lơ lửng trên không cách mặt đất không xa rồi quay đầu lại nói; “Nhóc bị làm sao vậy? Ta đâu có thứ gọi là chiến lực đâu mà truyền gì chứ nên tất nhiên là phải dùng đến pin năng lượng rồi!”

Nói rồi anh ta đạp ván bay lên tít trên trời cao, nhìn thân ảnh Bevis bay đi xa mà trong lòng Vera vẫn còn đang chấn động với câu nói vừa rồi của anh ta, miệng Vera lẩm bẩm; “Không có chiến lực... anh ấy thật sự không có chiến lực thật sao... vậy chẳng lẽ anh ấy không phải chiến nhân?”

Vera không dám tin những ý nghĩ trong đầu mình, nhưng rõ ràng Bevis đã nói thế, hơn nữa Vera đã nhiều lần dò xét qua nhưng đích thị là trong người Bevis không hề có chút giao động chiến lực nào. Bấy giờ vì những năng lực không tưởng mà Bevis thể hiện ra khiến Vera cứ nghĩ anh ta có thực lực rất mạnh nên mới như vậy, hơn nữa anh ta cũng có một sự hiểu biết sâu rộng vô cùng đáng nể, vậy mà anh ta lại là người thường thật sự thì em khó có thể tin!

Khi Vera còn đang hoang mang suy nghĩ về Bevis thì đã có một nhóm người đi tới đứng phía sau thân ảnh em không xa lắm. Đi đầu chính là tên thanh niên với ánh mắt âm lãnh, ngay phía sau hắn chính là lão già cùng với sáu người tay sai nhìn thân hình kẻ nào cũng cơ bắp lực lưỡng.

Thấy thân ảnh một thiếu nữ phía trước tên thanh niên nhíu mày quay đầu lại hỏi lão già; “Ông có chắc chắn là con nhỏ đó thuộc những kẻ trong căn phòng ban nãy chứ?”

Lão già vội gật đầu đáp; “Đúng vậy, nghe đám thủ hạ báo cáo thì cô nhóc đó đi cùng với một tên thanh niên, hai người họ chính là những kẻ ở trong căn phòng đối diện phòng chúng ta hồi sáng nay.”

“Ừ, vậy chắc chắn tên thanh niên khốn khiếp kia chính là kẻ đã cướp đi thứ báu vật đáng lẽ ra là của chúng ta, vậy trước hết cứ bắt con nhỏ đó trước đã rồi tính sau.”

Nói rồi hắn lập tức đi đầu dẫn theo những người còn lại bước theo sau, cảm nhận được có nhiều người đang đi tới phía mình lúc này Vera mới chấn tĩnh lại rồi vội xoay người lại nhìn. Vừa chạm vào ánh mắt của Vera tên thanh niên kia chợt khựng người lại rồi đứng im bất động nhìn thân hình em, mấy kẻ phía sau thì khó hiểu cứ nhìn tên thanh niên.

Lão già vội bước lên nói vào tai tên thanh niên; “Cậu chủ... cậu Chris, cậu làm sao vậy?”

Kẻ tên Chris lúc này mới bừng tỉnh rồi lại ho khụ khụ vài cái đáp; “Không có gì, chỉ là... mấy người đứng ở đây chờ ta để ta tự đi qua đó.”

“Nhưng mà không phải lúc nãy cậu vừa nói chúng ta sẽ bắt cô em đó trước sao?”

Nghe một tên thủ hạ phía sau vừa cười nham hiểm vừa nói vậy thì Chris nổi giật quát khẽ; “Im đi cho tao, tao nói chúng mày chờ ở đây thì chúng mày cứ ngoan ngoãn mà làm theo đi hỏi cái gì lắm.”

Đám người phía sau liền im lặng không dám hé ra nửa lời nào nữa, lão già thì biết rõ tính mê sắc của cậu chủ mình nên cũng không có hành động gì, còn tên Chris thì chỉnh chu lại trang phục một phen rồi chậm rãi bước tới phía Vera với bộ dáng rất thong dong tiêu sái.

Thấy vậy Vera thầm kêu không ổn nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ vẻ thanh lãnh, tên Chris đi tới gần Vera, càng tới gần đôi mắt hắn lại càng nóng cháy khó giấu được vẻ ái mộ, rồi hắn mỉm cười ôn hòa tỏ ra cực kì nhã nhặn nói;

“Chào em, sao em lại đứng ở nơi này một mình vậy, anh có thể mời em một ly nước được không?”

Vera cười nhẹ khiến cho tên Chris đỏ mặt lên hô hấp thì trở nên gấp gáp, em nhẹ nhàng đáp;

“Thật xin lỗi, em đang phải đợi một người bạn nên không thể rời đi được!”

Lời nói của Vera vang lên âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại khiến cho sắc mặt của tên Chris càng đỏ lên trông như có bệnh, bình thường tên này mồm năm miệng mười nhưng giờ đây đứng trước mặt một thiếu nữ dung nhan tuyệt diễm hắn lại chẳng thể nói lên được câu gì.

Hít sâu một hơi hắn mới vội thốt lên; “Haha chuyện này thì em không cần phải lo đâu, anh sẽ phái người đứng đợi ở đây để đón bạn của em, còn anh thì sẽ dẫn em đi thưởng thức những đặc sản tuyệt nhất ở thành phố này được chứ? Em cứ tùy ý mua gì tùy ý anh sẽ chiêu đãi em hết!”

Nụ cười trên khuân mặt Chris sáng lạng ôn hòa cộng thêm gương mặt anh tuấn trông khá là cuốn hút, chiêu này của hắn đã không ít lần giúp hắn cua được những mĩ nữ xinh đẹp. Hít được mùi hương tuyệt vời từ thân thể Vera hắn lại càng muốn có được em hơn nữa, thân ảnh hắn đứng thẳng ra vẻ ga lăng rồi một tay đưa ra ý muốn mời Vera đi cùng.

Vera định mở miệng từ chối thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gì đó từ trên trời vọng xuống không ngừng, lão già cùng với nhóm người cũng nghe thấy đều vội nhìn lên, còn tên Chris thì như đã bị Vera câu mất hồn đi vậy, hắn chỉ tập chung chú ý đến thân hình em chứ không quan tâm mọi thứ xung quanh nữa.

“Hahaha đã quá điiii...”

Tiếng hét chói tai vang lên, kèm theo đó là thân ảnh một người thanh niên anh tuấn đẹp trai vô cùng cưỡi trên một chiếc ván bay đang lao vút xuống, chỉ sau vài giây thì Bevis đã phi xuống tới chỗ Vera đang đứng rồi đâm thẳng trực diện vào giữa người tên Chris kéo hắn đi một đoạn dài khi đâm vào một gốc cây lớn mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.