Một đường quay trở lại Hoàng Phong sơn mạch, Long Huyền nhanh chóng dựa theo lời miêu tả của Diệp Linh Nhi hướng thẳng đến chỗ con rết đang trú ẩn.
Theo như hắn suy đoán, con Bách túc ngô công kia sớm đã trọng thương gần chết, lực chiến cũng chẳng còn lại bao nhiêu, chắc chắn sẽ không mạo hiểm đi ra khỏi hang ổ, dù sao gần đó còn có kẻ thù truyền kiếp của nó.
Hơn thế nữa, thực lực của nhất giai so với tứ giai yêu thú giống như trời với đất, Bạch phong ma lang đã từng xuất hiện gần hang ổ của nó, chắc chắn con rết kia cũng đã cảm nhận được khí tức của đám yêu thú cao giai gần đấy, như vậy lại càng khiến nó không dám rời khỏi hang.
Chính bản thân Long Huyền cũng tỏ ra cực kỳ cẩn trọng, hắn chỉ sợ rằng đám Bạch phong ma lang kia vẫn còn lảng vảng quanh đây do đó không dám đi qua nhanh, sau nửa ngày, cuối cùng hắn cũng đã tới nơi mà Diệp Linh Nhi nói.
Nhìn xung quanh một chút, lúc này cây cỏ nơi đây đều đã đổ nát, mặt đất thì nhiều chỗ vẫn còn lưu lại dấu vết chiến đấu, hẳn là nơi này hôm qua đã diễn ra một trận ác chiến, những vết máu dù được nước mưa rửa trôi nhưng vẫn còn sót lại một ít trên cỏ.
Càng như vậy Long Huyền càng tỏ ra cẩn thận, hắn mở ra Vô định giới rồi bắt đầu từng bước dò xét nơi này, sau một khắc thời gian, toàn bộ khu vực bán kính 50 mét quanh hang ổ của con Bách túc ngô công đã bị Long Huyền tuần tra một lượt.
Xác định thật kỹ rằng đám Bạch phong ma lang đã rời đi, lúc này Long Huyền mới quay trở lại cái hang mà Bách túc ngô công đang trú ngụ kia, khác với hai lần trước, hang của Bách túc ngô công lần này nằm trong một khe đá, bằng sức của Long Huyền thì khó mà phá nó ra được, trong hang sâu rộng như thế nào hắn còn chưa biết, cho nên cũng không dám mạo hiểm mà đi vào.
Chợt trong nháy mắt, Long Huyền đã nghĩ ra một cách rất hay để dẫn dụ con rết tự thò đầu ra khỏi hang. Đối với ngũ độc mà nói, bọn chúng chính là kẻ thù không đội trời chung của nhau, mặt khác chính bọn nó cũng là vật đại bổ dành cho những kẻ còn lại, hiện tại bách túc ngô công đang bị trọng thương, điều nó cần nhất bây giờ không phải thứ gì khác mà chính là thôn phệ yêu thú để nhanh chóng hồi phục.
Hiện giờ trong tay Long Huyền đang nắm giữ tinh huyết của Hắc nha độc chu, thứ này đối với Bách túc ngô công có sức hấp dẫn chí mạng, Long Huyền tin chắc rằng sau khi ngửi thấy mùi này nó nhất định sẽ tự chui đầu ra khỏi hang ngay thôi.
Nghĩ là làm, Long Huyền lấy bình tinh huyết của độc chu ra, cùng lúc đó, trong đầu hắn đột nhiên nảy lên một ý tưởng. Rất nhanh Long Huyền cầm trên tay một tờ giấy được tẩm tinh huyết của độc chu, sau đó mau chóng đặt nó lên bên trên một tảng đá trước cửa hang của ngô công.
Lúc này, Long Huyền nhếch miệng cười khẽ, việc bây giờ hắn cần làm chính là kiên nhẫn, chờ đợi con mồi sập bẫy. Từ đầu tới cuối ánh mắt cùng toàn bộ sự chú ý của Long Huyền đều rơi vào “miếng hoàng phiếu” mồi nhử kia, một phần là chờ đợi con rết mắc câu, một phần hắn lại đang trông đợi xem ý tưởng của bản thân mới nghĩ ra có hiệu quả hay không.
Thời gian nhanh chóng qua đi, sau một nén nhang, nơi cửa hang đã phát sinh động tĩnh. Long Huyền ầm thầm mỉm cười, con mồi rốt cuộc đã không chờ được nữa rồi, hắn nhìn chằm chằm về phía đó, đợi con rết độc kia chui ra ngoài, trên tay đã cầm sẵn một tấm “lựu đạn” xà linh phù.
Bách túc ngô công cũng cực kỳ cẩn thận, trong cảm ứng của nó đã phát hiện ra vật đại bổ đang ở rất gần, hơn nữa thứ này đối với nó mang một sự hấp dẫn trí mạng, thân thể bị trọng thương do đó nó còn rất thận trọng thập thò mất hồi lâu ở cửa hang để dò xét.
Lúc này đây, đầu của con rết đã hoàn toàn lộ ra phía trước cửa hang, hai mắt của nó nhìn chằm chằm vào tảng đá, nơi mà “miếng mồi” của Long Huyền đang đặt trên đó, con Bách túc ngô công hoàn toàn chắc chắn, chỉ cần nó nuốt được vật kia, thời gian để thương thế trên người nó hồi phục sẽ được rút ngắn bớt một phần ba, thực lực cũng khôi phục lại không ít.
Vốn dĩ, người có đầu óc một chút liền nhận ra được đây hoàn toàn là một cái bẫy, hơn nữa còn là một cái bẫy rất lộ liễu, chẳng qua… Bách túc ngô công không phải người, ngay sau đó, bản năng yêu thú trong thân thể của nó đã không kìm hãm được nữa. Con rết mau chóng vận hết sức lực lao về phía miếng mồi kia, mở to miệng mà táp tới.
Chính ngay tại thời điểm này, mốt tấm linh phù nhanh như chớp được ném thẳng về phía đó, tuy Long Huyền đã ngay lập tức xuất thủ thế nhưng do tốc độ bay của linh phù không đủ nhanh nên đã để cho con rết có thời gian kịp phản ứng lại.
Trong giây lát, con rết muốn tăng tốc độ để tránh né, nhưng mà hiện giờ thân thể nó đã bị thương quá nặng, vì vậy việc quay người đột ngột là rất khó khăn, đường cùng, nó chỉ còn cách liều mạng tiếp tục cắm đầu hướng tới “mảnh giấy thấm tinh huyết” trên tảng đá kia, nó muốn nhanh chóng nuốt thứ đó xuống, mặc kệ cho linh phù đánh vào trên người của mình.
Ngay lúc con rết ngoạm được miếng mồi do Long Huyền chuẩn bị, bấy giờ tấm bạo linh phù đã bay tới trước người nó rồi nổ tung.
“Ầm—”
Sau khi con rết ăn được tinh huyết của Độc chu, còn chưa kịp vui mừng thì ngay lập tức đã phải nhận một đòn đánh như trời giáng vào mặt, vốn toàn thân nó từ trước đó đã là vết thương chồng chất, nay lại nhận thêm một đòn nữa khiến cho tình trạng càng trở nên trầm trọng hơn. Chưa dừng lại ở đó, lúc này con rết toàn thân uốn éo, bởi lẽ chỉ trong phút chốc toàn bộ từ phần cổ đến phần đầu của nó đã bị nổ đến nát bươm ra.
“Bịch—”
Toàn bộ thân hình của con rết quằn quại sau chốc lát đã đổ rạp xuống… lúc này Long Huyền mới từ sau một gốc cây nhanh chóng lại gần. Trên mặt hắn khó mà nén nổi sự kích động, lần này dễ dàng có thể thu hoạch sinh mệnh của bách túc ngô công cũng chẳng để cho Long Huyền có quá nhiều cảm nghĩ, sở dĩ hắn kích động đến như vậy là vì một việc khác.
Nhìn sơ qua cái xác của Bách túc ngô công, giờ đây trăm chân của nó chỉ còn lại một nửa mà thôi, những cặp chân khác có lẽ là bị đánh gãy từ trước đó rồi, dù là thế nhưng trên thân con rết cũng chỉ xuất hiện bốn miệng vết thương, lớp giáp xác bao bọc toàn thân của con vật này rất cứng rắn, chẳng khác gì áo giáp tự nhiên, các vết thương nghiệm trọng trên người nó đa số là ở dưới phần bụng.
Đánh giá qua một lượt, Long Huyền cũng thầm than may mắn, con rết này có lớp da cứng như vậy, nếu không phải sớm đã trọng thương gần chết, thì có lẽ còn khó đối phó hơn cả con Hắc nha độc chu mà hắn gặp trước đó. Càng quan trọng hơn là ý tưởng của hắn thành công ngoài sức tưởng tượng, đây mới chính là điều làm hắn kích động nhất.
Từ lúc ban đầu, khi nghĩ đến việc thu thập tinh huyết của Hắc nha độc chu, Long Huyền đã có ý định muốn dùng đống tinh huyết này để luyện chế linh phù, chỉ tiếc là hiện giờ đã không còn nguyên liệu nữa, nhưng khi hắn muốn dùng thứ này làm mồi nhử Bách túc ngô công thì bỗng dưng lại nghĩ đến một cách.
Đó chính là dùng Xà linh phù đã luyện chế, tẩm thêm tinh huyết của Hắc nha độc chu, lúc đó trong đầu Long Huyền chỉ có sự tò mò mãnh liệt không biết sự kết hợp này sẽ cho ra kết quả như thế nào. Mà sự thực đã làm cho hắn kích động đến khó mà kìm chế được.
Vốn dĩ hai con độc vật này tương khắc nhau, cho nên yêu linh trong tinh huyết không cách nào hòa hợp, thế nhưng bằng vào ý tưởng điên rồ của mình, Long Huyền đã cưỡng ép đem tinh huyết của bọn chúng dung nhập vào một lá phù, tuy không phải dung nhập bình thường bằng cách luyện chế, thế nhưng là sau khi xà linh phù được Long Huyền tưới tinh huyết nhện độc lên, uy lực đã tăng lên rất nhiều.
Chính tại thời điểm Bách túc ngô công ăn tấm linh phù kia vào trong cổ họng, liền bị một tấm bạo linh phù đánh tới, nhất thời khiến cho tấm linh phù mà nó vừa nuốt kia cũng phát nổ, uy lực còn cuồng bạo hơn cả bản chính thức, do vậy mới bị tổn thương từ bên trong, phần đầu nát toang ra mà chết một cách oan ức.
Ý tưởng này của Long Huyền mà để cho những linh phù sư khác biết được chắc chắn sẽ bị người khác cho là điên rồ, quả thật như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ lúc ban đầu Long Huyền liên tưởng đến “lựu đạn” khi chế phù, có lẽ cách luyện chế linh phù của hắn đã tự bước ra một lối riêng rồi, cách nhìn của thế giới này khó mà đánh giá được phương pháp luyện chế linh phù của hắn.
Cũng chính vì ý tưởng đột phá ngày hôm nay, tương lai giới phù sư đã mấy lần bị những loại linh phù đầy kỳ lạ và quái gở của Long Huyền làm cho kinh ngạc không thôi, mỗi khi Long Huyền dùng tới “series bạo linh phù” của mình, cảnh tượng trợn mắt, há mồm, hoài nghi nhân sinh là rất thường gặp. Chẳng qua chuyện này sẽ nói sau!
........
Liếc nhìn sang phía bên cạnh, lúc này cái đầu của con rết độc đã không còn nguyên vẹn, Long Huyền nhanh chóng cạy lấy nanh độc của nó cất đi, cũng rất thuần thục lấy ra một bình sứ để thu thập tinh huyết từ trên người nó.
“Mẹ nó, thật là cứng, chết rồi còn làm khó người khác!”
Mắng chửi một câu, nguyên do là lúc Long Huyền cố gắng rạch thân thể con rết ra để thu thập tinh huyết thì bị lớp giáp xác cứng rắn kia cản trở, mất sức chín trâu hai hổ vật lộn mãi Long Huyền mới thu thập xong được. Việc cuối cùng, hắn nhanh chóng gọi ra hắc bạch ngọc châu, không đến thời gian nửa chén trà, cái xác của con rết cũng đã hóa thành tro bụi, bấy giờ Long Huyền cũng lập tức thu dọn rồi rời đi.
Trong đầu hắn đang nghĩ đến, nếu như chuyến đi săn này hắn thành công tiêu diệt cả năm con yêu thú, có vẻ như không chỉ thu hoạch được dược liệu để chế ra ngũ tiên đan, có lẽ hắn còn có thể luyện chế ra được mấy tấm “Ngũ độc bạo linh phù” nữa.
“Hahaha” – Vừa đi vừa ảo tưởng một phen, Long Huyền nhịn không được mà mở miệng cười lớn, so với việc luyện chế ra ngũ tiên đan, hắn bây giờ mong chờ nhất vẫn là ngũ độc bạo linh phù nếu luyện chế ra sẽ có uy lực như thế nào, liệu có thể nổ chết được Võ giả cảnh tu sĩ hay không, còn có đám sinh mệnh chi khí mà hắc bạch ngọc châu tạo ra lần này có lẽ đã đủ để hắn đột phát đến lục tinh nhập vi rồi.
Nhìn sắc trời đã về chiều, màn đêm rất nhanh sẽ buông xuống, Long Huyền cũng không muốn mạo hiểm, do đó quyết định quay trở về hang động cũ để đột phá, đến sáng ngày hôm sau mới tiếp tục đi săn.
Nhìn vào năm tấm linh phù còn lại trong tay mình, Long Huyền có chút dự định, hắn còn muốn thử xem, với ba loại tinh huyết này, liệu rằng có thể tăng thêm chút uy lực cho xà linh phù hay không, dù sao thì, thủ đoạn càng nhiều, tính mạng của hắn càng được đảm bảo. Dù cho ba lần kích sát trước đều rất thuận lợi, nhưng Long Huyền hoàn toàn không dám buông lỏng cảnh giác, đám ngũ độc này có thể ảnh hưởng cả Long Đạo cảnh cường giả, ngày đó Long Khôn bị nọc độc của Lục xà hành hạ đến chết đi sống lại, Long Huyền vẫn nhớ rất rõ ràng.
Hơn nữa, tiếp sau đây hắn cũng phải cẩn trọng hành động, Đại địa ma hạt có cặp càng mạnh mẽ vô cùng, giáp xác không thua kém gì bách túc ngô công, hơn nữa đuôi của nó nguy hiểm khó lường, bọ cạp vốn chính là loại độc vật làm cho người ta phải sợ hãi. Về phần Mãng cổ chu cáp, theo như lời Bạch lão để lại, loại độc vật này có thể nói là khó đối phó nhất trong ngũ độc.
Cũng không phải vì nó lợi hại hơn bốn con yêu thú còn lại, chẳng qua con cóc này toàn thân đều có độc, các bọc mủ trên lưng nó chỉ cần chạm thôi vào cũng đủ Long Huyền chết mấy lần, một vết cắn của Mãng cổ chu cáp càng độc hơn gấp mười lần, nhưng cốt yếu nhất là bộ hàm của nó vô cùng chắc khỏe, lực cắn có thể nhai nát cả đá tảng. Nếu thật sự đối đầu, Long Huyền chưa chắc đã chết vì độc, rất có thể là chết dưới hàm răng của con cóc này.
Thật sự thì Long Huyền hoàn toàn chưa nghĩ ra được cách gì để đối phó với hai mục tiêu còn lại.