Luân Hồi Thương Đế

Chương 107: Chương 107: Khinh thường




Ý cảnh truyền thừa nhìn vào nguyên thần cảnh giới, thiên phú cùng với khả năng lĩnh ngộ của mỗi võ giả, người nào ở ba phương diện trên càng mạnh thì khả năng thông qua ý cảnh truyền thừa học được sẽ càng nhiều.

Các loại võ kỹ từ Tam giai trở lên hầu hết đều sẽ được ghi lại dưới dạng ý cảnh truyền thừa, điều này đối với người học tập võ kỹ sẽ có lợi rất lớn, sẽ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi lĩnh ngộ võ kỹ thâm ảo.

Về phần pháp thuật thì giống như Đoạn Ngọc đang tiếp nhận, Nhất giai pháp thuật cũng là ý cảnh truyền thừa, không có khả năng lấy biện pháp thông thường ghi lại.

Dù sao thì pháp thuật cũng là khả năng dẫn phát thiên địa chi lực theo một cách thức nào đó để tận lực tối đa các đặc tính cũng như lực lượng của loại thiên địa chi lực kia, có thể xem như đó chỉ là một loại cảm ngộ. Mà đã là cảm ngộ thì tất nhiên là không thể diễn tả bằng lời, cần phải dùng ý cảnh truyền thừa đem loại cảm ngộ này truyền lại cho hậu bối.

Diệt Địa thuật ý cảnh truyền thừa kéo dài không lâu, đại khái cũng chỉ là trăm hơi thở thời gian mà thôi, Nhất giai pháp thuật cũng chỉ đến như thế, không có nhiều cảm ngộ cùng biến hóa. Diệt Địa thuật mấu chốt vẫn là ở chỗ mượn nhờ Thổ chi lực thay đổi địa mạch, từ đó nó hạn chế cũng có rất nhiều.

Tỉ như nơi có địa mạch quá mạnh, Nhất giai nguyên thần cho dù có thiên phú cao hơn cũng khó mà có thể lay động được địa mạch, từ đó tất nhiên là không thể thi triển ra Diệt Địa thuật. Ngược lại đó là nơi có địa mạch quá yếu, cho dù vận dụng Diệt Địa thuật thì uy năng cũng không mạnh, có đôi khi chỉ có thể miễn cường đánh ra được tương đương với Mệnh Tuyền cảnh một tầng công kích.

Cũng còn tốt đó là Diệt Địa thuật có ghi lại biện pháp cảm ứng địa mạch, trước khi sử dụng Diệt Địa thuật thì có thể cảm ứng địa mạch, sau đó thì cần phải lượng sức mình đi mà làm.

Cái gọi là lượng sức đi mà làm là chỉ mỗi người nguyên thần thiên phú, cấp bậc càng cao, khả năng câu thông được thiên địa chi lực càng nhiều thì khi phóng thích pháp thuật uy năng sẽ càng mạnh. Đối với Diệt Địa thuật cũng thế, có thể câu thông được càng nhiều Thổ chi lực thì khả năng lay động địa mạch càng lớn, uy lực của pháp thuật tất nhiên là càng mạnh.

“Diệt Địa thuật, cho dù chỉ là Nhất giai pháp thuật thì cũng không thể lĩnh ngộ hoàn toàn trong một lần tiếp nhận ý cảnh truyền thừa, vẫn là cần tập luyện”. Đoạn Ngọc mở mắt tự mình lẩm bẩm. Chỉ là nơi đáy mắt của hắn lộ ra có chút quỷ dị, hắn thế mà lại có cảm giác đã có thể nắm giữ Diệt Địa thuật, cho dù là vận dụng Tịch diệt chi lực thì hắn vẫn có thể tùy thời sử dụng.

Đáng tiếc đó là phòng tu luyện võ kỹ này có cấm chế tồn tại, việc câu thông thiên địa chi lực không bị ảnh hưởng nhiều nhưng việc cảm ứng địa mạch lại bị ngăn cản gắt gao, tinh thần lực của Đoạn Ngọc không thể xuyên qua được cấm chế.

“Được rồi, mục đích của ta cũng đã đạt được, cũng nên ra ngoài”. Xác nhận xong không thể cảm ứng được địa mạch thì Đoạn Ngọc cũng quyết định thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi phòng tu luyện võ kỹ.

Hắn đã tu luyện Tật Lôi thương pháp đến tiểu thành, tuy rằng còn kém không ít mới có thể đạt đến đại thành để gia trì thêm Lôi chi lực đem môn thương pháp này sử dụng giống như pháp võ dung hợp kỹ nhưng hắn cũng rất hài lòng, tại Mệnh Tuyền cảnh có thể tu luyện một môn Nhị giai võ kỹ đến tiểu thành cũng không nhiều, hắn vừa mới tu luyện đã đạt đến, làm sao phải sầu lo?

Về phần Diệt Địa thuật thì hắn đã nắm được yếu quyết, đợi khi ra khỏi phòng tu luyện này thì có thể nếm thử vận dụng. Hắn cảm thấy chính mình đã có tám thành nắm chắc luyện thành môn pháp thuật này, chỉ là không biết lấy Tịch diệt chi lực thay cho Thổ chi lực để tác động đến địa mạch thì uy lực của Diệt Địa thuật sẽ đạt đến tầng thứ nào.

Vô luận là võ kỹ hay pháp thuật thì cũng đều cần áp dụng vào thực chiến thì mới có thể nhanh chóng đề thăng, đây là kinh nghiệm mà tiền nhân rút ra, Đoạn Ngọc tự mình thể nghiệm nên cũng hiểu được. Hắn luyện tập chỉ là cơ sở, chỉ khi nào áp dụng được vào thực tế một cách hoàn hảo thì hắn mới xem như nắm được võ kỹ hay pháp thuật đó.

“Nếu không thì lại đến Võ Kỹ các một chuyến, lựa chọn thân pháp võ kỹ”. Đoạn Ngọc ánh mắt hơi lóe lên thầm nói.

Hắn vốn là định tu luyện chiến kỹ cùng pháp thuật một đoạn thời gian thì mới tu luyện thân pháp võ kỹ, tránh cho tu luyện tạp mà không tinh. Thế nhưng ngộ tính của hắn cao đến dọa người, hắn luyện thành Tật Lôi thương pháp cùng Diệt Địa thuật cũng không mất bao nhiêu thời gian, dành ra một chút thời gian tu luyện thân pháp võ kỹ cũng không thành vấn đề.

Trong lúc suy nghĩ thì Đoạn Ngọc đã đem cấm chế cùng cửa của phòng tu luyện mở ra, trùng hợp đó là hắn thấy được một vị thanh niên mặc bạch y cũng mới kết thúc tu luyện không lâu, Khang chấp sự đang cùng hắn nói chuyện phiếm.

Đoạn Ngọc nhìn đến liền thoáng chút kinh ngạc, thanh niên kia khoảng hai bảy tuổi nhưng lại có tu vi Luân Hải cảnh ba tầng đỉnh phong, thiên phú tu luyện tất nhiên là không kém, nên được tính là thiên tài.

Trong lúc Đoạn Ngọc âm thầm đánh giá thanh niên kia thì người kia cũng chỉ hơi liếc nhìn Đoạn Ngọc một cái, cùng lúc đó hắn cảm nhận được có một tia mờ mịt tinh thần lực âm thầm dò xét chính mình, sau đó vị thanh niên kia cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường, kiêu căng đến cực điểm.

Đoạn Ngọc đáy lòng thầm cười, chỉ là một cái Luân Hải cảnh tầng ba lại cũng dám dùng vẻ mặt này nhìn hắn? Không biết tên này nếu là biết đến thân phận hay thực lực chân thực của hắn sẽ có biểu lộ như thế nào. Hi vọng đừng kinh sợ quá!

“Lam Thất công tử đi thong thả”. Lát sau Khang chấp sự cùng thanh niên kia cũng nói xong, người trước cười tươi như hoa nói.

“Khang chấp sự không cần tiễn”. Lam Thất lạnh nhạt đáp. Dứt lời cũng liền rời đi. Lúc đi qua Đoạn Ngọc nhìn cũng không nhìn, hoàn toàn xem Đoạn Ngọc thành không khí.

Đối với người này Đoạn Ngọc cũng lười để bụng, bọn hắn còn không tính là gặp mặt, chỉ là vô tình đụng trúng mà thôi, sau hôm nay nói không chừng là cả đời cũng không có cơ hội giáp mặt một lần nữa. Lam Thất khinh thường hắn nhưng lại không biết trong mắt hắn thì y cũng chỉ là một cái bình thường võ giả mà thôi, không đáng nhắc tới.

“Khách quan, ngài tu luyện xong rồi?”. Khang chấp sự lúc này cũng đi tới cười hỏi. Ánh mắt cũng có chút kinh ngạc đánh giá Đoạn Ngọc, tu luyện võ kỹ cũng quá nhanh đi.

“Chỉ là diễn luyện một chút, cũng không có thành quả gì nhiều thì ta chợt nhớ ra là còn có chuyện cần làm”. Đoạn Ngọc cười khiếm tốn nói. Hắn cũng không thể nói là mình đã đem một môn Nhị giai võ kỹ tu luyện đến tiểu thành được.

“Phải rồi Khang chấp sự, ta tu luyện bao lâu rồi?”. Dừng lại một chút hắn liền hỏi.

“Khách quan tu luyện mới gần một canh giờ”. Khang chấp sự thoáng suy nghĩ một chút mới đáp.

“Vậy sao”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu, hắn đắm chìm trong diễn luyện võ kỹ mà không để ý thời gian, bây giờ xem ra thì cũng là rất nhanh.

Nghĩ nghĩ một chút hắn lấy ra tám khối Hạ phẩm linh thạch đưa cho Khang chấp sự cười nói. “Những linh thạch này đưa trước cho Khang chấp sự, phòng tu luyện võ kỹ số ba tạm thời để trống cho ta, sau khi ra ngoài trở về ta sẽ lại vào trong đó diễn luyện võ kỹ một chút”.

“Được”. Khang chấp sự cười tươi như hoa nhận lấy linh thạch gật đầu đáp một tiếng.

“Đã như vậy thì ta đi trước”.

“Khách quan đi nhanh về nhanh”.

Đoạn Ngọc đi ra khỏi khách điếm thì cũng liền nhanh chân đi đến Võ Đạo các, đã có trước đó một lần kinh nghiệm nên hắn đã trực tiếp leo lên tầng hai của Võ Kỹ lâu.

Vì ở nơi này đạt được Tật Lôi thương pháp có chút đặc thù nên hắn cũng không muốn bỏ qua cơ may, thế nhưng sau khi quan sát mấy bộ thân pháp võ kỹ ở Võ Kỹ lâu tầng hai thì hắn có chút thất vọng. Xem ra chính mình vận may đã hết, tại tầng hai này không thấy được thân pháp võ kỹ ưng ý.

“Ta sớm đã muốn tu luyện Tam giai thân pháp võ kỹ đâu?”. Chợt hắn khẽ cười âm thầm lắc đầu. Lựa chọn Tật Lôi thương pháp chỉ là ngoài ý liệu, hắn mục đích ban đầu vẫn là hai môn Tam giai chiến kỹ cũng thân pháp, chiến kỹ đã có thì tất nhiên là nên chọn Tam giai thân pháp võ kỹ.

Trước đó Thôi Phong liền mở tử phủ ngưng tụ nguyên thần cũng không phải đã có thể leo lên tầng ba thì Đoạn Ngọc tất nhiên là có thể đơn giản đi lên, ở giữa cầu thang xuất hiện linh hồn uy áp dĩ nhiên là không làm khó được hắn. Linh hồn uy áp này so với lúc hắn đi lên tầng hai Pháp Thuật lâu còn không bằng.

“Hắn cũng ở đây?”. Vừa mới đi lên tầng ba Đoạn Ngọc liền có chút ngoài, hắn vừa mới đụng phải Lam Thất ở khách điếm lại cũng đang ở tầng ba lựa chọn võ kỹ, nhìn xem liền thấy y đang lựa chọn kiếm kỹ, thân sắc nghiêm túc.

Xem ra hắn cùng Lam Thất cũng là có duyên. Chỉ là tên này tốt nhất đừng trêu chọc hắn, nếu không hậu quá thế nào khó mà nói được.

Âm thầm cười nhạo một tiếng, Đoạn Ngọc ánh mắt hướng đến chỗ giá sắt để thân pháp võ kỹ, dưới chân cũng cất bước di chuyển đến đó.

Tác giả: Luân Hồi Thương Đế

Nguồn: vtruyen.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.