Vốn chỉ là một lần phong ấn có thể trải qua một cách nhẹ nhàng, thế nhưng hiện tại Long Huyền đang nằm rạp trên mặt đất, hai mắt vô thần tựa như mới vừa bị chín tên nam nhân lực lưỡng chà đạp xong. Giương đôi mắt u oán nhìn chằm chằm về phía Bạch lão, Long Huyền chưng ra nét mặt sinh không thể luyến.
“Khục khục, không cần nhìn vi sư như vậy, tuy rằng rất mệt mỏi nhưng đây là điều ta nên làm, không cần quá mức cảm động!”
Bạch lão biết việc hắn cố ý làm cho Long Huyền bị lôi điện giật chín lần đã bị lộ, chỉ đành trợn mắt nói xằng che đi sự xấu hổ, mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra phong khinh vân đạm.
Long Huyền vẫn im lặng nhìn chằm chằm không nói, bộ dáng kia muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu, tựa như muốn nói, ngươi còn muốn làm gì nữa cứ việc tới, ta tuyệt không phản kháng.
Bị hắn nhìn chằm chằm vào như vậy, Bạch lão cũng chịu không nổi nữa, thở dốc mấy hơi, sau đó như chạy trốn nói: “Cơn suy yếu cùng với trí nhớ bị phong tồn sẽ đến rất nhanh, hiện tại ta phải đi vào hắc bạch ngọc châu trước, Huyền tiểu tử ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt, làm quen với sức mạnh mới đi.”
Lời nói hạ xuống, Bạch lão lập tức hóa thành tàn ảnh chui vào trong ngọc châu phía trong cơ thể Long Huyền. Ở trên đỉnh núi bây giờ chỉ còn lại một mình Long Huyền nằm tại đó, bầu trời đã về đêm từ bao giờ, ngửa mặt nhìn thiên không, Long Huyền chợt nhận ra, bầu trời đêm này so với bầu trời của kiếp trước cũng là rất giống nhau.
Chợt trong lúc đó, Long Huyền nảy ra ý nghĩ, chẳng biết bầu trời nơi này, và bầu trời hắn nhìn thấy tại địa cầu có phải là một hay không? Chỉ là nghĩ vẫn vơ trong chốc lát, sau đó Long Huyền quay lại trong hang động, thả lỏng mình ngủ một giấc.
Đã một thời gian dài rồi, hắn chưa từng ngủ một giấc an ổn, nửa tháng trước, biết được tin kẻ thù cũ của phụ mẫu tìm tới, hắn gấp rút đi vào sâm lâm lịch luyện, tại trong hoàn cảnh đó gần như khó mà an giấc. Lại nói hắn vẫn luôn tiết kiệm từng giây để tu luyện, ban ngày đi săn yêu thú, tối về minh tưởng, đôi khi ngủ cũng chỉ kéo dài trong một, hai canh giờ ngắn ngủi.
Nếu như có thể, Long Huyền thật ra không muốn ngủ chút nào, chẳng qua cảnh giới của hắn còn quá thấp, tuy rằng minh tưởng có thể giữ cho tinh thần tỉnh táo, thế nhưng thể năng vẫn liên tục hao mòn, chỉ duy nhất ngủ say mới có thể bù lại được. Thêm nữa Bạch lão cũng nói, tu luyện khắc khổ nhưng cũng cần nghỉ ngơi hợp lý, bằng không chẳng những tu vi không thể tiến nhanh, ngược lại dễ dàng xảy ra vấn đề, đạo lý đơn giản này Long Huyền tự nhiên cũng hiểu được.
Nằm suy nghĩ một hồi, Long Huyền dần dần chìm vào giấc mộng, được nghỉ ngơi sau một thời gian dài tinh thần căng thẳng, khiến cho giấc mộng của Long Huyền cũng như kéo dài hơn.
Trong mộng cảnh, Long Huyền thấy bản thân vẫn còn đang ở tại Long gia tiểu viện, Song Nhi ngồi bên cạnh hắn, ở phía trước chính là Mai phu nhân đang ngâm thơ, dạy chữ cho hai người bọn họ.
Tâm thần của Long Huyền thì không mấy chú tâm vào việc học, đa phần lại chú ý về phía Long Vô Tâm đang diễn luyện võ kỹ ở ngoài sân, Mai phu nhân thỉnh thoảng nhìn qua thấy thế thì chỉ lắc lắc đầu mà cười.
Thời gian trôi qua một lúc, Lan bà bà đã mang đồ ăn lên đầy đủ, mọi người đều tập trung lại, vừa dùng cơm, vừa trò chuyện. Phụ thân dạy bảo Long Huyền rất nhiều thứ, trong khi mẫu thân lại dịu dàng ôn nhu, mọi người nói chuyện với nhau vô cùng hòa thuận. Đôi khi chỉ là việc Long Huyền khiến cho Long Vô Tâm đại bại trên bàn cờ, để cho lão cha xấu hổ cũng có thể làm cho cả nhà cười lớn. Mọi người đều biết Long Vô Tâm chơi cờ rất tệ, dù cho Long Huyền chỉ mới tập tành học đánh cờ cùng Mai phu nhân, cũng có thể thắng cha mình một cách dễ dàng.
Trong khi Song Nhi còn giỏi hơn, Long Huyền chơi cờ cùng nàng chưa bao giờ thắng, phải nói là bị đánh cho không còn mảnh giáp, bại đến mức Long Huyền mỗi lần nghe thấy Song Nhi rủ hắn đánh cờ là thấy nhức đầu. Bởi lẽ có một lần Long Huyền đang học đánh cờ cùng Mai phu nhân, Song Nhi ở bên cạnh hỏi hắn.
Song Nhi: “Công tử ca ca, có phải chỉ cần đoạt được tướng của đối phương là thắng rồi phải không?”
Long Huyền mãi chăm chú đánh cờ không mấy bận tâm đáp: “Đúng vậy!”
Thế là từ đó về sau, mỗi lần Song Nhi đánh cờ cùng Long Huyền, quân mã trong tay Song Nhi không những có thể di chuyển hình chữ L, mà còn có thể nhảy một phát từ sân nhà tiến thẳng hoàng cung, chém đầu tướng soái của Long Huyền, chẳng mất một binh một tốt đã khiến Long Huyền đại bại.
Long Huyền sửng sốt: “Quân mã sao có thể đi dài như vậy được?”
Song Nhi nghiêng đầu, bày ra nét mặt ngây thơ: “Không thể sao? Vậy chơi lại ván khác, muội không dùng quân mã nữa!”
Song Nhi trực tiếp bày lại bàn cờ, quân pháo của Long Huyền vừa di chuyển, pháo của Song Nhi đã nghiêng đầu, mặt hướng hoàng cung, nhân lúc quân tướng còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đại pháo đã giáng xuống từ trên trời đánh cho tướng soái của Long Huyền tan xương nát thịt. Kết quả không cần nói cũng biết, Long Huyền lần nữa đại bại.
Long Huyền: …
Long Huyền: “Muội xác định đây là đang chơi cờ tướng sao?”
Song Nhi ngây thơ đáp: “Pháo không phải để ngắm bắn ư? Chỉ cần dùng pháo bắn chết chủ tướng là thắng rồi?”
Long Huyền cũng đã cố gắng hết sức giảng giải luật chơi cờ cho Song Nhi, phí hết sức chín trâu hai hổ mới thành công để cho Song Nhi biết mã là chỉ có thể đi được hai ô hình chữ L, pháo muốn bắn được phải thẳng hàng có kẻ kê chân. Chẳng qua, sau khi song xe của Song Nhi chỉ trong một nước cờ, đi theo hình chữ Z, thi nhau vượt vạn dặm, băng hẳn qua sông lớn, tung hoành ngang dọc, thành công trảm bay đầu quân tướng của Long Huyền. Đến giờ phút này, Long Huyền đã triệt để tuyệt vọng, từ đó về sau gặp phải Song Nhi cũng không dám đề cấp đến chuyện chơi cờ tướng nữa.
Mai phu nhân cùng Lan bà bà nhìn thấy thì chỉ mỉm cười xem hai đứa trẻ vui đùa. Nhưng ngày vui đâu thể kéo dài, một bàn tay trong bóng tối bắt lấy Song Nhi kéo đi. Long Huyền trong chốc lát bộc phát lực lượng, nhưng chẳng biết vì sao hình ảnh cứ mờ mờ ảo ảo, đôi mắt hắn như bị thứ gì đó che đậy, khó mà nhìn rõ được. Trong lúc đó, Song Nhi đã bị bắt đi mất rồi.
Long Huyền lập tức quay người, định hô người tới giúp, thì lúc này, mẹ cùng cha hắn cũng tựa như đang bị ai đó đè rạp trên mặt đất, Lan bà bà đã tắt thở từ bao giờ! Long Huyền phẫn nộ gào thét.... nháy mắt tiếp theo, từ trên trời có hai cái cự thủ đang đánh xuống, muốn đoạt mạng phụ mẫu hắn.
“Không được!!!” Long Huyền mở trừng mắt, toàn thân toát mồ hôi ướt đẫm, hắn hít sâu từng ngụm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng hốt.
Rất nhanh, Long Huyền chợt phản ứng lại, hóa ra chỉ là một giấc mộng thôi, hắn đưa tay lên che lại ánh mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu, chầm chậm thở ra. Khó khắn lắm mới ổn định lại tinh thần, quyết tâm trở nên mạnh mẽ của Long Huyền tại giờ khắc này, càng thêm mãnh liệt.
Lúc này thanh âm quen thuộc lại truyền tới. “Gặp phải ác mộng sao?”
Long Huyền quay sang đã thấy Bạch lão đứng tại đó từ lúc nào, hơi lắc lắc đầu tỏ ý bản thân không có việc gì. Hắn đưa mắt dò xét thử một chút, cảm thấy Bạch lão cũng chẳng thay đổi gì khác so với lúc trước thì tò mò hỏi.
“Ta không có việc gì, còn người thì sao, không có vấn đề gì chứ?”
Bạch lão bình thản đáp: “Không có gì, chỉ là quên đi rất nhiều thứ mà thôi, dần dần rồi cũng sẽ nhớ lại tất cả!”
Long Huyền ở bên cạnh chợt giống như nghĩ đến điều gì đó. “Đúng rồi sư phụ, ngươi rõ ràng cường đại đến như vậy, vì sao trước đó không nói cho ta biết?”
Long Huyền chính là đang nhắc đến lúc trước khi Bạch lão tán đi hồn lực, tự phong ấn trí nhớ, hình ảnh kia xác thực là để cho Long Huyền khắc sâu ấn tượng khó có thể quên được.
Bạch lão: “Không rõ ràng lắm, nhưng ta nhớ mơ hồ một chút, thực lực khi đó cũng là bùng nổ trong thời gian ngắn, ta không thể nào kéo dài được.”
Long Huyền hơi nhăn mày, có lẽ là ký ức của Bạch lão đã bị phong tồn rồi, không nhớ nhiều về những việc trước đó. Mà dù có nhớ rõ, hẳn là Bạch lão cũng sẽ nói: Có những chuyện khi đến lúc vi sư sẽ tự nói cho ngươi, nếu không nói vậy là do chưa đến thời cờ thích hợp!
Loại lời này, Bạch lão cũng không phải là nói với hắn chỉ một hai lần, mà là rất nhiều, đến hiện tại hắn đã thuộc luôn rồi, cho nên cũng không miễn cưỡng. Thế là đổi chủ đề, Long Huyền lập tức nói đến chuyện chính: “Nhanh lấy ra đi sư phụ!!!”
Bạch lão đầy đầu dấu chấm hỏi: “Lấy cái gì??”
Long Huyền bày ra vẻ mặt hớn hở: “Còn có thể là gì nữa, nếu sư phụ đã lợi hại như vậy, nhất định là công pháp, bí bảo đỉnh cấp nhiều vô số kể, còn có bảo tàng, cơ duyên các loại nữa, nhất định đều là thứ tốt, nhanh lấy ra đi thôi!!!”
Bạch lão: …!!! Ngươi cho rằng những thứ đó đều là rau cải trắng, muốn là đem ra được hay sao?
Bạch lão hờ hững lắc lắc đầu: “Không có!”
Long Huyền: “Nào đừng keo kiệt như vậy!!! Dù sao người cũng chỉ có một mình ta là đệ tử đích truyền, không cho ta thì cho ai?”
Bạch lão có chút muốn đánh chết tiểu tử này: “Ta nói rồi, không có! Hơn nữa, Luân Hồi Đạo Quyết, Vô Định tinh thần điển không phải đã cho ngươi rồi sao?” Càng nói càng tức, Bạch lão tiếp tục: “Còn có hắc bạch ngọc châu, đây không gọi là chí bảo thì là gì? Băng lam tinh quán chẳng lẽ là rác rưởi hay sao?”
Long Huyền bị nói đến chột dạ, nghĩ nghĩ một chút, đích thật là trên người hắn hiện tại cũng xem như công pháp tề tựu, bí bảo gia thân, chẳng qua là hắc bạch ngọc châu hình như vốn là của hắn, Băng lam tinh quán hình như cũng là vì hắn đáp ứng cứu người nên được trả thù lao. Nói tới thì Bạch lão còn đang ở nhờ trong ngọc châu của hắn cơ mà???
Long Huyền cảm thấy những lời này không nên nói ra miệng, hiện tại hắn vẫn chưa đánh thắng được Bạch lão… ừm, phải tìm cơ hội kiểm chứng thực lực của Bạch lão sau khi tự phong ấn trí nhớ mới được. Nếu như là Bạch lão trở nên yếu hơn hắn, vậy dễ nói, mối oan ức của mấy lần chịu hành hạ kia có cơ hội đòi lại rồi....
Thiện tai a, thiện tai....
Bản năng cầu sinh khiến Long Huyền cưỡng ép dằn ý nghĩ mê người.... không, là ý nghĩ muốn tìm đường chết này xuống, hắn không ngừng niệm chú: Mô phật, không tìm đường chết thì không phải chết a!
Hắn lại nói: “Công pháp, chí bảo xem như không đề cập nữa, vậy sư phụ ngài xuất ra cho ta năm ba chục bộ thiên giai võ kỹ linh tinh gì đó cũng được, ta luyện không hết có thể đem đi bán!!”
Bạch lão trừng trắng mắt, hừ một tiếng, không làm mà muốn có ăn???
“Không có, quên hết rồi, chưa nói là có hay không, cho dù có ngươi nghĩ việc lấy ra một bản võ kỹ hay công pháp dễ như vậy sao?”
Long Huyền có chút không tin tưởng: “Chẳng lẽ rất khó sao?”
Bạch lão: “Đương nhiên là khó, muốn phục khắc lại võ kỹ, công pháp, cần tiêu tốn tinh thần lực tương ứng, phẩm cấp càng cao tinh thần lực tổn hao càng nhiều, ta đây vốn là tiêu hao hồn lực, đây là bổn nguyên chi lực, hao đi một chút là ít đi một chút, khó có thể bổ sung, đâu thể lãng phí trên mấy bộ võ kỹ, cùng công pháp rác rưởi cho được?”
Long Huyền có chút không cam tâm: “Cái này không có, cái kia không có, vậy chí ít vài cái bảo tàng chứa đan dược, tiền tài, linh thạch các loại hẳn phải có chứ?”
Bạch lão khinh miệt: “Ngươi thật không có chút tiền đồ nào, những tục vật như vậy ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có gì phải tham luyến?”
Long Huyền bày ra nét mặt hoài nghi, thật sự là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao, mặc kệ đi, nếu thật sự như vậy thì quá tốt. Thế đạo nào cũng vậy, những tục vật như tiền tài, linh đan, diệu dược, đều vô cùng quan trọng, có tiền mua tiên cũng được nha, Bạch lão không tham luyến, nhưng Long Huyền hắn thì có a.
Bạch lão: “Đừng nhìn, ta nói muốn là có, nhưng ta không muốn, hơn nữa bây giờ ta là linh hồn, cần những thứ đó để làm gì?”
Long Huyền lập tức khinh bỉ, tưởng thanh cao thế nào, hóa ra nãy giờ chỉ toàn là chém gió, một cắc bạc cũng không có, hoàn toàn là một kẻ nghèo từ đầu đến đuôi. Xem ra quảng đường tu luyện sau này, Long Huyền hắn lại chỉ có thể dựa vào chính mình rồi.
...
Ủng hộ tinh thần cho con tác thông qua:
Momo: 0339288913 (Do Hoang Long)
Ngân hàng BIDV: 65010002629542
Cảm ơn các bạn đọc!
Tiền loại tục vật này ấy mà... hãy ném vào mặt còn tác đi, sẽ nôn ra rất nhiều chữ, hắc hắc!!!