Sau khi Long Huyền buông xuống trường kiếm, thanh kiếm này lại một lần nữa hóa nhỏ rồi bay đến treo trên cổ tay của hắn, ai mà nghĩ tới một thanh kiếm nhỏ như đồ chơi kia vừa rồi đã phát ra khí tức đáng sợ đến cỡ nào?
Long Huyền cũng không thèm chú ý đến việc này, ma hóa rút đi, thứ ma khí tà ác nồng nặc trên người hắn cũng dần dần biến mất, lúc này từng cơn đau như xé ruột xé gan truyền đến trên thân thể Long Huyền.
Hắn cảm giác như toàn thân đang bị hàng ngàn vết đao cứa qua, kinh mạch trên người đau nhức đến không chịu nổi, dù cho giơ tay nhấc chân cũng khó khăn, thế nhưng những cơn đau xác thịt lúc này cũng khó mà so sánh được với nỗi đau trong lòng hắn.
Hiện tại toàn thân xụi lơ, tinh thần suy sụp, Long Huyền chỉ biết gào khóc, âm thanh của hắn đã khàn đặc không chịu nổi, nhưng dù Long Huyền có cố gắng gọi đến thế nào thì cả cha mẹ lẫn Song Nhi đều không có một ai trả lời hắn cả.
Nước mắt tuyệt vọng của Long Huyền tràn ra hòa cùng cơn mưa như trút nước đang rơi xuống, nam nhi không dễ khóc chỉ là chưa đến chỗ thương tâm.
...
Nửa ngày sau, thiên kiếp sớm đã tản đi, nhưng mưa vẫn không dứt, Long Huyền vẫn ngồi đó, bên cạnh thi thể của người thân hắn, hai mắt vô thần, cả linh hồn lẫn thể xác tựa như đã chết.
Từng tiếng bước chân vang lên, chính là đoàn người lúc nãy vừa rời đi bây giờ đã quay lại, dẫn đầu chính là nhóm người của phủ thành chủ do Diệp Hàn dẫn dắt. Bên phía kia thì Long Càn cùng với một vài người còn sót lại của Long gia cũng tiến đến.
Mà lúc này cũng không chỉ có mỗi bọn họ, dần dần có nhiều tốp người khác cũng hiện thân, mà trong đám người kia cũng có người Long Huyền từng quen biết, chính là các chủ của Thiên Vân Các, Huỳnh Thiên còn có Lam Hạ của Ngọc Nữ Lâu.
Đoàn người của Hắc Gia bang cùng với luyện khí công hội do Trần Hổ cùng Giang Tiêu dẫn đầu cũng đi đến. Hiển nhiên lôi kiếp vừa rồi gây ra động tĩnh không nhỏ khiến cho người của mấy đại thế lực đều chạy đến xem biến. Những người dân binh thường sau khi trải qua một trận thiên kiếp như vậy đều run sợ đóng chặt cửa ở trong nhà, những kẻ dám tới hiển nhiên đều là người tu hành của các đại thế lực.
Các phương thế lực chia nhau mà đứng, ai nấy đều giữ một khoảng cách nhất định, mà lúc này trong đám người Long gia, Long Càn sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Thời điểm hắn quay trở lại sân này, cảnh tượng nơi đây ngay lập tức đã đập vào mắt hắn, căn biệt viện sớm đã bị phá hủy đến tan nát, mà xung quanh xác chết la liệt, trong đó còn có tên trưởng lão tu vi Long Đạo cảnh của Long gia bọn hắn.
Hiện tại trong đoàn người Long gia, ngoài hắn có tu vi Võ Tông ra thì còn lại chỉ là mấy tên thuộc hạ có tu vi thấp mà thôi, toàn bộ cao thủ dưới trướng mà Long Càn hắn mang đến đây hầu như đã toàn quân bị diệt, mặt hắn không trầm mới là lạ.
Một đám đông người kéo đến, bọn họ dĩ nhiên có thể nhìn thấy Long Huyền, hơn nữa cũng có rất nhiều người đang đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Không chú ý không được, vừa nãy lôi kiếp kia tản mát ra khí tức diệt thế làm cho bọn họ run sợ trong lòng, bây giờ lôi kiếp tản đi, toàn bộ người trong sân đều chết nhưng chỉ duy nhất một mình Long Huyền còn sống, dù cho khí tức rất mong manh nhưng đích thực là vẫn còn treo lấy một hơi.
Bộ dạng Long Huyền bây giờ thê thảm vô cùng, toàn thân đều là máu, khí tức yếu ớt, chỉ kém nửa bước nữa thôi là bước xuống âm tào địa phủ rồi.
Mà bất ngờ cũng không chỉ có bấy nhiêu đó, sau khi dò xét xung quanh đây, đoàn người phát hiện rất nhiều xác chết, chân gãy tay cụt văng tung tóe nhưng tất cả đều khô quắt lại, hiện trường không có lấy một giọt máu lưu lại.
Đây là chuyện quá mức vô lý, người chết rất nhiều nhưng đến một vết máu cũng không có, điểm này không bình thường.
Suy nghĩ trong đầu đám người kia lướt qua rất nhanh, mỗi người đều có suy đoán riêng của mình, mấy kẻ cầm đầu liếc nhau một chút, lúc này mới có một người lên tiếng phá tan sự im lặng này.
“Chấp sự Ngọc Nữ Lâu gặp qua thành chủ đại nhân.” Lam Hạ mỉm cười chắp tay hướng về phía Diệp Hàn nói.
Mấy người của các thế lực khác cũng chắp tay hướng về phía Diệp Hàn ra vẻ chào hỏi, Diệp Hàn cũng mỉm cười gật gật đầu đáp lại bọn họ.
Lam Hạ lại hỏi tiếp: “Thành chủ đại nhân, dị tượng vừa rồi ngài cũng đã chứng kiến rồi chứ?”
Diệp Hàn gật gật đầu: “Lôi kiếp vừa rồi lớn như vậy ta đương nhiên là thấy rõ.”
Lam Hạ: “Mấy người chúng ta đến sau, không nắm rõ tình hình, không biết có phải lôi kiếp vừa rồi là do vị tiền bối nào đó độ kiếp gây ra hay không?”
Nghe câu hỏi của Lam Hạ, mấy người còn lại cũng ở một bên dỏng tai lắng nghe, khi bọn họ tới nơi này thì đã thấy người của phủ thành chủ đứng đây từ trước rồi. Lúc này là đang muốn dò la một ít tin tức.
“Lam chấp sự ám chỉ là Lăng Hư cảnh đúng không?” Diệp Hàn lắc lắc đầu rồi nói tiếp: “Ta nghĩ chắc là không phải!”
Trả lời xong Diệp Hàn cũng chẳng có ý giải thích gì thêm, mà dù có muốn thì hắn cũng chẳng có gì để nói thêm nữa.
Hỏi ra lời này đến chính bản thân Lam Hạ cũng không tin, Lăng Hư cảnh đối với đám người bọn họ có thể nói là cảnh giới trong truyền thuyết, chưa có ai từng được gặp qua.
Hoàng Phong thành chính là một tòa đại thành trực thuộc dưới quyền cai quản của Tử Hà Vương. Người mạnh nhất cả vùng đất rộng lớn này cũng chỉ là một vị Võ Vương đỉnh phong, cũng chính là Tử Hà Vương mà thôi.
Lăng Hư cảnh còn cao hơn Võ Vương tận hai đại cảnh giới, làm sao mà có thể xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy này được, nhưng bọn họ liên tưởng đến điều này cũng là có nguyên do.
Bên trên Võ Tông còn có Võ Vương cùng Võ Hoàng, đế hoàng trong giới võ giả, có thể nói đây là đỉnh cao mà bất kì người luyện võ nào đều muốn đạt tới, nhưng cũng là trong ngàn vạn người mới có được một người như vậy.
Về phần Lăng Hư cảnh, gọi là cảnh giới trong truyền thuyết bởi vì nó đã vượt lên trên cả đỉnh phong nhân sinh rồi. Nếu Võ Hoàng là mức cao nhất mà một người luyện võ muốn đạt tới, còn Lăng Hư đã vượt ra khỏi phạm trù võ đạo rồi.
Cũng chính vì như thế, Lăng Hư cảnh rất mạnh, mạnh đến mức người thường không cách nào tưởng tượng được. Một người có thể địch lại thiên quân vạn mã. Sức mạnh của những nhân vật như thế được xem như là phá vỡ quy tắc thiên đạo, do đó muốn đạt tới cảnh giới này phải vượt qua đại kiếp nạn do trời cao giáng xuống, chính là lôi kiếp.
Lúc này Giang Tiêu lại nhìn về phía Long Càn hỏi.
“Vị này hẳn là gia chủ Long gia, Long Càn tiên sinh phải không?”
Long Càn nãy giờ chỉ đứng im một bên chú ý động tĩnh bên phía Long Huyền, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn đám người xunh quanh đề phòng, giờ nghe thấy người ta hỏi mình thì cũng lên tiếng đáp.
“Chính là Long mỗ.”
Thấy vậy, lúc này Huỳnh Thiên đứng sau lưng cũng tiến lên trước nói.
“Long gia cách Hoàng Phong thành hơn ngàn dặm, không biết lần này ngài tới đây có chuyện đặc biệt gì chăng?”
Mấy người cầm đầu các thế lực lớn trong Hoàng Phong thành rất ăn ý mỗi người đều hỏi một câu, tin tức về việc Long gia muốn tới đây bọn họ sớm đã biết rồi, cái mà bọn họ hứng thú nhất là mục đích của mấy người Long gia là gì, rất có thể chuyện này liên quan đến lôi kiếp vừa mới phát sinh kia.
Nghe như thế thì lông mày Long Càn nhăn lại, hắn đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào, lúc này Diệp Hàn lại mỉm cười lên tiếng trước, nói ra tình huống ở chỗ này cho mọi người cùng nghe, tình huống ban nãy chính là Long Càn cùng Long gia của hắn giao tranh với một nhà ba người của cậu thiếu niên đang quỳ ngồi ở giữa sân kia.
Sau đó thì chuyện bất ngờ xảy đến, lôi kiếp không báo trước mà đánh xuống nơi đây, may nhờ lúc đó Diệp Hàn hắn phản ứng nhanh dẫn theo thuộc hạ lùi xa mấy dặm, nếu không thì khó mà nói được.
Nghe lời kể của Diệp Hàn đám người kia không nhịn được lại một lần nữa nhìn về phía Long Huyền, lúc nãy dưới lôi kiếp kia phát sinh chuyện gì có lẽ chỉ một mình thiếu niên này mới biết được.
Diệp Hàn nói ra hết mọi chuyện làm cho Long Càn rất không vui, hắn có cảm giác như mình đang làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp vậy. Nhưng dù có tức giận, hắn cũng không nói được cái gì.
Diệp Hàn là thành chủ Hoàng Phong thành, địa vị còn cao hơn hắn một chút nên chỉ có thể mặc cho người ta nói.
Vừa rồi từ phía xa hắn có nhìn thấy một ánh huyết kiếm chém thẳng lên trời kia, vì đứng quá xa nên hắn không thể cảm nhận hết được uy lực của một kiếm đó nhưng dù chỉ nhìn thôi hắn cũng đã bị kinh động không gì sánh được.
Nãy giờ hắn an phận đứng một bên, một phần là vì hắn đang lo sợ vị cao thủ đã chém ra một kiếm kia vẫn còn ở nơi này, một phần khác Hoàng Phong thành vốn không phải địa bàn của hắn, mà lúc này cũng không phải chỉ có Diệp Hàn, hiện tại mấy đại thế lực khác tại Hoàng Phong thành cũng đã xuất hiện rồi.
Đám người kia tu vi chỉ là Long Đạo cảnh, so với hắn còn kém quá xa, thế nhưng là đằng sau Thiên Vân Các, Ngọc Nữ Lâu còn có luyện khí công hội, không phải những thế lực đơn giản.
Qua một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, lúc này Long Càn mới bước lên một bước nói.
“Chư vị, ban nãy mọi người cũng đã nghe Diệp thành chủ nói rồi đó, ta cùng với mấy người ở chỗ này có thù oán, lần này tới đây chỉ là để tính chút sổ sách mà thôi.”
Ngừng một chút, Long Càn lại nói tiếp: “Đệ đệ cùng con trai ta đều đã bị người khác giết hại, hung thủ còn chưa biết là ai, manh mối nằm trên thân tiểu tử này, do đó ta muốn mang hắn đi trước, các vị không có ý kiến gì chứ?”
Nghe thấy Long Càn nói như vậy Diệp Hàn nhíu nhíu lông mày, hắn cũng không vội lên tiếng, lúc này Diệp Linh Nhi đứng ở sau lưng lại bắt đầu cuống quít lay lay tay áo hắn.
Thấy như vậy, tổng quản của phủ thành chủ là Diệp Lục bước lên chắp tay nói.
“Long Càn tiên sinh, cha mẹ hắn cũng đã chết hết rồi, thiếu niên này nhìn qua cũng đang trọng thương sắp chết, có thù cũng đã báo xong rồi, hay là tiên sinh bỏ qua cho hắn một mạng đi?”
Long Càn thấy một tên thuộc hạ như Diệp Lục dám đứng ra phản đối ý kiến của mình thì trong lòng không vui, thế nhưng đối phương là đại biểu cho Diệp Hàn, hắn cũng không tùy tiện phát tác được.
Vốn là Long Càn rất muốn biết chuyện gì vừa xảy ra ở chỗ này, do đó muốn mang Long Huyền về từ từ tra hỏi, nhưng trong tình huống này có vẻ như hắn không thể làm như vậy được rồi.
Long Càn nhìn về phía Long Huyền ở giữa sân lớn giọng hỏi.
“Tiện chủng, người của phủ thành chủ đã cầu tình cho ngươi, cho nên ta cũng không thể không nể mặt.”
Hắn ngưng một chút rồi hỏi: “Chỉ cần ngươi thành thật cho ta biết những chuyện vừa mới phát sinh cùng với hung thủ đã giết con trai và đệ đệ ta, bản gia chủ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Vốn là đang thương tâm vô cùng, nhưng khi âm thanh của kẻ thù truyền tới hấp dẫn sự chú ý của Long Huyền, bỗng làm dấy lên sự thù hận trong hắn, vì căm hận cùng phẫn nộ nên trong mắt Long Huyền lại có một chút thần thái.
“Lão súc sinh, ngươi cứ chờ lấy, nếu hôm nay ta không chết, một ngày nào đó ta sẽ giết sạch toàn bộ người Long gia các ngươi.” Giọng nói Long Huyền đã khàn đặc khó nghe, nhưng sự thù hận trong câu nói kia không cách nào mà che giấu được.
Ban nãy Long Huyền chán nản rũ mặt xuống không ai nhìn rõ gương mặt hắn, giờ phút này hắn ngước mặt lên nhất thời Huỳnh Thiên cùng Lam Hạ đã nhận ra thiếu niên trước mặt.
Long Càn nghe xong thì giận dữ vô cùng, lời của Long Huyền nói hắn chẳng thèm để ý, chỉ là một đứa nhóc nhập vi cảnh mà đòi đồ sát toàn bộ Long gia, đúng là quá buồn cười.
Thế nhưng Long Càn vẫn nổi lên lòng muốn giết người, hắn muốn đích thân giết chết tiểu tử này, giới chỉ mà Long Huyền đang đeo trên tay là của Long Khôn, như vậy hẳn là hắn đã chết rồi, mà mấy kẻ tu vi kém cỏi do Long Khôn dẫn theo chắc chắn là không sống được, trong đó có cả con trai hắn.
Nghĩ tới việc này là lửa giận trong lòng Long Càn khó mà kiềm chế được. Hắn ngay lập lức hành động, linh khí hội tụ trong lòng bàn tay của Long Càn, hắn muốn đánh một chưởng chấm dứt tính mạng của đối phương.
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên nhanh chóng lên tiếng.
“Long gia chủ, ngài cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ, đứa trẻ này bị trọng thương quá nặng, còn có thể sống được hay không cũng khó mà nói ….”
Người lên tiếng chính là Huỳnh Thiên, hắn đứng ra nói giúp cho Long Huyền chính là vì từ lần đầu gặp Long Huyền thì hắn đã thấy đứa trẻ này có một tầng bí ẩn bao bọc trên người, hiện tại gặp lại ở đây cũng có rất nhiều chuyện ly kỳ khó hiểu.
Huỳnh Thiên với Long Huyền cũng tạm coi như là quen biết, hơn nữa hắn cũng muốn Long Huyền sống, có khi còn có thể biết được bí mật gì đó, đối với nguyên nhân của lôi kiếp lần này hắn thật sự rất tò mò, đây đã là lần thứ hai thiên kiếp giáng xuống Hoàng Phong thành rồi.
Ngoài đám người của Long gia, những người dẫn đầu của mấy thế lực khác cũng có suy nghĩ giống như Huỳnh Thiên, bọn họ liền thay nhau mỗi người nói một câu, mục đích cũng muốn Long Càn bỏ qua cho Long Huyền.
Nhưng trong lúc không ai để ý tới, ánh mắt của Huỳnh Thiên nhìn lên người Long Huyền cùng thi thể của vợ chồng Long Vô Tâm có chút ý vị khác, chẳng qua loại thần thái này chỉ lấp lóe một chút liền lập tức ẩn đi.
“Mấy vị, đây là chuyện ân oán riêng của Long gia chúng ta, ta cũng không phải không nể mặt các vị, chẳng qua tên tiểu tử này không trân trọng cơ hội của chính hắn mà thôi.”
Long Càn liếc nhìn mấy tên Long Đạo cảnh rồi nói tiếp.
“Các vị cũng nghe rõ ban nãy hắn nói cái gì, nếu như ta không giết hắn chẳng phải sẽ để cho danh tiếng của Long gia bị chê cười hay sao?”
Long Huyền: “Hừ, một đám súc sinh đâm cha giết chú, các ngươi mà cũng xứng nói danh tiếng?”
Long Càn như bị đụng vào nghịch lân, hắn thẹn quá thành giận, nói: “Ai còn ngăn cản chính là kẻ địch của Long gia ta, tiểu tử ngươi hôm nay chết chắc rồi.”
Thái độ của Long Càn trở nên cứng rắn, hắn thân là Võ Tông cảnh cường giả làm sao lại phải e ngại đám người chỉ mới Long Đạo cảnh kia, trong lúc nói chuyện bọn họ đều bị khí áp của Long Càn chèn ép.
Mục đích chính của bọn họ chỉ là tìm hiểu việc diễn ra ban nãy, thế nhưng vì một tên nhóc không thân cũng chẳng quen đi đắc tội với Long Càn thì thật không sáng suốt. Khuyên can một lúc không được bọn họ cũng không còn lên tiếng nữa.
Ánh mắt Diệp Hàn nhìn về phía Long Càn, vị thành chủ này cũng rất là do dự, thiếu niên này đã từng cứu mạng con gái hắn, nhưng nếu vì hắn mà đắc tội với Long gia có đáng không?
Trong lúc Diệp Hàn còn đang lo trước lo sau thì Long Càn cũng không ngừng lại, hắn xuất ra một chưởng bay thẳng về phía Long Huyền.
Mấy người Huỳnh Thiên đứng ở xa thấy như vậy cũng hơi nhíu mày nhưng không hề ra tay, Diệp Hàn nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng mặc kệ con gái đang ở sau lưng năn nỉ, không có ra tay ngăn cản một chưởng này của Long Càn.
Chưởng khí kia tạo ra một bàn tay lớn mang theo áp lực kinh khủng ép về phía Long Huyền, một chiêu Thiên Lang chưởng này tuy rằng chỉ là một võ kỹ hoàng giai nhưng xuất phát từ trong tay của Võ Tông cảnh thì lại có uy lực kinh người.
Nếu Long Huyền bị một chưởng này đánh trúng có thể nói là cầm chắc cái chết. Đối với chưởng lực to lớn đang bay về phía mình, Long Huyền cũng không có sợ hãi, cùng lắm thì chết thôi.
Thế nhưng, sau lưng hắn chính là phụ mẫu, hắn không cách nào chấp nhận được cha mẹ đã chết rồi còn bị chưởng lực này đánh trúng, nếu như vậy họ chắc chắn sẽ không được toàn thây.
Long Huyền cố dùng sức nhưng toàn thân lúc này liền dâng lên một cơn đau đớn khó tả, Long Huyền vừa muốn đứng dậy thì đã ngã nhoài xuống, hắn không cam lòng nhìn chưởng lực càng lúc càng tới gần mình.
“Ầm!!—”
Chưởng lực giống như va vào một vách tường vô hình sau đó nổ tung ra. Tuy rằng dư ba lan đi rất rộng nhưng Long Huyền cùng với ba thi thể sau lưng hắn vẫn an toàn, người vừa mới xuất thủ không ai khác chính là Bạch lão.
Hắn vẫn luôn ở sau lưng Long Huyền, chẳng qua mấy người ở đây còn chưa có ai thấy được hắn mà thôi.
Lúc này tình huống của Bạch lão cũng không tốt là mấy, y vốn là một linh hồn sống tạm trong hắc bạch ngọc châu, lúc còn sống y đã từng cường đại thế nào không biết, nhưng bây giờ, sau khi đón nhận một đòn của Võ Tông cảnh linh hồn của Bạch lão cũng rung rung mấy lượt.
Vốn là cường độ linh hồn của Bạch lão bây giờ rất suy yếu, không giết chết được Võ Tông cảnh nhưng bảo vệ Long Huyền thì vẫn làm được. Nhưng vừa rồi hắn vì bảo vệ thi thể của vợ chồng Long Vô Tâm cùng Mai phu nhân nên hao tổn rất lớn.
Thêm nữa hai người này có thể sống lại hay không đều phụ thuộc vào hành động ban nãy của Bạch lão, y đã bỏ ra rất nhiều công sức mới làm được, cho nên hiện tại tiêu hao quá độ, nếu không thì đỡ đòn công kích của Long Càn cũng không vất vả như vậy.
Bạch lão cảm nhận lấy tình trạng linh hồn mình, đòn công kích tiếp theo của Long Càn hắn chắc chắn không đỡ nổi. Lúc này ánh mắt hắn rơi xuống một thân hình nhỏ bé sau lưng.
“Tỉnh rồi sao?!” Bạch lão thì thầm trong miệng