Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 36: Chương 36: Bị thiên đạo nhằm vào




Lúc này vị trung niên kia nhìn xung quanh mà nói.

“Các vị nếu đã tới cũng không cần ẩn nấp làm gì, lộ diện đi, tất cả mọi người đều có chung mục đích, tiến ra thảo luận thì tốt hơn.”

Sau khi lời nói của gã trung niên rơi xuống, mấy người trong bóng tối kia cũng chần chừ nhìn nhau một lát, lúc này mới quyết định đi ra.

Lên tiếng đầu tiên là một vị nữ tử trên người mặc y phục màu lam.

“Lục đại nhân nói gì vậy, chúng ta nào có cố tình ẩn giấu, thật sự chỉ là vừa mới tới mà thôi, không biết phủ thành chủ có điều tra được gì hay không, dị tượng ban nãy quả thật là rất kinh người.” Nữ tử vừa lên tiếng này chính là Lam Hạ, chấp sự của Ngọc Nữ lâu. Nàng tuổi tác cũng chỉ gần 30 mà thôi, dáng người có thể coi là rất tốt, có lồi có lõm, trên mặt tô điểm thêm son phấn đúng là rất thu hút ánh mắt của người khác.

Sau khi Lam Hạ lên tiếng, theo sau cũng có vài tiếng cười vang lên, ba người trung niên từ mấy hướng khác cũng dần lộ diện.

Cái vị được gọi là Lục đại nhân kia chính là cánh tay phải của Diệp Hàn thành chủ, tên là Diệp Lục, vì thân phận cao quý do đó người khác thấy hắn mới khách khí mà gọi một tiếng là Lục đại nhân.

Ngoại trừ hắn ra, ba người trung niên vừa mới xuất hiện kia lần lượt là Trần Hổ của Hắc Gia bang, Huỳnh Thiên của Thiên Vân thương hội cùng với Giang Tiêu đến từ Hoàng Phong thành luyện khí công hội.

Nếu có người khác ở đây hẳn sẽ rất kinh ngạc, những người này đều không phải là nhân vật đơn giản gì, bọn hắn ở tại Hoàng Phong thành có lai lịch rất lớn, hơn nữa tu vi đều đã đạt đến Long Đạo cảnh, trong đó Trần Hổ của Hắc Gia bang nghe nói rất có khả năng sắp đột phá tiến vào Võ Tông cảnh rồi.

“Gặp qua Lục đại nhân.” Ba người kia cùng chắp tay cười cười nói.

Tuy rằng Diệp Lục tu vi cao nhất ở đây, thân phận cũng cao hơn mấy người đối phương, thế nhưng hắn cũng không dám mảy may coi thường bốn người này, sau lưng bọn họ đều là những thế lực lớn, đều có cao thủ cảnh giới Võ Tông tọa chấn, do vậy lúc này hắn cũng mỉm cười đáp lại.

“Các vị quá khách khí rồi, cái danh đại nhân này vốn chỉ là để kẻ dưới gọi mà thôi.”

Diệp Lục nói một câu khách sáo với mấy người đó, nhưng những người kia cũng chỉ nở nụ cười không đáp, bọn họ biết rõ Diệp Lục là nhân vật lợi hại như thế nào, hắn chính là cánh tay phải đắc lực của thành chủ Hoàng Phong thành. Gần như những thế lực dám đối nghịch với phủ thành chủ đều bị Diệp Lục thẳng tay tiêu diệt, thủ đoạn quyết đoán vô cùng, do đó hắn càng tỏ ra khách khí, bọn họ càng phải cẩn thận mà đối đãi.

Lúc này Diệp Lục lại lên tiếng: “Đối với dị tượng lần này, Ngọc Nữ lâu cùng Thiên Vân thương hội có chút thông tin nào không, tình báo của hai vị hẳn là linh thông nhất mới phải?”

Lúc này mấy người đều dồn ánh mắt vào Lam Hạ cùng Huỳnh Thiên, điều này khiến cho hai người cười khổ, Lam Hạ chỉ đành lên tiếng đáp.

“Lục đại nhân đánh giá quá cao ta rồi, thật sự Ngọc Nữ lâu những năm qua làm ăn thuận lợi một chút, chi nhánh nhiều rất dễ thu thập được tình báo, bất quá dị biến phát sinh lần này không hề có dấu hiệu báo trước, giống như tự dưng mà xuất hiện, ta cũng đang rất muốn biết nguyên nhân là gì.”

Huỳnh Thiên đứng ở bên cạnh chỉ có thể cười cười lắc đầu biểu hiện bản thân cũng không biết gì về chuyện này, bất quá lúc này hắn như suy nghĩ đến điều gì đó liền nói.

“Đối với việc thiên kiếp phủ xuống lần này đích thực Thiên Vân thương hội chúng ta không biết bất cứ thông tin nào cả… bất quá có một việc ta muốn chia sẻ cho các vị, người của Long gia đã tới Hoàng Phong thành, hơn nữa trong đó còn có cả nhị gia chủ của Long gia, Long Khôn.”

Diệp Lục: “Bá chủ của Long thành, Long gia?”

Huỳnh thiên gật gật đầu xác nhận.

Giang Tiêu: “Huỳnh lão đệ, ngươi nghi ngờ dị biến lần này cùng đám người Long gia có quan hệ?”

Huỳnh Thiên lắc lắc đầu, nói: “Ta không dám chắc, khí tức kinh khủng của thiên kiếp kia hẳn các vị đều cảm nhận được, đừng nói Long Khôn chỉ có tu vi Long Đạo như chúng ta, cho dù là chân chính Võ Tông cảnh cường giả thấy uy thế của dị tượng lúc đó cũng chẳng dám lại gần…..”

Lời của Huỳnh Thiên còn chưa nói hết, bất quá mọi người ở đây đều nghe hiểu rằng ý hắn muốn nói Long Khôn còn chưa đủ khả năng làm ra dị biến lớn như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Long gia tại Long thành được coi là thế lực bá chủ, chẳng hề yếu hơn thành chủ phủ Long thành, thế mà nhị gia chủ của Long gia lúc này lại xuất hiện tại Hoàng Phong thành, điều này có chút không đơn giản, chắc chắn có bí ẩn gì đó.

Nghe được thông tin này mấy vị đại nhân vật của các thế lực đang đứng ở đây liền nhăn mày, trong lòng có nhiều suy đoán, thế nhưng là hoàn toàn không cách nào đoán ra được gì cả.

Lúc này Diệp Lục lại lên tiếng: “Được rồi, đêm cũng đã khuya, ta còn có việc muốn về bẩm báo với thành chủ đại nhân, không quấy rầy các vị nữa, xin cáo từ!”

Diệp Lục theo phép nói một tiếng, rồi quay người dẫn theo đám thuộc hạ rời đi trước.

Bốn người kia thấy phủ thành chủ muốn rời đi cũng chắp tay đáp lễ, sau đó nhìn xung quanh một cái cảm thấy không thể thu thập thêm chút thông tin nào cũng riêng phần mình dẫn theo đám thuộc hạ quay trở về.

Đám người kia đối với chuyện lần này rất tò mò, nhưng rất giống nhau, sau khi quay trở về đều tập trung vào việc đầu tiên chính là hướng mũi điều tra về phía mấy người của Long gia, dị bảo có xuất thế hay không tạm thời không có manh mối, nhưng Long gia vượt xa ngàn dặm tiến vào Hoàng Phong thành chắc chắn là phải tìm hiểu kỹ mục đích của mấy người kia là gì.

Thế nhưng chắc chắn bọn hắn phải thất vọng rồi, vì giờ đây mấy người Long Khôn sớm đã không còn tồn tại trên thế gian nữa, có chăng cũng chỉ còn lại một nắm cát bụi mà thôi.

Từ đầu đến cuối, Trần Hổ của Hắc Gia bang không hề lên tiếng, tất cả mọi người đều không chú ý điểm này… nếu như nói sự kiện lần này có ai rõ ràng thì có thể là Trần Hổ, hắn là kẻ đến nơi này từ trước nhất, trước khi thiên uy hiện ra hắn vừa lúc dẫn người đi ngang nơi này, vô hình còn nghe thấy một giọng hét “không cam tâm của ai đó!!”

Chỉ là hắn không đoán ra được chủ nhân thanh âm kia là ai.



Đối với chuyện này Long Huyền hoàn toàn chẳng hay biết gì, nếu như biết có lẽ hắn cũng không quan tâm, giờ đây hắn còn đang say giấc trên giường. Trải qua lần chém giết kịch liệt này, lại trực tiếp đối kháng với Long Đạo cảnh mà không chết, Long Huyền chắc chắn sẽ có tiến bộ lớn, dù sao những thứ này có thể nói là hắn dùng mạng đổi lấy.

Đêm nay sau khi đám người Long Khôn chết rồi, mọi người trong tiểu viện Long gia hẳn sẽ có thể ngủ ngon giấc, dù sao sau khi đại chiến thì ngủ chính là cách tốt nhất để hồi phục sức lực.



“Chói!!”

Long Huyền che mắt, thì ra ánh sáng của mặt trời đã chiếu lên trên mặt của hắn, lờ mờ tỉnh dậy, sau một giấc ngủ qua đi Long Huyền liền cảm thấy tinh thần của bản thân đã khôi phục không ít, mơ hồ tu vi còn chỗ có tăng lên.

Hắn đứng dậy vận động một chút rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay lúc này giống như cảm nhận được cái gì đó liền hướng ánh mắt về phía gian phòng của Long Vô Tâm ở phía xa…

Oanh—

Một đợt rung chấn truyền đến, Long Huyền nhanh chóng hướng về phía đó mà chạy tới, cách gian phòng của phụ mẫu còn một đoạn Long Huyền đã nghe được tiếng cười lớn của Long Vô Tâm.

“Hahaha, đại họa không chết ắt có hậu phúc, quả nhiên ông trời còn không tuyệt đường của Long Vô Tâm ta.”

Lúc này Long Huyền cũng đã tiến tới trước cửa phòng, cùng với hắn còn có cả Song Nhi và Chu a Cửu vừa mới tới nơi.

Long Vô Tâm thấy vậy thì vui vẻ, trên mặt tươi cười vô cùng, thần sắc trên mặt của Mai phu nhân cũng rất tốt.

A Cửu cảm nhận được khí tức trên người Long Vô Tâm, trên mặt lộ ra chút khó tin nhưng rất nhanh đã cười cười mà hỏi.

“Vô Tâm huynh, ngươi… ngươi đột phá Long Đạo cảnh rồi?”

Long Vô Tâm mỉm cười gật gật đầu sau đó nói.

“Sáng nay vừa tỉnh dậy ta cảm thấy trong cơ thể như có một loại lực lượng nào đó trợ giúp, những vết thương hôm qua không biết tại sao lại biến mất hết rồi. Tiếp đó chỉ điều tức một chút liền đột phá, quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.”

Chu A Cửu: “Hóa ra huynh cũng như vậy, ta còn rất thắc mắc lý do tại sao thương thế trong cơ thể lại tự dưng mà lành lại hết rồi. Đến cả tác dụng phụ do đan dược mang lại cũng đã bị tiêu trừ hoàn toàn. Mơ hồ còn đứng vững tại cảnh giới Võ Sư, phải biết là ta mới đột phá không lâu a.”

Long Huyền nghe những lời này cũng chẳng hề ngạc nhiên chút nào, công dụng thần kỳ của hắc bạch ngọc châu hắn biết rất rõ ràng, đừng nói là trọng thương hay tác dụng phụ từ đan dược, xương cốt gãy nát cũng có thể nhanh chóng liền lại, hơn nữa còn có thể tăng lên tu vi, lợi hại vô cùng.

Long Vô Tâm nghe như vậy thì vui vẻ nói ra: “Hẳn là do ông trời chiếu cố chúng ta, người hiền ắt sẽ gặp lành.”

Long Huyền:...

Hắn nhớ lại cảnh tượng thiên kiếp hôm qua, ông trời đúng là rất “chiếu cố” cả nhà hắn, đúng hơn là quan tâm đến bản thân hắn. Dù sao đi nữa chẳng phải ai cũng được lão thiên gửi thiên kiếp đến hỏi thăm sức khỏe. Long Huyền chưa chết đúng là nhờ lão thiên nương tay, nếu hôm qua không phải chỉ có 7 đạo thiên kiếp, mà là 70 đạo vậy Long Huyền hắn sớm về sống bên cạnh lão thiên rồi.

Hắn ầm thầm thề, một ngày nào đó sẽ tự thân đến “đáp lễ” cho lão thiên một chút, tốt nhất là đền đáp lại 1000 lần.

Long Huyền đối với thiên địa này căm phẫn như vậy cũng là có lý do, ban nãy hắn đã dùng tinh thần lực xem qua nội dung mà Bạch lão nhắn cho hắn. Hiện tại Bạch lão tiêu hao quá lớn, chính là đã bị thiên kiếp làm tổn hại đến linh hồn, do vậy phải ngủ say trong ngọc châu một thời gian, nếu không phải tình huống nguy cấp nhất, hắn nói Long Huyền đừng làm phiền hắn.

Về việc lý do tại sao đêm qua lại cho thiên kiếp phủ xuống thì lại có liên quan đến việc hóa thân ác ma của Long Huyền, như lời của Bạch lão nói, Long Huyền hôm qua sau khi hóa thân ác mà rất may còn có thể tự khống chế bản thân làm cho sức chiến đấu tăng mạnh, thế nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi hắn sẽ hóa điên mất đi tự chủ rồi tạo thành sát nghiệp.

Khi Long Huyền định xé xác Chu A Cửu chính là minh chứng rõ ràng nhất, hắn đối với người quen còn muốn giết thì đối với những người khác chính là hiểm họa vô cùng, trong Hoàng Phong thành có rất nhiều người dân bình thường, nếu mặc cho Long Huyền giết chóc thì sẽ tạo ra kết cục không thể vãn hồi được.

Hơn nữa một khi hắn giết người đủ nhiều thì càng lúc càng bị ma khí xâm nhiễm không cách nào tỉnh lại nữa, thực lực cũng tăng lên kinh khủng, đến khi đó khó mà có người ngăn cản được hắn lạm sát người vô tội.

Thiên đạo biết được điều này, không thể để hắn sống trên đời, do vậy khi hắn biến thân mới đem thiên kiếp bổ xuống. Khi biết được tin tức này, Long Huyền đã sốc vô cùng, thiên đạo vậy mà muốn giết hắn, vậy chẳng khác nào đang nói hắn không đáng tồn tại sao?

Thế nhưng Bạch lão sớm đã biết trước chuyện này, hắn chỉ nói.

“Không có gì là tà ác tuyệt đối cả, cũng chẳng có gì chính nghĩa tuyệt đối, ma hóa giúp ngươi tăng lên chiến lực chính là chuyện tốt, chính là vũ khí của ngươi, khi sinh ra ngươi cũng không được lựa chọn xem bản thân mình là người hay ma. Việc ngươi cần làm là không thể để cho ác ma trong huyết mạch hiện ra làm loạn thế gian, phải kiểm soát được nó, dùng sức mạnh này để cho bản thân sử dụng. Sức mạnh không có lỗi, chính phải xem cách ngươi sử dụng sức mạnh như thế nào!”

Những lời khuyên nhủ của Bạch lão cũng chưa dừng lại mà còn tiếp theo nữa, những lời sau này làm cho Long Huyền như tỉnh ra, cũng dần dần tự tin trở lại.

“Người cũng được, ma cũng được, không cần phải quan tâm, chỉ cần nhớ rõ ngươi chính là Long Huyền, nếu ngươi làm ma, phải do chính bản thân ngươi quyết định chứ không phải do huyết mạch đến quyết định. Nếu như trong người ngươi có ác ma gây họa cho nhân gian thì ngươi phải chính tay giết nó, trấn áp nó, mà không phải do ngoại lực, ai cũng có quyền được sống, đó là lý do Long Huyền ngươi tồn tại, không ai có quyền bắt ngươi phải chết, dù là thiên đạo cũng không được.”

“Dù là thiên đạo cũng không được!!!!” Mấy chữ này như in sâu mà trong tâm trí của Long Huyền khiến tâm tính của hắn dần dần trở nên kiên định hơn. Đúng vậy, không ai có thể bắt hắn phải chết, nếu lão thiên muốn giết hắn, vậy hắn liền muốn nghịch thiên.

Nếu một ngày hắn tạo ra sát nghiệp, lạm sát người vô tội, vậy lúc đó không cần lão thiên ra tay, chính hắn sẽ tự kết liễu bản thân mình.

Một phen nghiến răng nghiến lợi qua đi, Long Huyền thu lại suy nghĩ của bản thân. Nhìn về Long Vô Tâm nở nụ cười, dù sao cha hắn đột phá chính là chuyện tốt, chuyện đối nghịch với thiên đạo sau này lại tính tiếp, hiện tại hắn làm không được.

“Chúc mừng phụ thân đã đột phá!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.