Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 29: Chương 29: Võ sư cảnh cao thủ núp trong bóng tối




Sau khi bước ra khỏi Long gia tiểu viện, Long Huyền chạy nhanh một mạch về hướng bắc, hắn cũng không biết rằng phía sau lưng còn có một bóng người mập mạp đang đi theo.

Tuy rằng Long Huyền không biết, bất quá người phía sau lại không thể thoát khỏi cảm ứng của Bạch lão.

Hai người Lan bà bà cùng Long Huyền liên tục chạy thẳng về phía trước, một lúc sau Long Huyền dừng lại, hắn cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng ban nãy phụ thân hắn đuổi theo về hướng này, đáng ra giờ này phải gặp được rồi mới đúng.

Đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ này rất vắng vẻ, mấy con đường xung quanh chẳng còn bóng người nào qua lại. Giờ khắc này, thanh âm của Bạch lão truyền đến.

“Huyền tiểu tử, sự tình có chút không đúng, ta không hề cảm thấy khí tức của phụ thân ngươi xung quanh đây. Bất quá kẻ địch của ngươi thì đã ở ngay trước mặt rồi.”

“Thiếu công tử…?”

Đột nhiên Long Huyền dừng lại nơi vắng vẻ thế này, Lan bà bà đi theo sau cũng cảm thấy kì lạ, lúc Lan bà bà đang định lên tiếng hỏi thì có vài bóng người từ chỗ tối bước ra.

“Không nghĩ tới, tính cảnh giác của tiểu tử ngươi lại tốt như vậy, thế mà lại biết chúng ta ở chỗ này.” Long Lạc lên tiếng nói.

“Biểu đệ, đừng nói như vậy, dù sao hắn cũng là nhi tử của tam thúc.”

Bốn người vừa mới bước ra không ai khác chính là đám người của Long gia chủ mạch. Cầm đầu là một thanh niên mặc cẩm y, tuổi tầm 15, 16, tiếng “biểu đệ” này cũng chính là từ miệng hắn vừa mới nói ra.

“Trần biểu ca, từ khi cha hắn phản lại gia tộc đã không còn là tam thúc của chúng ta nữa, còn hắn lại chỉ là một tên phế vật, xứng đáng làm đệ đệ của chúng ta hay sao?”

Long Lạc phách lối vô cùng, trong giọng nói không hề coi ai ra gì, Long Huyền nghe vậy cũng chẳng thèm để ý, sau khi biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện từ miệng của Long Vô Tâm, trong mắt Long Huyền đám người Long gia chủ mạch này chẳng khác gì loài cầm thú.

Mưu sát cha ruột, hãm hại đệ đệ cùng em dâu, việc như vậy có chỗ nào giống với chuyện con người có thể làm ra được. Chỉ vì một cái ghế gia chủ mà thôi, Long Huyền nhớ lại con Xích vỹ lục xà non mà hắn đánh chết lúc sáng, mấy kẻ trước mặt này, so với con yêu thú đáng ghê tởm kia cũng chẳng khác gì nhau. Đối với loại người như vậy, Long Huyền chỉ có một cách để xử lý, chính là giết.

“Phụ thân ta đâu rồi?” Khuôn mặt Long Huyền lạnh lẽo hỏi.

“Aiza, lại còn rất nóng tính, ngươi như vậy sẽ làm bọn ta bị dọa sợ đó, haha.” Long Trần làm ra bộ dạng run sợ nhưng trên mặt thì lại nhếch môi cười nói.

Lan bà bà biết kẻ kia là ai, chính là Long gia đại công tử, con trai của Long Càn, ở tại Long thành không ai không biết đến hắn, mới 15 tuổi tu vi đã đạt tới tam tinh Võ giả rồi.

Lúc này Lan bà bà lo lắng nói ra: “Thiếu công tử, bên bọn hắn nhiều người hơn, tên Long Trần kia tu vi lại không kém gì lão nô, nếu như thật sự đánh nhau ta khó có thể bảo vệ công tử.”

Hiển nhiên Lan bà bà vừa từ xa về vẫn không biết được Long Huyền đã có tu vi, hơn nữa dù biết hắn có tu vi bà cũng không cho là Long Huyền có thể đánh lại bọn người kia.

Lúc này Long Huyền nhíu mày lại, trên mặt hắn có chút gấp gáp, hắn thật sự rất lo lắng cho Long Vô Tâm, sợ rằng bọn người Long gia chủ mạch muốn thiết kế âm mưu hại phụ thân của hắn, biểu hiện này rơi vào mắt của Lan bà bà cùng đám người Long gia lại khiến bọn họ còn tưởng là Long Huyền đang sợ sệt.

“Bà bà không cần lo cho ta, ta có thể đối phó được.”

Lời này Long Huyền nói ra âm thanh cũng không nhỏ nên đám người bên kia cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Long Lạc nghe vậy thì khinh thường nói.

“Tên phế vật, lần trước để ngươi may mắn chạy thoát, lần này lại rơi vào tay ta cũng đừng hòng lại chạy đi nữa.”

Long Huyền vốn chẳng để ý đến Long Lạc, trong mắt hắn kẻ này chẳng khác gì một tên hề, hắn nhìn thẳng Long Trần một lần nữa rồi hỏi.

“Các ngươi rốt cuộc dùng âm mưu gì đối phó với phụ thân của ta, hắn đâu rồi?”

Long Lạc thấy Long Huyền không thèm để hắn vào mắt thì vô cùng tức giận, hắn đang định lao lên thì bị Long Trần cản lại. Vẻ mặt của Long Trần rất điềm nhiên, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

“Nói cho ngươi biết thì ngươi có thể làm thế nào, Long Vô Tâm sớm đã bị cao thủ của chúng ta cầm chân lại rồi, cho nên, ngươi có chờ mõi con mắt cũng chẳng ai tới cứu ngươi đâu.”

Sắc mặt Long Huyền lúc này mới tốt hơn một chút, trong lời nói của Long Trần chỉ nhắc tới việc cầm chân mà thôi, như vậy Long Vô Tâm hiện tại hẳn sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nghĩ như vậy, giờ đây hắn mới thu hồi tâm tư để ý tới đám người trước mặt, trong nháy mắt đó hắn đã có kế hoạch, hắn sẽ bắt tên nhóc Long Lạc kia làm con tin thử xem sau đó Long gia sẽ phản ứng như thế nào.

“Bà bà, nếu tên Long Trần kia xuất thủ phiền ngươi giúp ta cản hắn lại.”

“Tên ngu đần, tiến lên đây đi, thù mới nợ cũ của chúng ta đến lúc cần phải tính rồi.” Long Huyền đúng là không làm người ta tức chết thì không chịu ngừng, hắn đưa tay chỉ thẳng mặt của Long Lạc mắng, rồi ngoắc ngoắc ngón tay nói ra.

Long Lạc sớm đã máu dồn lên não, mấy lần đều bị Long Huyền khinh thường khiến hắn làm sao mà chịu đựng được, hét lớn một tiếng hắn lập tức thi triển ra một chiêu Thiên lang quyền đánh thẳng về phía Long Huyền.

Gặp thế tới của đối phương vô cùng hung hãn, thế nhưng Long Huyền hoàn toàn không hề tỏ ra lo lắng. Nắm đấm càng lúc càng gần, khi đám người đều cho rằng hắn chắc chắn Long Huyền sẽ bị một đấm của Long Lạc đánh thành thịt nát thì chuyện bất ngờ phát sinh. Lan bà bà đang định xuất thủ cũng kinh ngạc đến há hốc mồm, bước chân dừng lại nhìn trừng trừng cảnh trước mặt.

Tay phải Long Huyền đưa ra nhẹ nhàng mà chụp được một quyền của Long Lạc, mặc dù cả người bị trượt về sau một đoạn nhưng đúng là Long Huyền đã khóa được bàn tay của Long Lạc lại, Long Huyền nhếch môi mỉa mai nói.

“Làm sao, không tiếp tục sủa nữa?”

Long Lạc bên này mặt đã trướng đỏ bừng bừng, hắn liên tục dùng sức nhưng thật sự nắm tay của Long Huyền như kìm sắt, nắm chặt lấy nắm đấm của hắn khiến hắn không cách nào mà rút tay về được, không những thế, nắm tay bị nắm lấy của hắn ẩn ẩn có chút đau nhức, chỉ cần là Long Huyền dùng lực mạnh hơn một chút nữa thì rất có thể xương bàn tay sẽ nát mất.

Long lạc vẻ mặt tràn ngập khó tin: “Ngươi.. ngươi làm sao lại có thể mạnh như vậy?”

Lúc này ánh mắt Long Huyền lạnh đi, nụ cười trên mặt thu lại, hắn nhanh chóng xuất ra một chiêu thất liên quyền thẳng về phía ngực trái của Long Lạc. Về phần hắn tại sao lại mạnh như vậy, Long Lạc chẳng đủ tư cách để biết.

Long Trần: “Dừng tay cho ta…”

Bụp— răng rắc…

“Phốc—”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Long Lạc miệng lập tức phun ra một búng máu tươi, dưới một quyền của Long Huyền, xương ngực của hắn cũng gãy nát mấy cái, hiển nhiên là đau đến chết đi sống lại. Thấy vậy, Long Huyền lại đưa chân đá thẳng vào mồm hắn làm cho hắn đau cũng không thể tiếp tục kêu được nữa, coi như tiện thể tỉa lại răng giúp kẻ này một chút, hàm răng này có vẻ quá thừa thải.

Đứng một bên nhìn ba ngôi sao màu trắng bay quanh người của Long Huyền, Long Trần sắc mặt khó coi vô cùng, lúc ban nãy khi hắn hét dừng tay, cũng cùng lúc xuất thủ nhưng lại đã bị Lan bà bà cản lại, hai bên vốn đều là tam tinh Võ giả nên hắn không cách nào tới cứu Long Lạc kịp thời. Lúc này giọng nói của hắn lạnh lùng đến cực điểm.

“Không ngờ ngươi vậy mà là tam tinh nhập vi, lại có thể dễ dàng đánh bại Hoàng giai thiên tài tiểu Lạc mạnh ngang với ngũ tinh nhập vi, ngươi hẳn là huyền giai thiên tài đi.”

Long Huyền nghe thấy lời nói của Long Trần nhưng cũng chẳng thèm để ý, dù là thiên tài gì đi nữa thì cũng chỉ có một sự thật, hắn so với Long Lạc mạnh hơn. Do đó, hôm nay kết cục của Long Lạc chỉ có một chữ, thảm. Hắn lại liếc nhìn xuống Long Lạc ở phía dưới đang co quắp trên mặt đất, một tay ôm miệng, một tay ôm ngực.

“Ta cũng chẳng phải thiên tài gì, chỉ là một phế vật mà thôi, đúng không Lạc công tử?” dừng một chút Long Huyền lại nói tiếp, “Không biết một cái thiên tài dễ dàng bị phế vật đánh bại như vậy thì nên gọi là gì đây?”.

Long Huyền nhếch mép cười rất là sảng khoái, cảnh này lọt vào trong mắt của Long Lạc khiến hắn vừa sợ vừa hận. Hắn quả thực là hận Long Huyền đến mức muốn ăn tươi nuốt sống kẻ này, thế nhưng lại cũng vô cùng sợ hãi, hắn không cách nào tin được tên tiểu tử bằng tuổi mình trước mặt lại có thể mạnh đến như vậy.

“Làm sao, không chịu lên tiếng, ta tỉa răng cho ngươi không đẹp sao, vậy để ta lại dùng cái chân khác giúp ngươi một lần nữa.”

Long Lạc liều mạng lui về sau, thế nhưng là một chân của Long Huyền đã đè lên giữa người hắn, chân còn lại đang chuẩn bị nhắm thẳng vào mặt của Long Lạc mà đá tới. Hiển nhiên hắn muốn bắt Long Lạc làm con tin, nhưng hắn cũng không muốn để cho con tin này lành lặn.

Long Huyền còn chưa kịp đá tới thì hai kẻ Long Tam và Long Tứ đã lao thẳng đến chỗ của hắn, hai kẻ này biết rõ bản thân đánh không lại Long Huyền nhưng vẫn phải lao lên, dù sao Long Lạc có mệnh hệ gì, bọn hắn chắc chắn sẽ phải chôn cùng.

Long Huyền thấy thế thì hai tay đánh ra thất liên quyền về phía hai kẻ đang lao tới, bốn quyền chạm nhau hai tên kia vốn còn không mạnh bằng Long Lạc làm sao đỡ nổi một quyền của Long Huyền, lập tức bị đánh bay ngược ra đằng sau như diều đứt dây, trượt lăn mấy vòng, cuối cùng cả người va vào tường mới dừng lại được. Thật sự mà nói một quyền ban nãy Long Huyền đã thu lại mấy phần sức lực, tuy hắn đối với Long Lạc rất tàn nhẫn nhưng vẫn luôn khống chế lực để không giết chết hắn, vừa rồi xuất quyền với hai tên hạ nhân Long Tam, Long Tứ hắn cũng không thể ngoan độc mà ra tay giết người được. Dù đã giết qua yêu thú, nhưng giết người thì quả thực Long Huyền vẫn khó mà xuống tay được.

“Haizzz, ngươi vẫn là quá mềm lòng.” Tiếng của Bạch lão lại vang lên, hiển nhiên Long Huyền nương tay với kẻ thù trong mắt Bạch lão chính là làm chuyện ngu ngốc.

Lúc này Long Trần lại lên tiếng, bất quá không phải nói với Long Huyền mà nói với người khác.

“Nhạc Bình trưởng lão, người còn không ra tay sao?”

Long Huyền nghe vậy thì cả kinh, hắn vội vàng đưa tay xuống muốn bắt lại Long Lạc, nhưng lúc này một cỗ khí thế kinh khủng ập thẳng về phía hắn, làm cho cả người Long Huyền không tự chủ được mà văng về phía sau.

Sắc mặt Long Huyền trầm xuống, hắn thật sự không ngờ tới bên đối phương lại còn có một cao thủ đang ẩn nấp, hơn nữa còn là một Võ sư cảnh cao thủ.

Kẻ vừa mới xuất hiện kia sau khi cứu được Long Lạc cũng không vội xuất thủ mà cười nói.

“Tiểu tử, không hổ là con trai của Long Vô Tâm, thiên phú xác thực là kinh người.”

Long Huyền cố làm ra vẻ trấn định mà đáp: “Lén lén lút lút, xem ra người cũng chỉ là hạng đầu đường xó chợ mà thôi, có tư cách nói chuyện với ta sao?”

Long Huyền vô cùng lo lắng, tình cảnh này thật sự rất quen thuộc, chẳng khác gì lúc con Xích vỹ mẫu xà nhảy ra cả, rất may lần này tên kia không có đánh lén hắn như con mẫu xà kia. Sở dĩ Long Huyền trả lời ngông cuồng như vậy là vì bên cạnh còn có Bạch lão.

“Đệ tử của ta nên có khí phách như vậy!” Bạch lão hài lòng gật đầu.

Long Huyền nhìn về phía Bạch lão, mặt Bạch lão vẫn phong khinh vân đạm như thường, Long Huyền đoán chắc chắn một trăm phần trăm là Bạch lão đã sớm phát hiện ra kẻ này vậy mà lại không hề nói gì với hắn.

Nghĩ tới đây, Long Huyền tuy là vẫn có chút bồn chồn nhưng cũng đoán được phần nào, Bạch lão không nhắc nhở hắn chạy có nghĩa là tình cảnh hiện tại còn chưa nguy hiểm đến tính mạng của hắn. Nhưng để cho chắc ăn Long Huyền vẫn muốn hỏi lại Bạch lão.

“Sư phụ, có phải người sớm đã phát hiện ra có Võ sư cảnh đang ẩn nấp rồi hay không?”

“Ừm!” Bạch lão gật gật đầu, miệng mỉm cười.

Long Huyền thấy vậy cũng vui vẻ: “Vậy làm thế nào đối phó hắn, Võ sư cảnh mà thôi, không làm khó được sư phụ đúng hay không?”

Tới đây vẻ mặt Bạch lão hiện ra vẻ lúng túng, “Trước đó để ngươi cảm nhận tinh thần lực một chút, do vậy tiêu hao quá lớn, đối phó với Võ giả vẫn được thế nhưng là Võ Sư cảnh thì…”

Bạch lão không có nói hết, nét cười trên mặt Long Huyền cũng đã cứng lại, trong lòng có cảm giác không tốt, hắn cố nắm lấy hy vọng cuối cùng hỏi.

“Người không bảo ta chạy, có phải là tình huống trước mắt không nguy hiểm?”

Nghe vậy Bạch lão vẻ mặt rất thành thật, nghiêm túc nói ra: “Không phải không nói, chẳng qua ngươi chạy không thoát, do vậy nói cũng như không.”



Long Huyền:...!

Vọng thiên, Long Huyền nhìn về phía người trung niên kia, mặt hắn đang xám xịt vì vừa bị bản thân mắng là hạng “đầu đường xó chợ”, mắt chuyển một chút, Long Huyền lại nhìn về phía Long Lạc quần áo be bét máu. Nuốt nước bọt một cái, Long Huyền hỏi Bạch lão.

“Sư phụ, người nói xem, hiện tại ta xin lỗi có tác dụng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.