Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 10: Chương 10: Điên cuồng tu luyện, nếu như được chọn lại, ta vẫn sẽ không hối hận mà tới thế giới này




Bên trong tiểu viện của Long gia, lúc này đã qua giờ ngọ, cũng chính là hơn hai giờ chiều ở kiếp trước trước.

“Mẫu thân, hài nhi cảm thấy hơi mệt muốn nghỉ ngơi sớm, ngày mai lại sẽ tiếp tục học tập với người.”

“Aiz, ngươi đi đi.”

Mai phu nhân cũng là thở dài, từ hôn mê tỉnh lại Long huyền như biến thành một người khác, tuy rằng sự khác biệt không quá lớn. Long Huyền trở nên trưởng thành rất nhiều, lại rất hiếu thảo, thế nhưng nàng cũng thấy được tính cách của Long Huyền, hắn đã quyết định làm gì thì sẽ vô cùng kiên trì cùng cố chấp. Nghĩ đến đây nàng lại thở dài thườn thượt, cảm thấy có chút đau lòng.

“Mai Mai, nhi tử làm như vậy cũng không phải là chuyện gì xấu, làm cha mẹ chúng ta nên vui mừng, nên ủng hộ hắn mới phải.”

“…” Mai phu nhân cũng chỉ nhìn theo bóng lưng của Long Huyền mà không đáp.

Từ cái ngày tập luyện Võ Linh quyết ở sân luyện võ cùng với Long Vô Tâm đến nay đã được một tuần, Long huyền tuy rằng đáp ứng theo Mai phu nhân học cầm kì thi họa, thế nhưng là hắn vẫn không nhận mệnh, ban ngày thì theo mẫu thân học, đến sau giờ ngọ thì lại nói khéo để tránh đi mà tập luyện.

Vốn dĩ Long Huyền là một cái người rất có chủ kiến cùng cố chấp, kiếp trước cho dù là một cô nhi, từ nhỏ đã không có nơi nương tựa hắn vẫn có thể ở tuổi hai mươi lập nên một công ty, tự mình làm ông chủ. Từ đó có thể nhìn ra được hắn là một người không chịu an phận, lại vô cùng có tài năng, nếu như ở thế giới này hắn nguyện ý làm một cái phế vật thì mới là chuyện lạ.

Bây giờ, Long huyền đang chạy vòng quay sân tập, mồ hôi rớt ra như mưa, thấm ướt đẫm cả lưng áo, thế nhưng hắn vẫn rất kiên định. Hiển nhiên Long Huyền không phải đang chạy bộ đơn giản như vậy, hắn suy nghĩ bây giờ luyện không được công pháp, không dùng linh khí rèn luyện cơ thể được, vậy dùng cách của kiếp trước dùng vận động để làm tăng sức mạnh, do đó hắn mỗi ngày đều kéo theo vật nặng 50 cân để chạy bộ, mỗi khi mệt hắn chỉ ngưng nghỉ khoảng mười lăm phút, uống nước rồi lại tiếp tục chạy, có lúc thì chuyển sang luyện Thất Liên Quyền pháp, cứ như vậy kéo dài đến lúc mặt trời lặn mới thôi.

Nhưng không chỉ có như vậy liền kết thúc, dù cho ban đêm về phòng Long Huyền vẫn là kiên trì vận công theo phương thức của Võ Linh quyết, hắn đã từng vài lần xác nhận cách hiểu của mình về công pháp này với Long Vô Tâm, cũng đã học thuộc lòng bộ công pháp này, nhưng dù cho hắn có làm cách nào đi chăng nửa kết quả vẫn không thay đổi.

“Phốc xuy… hặc hặc”

Bổng nhiên đang tu luyện Long Huyền phun ra một ngụm máu tươi, đây là vì hắn trong lúc gấp gáp lại vô tình vận chuyển sai một bước lúc đang hành công, phải biết điều này vốn là rất nguy hiểm, tu luyện giả rất kị việc bị phân tâm khi tu luyện vậy mà Long Huyền thì đang suy nghĩ rất nhiều về việc tại sao lại không thể tu luyện như bao người khác dẫn đến nhất thời thất thần vận chuyển sai trình tự.

Chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, phải biết tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma đa phần cũng là vì lý do này, hoặc thậm chí còn có thể bị mất mạng, nhưng may mắn là Long Huyền lúc này chỉ là hơi chút bị thương không tới mức quá nặng.

Trong lúc Long Huyền không có để ý thì một vài giọt máu tươi đã nhiễm lên thấm vào viên ngọc châu trên tay của hắn làm nó phát ra một chút ánh sáng mờ nhưng Long Huyền cũng không nhìn ra được, hắn ngã người ra sàn nhà cười thảm.

“Thật không cam tâm a, có lẽ ta còn chưa đủ cố gắng… thế nhưng là phải cố đến mức nào mới thành công đây?”

Long huyền tự hỏi bản thân, thế nhưng sẽ không có ai trả lời hắn. Phải biết con người có thể không ngừng cố gắng khi nhìn thấy một chút cơ hội, khi đó tiềm năng sẽ được khai thác mạnh mẽ, nhưng Long Huyền lúc này rất chán nản, cũng không thể hoàn toàn trách hắn, vốn dĩ hắn không thấy được chút hy vọng nào mở ra cho bản thân.

Dù Long Huyền linh hồn là một thanh niên đã 20 tuổi, nhưng bây giờ tâm tính hắn ít nhiều chịu ảnh hưởng từ thân thể của đứa nhóc tám tuổi này, ngày ngày tập luyện thể lực suốt mấy tiếng đồng hồ, đêm xuống lại gần như thâu đêm tu luyện công pháp, nếu là đứa trẻ bình thường đã sớm bỏ cuộc từ lâu vì không gượng nổi, nhưng Long Huyền đã như vậy hơn mười ngày rồi, có thể nói là rất kiên trì. Nhưng mà lý do chính khiến hắn làm vậy cũng chỉ là vì trả lời cho câu hỏi luôn tồn tại trong tim hắn.

“Xuyên không trở thành một phế vật thật sự rất khó chấp nhận sao? Cố gắng nhiều như vậy lại không có ý nghĩa gì, thật sự đáng sao?”





“Đáng, rất đáng, nguyện vọng to lớn nhất trong lòng ta là được sống cùng phụ mẫu, kiếp này nếu như đã đạt được dù cho có là phế vật dù cho phải trả giá nhiều hơn nữa ta cũng chấp nhận được. Nếu là lại có thể chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ tình nguyện đi tới thế giới này không một chút hối hận.”

Cắn răng thì thầm ra những lời mà chỉ có bản thân nghe được, cũng là để tự động viên lấy bản thân khiến mình không đến mức gục ngã, Long Huyền lúc này mới vì quá mệt mỏi mà dần dần mất đi ý thức chìm vào giấc ngủ.

Khi đã chìm sâu vào giấc ngủ, Long Huyền lại lờ mờ thấy được một giấc mơ về kiếp trước của bản thân, hắn mơ thấy lúc mình đi vào bên khoảng sân trống sau đó dị biến phát sinh, kì lạ là thiên tai động đất cùng gió xoáy chỉ xảy ra xung quanh chỗ hắn đứng, hắn cũng lờ mờ nghe được âm thanh của ai đó nhưng lại không rõ âm thanh đó đang nói cái gì.

Sau đó mộng cảnh chuyển tiếp hắn lại mơ đến một giấc mơ khác, nơi đây chính là nhà của hắn tại thế giới này. Lúc này hắn giường như đã lớn hơn, khuôn mặt cũng hơi khác đi một chút, hắn nhìn thấy cha mẹ hắn, nhưng điều đáng nói ở đây là cha mẹ hắn lúc này đã bị giết cả rồi, trong mơ hắn điên cuồng, hắn gào thét nhưng không thể làm gì được.

Tiếp đó mộng cảnh lại liên tục biến đổi, tổng cộng tám lần liên tiếp mộng cảnh, tuy rằng không giống nhau hoàn toàn, hắn đã cố gắng hết sức để thay đổi cái chết của phụ mẫu, nhưng rốt cuộc giống như có sức mạnh thần bí nào đó đang cố tình chống lại hắn mà làm mọi cách giết chết phụ mẫu cùng người bên cạnh hắn.

Hắn trở nên điên loạn, trở nên thù hận, rất may mộng cảnh đã trải qua hết, lúc này Long Huyền đột nhiên bật dậy, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm y phục khiến hắn giống như vừa tắm xong, hắn liên tục thở dồn dập giống như vừa rồi hắn đã ngừng thở rất lâu. Phải biết liên tục tám lần chứng kiến ác mộng, nhìn thấy cảnh cha mẹ chết trước mắt mình Long Huyền đã cảm nhận được như thế nào là sống không bằng chết, như thế nào là đau khổ, trải qua địa ngục trần gian. Cũng may cảm giác đó đến nhanh rồi đi cũng rất nhanh.

“Tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi, tỉnh dậy thì tất cả đều sẽ biến mất.”

Dù cho tự an ủi bản thân nhưng Long Huyền vẫn cảm thấy dự cảm không tốt, hắn cần phải tu luyện thành công phải mạnh lên, nếu một ngày có người muốn hại người thân của hắn, thì hắn mới có thể bảo vệ họ. Hắn vấn nhớ như in cái ngày mà phụ mẫu đã liều mình đánh nhau với bọn cướp chỉ vì bảo vệ hắn.

Nghĩ đến đây hắn lại nhớ đến viên châu trên tay mình, viên châu này đã từng bảo vệ hắn khỏi con dị hổ trước đây, hẳn phải là một bảo vật mới đúng… Ngay lúc này khi ánh mắt Long huyền nhìn về phía viên châu thì một chuyện bất ngờ phát sinh. Từ trong thân thể hắn nơi ngực hiện ra một viên ngọc màu trắng làm Long Huyền trợn mắt há hốc mồm, gì đây trong cơ thể ta có khối u sao?

Lại còn có thể tự động chui ra ngoài, Long Huyền sợ hãi đưa tay lên sờ sờ ngực coi có bị thủng lỗ nào không thì một chuyện khác lại xảy ra làm hắn kinh ngạc không thôi.

Lúc này bạch châu cùng hắc châu sáng lên quay vòng lấy nhau rồi nhanh chóng biến thành một quả châu ngọc có hai màu đen trắng hòa quyện giống như đây mới là hình dạng thật của nó. Nhưng mà ngay khi Long Huyền định đưa tay chụp lấy viên ngọc này để xem cho kĩ thì nó lại nhanh như chớp chui thẳng vào lòng bàn tay của Long huyền rồi dung nhập vào trong cơ thể biến mất không thấy cái gì nữa.

“Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy nha? Xem cơ thể ta giống nhà nghỉ, muốn ra thì ra, muốn vào thì vào a? Ta mới là.. chủ nhân cơ thể này, các ngươi phải tôn… trọng…”

“Bịch—”

Chưa kịp nói hết câu thì Long Huyền liền ngất đi, lại một lần nữa nằm lăn ra mà ngủ, trước khi mất ý thức hắn có một cái suy nghĩ xẹt qua trong đầu… Con mẹ nó, đây là xảy ra cái chuyện gì? Ta không có bị tụt canxi, làm sao tới thế giới này lại liên tục mấy lần không biết lý do ngất đi đây, sau này nếu như đang thân mật cùng đạo lữ, đến bước quan trọng nhất, lại không hiểu ngất đi chẳng phải liền xong?

….

Sau một lúc lâu, Long Huyền từ trong cơn mê tỉnh lại, Long huyền lập tức nhìn vào trên cánh tay của bản thân xác nhận lại một lần nửa viên hắc châu đã không còn nằm ở đó, có lẽ bây giờ nó đã biến thành một viên ngọc đen trắng rồi.

“Xem ra chuyện vừa xảy ra cũng là thật, viên ngọc đó đã nằm gọn trong cơ thể ta rồi, cuối cùng ta cũng giống như một xuyên không giả hahaha, chỉ cần tìm ra bí mật của viên ngọc đó ta chắc chắn sẽ vô địch ở thế giới này.”

Trên mặt tràn đầy tự sướng, đầy đầu Long Huyền giờ đây toàn là ảo tưởng về viên ngọc đang ở trong cơ thể của mình.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.