Đáp ứng Tiêu Viễn xong coi như lần kinh lịch này cũng tai qua nạn khỏi, chí ít là hữu kinh vô hiểm, Long Huyền hắn cần có chút thời gian để kiểm lại thu hoạch của bản thân, mặc dù không biết chi tiết ra sao, nhưng theo cách nói của Tiêu Viễn cùng Bạch lão thì có lẽ hắn đã thu phục được một loại thiên địa linh vật không hề tầm thường.
Sau khi bàn bạc với Bạch lão, trước mắt Long Huyền vẫn còn một số việc cần sắp xếp, do vậy Long Huyền trước tiên để cho Ngọc Châu thu linh hồn của Tiêu Viễn vào. Sau đó, hắn tâm niệm khẽ động, tâm thần quay về ngoại giới, Bạch lão cũng từ trong vô định không gian đi ra ngoài.
Vừa mới mở mắt, Long Huyền giật mình một cái, trước mặt hắn đang có một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm. Lúc trước toàn bộ tâm thần đều tập trung đối kháng với Ma Diễm cùng hắc hóa Tiêu Viễn, thành ra đối với tình huống bên ngoài Long Huyền chẳng biết gì cả.
Nhưng kinh ngạc chỉ trong thoáng chốc là qua đi, vì chủ nhân của đôi mắt đẹp kia không ai khác chính là Song Nhi, định thần lại, Long Huyền lập tức đứng dậy xem xét Song Nhi mấy vòng, mới vui vẻ nói.
“Muội có cảm thấy trong người khó chịu ở đâu không, đã khỏe rồi chứ?”
Song Nhi nghe vậy thì ấm áp trong lòng, phản ứng đầu tiên của công tử vẫn là quan tâm đến nàng. Cô bé ngoan ngoãn lắc đầu, mỉm cười nói.
“Công tử ca ca, muội không sao!”
Bạch lão sớm đã nói với Long Huyền, thân thế của Song Nhi không tầm thường, dù sao thì rất có thể không phải là nhân tộc. Vả lại đêm đó, Song Nhi tắt thở trong vòng tay hắn, điều này không thể giả được, sau đó lại hồi sinh một cách thần kỳ, cứu hắn trong cơn nguy nan. Nhưng đối với Long Huyền, có lẽ tất cả những thứ đó đều không quan trọng, hắn chỉ cần biết hiện tại Song Nhi vẫn còn sống... như vậy là đủ rồi.
Xoay qua xoay lại xem xét Song Nhi một hồi, Long Huyền chắc chắn cô bé thật sự khỏe mạnh thì dần yên tâm, chợt nghe thấy tiếng Song Nhi mở miệng nói.
“Công tử ca ca, muội… để muội hầu hạ huynh mặc quần áo trước đã!”
Song nhi hơi hơi đỏ mặt, vốn đã là nha đầu của Long Huyền từ nhỏ, nàng cũng được dạy cách hầu hạ công tử, nhưng trước đây, những việc như tắm rửa thay đồ cho Long Huyền đều là do Mai phu nhân cùng Lan bà bà làm, cô bé chỉ đứng bên cạnh học hỏi. Hiện tại, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng đây hẳn là chuyện mà cô bé nên làm.
Nói xong cũng không chần chờ, Song Nhi lập tức đưa tay định chạm vào người Long Huyền, thế nhưng lại khổ cho Long Huyền a, hắn lập tức nhảy lùi về phía sau, tay che chỗ yếu hại.
Lúc này hắn mới sực tỉnh, từ lúc Bạch lão giúp đỡ hắn chữa trị thương thế, cho tới khi dị biến phát sinh, tất cả đều liền mạch, quần áo của hắn trước đó đã bị hỏa diễm thiêu rụi rồi, cũng không hề có thời gian để thay y phục.
Vừa nãy vì quan tâm Song Nhi cũng không có chú ý đến điểm này, hiện tại được nhắc thì mới cảm thấy toàn thân thả lỏng không có trói buộc, đành vội bảo Song Nhi quay mặt đi, còn bản thân thì nhanh chóng lấy một bộ y phục khác từ trong không gian giới chỉ ra mặc vào.
Đối với Song Nhi, từ nhỏ đã được dạy cách hầu hạ Long Huyền, cho nên cô bé cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng đối với Long Huyền mà nói, thân là một thanh niên hiện đại xuyên không, hắn cũng không thể nào vứt hết mặt mũi để cho một cô bé mười tuổi giúp mình mặc đồ được.
Mặc dù hiện tại vũ khí 8=D của hắn còn chưa có sức sát thương, nhưng nhìn Song Nhi thiện lương như vậy, lương tâm hắn không cho phép nổi lên những suy nghĩ như thế. Chẳng qua Long Huyền vẫn xẹt qua một ý nghĩ trong đầu: Bị nàng nhìn thấy hết rồi, tương lai chờ nàng lớn, ta cũng phải nhìn lại mới công bằng chứ... chưa kịp nghĩ xong, Long Huyền đã bị âm thanh: FBI open the door làm sực tỉnh!
“E hèm!” Tằng hắng vài tiếng để xua tan đi sự xấu hổ, Long Huyền có chút khinh bỉ những suy nghĩ của bản thân.
“Muội tỉnh dậy bao lâu rồi!?”
“Ừm… hình như là đã hai ngày, hai đêm rồi.” Song Nhi nghe thấy Long Huyền hỏi thì quay lại đáp.
Long Huyền nghe vậy thì giật mình, hóa ra thời gian hắn giằng co cùng Ma Diễm và lão giả Tiêu Viễn lại lâu đến như vậy, chớp mắt đã đi qua mấy ngày. Sau đó hắn cũng nhanh chóng đi tới bên cạnh di thể của cha mẹ, sau khi xác nhận lại một lần nữa cả hai đều lành lặn thì mới thở ra một hơi.
......
Ọc ọc!
Tiếng réo kêu lên trong hang hẹp, vui mừng qua đi, bụng Long Huyền bắt đầu nổi trống, nhớ lại thì suốt khoảng thời gian gặp nạn đến hiện tại, đã là mấy ngày liền Long Huyền hắn chưa ăn gì rồi.
Ngờ đâu Song Nhi cực kỳ tri kỷ, Long Huyền còn chưa mở miệng cô bé đã đưa tới vài quả trái cây dại, còn có thêm cả một cái đùi thỏ nướng.
“Sớm biết lúc công tử ca ca dậy sẽ cảm thấy đói, muội đã chuẩn bị xong rồi, huynh ăn đi!”
Long Huyền mừng rỡ, Song Nhi đúng là thiên sứ lạc xuống nhân gian mà, hắn nhanh chóng cầm lấy đồ ăn, vừa nhét vội vào miệng, vừa hỏi.
“Ở trong hang động, làm sao muội tìm được thứ này?”
Song Nhi chỉ chỉ vào yêu hạc đang vênh mặt đứng một bên từ nãy đến giờ không lên tiếng. “Là nó đưa muội bay ra ngoài lấy về, con thỏ cũng là nó săn được.”
Cho tới lúc này Long Huyền mới nhìn đến yêu hạc, cũng nhớ tới lý do vì sao bản thân lại rơi vào trong hang động này, chung quy lại, mọi chuyện thật sự rất may mắn, nhờ có yêu hạc này tới nên Long Huyền mới thoát khỏi tay của Long Càn. Cũng nhờ có nó nên trong lúc cơ duyên xảo hợp, Long Huyền mới gặp được địa hỏa trong hang động này, nhớ đó đúc tạo lại cơ thể, trị liệu thương thế, hiện tại ngay cả đồ ăn cũng là nhờ nó mang về.
Nghĩ nghĩ, Long Huyền bước về phía yêu hạc nói: “Đa tạ ngươi đã cứu ta lần này!”
Yêu hạc thấy thế thì rất nhân cách hóa, liếc mắt vênh mặt không thèm lên tiếng. Tỏ rõ hạc gia ta tiện thể ra cánh mà thôi, không có quen, chớ có thấy sang bắt quàng làm họ!
Gân xanh nổi đầy đầu, Long Huyền mặt đen lại lập tức quay đầu đi, trong lòng mặc niệm: Không được làm thịt ân nhân, không đúng... là không được làm thịt ân hạc! Nể mặt cái đùi thỏ trong tay, bằng không hiện tại ta lập tức làm nồi lẩu hạc.
Sau khi nắm bắt lại tình hình bên trong hang động, lúc này Long Huyền để cho Song Nhi ở một bên chơi với yêu hạc, còn bản thân hắn thì gọi Tiêu Viễn từ trong ngọc châu ra ngoài.
Lúc này Bạch lão nói với Tiêu Viễn: “Ma Diễm đã mất, địa hỏa không có nguồn dẫn, chẳng mấy chốc sẽ rút trở lại lòng đất. Nơi này cũng không có cần phải lưu lại thêm nữa, ngươi trước tiên thu lấy chí bảo tông môn đi.”
“Vâng, tiền bối!” Tiêu viễn đáp.
Trước đó, băng hỏa động thiên là lưỡng cực cân bằng, hiện tại Phệ Hồn Ma Diễm đã bị Long Huyền luyện hóa toàn bộ, từ đó dẫn đến địa hỏa mất đi người điều khiển, dần dần thối lui về lòng đất, nhiệt độ trong hang cũng dần lạnh lẽo xuống.
Chỉ thấy lúc này, Tiêu Viễn kết xuất một đạo chỉ ấn, trong thế giới băng tuyết kia lập tức có khí tức băng hàn cuộn trào lên, bông tuyết tung bay tán loạn, dần dần tạo thành một vòng xoáy.
Long Huyền để yên cho gió tuyết đập vào mặt, âm thầm cảnh giác, nhưng nhìn thấy Bạch lão ở bên cạnh không biểu hiện cái gì, lại cũng không cảm nhận được tính công kích nên hắn cũng dần an tâm, sau đó lại liếc qua một góc khác, Song Nhi được yêu hạc giang cánh che chở vào bên trong, hoàn toàn không bị gió tuyết ảnh hưởng, lúc này Long Huyền mới tiếp tục nhìn xem.
Gió tuyết vù vù, ở trung tâm lốc xoáy có một đồ vật phát ra ánh sáng màu trắng xanh lóa mắt, nương theo ấn quyết của Tiêu Viễn thì dần dần bay lại trước mặt hắn.
Tiêu Viên đưa tay bắt lấy thứ kia, lúc này gió tuyết chợt ngừng hẳn, tan biến... Mà trên tay của Tiêu Viễn lại có thêm một vương miện thủy tinh màu lam ngọc tinh khiết, dưới ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua vương miện trong suốt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vẻ đẹp tinh xảo của vương miện lam ngọc này khiến cho Long Huyền động rung, tuy không am hiểu về bảo vật, nhưng hắn rất rõ ràng, chỉ bằng vẻ bề ngoài hoàn mỹ của nó đã chứng minh nó không phải vật tầm thường.
Mà Bạch lão đứng ở bên cạnh, khi nhìn thấy thứ này, trong mắt hiện lên vẻ hồi ức cùng chút ưu thương. Y nhỏ giọng nói: “Băng lam tinh quán!”
Tiêu Viên ở bên cạnh nghe vậy thì hơi bất ngờ, hắn nhìn về phía Bạch lão nói.
“Tiền bối cũng nhận biết bảo vật này sao?”
Bạch lão không muốn nói nhiều, đáp ngắn gọn: “Trước đây từng thấy qua!”
Tiêu Viễn thấy Bạch lão không muốn nhiều lời, cũng phải ngắn gọn giới thiệu về nó cho Long Huyền đang bày ra vẻ mặt mặt đợi ở bên cạnh.
“Đây là băng hệ chí bảo của Huyền Băng tông ta, tên gọi Băng lam tinh quán, thế gian chỉ biết danh nhưng chưa mấy ai được gặp, có được thứ này, tiên thiên tu luyện công pháp băng hệ sẽ có ưu thế cực lớn, nhưng công dụng lớn nhất của nó cũng không phải chỉ như vậy...!”
Long Huyền: “Công dụng lớn nhất của nó là gì?”
Tiêu Viễn nghe vậy thì nở nụ cười, nói: “Cũng không cần diễn tả, chính tiểu huynh đệ ngươi tự cảm nhận là biết, vả lại....”
“Hiện tại, tu vi của tiểu huynh đệ còn quá thấp chưa thể nào luyện hóa hoàn toàn chí bảo này, nhưng ta có thể dùng bí pháp đưa nó vào trong cơ thể của ngươi, theo ngươi dần dần mạnh lên, cũng có thể từ từ luyện hóa được nó, trong quá trình này ngươi cũng được lợi ích rất nhiều.”
Nói xong, Tiêu Viễn liếc nhìn Bạch lão một chút, thấy y gật đầu, lúc này mới lại kết xuất ấn quyết một lần nữa, băng lam tinh quán phiêu phù lên, bay về hướng mi tâm của Long Huyền.
“Tiểu huynh đệ không cần chống cự!”
Thấy Bạch lão cũng đồng ý, Long Huyền buông lỏng phòng ngự để cho Băng lam tinh quán chui thẳng vào trong đầu của mình.
Chí bảo nhẹ nhàng xuyên qua, Long Huyền chỉ cảm thấy một cổ khí tức mát lạnh thoải mái chảy dọc từ trên đầu rồi lan ra toàn thân, tinh thần tựa như bay bỗng, giống như đang đắm mình trong ôn tuyền, sảng khoái đến cực điểm, thần trí tựa như chỉ trong nháy mắt đã được khai sáng vậy.
“Quá… quá mức thần kỳ!”
Tiêu Viễn nghe vậy thì hơi mỉm cười, có chút xíu kiêu ngạo nói: “Đâu chỉ là thần kỳ, đây là một trong những chí bảo bậc nhất Huyền Băng tông, đối với phương diện ôn dưỡng tinh thần lực ý chí có trợ giúp cực lớn, tu sĩ ở cảnh giới thấp có cơ duyên đạt được nó, đối với việc tu luyện đúng là như cá gặp nước.”
Cảm nhận được tác dụng của chí bảo, tinh thần của Long Huyền cũng vui vẻ hơn mấy phần, đối với thành ý của Tiêu Viễn đưa ra hắn cũng cảm thấy hài lòng.
“Nếu đã quyết định hợp tác, vậy sau này ngươi đi theo chúng ta đi... về phần xưng hô, cũng đừng gọi tiểu huynh đệ nữa, ta chỉ mới chín tuổi, lão nhân ngươi gọi như vậy thật sự làm ta rất khó xử.”
Tiêu Viễn nghĩ nghĩ, chắp tay nói: “Tiểu thiếu gia!”
Long Huyền lắc đầu: “Không ổn!”
Tiêu Viễn: “Tiểu công tử!”
Long Huyền có chút cạn lời: “Không ổn nhất là chữ “tiểu”!”
Tiêu Viễn: “Vậy sau này, mong công tử chiếu cố!”
Long Huyền mỉm cười gật đầu, chắp tay nói: “Tiêu lão khách khí!”