Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 85: Chương 85: Một mình địch hai Tinh Anh




Hai thân ảnh lao vào nhau ra chiêu tấn công đối phương liên tục, gã thủ lĩnh rất điên cuồng tấn công với lực đạo mạnh mẽ từ thanh đao to lớn của hắn khiến Vera phải lùi lại không ngừng. Giao chiến qua mấy chục chiêu Vera đang bị áp chế hoàn toàn, Vera cảm thấy không ổn vội bật lùi nhanh lại đúng lúc đó một viên đạn sượt qua trước mặt em!

“Sức lực của gã lực lưỡng trước mắt này cao quá hoàn toàn áp chế mình, cho dù mình đã toàn lực thi triển Quang phổ kiếm tầng 4 vẫn yếu thế hơn chút, đã vậy lão già từ phía xa kia còn dùng súng rình cắn trộm nữa, khó chịu thật.”

Nghĩ vậy Vera liền tập trung cao độ tỏa lượng lớn lực tâm linh ra khắp nơi xung quanh người để có thể nắm bắt được động tĩnh của lão già dùng súng. Gã thủ lĩnh thì vẫn đang dốc toàn sức tấn công Vera không ngừng, tuy ở thế hạ phong nhưng tạm thời em vẫn phòng thủ được rất tốt.

Hai bên chiến đấu rất căng thẳng, một khi sắp bị ép lùi tới gốc cây Vera sẽ nhanh chóng thi triển ‘Ám Sát’ để thoát ra sau đó lại lướt tới rất nhanh tấn công ngược lại gã thủ lĩnh. Lúc này Vera mới nhận ra là tên thủ lĩnh này tuy lực lượng rất mạnh nhưng tốc độ lại không nhanh lắm, chỉ cần khéo léo chút là hoàn toàn có thể né đòn và tấn công lại hắn mà không cần hao tốn nhiều khí lực!

Thân ảnh Vera liên tục hóa thành một luồng hắc quang lướt qua lướt lại khắp mọi nơi khiến gã thủ lĩnh rất tức giận nhưng không thể làm gì, hắn luôn bổ trượt vào không khí, ngay cả lão già từ xa trong nhất thời cũng không thể nhìn thấy mà ngắm bắn Vera được. Ngược lại Vera lúc này nắm trong tay thế chủ động, sau vài lần lướt qua em sẽ chém được lên người tên thủ lĩnh được một phát. Chỉ là chiến lực hộ thể của gã này quá mạnh Vera không thể chém xuyên qua được, hiện tại xem ra cả hai bên đều không làm gì được đối phương.

Chém lên sau gáy gã thủ lĩnh một cái rồi tiếp tục lao vút đi ra xa, bàn tay phải đang cầm kiếm đã cảm thấy hơi tê tê khiến Vera không khỏi nhíu mày suy nghĩ;

“Luồng chiến lực màu nâu như vậy chắc chắn là hệ Thổ rồi, hèn gì phòng thủ lợi hại như thế. Hơn nữa phản xạ của hắn cũng khá nhanh nếu mỗi lần lướt qua mà mình không cẩn thận thì rất dễ bị bổ trúng! Nếu cứ tiếp tục như thế này thì người hết chiến lực trước chính là mình... nên chuyển qua kế hoạch khác thôi.”

Đạp mạnh chân vào gốc cây thân hình Vera hướng phía lão già mà phóng tới, cảm thấy nguy hiểm lão già đó bắn phát súng rồi vội vã chạy về hướng tên thủ lĩnh, gã đó cũng chạy lại muốn bảo vệ cho lão già. Nhưng tốc độ của

Vera làm sao hai kẻ này có thể so sánh chứ, trong chớp mắt em đã xuất hiện ngay phía sau lão già chém mạnh một đòn xuống lưng lão!

Lão già bị trúng một đòn của Vera miệng khẽ kêu, cả người lảo đảo, sau đó lão nghiến răng quay lại tay cầm khẩu súng như thanh kiếm vung mạnh về phía Vera, nhưng lúc này em đã lùi lại ở tít xa.

“Đúng như mình đoán kĩ năng cận chiến của lão già đó rất kém, hơn nữa chiến lực mờ nhạt như vậy chắc hẳn chưa hấp thu luyện hóa Nguyên tố chủng. Nhưng dù sao lão vẫn là bậc ‘Tinh Anh’ nên đã có chiến lực hộ thể muốn chém giết khá khó khăn.”

Lão già lúc nãy đã đứng ngay sau tên thủ lĩnh một tay xoa xoa cái lưng rồi nhìn về phía Vera với vẻ rất âm lãnh. Gã thủ lĩnh thì nhíu mày nói nhỏ với lão già;

“Tên khốn đó chỉ có tốc độ là giỏi thôi, phòng thủ và sức tấn công khá là yếu, hơn nữa mỗi khi đến gần ta đều cảm thấy chiến lực của hắn không giống là của bậc ‘Tinh Anh’!”

Lão già nghe vậy cũng vội nói; “Tôi cũng cảm thấy như vậy, chiến lực rất mờ nhạt hoàn toàn chưa được biến đổi về chất, có khi nào... hắn chỉ là bậc ‘Tân Tinh’ không?”

“Hả? Không thể nào, nếu là bậc ‘Tân Tinh’ thì hắn đâu thể mạnh được như thế này... cho dù tên khốn đó có quỷ dị như thế nào thì hôm nay ta nhất định phải giết chết hắn!”

“Điều đó là đương nhiên, tôi cũng sẽ dốc hết sức tìm kiếm sơ hở rồi một viên đạn đoạt mạng hắn!”

Bàn bạc với nhau xong gã đại hán lại tiếp tục lao vụt lên hướng về phía Vera, còn lão già thì lui về tít xa tránh việc bị Vera nhắm tới. Lúc này Vera cũng hóa thành vệt đen lao vút qua gã thủ lĩnh, thấy vậy hắn liền bổ mạnh đao xuống nhưng không hề trúng, thân ảnh Vera lướt qua miệng nói nhỏ;

“Mật Trảm!”

Xoẹt... một tiếng ngân kiếm vang lên, sau đó một cơn đau đớn dần lớn lên trên phần ngực khiến tên thủ lĩnh gầm lên đau đớn. Hắn nổi giận liền bất chấp tất cả điên cuồng đuổi theo ngay phía sau Vera vung đao chém tới liên tục, mặc kệ cho vết thương lớn đang dần hiện ra trên ngực mình.

Vera thì vận dụng ‘Ám Sát’ bật nhảy từ gốc cây này sang đến gốc cây khác rất linh hoạt. Vì lần trước phải rèn luyện kiếm pháp cường độ cao dẫn đến việc Vera ngộ ra rất nhiều ý về kiếm đạo, nên bây giờ những tuyệt kỹ sử dụng kiếm của em cũng được tăng lên không ít uy lực. Nếu là lúc trước thì chiêu ‘Mật Trảm’ của Vera sẽ không thể khiến tên thủ lĩnh này bị một vết thương lớn như vậy.

Sau khi đuổi bắt một hồi chiến lực trong người Vera đã giảm đi khá nhiều em chỉ còn cách dừng lại và chiến đấu trực diện với gã, tuy tuyệt kỹ thân pháp tiêu tốn ít chiến lực nhưng nếu thi triển rất nhiều lần vẫn hao tốn. Tiếng va chạm kim loại vang vọng ra khắp nơi trong khu rừng này, Vera đang dốc hết sức chiến đấu với gã đàn ông cao to lực lưỡng trước mặt.

Gã thủ lĩnh thì đang cố nén đau rồi điên cuồng tấn công Vera, chiếc đao to lớn của hắn vung lên bổ xuống liên tục khiến Vera phải chật vật đón đỡ và lùi về phía sau không ngừng. Trong lúc hai người đang giao chiến lão già từ phía xa cũng bắn lén Vera hai lần nhưng đều không trúng, hiển nhiên Vera vẫn đang rất cẩn trọng, lực lượng tâm linh quét ra khắp nơi. Đỡ một đòn chém cực mạnh Vera bị bay ngược ra sau vài mét mới cố gắng đứng vững lại, lập tức đầu em cũng nghiêng sang một bên cho viên đạn bay qua.

“Khó chịu thật đấy, đánh với một mình tên lực lưỡng kia đã rất khó khăn rồi thế mà lại phải chú ý những viên đạn từ xa bay tới nữa!”

Vùng áo trước người gã thủ lĩnh đã bị nhuộm đỏ nhưng hắn vẫn đang điên cuồng gào lên;

“Để tao cho mày nếm thử tuyệt kỹ mạnh mẽ này, được chết dưới chiêu này đã là vinh hạnh lớn nhất của mày rồi đấy!”

Nói rồi cả thân thể to lớn của gã bộc phát ra chiến lực cuồng bạo, đồng thời tay hắn cầm thanh đao bổ mạnh về phía trước tạo ra một lưỡi đao chiến lực rất lớn; “Phá Thổ Đao!”

Lưỡi đao dài khoảng 10 mét phóng đến chỗ Vera với tốc độ rất nhanh, thấy vậy em cũng lập tức vẽ ra những đường kiếm tinh diệu rồi vung mạnh kiếm lên đỡ lấy lưỡi đao đó miệng quát khẽ;

“Thập Nhị Thức Hợp Trảm!”

Lưỡi đao cuồng bạo màu nâu với khí thế mạnh mẽ va chạm vào lưỡi kiếm tinh diệu có 12 đường kiếm mờ ảo bao quanh, sau đó một vụ bùng nổ chiến lực trào ra, Vera bị lực phản chấn đẩy ra sau vài bước. Đúng lúc này có một viên đạn bay về phía eo của Vera, cảm nhận được viên đạn đó Vera không khỏi nhíu mày;

“Chết tiệt... không né kịp rồi!”

Viên đạn đâm trúng phần bên phải eo của Vera khiến em bị hất văng về phía ngược lại vài mét, cả thân thể em lăn một vòng trên mặt đất rồi cố giữ vững lại thân hình. Lúc này Vera đứng dậy châm chọc nói;

“Một tên thì khoe khoang rồi phóng ra tuyệt kỹ yếu xìu, còn một tên thì cắn trộm với mấy viên đạn rách, chúng mày còn thủ đoạn nào lợi hại hơn không đem ra đây hết đi!”

Nhìn thấy Vera bị bắn trúng hai kẻ kia còn chưa kịp vui mừng thì cảm xúc đã phải chuyển qua thành kinh ngạc, lão già không dám tin lắp bắp nói;

“Sao... sao có thể như vậy được chứ? Hắn đã bị viên đạn bắn trúng rồi cơ mà, đó chính là viên đạn được đặc chế đấy chính ta cũng đã truyền thêm chiến lực vào trong, thế mà chút máu cũng không có!”

Gã đại hán nhìn nhìn Vera rồi nói; “Có vẻ như sau lớp vải chùm kín người đó là một bộ giáp rất cứng rắn nhỉ? Xem ra mày là một kẻ rất giàu có đấy.”

“Haha như vậy mới có thể đánh lại với hai tên vô sỉ chúng mày chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.