Trong bóng tối, khóe miệng Long Huyền giương lên, một tấm bạo linh phù xuất hiện ở trong tay, có điều hoa văn ở trên tấm bạo linh phù này dường như có chút khác biệt.
Ngắm phương hướng chuẩn một chút, Long Huyền đang chờ đợi, lúc con bọ cạp hoàn thành việc lột xác, chính là thời điểm mà hắn ra tay, nhất định phải chớp lấy thời cơ này.
Dưới ánh trăng mờ nhạt của Hoàng Phong sơn mạch, một con Đại địa ma hạt đang tiến giai, nó hoàn toàn không hề biết rằng trong bóng đêm đang có một đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào nó, cặp mắt kia lạnh lẽo vô tình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau một canh giờ, đột nhiên linh khí xung quanh bị khuấy động, Long Huyền cũng nhanh chóng tập trung toàn bộ lực chú ý của mình vào phía dưới, trong cái hố sâu kia, từng tiếng kêu răng rắc phát ra, con bọ cạp đang cố hết sức để phá tan lớp xác cũ của mình.
Một tia sáng chiếu thẳng xuống, hai chiếc kìm nhanh chóng lộ ra ngoài, tiếp theo là phần thân, cuối cùng thì đến chiếc đuôi bọ cạp cũng đã thành công thoát khỏi lớp xác cũ…
Bây giờ ma hạt còn đang kiệt sức nằm im tại chỗ, màu đen tuyền trên thân nó đã mờ đi một chút, nhiều chỗ còn lộ ra màu trắng nhợt, đây là minh chứng cho việc nó vừa thành công lột xác, đến khi toàn bộ thân thể được bao phủ bởi màu đen như lúc ban đầu thì cũng là thời điểm thực lực của nó đã hoàn toàn khôi phục.
Ngay vào lúc này, một tấm bạo linh phù nhanh như chớp từ trong tay Long Huyền bắn ra, hướng thẳng về phía con Ma hạt kia.
“Ầm—”
Một tiếng nổ vang xuất hiện, nhưng khác với mọi lần, tấm linh phù này không có sức công phá quá lớn, sau khi phát nổ, một vùng khói màu hồng tản ra xung quanh, mà trung tâm của vụ nổ chính là nơi con bọ cạp đang nằm.
Không sai, đây chính là lá bài tẩy mà Long Huyền từ đầu đến giờ vẫn chưa sử dụng, tấm bạo linh phù này được Long Huyền chế ra khi liên tưởng đến “lựu đạn khói và lựu đạn hơi cay”. Lúc chế tạo hắn có cho vào một ít độc phấn ở phần đuôi của Xích vỹ lục xà, do đó khi phát nổ mới tạo ra một vùng khói bao trùm như vậy, mà mục tiêu nào hít phải khói độc này chắc chắn sẽ rơi vào ảo giác, thực lực giảm mạnh.
Ban đầu chế ra bạo linh phù, Long Huyền có được hai tấm có thể phát ra khí độc này, đây cũng chính là lá bài tẩy mà hắn dùng để đối phó với đám ngũ độc, hiện tại dù cho Ma hạt đang trong tình trạng đuối sức, thế nhưng để đảm bảo an toàn Long Huyền vẫn không tiếc mà ném ra một tấm linh phù bản khống chế, dù sao thì nó cũng đã tiến giai thành công, không thể khinh thường được.
Rất nhanh khói độc tản đi, lần đầu chế phù Long Huyền bị khí độc ảnh hưởng gần một khắc đồng hồ, nhưng hiện tại, hắn không chắc khí độc này có thể khiến cho con Ma hạt bị vây trong ảo giác trong bao lâu. Chính vì thế hắn phải tốc chiến tốc thắng, trước khi hiệu quả của khí độc mất đi tác dụng.
Mà vào lúc này, sau khi bị khí độc ảnh hưởng đến, con Ma hạt kia cũng đã trở nên điên cuồng, mặc kệ cho toàn thân đang kiệt sức vì mới lột xác xong, lúc này nó liều mạng đứng thẳng dậy vung vẩy hai cái kìm loạn xạ. Bản thân nó khi vừa mới tiếp xúc với khí độc kia thì ngay lập tức đã có thể cảm nhận được khí tức của Xích vỹ lục xà, giờ đây nó cảm thấy một cảm giác nguy hiểm đang bao trùm lấy bản thân.
Trong mắt của đại địa ma hạt lúc này, khắp bốn phương tám hướng đều là Xích vỹ lục xà, con nào con nấy đều đang dùng ánh mắt đằng đằng sát khí hướng về phía nó, chính vì như thế mà Ma hạt dù đang kiệt sức cũng phải gượng chống đứng lên để chiến đấu.
Nhìn con bọ cạp đang điên cuồng tấn công lung tung, Long Huyền biết nó đã rơi vào trong ảo giác rồi, lúc này chính là thời cơ của hắn, Long Huyền nhanh chóng sử dụng thừa phong bộ để áp sát tới chỗ con vật. Mục tiêu của hắn chính là cái đuôi đang giương cao kia của Ma hạt.
Cầm thanh Hoàng giai trung phẩm bảo kiếm trong tay, ánh mắt Long Huyền lóe lên, ngay lập tức hắn phóng tới, nhằm thẳng vào thứ vũ khí chết người của con bọ cạp kia chém ra một kiếm.
“Xoẹt”
“Bành—”
Tiếng va chạm vang lên, ngay khi lưỡi kiếm của Long Huyền thành công chém đứt đuôi độc của bọ cạp. Sau khi cân nhắc thì Long Huyền đã chọn phế đi vỹ thích, thứ mà hắn cho rằng có độ uy hiếp cao nhất. Cho dù đang trong ảo giác thì ma hạt cũng theo bản năng dùng càng của mình đánh ngược về phía sau một cái.
Tuy rằng vừa lột xác xong làm cho toàn thân bọ cạp còn chưa cứng rắn như lúc ban đầu, thế nhưng một đòn của nhị giai yêu thú không thể khinh thường, Long Huyền nhanh chóng bị đánh văng ngược ra đằng sau. Thân thể hắn va trúng một thân cây sau đó mới dừng lại.
Rất may mắn, thân thể hắn cường đại, cộng thêm việc ban nãy con bọ cạp cũng không cách nào xuất ra toàn lực, do đó Long Huyền chỉ cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo một chút chứ chưa đến mức bị thương. Hắn nhanh chóng đứng thẳng người dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con Ma hạt.
Từ lúc bị độc phấn trong bạo linh phù gây ảnh hưởng tới bây giờ vẫn chưa đến 5 phút, thế nhưng cơn đau từ phần đuôi truyền tới đã làm cho con bọ cạp tỉnh táo lại. Lúc này nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía Long Huyền, trong đôi mắt kia ẩn chứa một luồng sát khí kinh người.
Hiển nhiên nó đã biết việc Long Huyền chém đứt đuôi của mình, mà đối với bọ cạp, việc mất đi nọc độc còn đáng sợ hơn là trực tiếp giết nó, trừ đi cặp càng khỏe mạnh, lớp phòng ngự biến thái, nhưng tốc độ di chuyển chậm chạp, một con bọ cạp mất đuôi đã như bị phán án tử, do vậy có thể thấy được con Ma hạt giờ này hận Long Huyền đến mức nào.
Thành công loại bỏ được vũ khí lợi hại nhất của đối phương, áp lực của Long Huyền trực tiếp giảm mạnh, lúc này hắn cũng không còn do dự nữa mà nhanh chóng lao thẳng đến chỗ con bọ cạp kia, tay phải vung kiếm ra đánh về phía một chiếc kìm, trong lúc đó tay trái lại nhanh chóng thi triển ra ba động chưởng đánh về phía chiếc kìm còn lại.
Nếu như là bình thường, cách chiến đấu này của Long Huyền không khác gì đang tìm chết, thế nhưng lúc này Long Huyền bắt buộc phải làm như vậy, hắn phải thừa lúc toàn bộ lớp xác mới trên người bọ cạp còn chưa cứng, phải nhanh chóng chém giết nó, nếu không thì không còn cơ hội nữa.
Một khi con bọ cạp thành công vượt qua thời kì suy yếu, dù cho đuôi của nó đã bị chém đứt, Long Huyền cũng không thể nào dễ dàng giết chết được một con nhị giai Đại địa ma hạt.
“Vèo— rắc rắc rắc!!!”
“Khụ khụ, quả nhiên là vẫn quá miễn cưỡng!!”
Long Huyền có chút chật vật đứng dậy, khóe miệng cũng có một vệt máu chảy ra, lúc này hắn nhỏ giọng tự nói một câu, không sai, lần va chạm vừa rồi Long Huyền đã thành công đánh nát hai chiếc kìm của con bọ cạp, thế nhưng con vật kia trong lúc cùng đường cũng liều mạng bộc phát ra toàn bộ sức lực. Sau đó, Long Huyền đã nhanh chóng bị lực phản chấn đánh bay, lần này hắn trực tiếp va nát vài cái cây mới có thể dừng lại.
Dùng cảnh giới lục tinh nhập vi cứng đối cứng với một con nhị giai yêu thú quả thực là một việc làm vô cùng ngu xuẩn, cho dù đối phương đang bị suy yếu đi chăng nữa. Chẳng qua là lần này mạo hiểm đánh đổi lấy việc phế đi vũ khí còn lại của bọ cạp, Long Huyền cảm thấy rất đáng giá, lúc này hắn mặc kệ thương thế trong người, khóe miệng có chút nhếch lên.
Chiến thắng đã ở gần ngay trước mắt rồi. Long Huyền nhìn về phía con Ma hạt, lúc này cả đuôi lẫn cặp kìm mà nó có thể dùng để tấn công đều đã bị phế cả rồi, hiện tại nó đã chẳng thể uy hiếp được Long Huyền nữa.
Bấy giờ, Long Huyền chậm rãi bước từng bước lại gần con bọ cạp, hắn không cần phải vội, dù sao trong người đã có chút thương thế, chỉ trong chốc lát khoảng cách hai bên đã được kéo gần lại, sau đó Long Huyền tiếp tục giao thủ với ma hạt mấy lần.
Sau khi mất đi cặp càng cùng nọc độc, con bọ cạp thực sự không còn gì để chiến đấu, liên tục bị Long Huyền đánh trúng mà không làm gì được, sau cùng nó kiệt sức nằm rạp trên đất. Long Huyền thấy vậy thì cũng chuẩn bị tung ra đòn chí mạng, kết thúc sinh mệnh của đối phương.
...
Thanh kiếm trong tay nâng lên, Long Huyền đang định đâm thẳng vào đầu của Ma hạt, thì đúng vào lúc này, Vô định giới nhạy bén phát giác ra có một thứ gì đó đang lao rất nhanh về phía của hắn.
Tốc độ quá kinh khủng, trong lúc nhất thời Long Huyền chỉ có thể thu kiếm về để phòng thủ. Một tiếng “Bành” vang lên, thứ vừa lao tới đánh thật mạnh vào trên thân kiếm, dư lực làm cho Long Huyền bị đánh bay sau đó va thẳng vào một tảng đá rồi bật ngược lại, lăn mấy vòng trên mặt đất.
“Phốc—!!”
Long Huyền có thể nghe rõ ràng tiếng xương gãy vang lên trong cơ thể, liên tục hai lần bị đánh bay, hơn nữa lần này còn bị trúng chiêu đánh lén, lực tấn công lại mạnh vô cùng, rốt cuộc Long Huyền cũng không tránh khỏi mà bị trọng thương.
Sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, rốt cuộc là ai lại đánh lén hắn vào đúng lúc này chứ? Một cái lưỡi!! Lấy lại tinh thần, rốt cuộc lúc này Long Huyền mới thấy rõ được thứ vừa mới đánh lén bản thân mình hoá ra là một cái lưỡi rất dài. Sau khi đánh văng Long Huyền đi, cái lưỡi kia một lần nữa hạ xuống dễ dàng đánh nát đầu con Đại địa ma hạt, cũng kết liễu luôn sinh mệnh của nó.
Tập trung thị lực, trong bóng tối, Long Huyền có thể thấy một thân ảnh đang dần dần tiến tới, không, nói đúng hơn là nhảy tới, đôi mắt sáng màu xanh lục kia hoàn toàn nổi bật giữa màn đêm.
Con vật toàn thân đều là màu đỏ tía, da dẻ sần sùi, thân hình cao đến gần hai mét, Long Huyền đứng lên cũng chỉ miễn cưỡng đến miệng của nó. Mỗi khi con vật kia bật nhảy thì vùng đất xung quanh đó cũng bị chấn động theo.
Đến bây giờ, vẻ mặt Long Huyền hoàn toàn đã chuyển thành cực kỳ nghiêm trọng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào con vật vừa mới tới, ép buộc bản thân không thể hoảng loạn, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách ứng phó. Không sai, vị khách không mời mà tới này, không ai khác chính là... Mãng cổ chu cáp, con độc vật cuối cùng trong ngũ độc.
Đây cũng chính là mục tiêu cuối cùng mà Long Huyền đang nhắm đến. Nhưng có vẻ như lúc này đây, Long Huyền hắn mới chính là con mồi, còn thợ săn lại là... một con cóc!
…
Ps: Đối với một bộ Huyền Huyễn thì 50 chương vẫn chưa là gì, Luân Hồi truyện cũng chỉ mới tập tễnh những bước đầu mà thôi, nội dung mà ta đã thiết lập vẫn còn rất dài. Rất mong mọi người sẽ luôn theo dõi và ủng hộ, những bình luận, yêu thích và đề cử của mọi người chính là động lực to lớn nhất để giúp ta tiếp tục ra chương mỗi ngày, xin chân thành cảm ơn!!!!