Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 34: Chương 34: Chém giết Long Đạo cảnh




Nghe thấy lời nói của Long Huyền truyền tới từ phía sau lưng, Long Lạc hồn vía bị dọa đến muốn thoát khỏi thân mà đi. Thực chất cũng không phải là bị dọa, bởi lẽ hắn sắp biến thành một linh hồn rồi, ngay trước ngực của hắn giờ đây có một bàn tay đầy máu xuyên qua, trên lòng bàn tay còn đang cầm một quả tim vẫn đang đập.

Long Lạc thấy toàn thân lạnh toát, lạnh đến tận sâu trong linh hồn, hắn cố gắng nói gì đó nhưng mới mở miệng ra thì máu tươi đã tràn ra ngoài, hai mắt hắn trừng lớn, khó mà tin được bản thân lại cứ như vậy mà bị giết.

Cùng lúc, Long Khôn quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, cả người hắn như cứng đờ, sau đó điên cuồng gào lên.

“Lạc nhi—”

“Súc sinh, mau đền mạng cho con trai ta...!” Long Khôn trừng mắt muốn nứt.

Long Khôn trong lúc nhất thời cũng không có nhận ra kẻ trước mặt là Long Huyền, thế nhưng hắn tận mắt thấy rõ kẻ kia đã móc tim con trai hắn, cho nên phẫn nộ mà xuất thủ.

Cũng phải nói tới biến thân ác ma của Long Huyền rất bá đạo, trước đó toàn thân hắn xương cốt gần như đều gãy nát, vậy mà chỉ trong nháy mắt, đã hồi phục hoàn toàn.

Nhìn Long Khôn phẫn nộ đánh tới, khí thế rất khủng bố, Long Huyền biết tránh không kịp cũng chỉ có thể liều mình mà lao lên.

“Oành—”

Không hoài niệm chút nào, kết quả rất rõ ràng là Long Huyền chẳng thể địch nổi, bị một quyền của Long Khôn đấm văng ra ngoài, thân thể hắn chà xuống mặt đất thành một đường rãnh sâu dài mấy mét.

Trên người hắn da tróc thịt bong, máu tươi tứa ra, nhưng chỉ trong chốc lát, Long Huyền đã có thể đứng dậy, các vết thương cũng dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng liền lại, phải nói là sức khôi phục quá mức kinh người.

Long Khôn ánh mắt co rụt lại, hiển nhiên hắn cũng rất kinh sợ với sự hồi phục biến thái của Long Huyền, nhưng hắn cũng không quá mức lo lắng, dù sao thì Long Huyền tuy có sức khôi phục rất quỷ dị, nhưng rõ ràng là sức mạnh thua kém hắn rất nhiều.

“Hừ, ta muốn xem thử chặt hết tay chân, sau đó vặn đầu ngươi xuống, xem thử ngươi còn có thể hồi phục được nữa hay không!”

Dứt lời, Long Khôn nhanh chóng lao đến chỗ của Long Huyền, bích lạc kiếm của Long gia chỉ có thể dùng tay phải để thi triển, mà tay phải của Long Khôn đã bị chém đứt, do đó hắn chỉ còn cách dùng tay trái liên tục đánh ra Thiên Lang quyền công kích về phía Long Huyền.

Bất quá, một điều làm cho Long Khôn không cách nào tin được đó chính là kẻ trước mặt hắn chỉ có bốn ngôi sao màu trắng quanh thân mà thôi, rõ ràng là một tên nhập vi tứ tinh cảnh giới, vậy mà lực công kích chẳng thua kém gì một một tu sĩ cảnh giới Võ giả.

Hơn nữa Long Khôn cũng rất tức giận, bản thân hắn đang có thương thế trong người, tuy rằng Long Huyền còn chưa đủ mạnh khiến hắn phải để mắt đến, thế nhưng hắn cũng không có cách nào giết chết được Long Huyền.

Liên tục mấy lần đều đánh cho Long Huyền máu me đầy người, nhưng chỉ thoáng chốc mà thôi Long Huyền lại một lần nữa đứng dậy, kinh khủng hơn là hắn hoàn toàn chẳng tỏ ra là bị thương chút nào cả, ngoài việc các đường huyết văn trên khóe mắt đang mờ đi thì không có gì thay đổi nhiều.

Nhìn bề ngoài Long Huyền không có bị thương chút nào, thế nhưng chỉ chính bản thân hắn mới biết rõ, sức mạnh nhờ biến thân đang càng ngày càng yếu dần, hắn không biết khi sức mạnh này hoàn toàn biến mất sẽ xảy ra điều gì, nhưng chắc chắn thời điểm đó đối với hắn, hay cha mẹ của hắn đều sẽ là thảm kịch.

Long Huyền cắn răng, lần này hắn không có bị động tiếp chiêu nữa mà đổi phương thức tấn công, lao thẳng tới đánh về hướng của Long Khôn. Thấy như vậy thì Long Khôn khóe miệng nở một nụ cười hung dữ, nãy giờ Long Huyền đều tìm cách tránh né, khiến hắn không có biện pháp nào. Giờ đây Long Huyền chủ động lao tới, một tên tiểu tử chỉ có tu vi nhập vi cảnh mà lại dám chủ động tấn công Long Đạo cảnh, quả thực là chán sống.

“hahaha, ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.”

Xoẹt một tiếng, một cánh phía sau lưng của Long Huyền bị xé toạc, máu tươi vẩy ra lênh láng, thế nhưng Long Huyền vẻ mặt hung tợn, cắn răng nhịn xuống cơn đau mà cười nói.

“Ngươi vẫn là ngu như vậy, tên ngươi đán ra không nên gọi là Long Khôn!”

Cùng lúc lời nói này vang lên, một thanh binh khí từ trong tay Long Huyền cắm vào vết thương nơi cánh tay đã cụt đi của Long Khôn. Lúc này Long Khôn mới dùng một chưởng đánh bay Long Huyền ra, lần này Long Huyền vẫn có thể hồi phục lại nhưng tốc độ đã chậm đi rất nhiều, cánh cũng không mọc lại được, tạm thời còn không đứng dậy nổi.

Long Huyền nói hắn ngu chính bởi vì Long Khôn trúng cùng một chiêu tận hai lần, trước đó Long Vô Tâm cũng là chủ động cho hắn đả thương rồi chặt một tay của hắn, giờ đây Long Huyền hy sinh một cánh của bản thân, tấn công vào vết thương ở cánh tay cụt kia. Long Khôn quả thực là đủ thảm.

Vào lúc này một tiếng gầm giận dữ của Long Khôn truyền tới.

“Khốn kiếp, tiểu nhân vô sỉ, ngươi vậy mà dùng độc…!”

Long Huyền vẻ mặt vô cùng khinh thường, cười lạnh đáp.

“Hắc hắc, thế nào, cảm giác có dễ chịu hay không, đám người Long gia chủ mạch các ngươi đúng là ngu đần, Long Trần cũng vậy, ngươi cũng vậy.”

“Nhãi ranh, Long gia nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Khôn hồn thì mau cút đi, chúng ta từ nay không ai nợ ai.”

Trên mặt Long Huyền hiện rõ sự khinh bỉ, não tên Long Khôn này quả thực là bị khuyết tật, không hiểu hắn làm cách nào có thể tu luyện tới Long Đạo cảnh.

Nét mặt Long Huyền lạnh như băng.

“Ta hôm nay muốn được chết dưới tay ngươi đó, tới đây đi, nếu không giết ta, ngươi chắc chắn sẽ chết, toàn bộ cái gia tộc họ Long dơ bẩn kia của ngươi cũng sẽ chết, rồi sẽ có ngày ta dùng máu đến rửa sạch tất cả ô uế ở đó.”

Môt cái gia tộc do một kẻ giết cha ruột, hại thân huynh đệ mình làm gia chủ, Long Huyền đã sớm căm ghét loại người như vậy. Chưa nói tới đám người này cùng với phụ mẫu hắn thù sâu vô cùng, nếu như có tu vi cường đại, Long Huyền không giết bọn hắn thì giết ai?

Tuy rằng độc dược của Xích vỹ lục xà rất kinh khủng thế nhưng chỉ là từ một con lục xà non mà thôi, chưa đủ để lấy mạng của Long Khôn ngay lập tức, hắn mạnh mẽ áp chế độc tố trong thân thể.

Lúc này ánh mắt hung ác nhìn sang đám người Long Vô Tâm, A Cửu cùng Mai phu nhân đang ngất xỉu nằm trên đất, nét mặt hắn trở nên điên cuồng. Đột nhiên hắn dồn lực vào tay xuất chưởng đánh về phía Long Vô Tâm. Trong số những người ở đây, ngoài tên Long Huyền đáng chết trước mặt ra, kẻ mà Long Khôn muốn giết nhất không ai khác là Long Vô Tâm, nếu không phải bị kẻ này chặt một tay Long Khôn hắn chưa chắc đã rơi vào bước đường cùng như thế này.

Thấy như vậy, Long Huyền cũng chẳng bận tâm đến thương thế trên người đã khôi phục hay chưa, hắn lao như điên về phía của Long Khôn, va chạm mạnh một cái, Long Huyền ôm ngang eo của Long Khôn bay ra một quãng, trong lúc đó Long Khôn cũng đấm liên tục mấy quyền vào trên lưng Long Huyền làm hắn không ngừng hộc ra máu tươi.

Lúc ngã xuống, Long Khôn hoàn toàn không gặp vấn đề gì lớn, chẳng qua sắc mặt của hắn đã chuyển hẳn thành tím bầm, hiển nhiên là độc của Xích vỹ lục xà đã ngấm sâu vào thân thể hắn rồi. Nếu là lúc bình thường, dù cho bị độc tố xâm nhập cơ thể, Long Khôn vẫn có thể cầm cự được rồi tìm cách giải độc, thế nhưng hôm nay liên tục chiến đấu với Long Vô Tâm, rồi tới ma hóa Long Huyền.

Người sau càng khó chơi hơn người trước, khiến cho linh lực trong cơ thể hắn hao mòn đến không còn gì nữa, khó mà áp chế được độc trong cơ thể, do đó mới bị trúng độc nặng như vậy.

Lúc này nhìn Long Huyền trước mặt, Long Khôn giận dữ đánh ra một quyền, Long Huyền trong lúc nhất thời cũng là liều mạng, dồn toàn bộ sức lực đánh ra tuyệt kỹ mạnh nhất của mình để đáp trả.

BA ĐỘNG CHƯỞNG—!!

Gào hét để lấy thêm dũng khí, một chưởng này của Long Huyền đã có tác dụng, tuy rằng hắn là kẻ bị đánh bay, thế nhưng Long Khôn cũng không tốt hơn chỗ nào, hứng trọn một chưởng của Long Huyền, cánh tay còn lại của hắn lập tức bị trấn gãy, đổ gục xuống đất mà phun ra máu tươi.

Máu trong miệng của Long Khôn đen ngòm, lại bốc mùi tanh tưởi, hiển nhiên độc khí đã công tâm cách cái chết không còn xa, vẻ mặt hắn không cam lòng, chết trong tay một tên tiểu tử nhập vi kì đối với hắn quả thực là vô cùng nhục nhã.

“Ta không cam tâm… Aaaaa—”

Giãy giụa hét lên một câu cuối cùng, sau đó cả thân hình của Long Khôn đổ rạp xuống, Long Huyền gượng chống đến lúc này, biết kẻ địch đã chết rồi, cũng không chịu đựng được nữa mà ngất đi.

Sau đó chuyện gì xảy ra tiếp theo thì không ai biết, chỉ có trong hư không đột nhiên có một đạo bóng trắng xuất hiện.

“Thật không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy.”

Bạch lão thở dài nói ra, lúc này hắn ngửa mặt nhìn lên bầu trời, sấm sét oanh minh, mây đen cuồn cuộn, cuồng phong nổi lên tứ phía, dù là trong đêm tối cũng khó mà che giấu được cơn giận dữ của thương thiên.

Giờ khắc này đây từng đạo từng đạo lôi vân ầm ầm, cứ như chỉ đang trực chờ đánh xuống, mà mục tiêu không ai khác chính là ma hóa Long Huyền. Hiển nhiên, Bạch lão từ đầu đến cuối đều không xuất thủ tương trợ, cũng không phải hắn mặc kệ Long Huyền gặp nguy hiểm. Mà bởi vì Bạch lão biết rõ, phong ấn của hắn không thể giữ được cơn phẫn nộ của Long Huyền, mà một khi Long Huyền phá nát xiềng xích biến thân, một trận lôi kiếp còn nguy hiểm hơn nữa sẽ giáng xuống.

Vả lại Bạch lão cũng đang đánh cược, hắn tin chắc đám người Long Huyền sẽ có thể vượt qua một cửa ải lần này, tự sức mình có thể chống lại được Long Khôn, cũng may là Long Huyền cuối cùng đã làm được, như vậy bây giờ tới lượt hắn.

Giờ phút này đây, Bạch lão cũng không còn dáng vẻ phong khinh vân đạm thường ngày nữa, vẻ mặt của y ngưng trọng vô cùng, khí thế trên người cũng không giữ lại chút nào mà bộc phát ra mạnh mẽ.

Sức mạnh mà Bạch lão đang dùng cũng không phải là linh lực, đây chính là tinh thần lực thuần túy, Bạch lão chỉ là một linh hồn, hắn chỉ có thể dùng tinh thần lực để đối kháng thiên kiếp mà thôi.

Khí thế ào ào bộc phát ra từ trên người Bạch lão giờ đây là vô cùng kinh khủng, nếu như có người nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ kinh hãi vô cùng, chắc chắn sẽ không có cách nào mà hình dung được trên thế gian này lại có người mạnh đến như vậy.

Giờ đây khí tức của Bạch lão cùng thiên uy phát ra đối kháng với nhau, đừng nói là Long Đạo cảnh, dù cho đã bước vào cảnh giới Võ Tông cường giả ở đây, cũng phải lui xa ngàn dặm. Nhưng hiển nhiên để bộc phát ra được sức mạnh kinh khủng như vậy Bạch lão cũng phải trả một cái giá không nhỏ, dù sao lấy linh hồn đối kháng thiên kiếp, đây chẳng khác nào tự sát.

Sau lần này, nếu như linh hồn Bạch lão còn chưa bị đánh cho tan biến, có lẽ cũng phải ngủ say một thời gian dài.

“Ầm, ầm, ầm—”

Từng đạo từng đạo lôi kiếp đánh xuống, nhưng ngay lập tức có một màn sáng được tạo ra, cản lại những lôi kiếp này. Sau khi ba tia lôi kiếp qua đi, sắc mặt của Bạch lão đã trắng nhợt đến đáng sợ, dù vậy hắn vẫn cắn răng kiên trì.

Nhưng lúc này chuyện dị biến lại phát sinh, Long Huyền đang ngất đột nhiên tỉnh dậy, thế nhưng hắn giờ đây chẳng khác gì dã thú, hắn quơ lấy xác của Long Khôn ngay bên cạnh xé nát ra thành từng mảnh, từ cái xác vừa bị phanh thây kia có hai đoàn khí thể màu máu thoát ra, chui vào trong miệng mũi của Long Huyền.

Một đạo khí màu đỏ chính là tinh huyết của Long Khôn hóa thành khí, bị Long Huyền hấp thu, đạo khí còn lại chính là tử khí màu đen giống như lúc Long Huyền giết con Xích vỹ mẫu xà sau đó hắc bạch ngọc châu hút đi.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, thân xác chia năm xẻ bảy của Long Khôn lập tức hóa thành cát bụi, chẳng khác gì còn Xích vỹ lục xà khi trước cả.

Bạch lão thấy cảnh này, lông mày càng nhíu chặt lại. Lúc này, Long Huyền đã nhắm tới Chu A Cửu ở gần đó, bộ dáng như cũng muốn lặp lại chuyện vừa rồi đã làm với Long Khôn vậy, hắn đã đánh mất đi ý thức rồi, đường cùng, Bạch lão chỉ có thể phân ra một đạo tinh thần lực tới áp chế Long Huyền.

Long Huyền bị đè xuống, hắn liền gào lên như một con thú đang bị thương, ra sức mà giãy giụa, khuôn mặt hung dữ vô cùng. Lôi kiếp càng lúc càng mạnh, Bạch lão đang phải dốc toàn lực ứng phó, tình thế lúc này nguy hiểm vô cùng.

Thế nhưng là tình huống nguy hiểm vẫn chưa dừng lại, khó khăn lắm Bạch lão mới chặn được đạo lôi kiếp thứ tư, nhưng đợt tiếp theo đã ngay lập tức nối tiếp giáng xuống. Lần này còn là ba đạo một lượt, trong mắt Bạch lão cũng hiện lên vẻ quyết tuyệt, hắn tập trung tinh thần lực lại gằn giọng quát.

“Huyền tiểu tử, mau tỉnh lại! Đừng đánh mất bản thân!”

Câu nói kia được Bạch lão dùng tinh thần lực đánh sâu vào tiềm thức đang ngủ say của Long Huyền, giờ đây cả linh hồn của hắn trấn động, khuôn mặt đang dữ tợn gào thét kia cũng dần dần dịu lại.

Lúc này, Long Huyền lắc lắc đầu, con mắt mơ hồ, đến khi hắn có thể nhìn rõ được thì thấy tay mình đang bóp lấy cổ của Chu A Cửu, máu tươi cũng đang tràn ra đầy tay hắn rồi, nếu như không phải kịp thời tỉnh lại, có lẽ A Cửu dược sư đã bị hắn giết chết.

Long Huyền kinh hoảng mà buông tay, lúc này hắn nhớ lại thanh âm bản thân vừa nghe được, hắn liếc mắt lên không trung, Bạch lão giờ đây đang lơ lửng ở trước người hắn.

Khi ánh mắt Long Huyền chuyển tới cũng là lúc ba tia chớp ầm ầm giáng xuống như trời cao đang trút cơn thịnh nộ của mình. Long Huyền chính là mục tiêu bị nhắm vào do đó hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự kinh khủng của lôi kiếp này, hơn nữa trong vô hình lôi kiếp còn mang theo thiên uy làm người ta khó mà sinh ra lòng kháng cự.

Ấy vậy mà Bạch lão lại đứng chắn trước mặt hắn, dù cho tia chớp kia đang điên cuồng mà bổ xuống, lúc này Long Huyền liền nhìn thấy một cảnh tượng, con người nghịch lại ý trời, chống đối thiên uy.

Bóng dáng Bạch lão giờ phút này in sâu vào trong tâm trí Long Huyền. Trước đó, hắn còn có chút khúc mắc, tại sao Bạch lão không cứu Lan bà bà, không giúp đỡ A Cửu thúc, không cứu phụ mẫu hắn, không quan tâm đến tên đồ đệ là hắn. Nhưng là lúc này Long Huyền hiểu rõ rồi, bởi vì từ đầu Bạch lão đã biết được lôi kiếp sẽ giáng xuống, hắn giữ sức chính là vì thời khắc cuối cùng này. Nếu như không có Bạch lão che chở, tất cả mọi người ở đây chắc chắn sẽ bị lôi kiếp kia đánh cho hồn phi phách tán, chết không toàn thây.

Diệt thiên chỉ!!!

Bạch lão hét lớn, tinh thần lực ào ào tụ tập đến, hắn đưa tay bắn ra một chỉ hướng thẳng lên trời, chỉ pháp tên diệt thiên, đây là chí khí cỡ nào, con người mấy ai dám phạm vào ý trời, nói chi là dám lấy hai chữ diệt thiên làm tên võ kỹ.

Lúc này một ngón tay lớn vô cùng do tinh thần lực ầm ầm đối kháng với ba đạo lôi kiếp kia, âm thanh vang vọng liên miên không dứt, kéo dài thật lâu, đến mức Long Huyền cảm thấy hai tai của bản thân cũng đau đớn vô cùng.

“Oành—”

Cuối cùng một tia sáng lóe lên kèm theo một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, bụi đất mù mịt, sau một lúc lâu tất quả dư âm mới dần biến mất. Long Huyền lúc này nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Bạch lão từ trên không trung rơi xuống, trong lòng vô cùng lo lắng mà gọi.

“Sư phụ, sư phụ, người có sao không?”

Bạch lão thân thể suy yếu vô cùng, lúc này hắn nói chuyện vô cùng khó khăn, nhưng con mắt hắn vẫn kiên định.

“Huyền tiểu tử… đừng nên chống cự, buông lỏng… tinh thần… ta giúp ngươi phóng ấn… cũng sẽ giải thích cho ngươi mọi chuyện…”

Nói xong Bạch lão một lần nữa cố gắng điểm ra một chỉ vào trán của Long Huyền, từng đạo tinh thần chi lực ào ào dung nhập vào bên trong cơ thể, lập tức phong ấn lại linh hồn của hắn, thân thể Long Huyền cũng dần dần biến về hình dáng ban đầu.

Sau khi làm xong tất cả, lúc này Bạch lão đã kiệt sức, chợt hắc bạch ngọc châu hiện ra, sau đó thân thể của Bạch lão cũng lóe một cái biến mất không thấy gì nữa.

Long Huyền cố gắng gọi nhưng cũng không có ai trả lời hắn, lúc này trong đầu của hắn có thanh âm của Bạch lão vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.