Chẳng biết đã qua bao lâu, Long Huyền gần như đã kiệt sức rồi, đôi khi kêu gào cũng rất tốn sức, hắn bị nướng lâu như vậy mới cảm thấy bản thân gào càng thảm thì càng mệt hơn nữa.
Chính vì thế nên hắn đã đổi chiến thuật thành âm thầm chịu đựng, lúc ban đầu là cố sức gào to, sau đó thì nín nhịn, chịu không được thì lại há miệng thở hổn hển. Mồ hôi trên người vì nóng cũng tuôn ra như suối, nhưng vừa mới có mồ hôi toát ra, ngay lập tức đã giống như máu đen vậy, bị nhiệt độ cao của lửa đốt cho bốc hơi hết.
Bạch lão lơ lửng ở bên trên vẫn luôn quan sát rất kỹ tình huống của Long Huyền, thời gian đã trôi quá rất lâu rồi, tuy Long Huyền vẫn luôn miệng kêu gào nhưng Bạch lão thấy rất rõ.
Từ đầu đến cuối trong ánh mắt của tiểu tử kia cực kỳ kiên định, dù cho đau chết đi sống lại nhưng hắn vẫn luôn cố gắng chịu đựng, sở dĩ hắn kêu gào như vậy cũng chỉ vì muốn đánh lạc hướng bản thân mà thôi, nhiều lúc bị đau làm người ta hét lên cũng là vì khiến não bộ để kia đến tiếng la đó mà giảm bớt cơn đau xuống.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì ánh mắt vẫn là thứ biểu hiện chân thật nhất, giờ này đôi mắt của Long Huyền vẫn còn rất tỉnh táo, Bạch lão thấy thế cũng yên lòng hơn.
Bởi lẽ đúng như hắn nói đây chỉ là mới vừa bắt đầu mà thôi, nếu như đau đớn này Long Huyền không chịu nổi, những thứ sau đó còn kinh khủng gấp mười lần có khi còn hơn nữa.
Mặc dù bề ngoài Bạch lão tỏ ra cười trên nỗi đau của người khác nhưng thật ra hắn vẫn luôn để ý kỹ tình huống của Long Huyền.
Vốn dĩ lần này Long Huyền nhập ma quá sâu, hắn hoàn toàn bị ác ma chiếm giữ, ma kiếm cũng bị kích hoạt. Cây ma kiếm này hút máu của người khác lại chồng chất với ma khí trên người Long Huyền, mặc dù bây giờ ma khí đã rút đi nhưng sau khi nó phản phệ những thứ tạp chất này lại không thoát ra mà tích tụ trong cơ thể của Long Huyền.
Chúng trở thành độc huyết tích tụ ở đó, mặc dù không đến mức làm cho Long Huyền phải chết, thế nhưng chỉ cần đám độc huyết có chứa ma khí này còn tồn tại thì Long Huyền không có cách nào bình phục được.
Cũng may, nhờ cơ duyên xảo hợp thế nào mà Long Huyền lại rơi vào một nơi quỷ dị như băng hỏa động này. Từ lúc vừa mới tiến vào đây, Bạch lão đã vui mừng vô cùng.
Hắn dám ném Long Huyền vào giữa biển lửa cũng không phải là tùy tiện làm, ngược lại hắn suy xét rất cẩn thận, bởi vì biển lửa trong hang này chính là một nhánh của địa hỏa.
Mà vừa vặn lợi dụng hỏa nhiệt của địa hỏa nơi này đối với việc ép độc huyết ra cực kỳ hữu dụng, hơn nữa sẽ không có nguy hiểm gì cả, nếu như nói có vấn đề gì thì cũng chỉ là đau ‘một chút xíu’ như Long Huyền đang chịu đựng dưới kia mà thôi.
Nhìn cảnh Long Huyền vật vờ, không đủ sức đều kêu gào nữa, giống con cá chết nằm trong đống lửa buông xuôi chờ nướng chín vậy, Bạch lão cũng không cảm thấy gì.
Bởi vì sau khi ép độc huyết xong, Long Huyền còn phải trải qua một thứ khác nữa, so với đó quả thực cơn đau đớn lúc ép độc huyết ra ngoài không tính là gì cả.
‘Chỉ mong lúc đó Huyền tiểu tử có thể chịu đựng được’… Bạch lão thầm nhủ trong lòng.
Chợt lúc này, Long Huyền đang như con cá chết nằm trong lửa đột nhiên giãy nảy lên, la oai oái.
“Khét rồi, khét rồi…!!”
Ngửi thấy mùi thịt cháy, Bạch lão biết rõ độc huyết cùng ma khí tích tụ trong người Long Huyền đã bị địa hỏa thiêu hết rồi, chính vì vậy mới có mùi khét truyền ra.
Y cười cười rồi phất cánh tay, một luồng kình lực xuất ra mang Long Huyền từ trong biển lửa bay về khoảng đất trống giữa sân.
Sau khi làm xong chuyện, đột nhiên Bạch lão nhíu nhíu mày, nhìn về phía biển lửa với thần sắc vô cùng nghi hoặc… nhưng chỉ một lát sau hắn liền thu lại tầm mắt, ở trong biển lửa này nhiệt độ quá cao, đáng ra hắn có thể dùng thần thức điều tra một chút nhưng hiện tại cường độ linh hồn của hắn có hạn không thể làm được.
Vừa rồi chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy trong biển lửa kia có gì đó nguy hiểm, thế nhưng cảm giác này chỉ xẹt qua trong nháy mắt liền biến mất, dù Bạch lão tin tưởng mình sẽ không cảm giác sai thế nhưng hắn nhìn rất lâu vẫn không phát hiện ra chuyện gì.
Cũng không thể dùng thần thức thăm dò được nên cuối cùng chỉ đành thôi, nhưng hắn cũng bắt đầu đề phòng một chút, hắn tin chắc rằng trong biển lửa này có bí ẩn nào đó. Hiện tại Long Huyền đang chữa thương đến giai đoạn quan trọng không thể có sai sót gì được, nếu không mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể mất, Long Huyền cũng rất có thể sẽ mất mạng.
Về phần Long Huyền, sau khi được Bạch lão mang ra khỏi biển lửa hắn vội vàng lăn về phía có băng tuyết lăn lộn mấy vòng, đến khi nhiệt độ trên thân giảm xuống một chút mới lết trở về.
Hắn cứ như vậy nằm ngửa ra đất, lấy tạm một cái quần mặc vào che đi họa mi còn nhỏ của mình rồi hít thở như vừa mới được hồi sinh vậy. Đến khi nhìn thấy Bạch lão từ từ lại gần lúc này Long Huyền mới hỏi.
“Sư phụ, tiếp theo còn phải làm gì nữa đây?”
Bạch lão vừa mới từ phía biển lửa quay lại đây, sau khi nghe được câu hỏi của Long Huyền thì hơi kinh ngạc một chút.
“Tiểu tử ngươi cũng đoán được tiếp theo vẫn phải tiếp tục à?”
Long Huyền nhếch miệng cười nhạt: “Người đã nói sẽ luyện đan mà, dù cho ban nãy nướng lâu như vậy, cơ thể đã tốt hơn nhiều nhưng kinh mạch vẫn chưa khỏi.”
“Dù biết chắc là cái luyện đan gì gì đó của sư phụ đảm bảo không sung sướng gì cả, nhưng mà nhân lúc ta còn chưa bị hành chết thì người nhanh làm cho xong đi, nếu không... ta sợ mình không dám tiếp tục đâu!!”
Đúng như Long Huyền nói, việc ép độc huyết ra ngoài chỉ là bước đầu tiên mà thôi, muốn để Long Huyền có thể nhanh chóng khỏi hẳn chắc chắn sẽ phải bỏ ra một cái giá lớn mới được.
Tuy rằng ban nãy Long Huyền phải nhận rất nhiều thống khổ, thế nhưng so với chuyện tiếp theo thì những đau đớn kia không tính là gì cả, Bạch lão nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói rõ cho Long Huyền biết để hắn chuẩn bị tâm lý.
“Ngươi xác định không cần nghỉ ngơi chút nữa sao?”
“Không!”
“Sẽ rất rất rất là kinh khủng, hai chữ đau đớn không tả hết được đâu.”
“Ta biết!”
“Chắc chắn rồi chứ? Cần uống chút nước hồi sức không?”
“Không cần!”
Long Huyền bày ra một bộ dạng liều chết khiến cho Bạch lão có chút buồn cười, dù y có hỏi thế nào thì tiểu tử này vẫn cứ chưng một bộ mặt cứng đờ ra, trả lời vài chữ rồi tỏ vẻ ngầu.
Nhưng thôi nếu như chính hắn đã muốn vậy thì Bạch lão cũng không kéo dài thời gian nữa, y bóp bóp khớp ngón tay kêu răng rắc rồi lại chuẩn bị bắt đầu bước tiếp theo.
Long Huyền đang nằm ngửa như người chết vậy, khuôn mặt đang tỏ vẻ cool ngầu của hắn khi thấy bộ dáng này của Bạch lão thì đột nhiên biến sắc.
“Khoan đã, sư phụ! Ta nghĩ lại rồi, ta muốn uống chút nước!!”
Bạch lão cũng không có ý định ngừng lại. “Hết thời gian rồi, hơn nữa ở đây cũng không có nước đâu!!”
Mới một giây trước Long Huyền còn không biết sợ là gì, một giây sau đã thành đống bùn nhão rồi, liên tục cầu xin nhưng Bạch lão cũng không cho hắn cơ hội nào nghỉ ngơi nữa.
Con người là như vậy, khi đã quyết tâm rồi dù có đau đớn thế nào đi nữa cũng phải làm tới cùng, nếu như bỏ dở giữa chừng rồi muốn tiếp tục là không thể nào.
Lấy một ví dụ đơn giản, một người thanh niên đang cố hết sức để hoàn thành thử thách chạy bền 50 vòng sân, nếu như hắn cố gắng một mạch chạy hết 50 vòng thì dù sau đó có mệt đến thế nào đi chăng nữa hắn vẫn xem như là hoàn thành mục tiêu.
Thế nhưng ngược lại, nếu như hắn mới chạy hết 49 vòng đã buông xuôi, nghỉ ngơi chốc lát vậy thì một vòng cuối cùng kia hắn chắc chắn không bao giờ vượt qua được nữa, chính là vì ngay khi hắn cho phép bản thân nghỉ ngơi, hắn đã thất bại rồi.
Ý chí của hắn sụp đổ, không thể cố gắng vượt qua giới hạn 49 vòng của mình để chiến thắng, thì dù cho 49 vòng trước đó hắn cố gắng bao nhiêu cũng không bằng một vòng cuối cùng này.
Long Huyền bây giờ cũng là như thế, tuy rằng bề ngoài hắn đang khóc lóc van xin, nhưng chẳng qua là hắn tự đánh lừa mình mà thôi, vì hắn biết Bạch lão sẽ giúp đỡ hắn quyết định, Bạch lão sẽ là người truyền tiếp động lực cho hắn chạy hết vòng thứ 50 này.
Nếu như không có Bạch lão mà chỉ có một mình hắn phải quyết định vậy hắn cũng sẽ không chùn chân làm gì, bởi vì hắn mà run sợ cũng có nghĩa là đã thất bại, hắn run sợ thì cũng không ai thúc đẩy hắn, hắn run sợ đồng nghĩa với việc không có ai cứu cha mẹ hắn nữa.
Chính vì thế hắn đang dựa vào Bạch lão, chính Bạch lão cũng biết như thế bởi vì từ trong ánh mắt của Long Huyền, y chỉ thấy sự kiên định, khát khao sức mạnh chứ hoàn toàn không có chút sợ hãi nào cả.
“Ngồi thẳng dậy, khoanh chân xếp bằng, tập trung tinh thần, tiếp theo đây sẽ rất khó khăn, nhất định phải tỉnh táo, nếu như ngươi ngất đi giữa chừng, vậy thì chắc chắn sẽ mất mạng!”
Những lời này của Bạch lão nói rất rõ ràng, từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai của Long Huyền. Trong lúc vừa nói tay của y cũng không rảnh rỗi, một cỗ lực lượng từ trên bàn tay y phát ra bao lấy năm loại dược liệu kia nâng nó lên.
“Dù thế nào cũng phải kiên trì, ngươi mà chết, cha mẹ ngươi cũng sẽ chết!”
Những lời cuối cùng này như cây búa tạ đập thẳng vào trái tim Long Huyền, đôi mắt hắn càng ánh lên sự điên cuồng, hắn không thể chết được, hắn nhất định phải vượt qua.
Lời nói vừa dứt cũng là lúc đuôi của Xích vỹ lục xà trong tay của Bạch lão đã bị hỏa nhiệt phân giải, hóa ra trong lúc nói chuyện với Long Huyền thì Bạch lão cũng đang sử dụng địa hỏa ở chỗ này tinh luyện dược liệu.
“Há mồm!”
Hô một tiếng, Bạch lão nhanh chóng bắn một cột nước màu hồng vào trong miệng Long Huyền, đó chính là dược thủy sau khi tinh luyện hết tạp chất từ đuôi của xích vỹ lục xà.
Bất cứ người luyện đan sư nào cũng biết, bước đầu tiên để luyện đan chính là tinh luyện tạp chất từ dược liệu, biến nó trở nên tinh khiết rủ bỏ tạp chất chỉ giữ lại tinh túy, sau đó mới cho vào lò đan, luyện hỏa rồi ngưng đan.
Thế nhưng ở đây ngoài năm loại dược liệu chính ra thì chẳng có bất kì dược liệu nào khác, lò đan cũng không có, nếu như có tên luyện đan sư nào ở đây, dù có đánh chết thì hắn cũng sẽ không tin là có người đang ở đây luyện đan.
Cũng đúng thôi, bởi vì thủ pháp luyện đan của Bạch lão lúc này quá mức kinh thế hãi tục, chưa nói đến việc luyện đan không cần dược liệu khác phụ trợ, năm loại chủ dược cái nào cũng tràn đầy kịch độc.
Một loại ăn vào thôi cũng đủ làm cho người ta chết 10 lần rồi, nhưng nhìn bộ dạng Bạch lão lúc này, y đâu chỉ muốn để Long Huyền ăn vào một loại, đây là muốn đem cả năm loại này đều cho Long Huyền ăn vào một lượt.
Ngũ độc giáo chính là nơi phát minh ra loại ngũ tiên đan này, thế nhưng bọn hắn lúc luyện đan cũng là kết hợp mấy chục loại dược liệu khác nhau dùng để giảm lệ khí cùng chung hòa độc tố trong năm loại chủ dược mang kịch độc kia, sau đó đem tất cả luyện thành một viên ngũ tiên đan rồi mới dám ăn vào. . Ngôn Tình Sắc
Đằng này Bạch lão quá tốt, không những không cần dược liệu phụ trợ, hơn nữa còn không thèm luyện thành đan mà trực tiếp ném vào miệng Long Huyền. Nếu như người khác không biết chắc chắn sẽ cho rằng Bạch lão với Long Huyền là kẻ thù không đội trời chung, vì vậy mới muốn dùng kịch độc để cho Long Huyền chết trong đau đớn.
Nghĩ như vậy cũng không sai chút nào, bởi vì ngay sau khi Long Huyền ăn xong cái ‘dược liệu’ vừa được tinh lọc từ đuôi của lục xà thì hai mắt đã trợn ngược, gân xanh nổi đầy đầu, mồ hồi vã ra như tắm.
Còn may là hắn vẫn chưa chết, trong cơn đau quằn quại kia ánh mắt hắn vẫn còn một tia tỉnh táo, hắn vẫn nhớ những lời Bạch lão nói ban nãy, không thể ngất, ngất xỉu đồng nghĩa với cái chết, do vậy hắn phải kiên trì đến cùng.
Về phần Bạch lão, sắc mặt y lúc này cũng rất nghiêm nghị, hai tay không ngừng chút nào, tiếp tục ngưng luyện bài trừ tạp chất của bốn loại dược liệu còn lại, cứ mỗi một loại được tinh luyện xong y đều hô một tiếng ‘há mồm’ rồi bắn thẳng vào trong miệng Long Huyền.
Cứ như vậy cho đến khi cả năm loại độc dược đều được Long Huyền nuốt xuống rồi lúc này y mới đưa tay tạo một cái pháp quyết, một luồng kình khí từ trên đầu ngón tay hắn lan tràn ra hướng về phía biển lửa.
Trong chốc lát, một đoàn ánh lửa bị luồng linh khí kia kéo về, Bạch lão không thèm nhìn mà trực tiếp dẫn lửa đánh thẳng vào trong người của Long Huyền.
“Aaahhhhh!!!”
Lập tức một tiếng hét thảm từ trong miệng của Long Huyền phát ra, toàn thân hắn lúc này cơ thịt nổi hết lên, hắn lăn lộn trên mặt đất, trong cơ thể nhiệt khí của đoàn lửa kia đang ra sức tàn phá không ngừng.
Cả người Long Huyền bây giờ đỏ thẫm, các mạnh máu lồ lộ trên da thì lại hiện lên màu đen ngòm, bốc khói ngùn ngụt, Long Huyền đạp hụt một cái lỡ chân bước qua bên phía băng tuyết bao phủ thì lập tức miếng băng đó tan chảy thành nước.
Từ đó có thể thấy hiện tại cơ thể Long Huyền nóng đến mức độ nào. Bạch lão cũng không có đứng nhìn, y lại nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết, linh khí màu trắng ào ào từ ngón tay y vọt vào trong cơ thể của Long Huyền dẫn đạo năm loại độc dược kia đi khắp cơ thể.
“Vận dụng Luân Hồi Đạo Quyết không được phép ngừng lại, hiện tại cơ thể ngươi chính là lô đỉnh, ngươi cũng chính là đan dược, luyện thành thì mọi chuyện đều tốt, luyện thất bại, vậy thì cầm chắc cái chết rồi!”