Luân Hồi Thương Đế

Chương 70: Chương 70: Bí pháp




“Hống!”. “Gầm!”. Ba con Hung thú kia được thế không tha, dĩ nhiên là lập tức truy đuổi, Hoàng chấp sự quay lại ứng phó nhưng cũng là càng thêm chật vật không chịu nổi, tiếp tục như vậy thì e là bản thân hắn cũng khó lòng chạy thoát khỏi Hung thú nanh vuốt.

Kim trưởng lão cùng hai vị Luân Hải cảnh khác nhìn thấy cảnh này thì đều nhíu mày, bọn hắn có tâm muốn trợ giúp nhưng bất lực, giống như Kim trưởng, hắn chủ yếu là kiềm hãm mười một con Hung thú mà thôi, nếu như thật chém giết thì hắn có thể đem bọn nó giết sạch, bất quá cũng từ đó thì đám Hung thú này có thể tách ra mấy đầu hướng đám người Mệnh Tuyền cảnh, trước khi hắn giết sạch đám Hung thú này thì sợ là cũng không còn người nào sống sót.

Lúc này Kim trưởng lão có chút suy nghĩ không để ý đến hàng hóa nữa, hắn chú trọng đến là bảo hộ Lý Minh Thiền cùng Từ Đạt, nếu như không phải có chỗ cố kỵ thì hắn đã mang theo hai người này một đường chạy ra khỏi Thiên Lang sơn mạch.

“Rút lui vào hang động”. Sau một hồi suy tính, Kim trưởng lão cuối cùng vẫn là lạnh giọng quát.

Thiên Vận thương đội đám người bao quát Đoạn Ngọc nghe vậy thì đều có chút trầm xuống, Kim trưởng lão mệnh lệnh này tuy rằng có thể bảo toàn được thương đội đám người sinh mệnh nhưng kéo dài ở trong tình huống này quả thực vô cùng nguy hiểm, ai biết được tiếp sau đây có cường đại Tứ giai Hung thú đi qua hay không?

“Kim trưởng lão, tiếp tục như vậy không phải là cách, cần liều thử một phen”. Bất quá lúc này một giọng nữ thanh thúy vang lên, mọi người ánh mắt nhìn lại thì đều thấy được người nói đúng là Lý Minh Thiền.

“Sư muội, ngươi không lẽ là muốn... sử dụng bí pháp kia?”. Luôn ở bên cạnh Lý Minh Thiền giống như một cái hộ hoa sứ giả Từ Đạt nghĩ tới cái gì mà biến sắc kinh hô.

Xung quanh đám người nghe được như vậy thì đều cảm thấy có chút không tầm thường, từng cái ánh mắt có chút không hiểu kinh dị nhìn về phía Lý Minh Thiền.

“Minh Thiền tiểu thư, không thể”. Bên kia Kim trưởng lão giống như cũng biết đến cái gì mà gấp hô. “Lão phu còn tại đây vẫn có thế bảo đảm ngươi chu toàn, vận dụng bí pháp kia phía sau đối với ngươi vô cùng có hại, hậu quả ta gánh không nổi”.

“Chỉ là đánh đổi một số thứ mà thôi, tiểu nữ vẫn gắng gượng qua được”. Lý Minh Thiền ánh mắt hiện lên kiên định chi sắc lắc đầu nghiêm nghị nói. Sau đó nàng ánh mắt nhìn ra xung quanh một vòng tất cả mọi người nói. “Tiểu nữ có một môn bí pháp đặc biệt nhắm vào Hung thú, sau khi phát động nó sẽ có thể khiến Hung thú Tam giai trở xuống ở trong thời gian ngắn thất thần, mọi người nếu như có thể lợi dụng tốt thời cơ thì chúng ta có thể thoát khỏi hiểm cảnh này”.

“Thật?”. Thương đội đám người không biết Lý Minh Thiền đánh đổi cái gì nhưng nghe nàng nói đến hiệu quả như vậy thì đều là vô cùng chấn kinh, sau đó đồng loạt hưng phấn nghi ngờ hỏi.

Đoạn Ngọc một bên nghe vậy thì có chút nhíu mày, hắn cũng không nghi ngờ nàng nói, từ Từ Đạt cùng Kim trưởng lão phản ứng thì Lý Minh Thiền hẳn là có một môn lợi hại bí pháp, hắn để ý là nàng đánh đổi cái gì. Là Hoàng tử, tuy rằng không có nhiều thực quyền nhưng hắn vẫn có tự tôn của mình, để một cái nữ nhân hi sinh cứu giúp thì hắn có chút không được thoải mái.

Hắn đang chút tính toán có nên lộ ra một chút lá bài tẩy, dưới điều kiện không bại lộ tự thân thực lực, vận dụng một số đồ vật chặn lại một hai cái Tam giai Hung thú thì vẫn được. Hơi chút suy tính thì hắn vẫn là âm thầm lắc đầu, hắn đã quyết định điệu thấp thì lúc này càng không tiện lộ ra, như vậy sẽ càng dẫn đến người nghi ngờ.

“Vù...”. “Vù...”. Bên kia Lý Minh Nguyệt sau khi nói xong thì chợt lùi về phía sau, hai bàn tay nhỏ nhắn thon dài nâng lên thì từng cái tinh điểm nhỏ bé xuất hiện, những tinh điểm này sắp xếp không có trật tự nhưng lại cũng có chút nào cảm giác xung đột, nó phảng phất như là tự nhiên sinh ra đã vậy.

“Đây là Nguyên thần bí pháp?”. Đoạn Ngọc nhìn tới thì lập tức hiểu ra Lý Minh Thiền bí pháp là cái gì, để cho hắn ngạc nhiên đó là nàng Nguyên thần thuộc tính dĩ nhiên là hiếm thấy vô cùng Quang chi lực.

Quang chi lực tiền kỳ lực công kích không mạnh, điểm mạnh là khả năng chữa thương, kết hợp với pháp thuật tương ứng thì khả năng chữa thương vô cùng cường đại. Đến về sau thì Quang chi lực công kích lại vô cùng đáng sợ, truyền thuyết có người đem Quang chi lực diễn hóa ra tịnh hóa chi quang, sinh mệnh bị tịnh hóa chi quang chiếu qua đều sẽ bị tịnh hóa thành hư vô.

Pháp thuật là lợi dụng nguyên thần thuộc tính câu thông thiên địa chi lực thông qua thủ pháp nào đó phóng xuất, nguyên thần bí pháp cũng tính là một loại pháp thuật nhưng nó lại vô cùng cực đoan, tại trong thời gian ngắn nâng cao nguyên thần chi uy, câu thông đến thiên địa chi lực càng nhiều, bộc phát ra pháp thuật càng mạnh, từ đó đối với Nguyên thần gánh vác cũng càng lớn, tổn thưởng nguyên thần sẽ càng đáng sợ.

Đoạn Ngọc không nhận ra Lý Minh Thiền thi triển nguyên thần bí pháp nhưng hắn lại biết nàng nguyên thần thiên phú đặc biệt cao, độ khó học tập bí pháp gấp mười lần, thậm chí là trăm lần so với pháp thuật bình thường, Lý Minh Thiền bất quá là Nhất giai nguyên thần mà đã học được bí pháp, phần này ngộ tính quả thực đáng sợ.

Còn có một điểm đáng kinh ngạc nữa đó là tu vi của Lý Minh Thiền, Đoạn Ngọc nhớ không sai thì nàng năm nay cũng mới mười sáu mà thôi, hình như là vừa mới qua sinh nhật không lâu. Tuổi không lớn nhưng tu vi dĩ nhiên là đã đạt tới Mệnh Tuyền cảnh năm tầng, cái này đã vượt qua Đoạn Ngọc trước đó suy đoán.

Bằng ấy tuổi cùng tu vi có thể không so được với Đoạn Ngọc nhưng so với mặt khác thiên tài đã vô cùng mạnh, nếu như không có gì biến hóa thì nàng ta hoàn toàn có thể ở trước mười tám tuổi đột phá Luân Hải cảnh. Thiên phú như vậy ở trong lịch sử Thánh Nguyên Đế quốc đã có thể xếp vào số một số hai rồi.

“Vạn tinh thiên tượng! Trấn!”. Đoạn Ngọc nhìn đến một chút thì Lý Minh Thiền nguyên thần bí pháp cũng đã chuẩn bị xong, vô số tinh điểm giống như phóng đại vô số lần, Quang chi lực vốn là nhu hòa thì lúc này lại lộ ra vẻ thâm trầm ngột ngạt, quang mang nháy mắt quét ra xung quanh.

Sát na quang mang quét qua bản thân thì Đoạn Ngọc liền cảm nhận được có lực lượng thần bí trùng kích vào tử phủ, lực lượng này hiển nhiên là có hiệu quả trấn áp nguyên thần, Đoạn Ngọc có tử phủ ngăn cản nên cũng không bị nhiều ảnh hưởng, ngược lại là ở gần hắn mấy con Hung thú lại có chút trì trệ.

Đoạn Ngọc hai cái nguyên thần suy tư nháy mắt liền hiểu vì sao Lý Minh Thiền trước đó nói bí pháp này đặc biệt nhắm vào Hung thú, đám súc sinh này cho dù có được tinh thần lực thì cũng không có linh trí, không mở tử phủ, bọn nó linh hồn, tinh thần lực chỉ là một đám hỗn độn, bí pháp kia nhắm vào chính là chỗ này.

Trong một sát na Đoạn Ngọc nhắm đến một con Nhị giai hậu kỳ Hung thú điểm thương, bên cạnh Hắc Hỏa xà chân thân cũng cuốn lấy một con khác Nhị giai hậu kỳ Hung thú, vì để che dấu thực lực, Nhị giai hậu kỳ Hung thú đã là bọn hắn đánh lén phạm vi cực hạn.

Đám đội viên khác cũng là nhanh chóng phản ứng nhân cơ hội đánh ra công kích trí mạng tới trước mắt Hung thú.

Hoàng chấp sự bên kia khốn cảnh nháy mắt giải trừ, hắn ánh mắt hiện lên một vòng điên cuồng vung lên binh khí hướng con kia Tam giai đỉnh phong Hung thú trảm thủ. Ba con Hung thú vây công hắn thì lực uy hiếp mạnh nhất chính là con Hung thú này, đem nó giết chết thì hắn cho dù đánh đổi một chút thương thế cũng không sao.

Hai vị Luân Hải cảnh sáu tầng hợp kích thì càng thêm thông thuận, võ kỹ giống như là cánh hoa nở rộ đồng thời đem năm con Hung thú chém ra mấy chục đạo vết thương, thú huyết bay tán loạn.

“Ầm”. “Ầm”. So với bọn hắn thì Kim trưởng lão lại càng thêm kinh khủng, không phải tận lực kiềm chế Hung thú, hắn thực lực nháy mắt phát huy đến cực điểm, trên tay chiến kiếm liên tục điểm ra năm lần, năm con Tam giai đỉnh phong Hung thú không một cái thoát khỏi.

“Phốc!”. “Phốc!”. Chỉ là một hơi thở qua đi thì tất cả Hung thú đồng loạt tỉnh táo, bất quá đón tiếp bọn nó nhưng là rất nhiều công kích hủy diệt đến cùng một lúc. Kim trưởng lão một chiêu đem năm con Tam giai đỉnh phong Hung thú trảm sát, Hoàng chấp sự thành công giết chết con kia Tam giai đỉnh phong Hung thú, hai vị Luân Hải cảnh cũng giết được ba con Tam giai Hung thú, số lượng Hung thú Tam giai chớp mắt chỉ còn lại mười con.

Nhị giai Hung thú chết đi cũng rất nhiều, chớp mắt kia đã có hơn hai mươi con bị tập sát, Đoạn Ngọc chân thân một thương giết chết một con thì cũng liền giúp đâm xuyên đầu con Hung thú bị Hắc Hỏa xà chân thân cuốn chặt, chiến tích xem như lóa mắt.

Không khác, lúc kia là xem ai phản ứng nhanh mà thôi, Lý Minh Thiền bí pháp xác thực lợi hại, Hung thú thất thần một khắc thì gần như không có khả năng phòng bị, chỉ cần có thể kịp thời công kích nó chỗ yếu hại thì có chín thành nắm chắc đem nó giết chết.

“Hống!”. “Gào”. Nháy mắt thất thần đi qua thì đám Hung thú đều không hiểu lắm có chuyện gì, bọn nó ở trong nháy mắt giống như mất đi ý thức, tỉnh lại thì đã thấy rất nhiều đồng bạn chết đi, tất cả đều chết ở trong Nhân tộc võ giả chi thủ, bọn nó từng con đôi mắt hung sát chi khí càng thêm nồng đậm, cừu thị cực kỳ gầm thét, công kích càng thêm điên cuồng.

“Hừ!”. “Phốc!”. Bên kia Lý Minh Thiền cũng chợt lạnh rên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu đen, cho dù bị khăn che mặt che đi một nửa dung nhan nhưng ai cũng đều thấy được nàng khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, dưới chân càng là loạng choạng đứng không vững.

“Sư muội”. Từ Đạt thấy vậy thì sợ hãi kinh hô, thân hình lách sang đem nàng đỡ lấy.

“Từ sư huynh, ta không sao, để ta nghỉ ngơi một chút”. Lý Minh Thiền nhíu mày đẩy tay Từ Đạt ra suy yếu nói, dứt lời thì cũng không tị hiềm cái gì mà ngay tại chỗ ngồi xuống chìm vào tu luyện chữa thương.

Từ Đạt thoáng chút nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng đứng ở bên cạnh đó thay nàng hộ pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.