Rất nhanh ổn định lại, thu thập hết cảm xúc tiêu cực vừa rồi, Long Huyền cũng đã chấp nhận sự thật này, dù sao cũng không có gì khiến hắn phải sống trong đau khổ nữa, hắn tuy là đa sầu đa cảm, nhưng lại rất lạc quan, hắn nghĩ đến việc mình bây giờ đã tám tuổi, vậy dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng đã nuôi hắn được tám năm rồi.
Là một người thanh niên của thế kỉ 22, Long Huyền hiểu rất rõ việc nuôi dưỡng một đứa bé cực khổ như thế nào, đã vậy lại không phải mẹ ruột, một người mẹ không hề có kinh nghiệm, chắc hẳn khó khăn càng là tăng lên rất nhiều, ít nhất là sẽ không có sữa....
Có câu nói là ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành, cha mẹ ruột vứt bỏ hắn vậy mà hắn lại được cha mẹ nuôi cưu mang, suy nghĩ lại hắn phải cảm thấy thật may mắn mới đúng, chứ không phải trầm luân trong đau khổ mà không vực dậy được...
Nghĩ tới đây hắn một lần nữa nhìn về màn chiếu mong muốn tiếp tục xem xem sau khi nhặt hắn về mọi chuyện diễn ra như thế nào. Dù sao hắn đã chấp nhận thân phận Long huyền, cũng nên xem thử xem trước đây đứa trẻ này tính cách như thế nào. Tâm niệm vừa chuyển, màn chiếu như hiểu được lòng người, nhanh chóng tiếp tục, lần này Long huyền có thể nghe được thanh âm nói chuyện, trước đó chỉ có tiếng khóc của đứa trẻ cũng thật vô vị...
Về phần con dị hổ đã bị Long huyền quên đi rồi. Lại nói đến lúc mà hai người Long Vô Tâm cùng nương tử của mình là Trần Thanh Mai đi đến bên cạnh đứa bé, Mai phu nhân nhanh chóng chạy lại mà bế đứa bé lên trên mặt tràn đầy là hạnh phúc, nói.
“Tại sao lại có một đứa trẻ bị bỏ lại đây a? Tướng công, ngươi nói có phải hay không là ông trời hiển linh, ban đứa bé này cho chúng ta?”
Long Vô Tâm cũng không vội vàng mà đáp lại, hắn nhìn kĩ vào đứa bé trước mặt mà nói.
“Có phải là ông trời ban hay không, ta không biết, thế nhưng là đứa trẻ này rất đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn đã yêu, ban nãy có một cột ánh sáng phát ra, hẳn là có liên quan đến đứa bé này, hơn nữa con thiên ma hổ rõ ràng là chạy về phía này lại biến mất không hiểu lý do, càng nghĩ càng thấy đứa bé này rất huyền bí.”
Nghe tới đây Long Huyền không khỏi cảm phục, vị cha nuôi này của hắn, phán đoán thật giỏi a... ta đây chắc chắn là vô cùng đặc biệt, ta còn có thể xuyên không đây, mặt khác mà nói các ngươi có thể gọi ta là ngươi ngoài hành tinh cũng không sai, hắn có suy nghĩ liệu kiếp trước cảnh sát điều tra án có phải hay không cũng là giống như thế này, lần theo dấu vết nhìn thấy mà đoán ra chân tướng nha?... Trong lúc Long Huyền còn đang nghỉ lung tung thì âm thanh của Mai phu nhân lại vang lên.
“Ta mới không quản nhiều như vậy, ta với ngươi cũng đã là vợ chồng mấy năm rồi, vậy mà không thể có con được, cũng là do ta không tốt, đứa bé này chắc chắn chính là do ông trời gửi đến làm con của chúng ta. Tướng công, chúng ta mang hắn về nuôi, xem như là thân sinh nhi tử có được hay không?”
“Chỉ cần người vui vẻ là được, dù sao đứa bé này là đáng yêu như vậy, ta nằm mơ cũng muốn có một đứa con trai như thế này, hahaha.”
Nghe được chồng nói như vậy, Long phu nhân cũng rất vui, nhưng lại suy nghỉ gì đó, nói. “Thật ra cũng là tại ta không tốt, ta cũng không ngại ngươi cưới nhiều một người nữa làm thiếp, dù sao không thể vì ta mà làm cho ngươi đời này không có con nối dõi...”
“Không thể nói như vậy được, ngươi còn không hiểu được ta sao, lòng ta từ sớm chỉ có một mình ngươi, nếu như ta nạp thiếp chỉ vì con nối dõi mà không hề có chút tình yêu nào chẳng phải là làm hại người khác cả một đời? Huống hồ giờ đây không phải đã có con trai rồi sao? Nên nghĩ xem nên đặt tên là gì thì hơn...”
“Tướng công ngươi lại đây nhìn cái này”, Mai phu nhân vừa nói vừa chỉ về phía cánh tay có đeo viên hắc châu của đứa bé.
“Viên châu này rất không đơn giản, hình như trên viên châu này có chữ, là chữ Huyền” Long Vô Tâm nhìn vào viên châu nói.
“Chữ Huyền? Hay chúng ta gọi nó là Long Huyền, ngươi thấy cái tên này như thế nào?” Mai phu nhân nói rằng.
“Cái tên này rất hay, vậy từ này hắn chính là nhi tử của ta, tên là Long Huyền”...
Lúc nói đến đây, đột nhiên có một đoàn người tiến đến, dẫn đầu là một nam tử trung niên trên mặt đầy râu nhìn rất là hung dữ, hắn nhìn vào hai người phu phụ Long Vô Tâm nói ra.
“Hai vị, dị bảo xuất thế kẻ gặp có phần, các ngươi đến đây trước chúng ta hẳn cũng là vì cột sáng ban nay a? Có dị bảo nào lấy ra chia cho chúng ta một nửa sau đó chúng ta liền đi ngay, tuyệt đối sẽ không làm khó các ngươi.”
Nghe được lời nói này Long Huyền đang xem cũng cảm thấy khinh bỉ, đúng là xấu còn đi đóng vai ác, tên lông lá này đê tiện đến mức lông mọc đầy mặt, nhan sắc lại xấu xí, không chỉ vậy còn nói chuyện rất khó nghe. Thật ra kẻ cầm đầu kia không quá mức như Long Huyền nói như vậy, mặt hắn đích thực mọc rất nhiều râu lại cũng không phải là lông lá như của động vật, còn về việc ăn nói, bọn hắn vốn chính là đạo tặc, chuyên cướp của giết người, nào có chuyện đạo tặc đi nói năng đàng hoàng, nếu là nói năng đàng hoàng có thể không cần chém giết vẫn có thể cướp được, thì bọn hắn cũng không cần phải trở thành đạo tặc làm gì. Nếu như không phải nhìn một nam một nữ trước mặt tướng mạo phi phàm, nam thanh nữ tú, lại rất giống là đệ tử thế gia, trên thân mang kiếm, chắc chắn là tu luyện giả thì đám cướp bọn hắn đã sớm nhào lên rồi.
Nghe hắn nói những lời này đứng ở đối diện Long Vô Tâm cũng không thay đổi sắc mặt nói.
“Các người chẳng qua là muốn cướp của mà thôi, một đám đạo tặc cỏn con có cái gì để cùng ta nói chuyện? Ở đây cũng không có cái gì dị bảo hôm này ta đang có chuyện vui không muốn giết người, các ngươi cút ngay cho ta.”
Mặt ngoài Long Vô Tâm rất hờ hững nhưng là hắn trong lòng cũng không phải bình tĩnh như vậy, đối phương có tới năm người tu vi đều là nhập vi cảnh, hai người là nhập vi cảnh sơ kì đỉnh phong, hai người khác khí tức lại giao động ở nhập vi trung kì, còn lão đại hẳn là một cái nhập vi trung kì đỉnh phong.
So về người bên này của hắn chỉ có hai, nếu thật sự đánh nhau chính là hai đánh năm, tu vi của hắn vừa mới đột phá tới nhập vi hậu kì, tự bảo vệ mình là không có vấn đề, thế nhưng là nương tử hắn Trần Thanh Mai chỉ mới có tu vi là ngũ tinh nhập vi kì, lúc bình thường một mình nàng đánh với hai tên tứ tinh nhập vi trung kì bên kia cũng là dư sức, thế nhưng trên tay nàng bây giờ còn đang bế Long Huyền a, khi đánh nhau, chỉ cần tên cầm đầu cũng hai tên khác quấn lấy hắn, lại để một tên có tu vi nhập vi sơ kì đỉnh phong kết hợp với một tên tứ tinh cảnh nhập vi trung kì vây công Thanh Mai vậy liền rất nguy hiểm.
Do đó hắn đang đánh cược, cược rằng dùng uy thế của một tu sĩ nhập vi hậu kì ép cho bọn cướp lui lại.
Lúc này phía sau tên cầm đầu có một người tiến lên nói thì thầm vào tai gả cái gì đó, lập tức tên lão đại râu ria đầy mặt hai mắt sáng quắc nhìn về phía Trần Thanh Mai, không chính xác hơn là nhìn về phía đứa bé trên tay của nàng.
“Vị đại nhân này tu vi hẳn là nhập vi hậu kì đi, xác thực tu vi của chúng ta không bằng ngươi, thế nhưng là bên ta có nhiều người a, thật sự đánh lên, chúng ta chỉ vây mà không giết, chờ đến khi hai người các ngươi kiệt sức rồi, lấy cái gì đánh với chúng ta, thành thật mà nói, làm nghề này của chúng ta cũng là sống rất khó khăn, ăn bữa hôm lo bữa mai, các ngươi sống trong thế gia đại tộc là không hiểu được cảm giác này, thôi thì tội nghiệp chúng ta, ném cho chúng ta một ít tiền, sau đó bọn ta liền rời đi ngay có được hay không?” Tên xấu xí lão đại ngôn từ cũng là rất dẻo nói ra, hiển nhiên hắn cũng rất thông minh, thấy được mặt lợi và mặt hại của việc cướp hai người Long Vô Tâm, trong nháy mắt cũng tìm ra cách để đối phó bọn họ.
Long Vô Tâm hiển nhiên cũng không ngây thơ như vậy mà tin rằng nhường nhịn một chút bọn cướp này liền rời đi, nhìn qua hắn đã biết tên cầm đầu này không phải loại người đơn giản.
Nếu như hắn thực sự nhường nhịn chờ đợi hắn sẽ chỉ làm bọn cướp được đà lấn tới, được voi đòi tiên. Hắn bước lên trước một bước lạnh lẽo nói ra.
“Vốn muốn tha các ngươi một mạng, nếu không trân quý vậy ta liền ra tay trừ gian diệt ác.”
“Ah, không cần nổi nóng như vậy, ngươi làm cho huynh đệ bọn ta sợ lắm đó nha, nếu thật sự đánh lên ngươi còn không chắc giết được bọn ta đâu, đao kiếm không có mắt, nếu như không may làm cho quý phu nhân cùng thiếu công tử xảy ra bất chắc thì không tốt lắm, ngươi xác định vẫn muốn ra tay với chúng ta?”
Nghe thấy như vậy Long Vô Tâm đều có chút cảm thấy do dự, xác thực nếu là thật sự đánh nhau, bên hắn không có lợi cho lắm, nương tử của hắn chắc chắn sẽ lọt vào nguy hiểm, đây là điều hắn không bao giờ muốn nhìn thấy. Lúc này cũng chỉ đành thoái lui một bước mà nói:
“Dị bảo mà các ngươi nói, vốn là không hề tồn tại, đây là sự thật, tiền ta có thể cho các ngươi muốn bao nhiêu liền nói ra đi.”
Tên lão đại nhếch mép hiển nhiên là không tin lời nói này của Long Vô Tâm, nhưng mục đích của hắn vốn cũng chỉ là ép cho vợ chồng họ Long phải nhượng bộ cũng coi như tạm được rồi, lúc này đây hắn nói ra.
“Một nhà ba người của đại nhân là quý giá bực nào, chút tiền cỏn con làm sao lại làm khó được các ngươi, như thế này đi, các ngươi chỉ cần cho chúng ta năm vạn đồng cùng với viên hắc châu trên tay của lệnh công tử là được.”
Hiển nhiên tiền là thứ yếu, hắn hét giá năm vạn cũng xem như là công sức đi cướp mà thôi, chân chính nhắm vào chính là viên châu ở trên tay của Long Huyền đang nằm trong ngực của Mai phu nhân. Ban nãy kẻ đứng sau thì thầm vào tai hắn, mục đích chính là nhắc hắn viên châu kia có thể là vật bất phàm cần phải cướp được, sau khi dò xét qua thì hắn cũng đoán viên châu này quả nhiên rất đáng giá.
“Đồ vật của con ta mà cũng dám cướp, nếu đã vậy thì liền đánh đi.” Long Vô Tâm nói xong, quay qua nói nhỏ với nương tử, “Mai Mai ngươi dẫn con đi trước ta sẽ theo sau.”
“Không được, muốn chiến liền cùng chiến ta sẽ không để ngươi lại một mình.”
Đáp lời tướng công mình, Mai phu nhân nhẹ nhàng đặt Long huyền ở một gốc cây sau lưng rồi cùng trượng phu đi lên sóng vai, rút kiếm khỏi võ tỏ thái độ sẵn sàng giao chiến. Năm tên cướp nhìn thấy cảnh này cũng không nói thêm cái gì mà bắt đầu dàn ngang ra tiến dần về phía một nhà ba người trước mặt, trong tay lăm le cầm đao. Tên cầm đầu lúc này nói ra.
“Yên tâm đi, các ngươi hôm nay xác định là không thể chạy thoát được, hahaha. Các huynh đệ cứ như lệ cũ, trẻ em cùng đàn ông trực tiếp giết, nếu là bé gái thì bán vào thanh lâu làm nha hoàn, còn nữ nhân thì bắt lại tiền dâm hậu sát.”
“Lão... Lão đại, nếu như đánh bại được tên nam nhân kia rồi, có thể giữ lại một lúc rồi giết sau được không, hắn trắng trẻo lại rất soái, hơn nữa tu vi lại cao đến nhập vị hậu kì, ta muốn... ực”
Một tên cướp trong đám nuốt nước bọt nói ra, mặt hắn tuy là nam nhân nhưng lại sử dụng son phấn trắng bóc, lúc nhìn về Long Vô Tâm lại như thèm nhỏ dãi. Tưởng như vẻ mặt của tên Lão đại đã đủ để tiện, không nghĩ tới tên này còn ghê tởm hơn.
Lúc nhất thời bốn kẻ còn lại trong đám cướp cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì có tên đồng bọn như vậy.
...