“Yêu Hồ thiên phú không kém, ngày sau có thể trở thành Yêu Hầu, để nó trở thành Yêu sủng của Tứ Hoàng tử cũng không sai”. Thiên Cửu truyền âm.
“Như vậy thì có phải hay không là thiên vị cho Tứ Hoàng tử? Ngày sau các Hoàng tử đều phải công bằng tranh đoạt Đế vị, để Tứ Hoàng tử đạt được một con Tứ giai Yêu sủng e là sẽ dẫn đến những Hoàng tử khác bất mãn”. Thiên Thất đáp.
“Không quan hệ, đây là Yêu Hồ chủ động muốn trở thành Yêu sủng của Tứ Hoàng tử, đâu phải chúng ta ép buộc?”. Thiên Cửu cười đáp. “Đây là Tứ Hoàng tử cơ duyên, nếu như hắn không ra ngoài du lịch thì làm sao đạt được cơ duyên này? Cùng những Hoàng tử khác được bảo bọc từ nhỏ, Tứ Hoàng tử rõ ràng là mạnh hơn nhiều”. Biết được Đoạn Ngọc một chút chiến tích, Thiên Cửu đối với Đoạn Ngọc tất nhiên là đã có ánh nhìn khác.
“Đây không phải là vì Hồ Yêu sợ chúng ta giết sao?”. Thiên Thất có chút buồn cười hỏi.
“Chuyện này không quan trọng, chiếu theo như Hồ Yêu nói thì Tứ Hoàng tử hiện tại hẳn là còn sống, chúng ta trước mắt cần phải tìm được Tứ Hoàng tử rồi đem trở về Đế đô, Yêu tộc lần này có đại động tác, Thánh Nguyên Đế quốc chính là trọng điểm, nói không chừng là còn có cường giả khác ẩn thân đi vào”. Thiên Tam đột nhiên cắt ngang hai người.
“Lão Tam nói đúng, mấy tên Yêu tộc này chỉ là Tứ giai, biết được cơ mật cũng không nhiều”. Thiên Thất hơi chút ngẩn ra thì cũng gật đầu. “Mau chóng tìm được Tứ Hoàng tử mới là chuyện cấp bách nhất, miễn cho xảy ra ngoài ý muốn”.
“Hắn đã nhảy xuống Đại Thanh hà, Yêu Hồ hiện tại đã không còn khả năng truy tung, chúng ta làm sao tìm kiếm?”. Thiên Cửu khẽ nhíu mày hỏi.
“Căn cứ theo Thiên Vận thương đội lộ tuyến thì bọn hắn sẽ đến Hoành Vân thành ở mặt khác Thiên Lang sơn mạch, Tứ Hoàng tử không có chuyện gì tất nhiên là sẽ không mạo hiểm đi cùng thương đội xuyên qua Thiên Lang sơn mạch”. Thiên Tam phân tích nói. “Ở Thiên Lang phòng đấu giá hắn đã biết đến Trảm mầm kế hoạch của Yêu tộc, nếu như không có chuyện nhất định phải làm thì hắn sẽ không cần cố chấp vượt qua Thiên Lang sơn mạch”.
“Tứ Hoàng tử từ nhỏ luôn ở trong cung, cho dù là ngoài cũng không rời khỏi Đế đô quá xa, có nguyên nhân gì mà cần phải đi xuyên qua Thiên Lang sơn mạch xa xôi này?”. Thiên Cửu không hiểu lẩm bẩm.
“Không nên suy đoán bậy bạ”. Thiên Tam trầm giọng quát.
“Hoành Vân thành cách Táng Long cốc không xa, các ngươi nói Tứ Hoàng tử có phải hay không là có mục đích đi đến Táng Long cốc?”. Thiên Thất chợt hỏi.
“Táng Long cốc?”. Thiên Tam cùng với Thiên Cửu đều giật mình. Người trước nhíu mày. “Vì sao lại nghĩ như thế?”.
“Trên Thiên Vận thương đội bảng nhiệm vụ có một cái nhiệm vụ khác là đi cùng thương đội, mượn đường Đại Thanh hà đi đến Phù Sơn thành, Tứ Hoàng tử rõ ràng là cố ý nhảy xuống Đại Thanh hà, ta nghĩ điểm đến của hắn rất có thể chính là Phù Sơn thành”. Thiên Thất nói. Dừng lại một lát thì bổ sung thêm. “Vô luận là Phù Sơn thành hay Hoành Vân thành thì đều có địa vực liền với Táng Long cốc”.
“Ngươi nói khả năng rất cao”. Thiên Tam suy ngẫm một lát thì khẽ gật đầu. “Nếu đã như vậy thì chúng ta đi trước Phù Sơn thành đi, chờ đợi ở đó ba ngày, tiện thể giải quyết luôn Yêu tộc mưu đồ ở đó”.
“Ừm”. Thiên Thất gật đầu. Chợt vươn tay vồ lấy Hồ Mị nhảy người lên đến trên lưng Thiên Lân Ưng. Hồ Mị thấy hắn không có lập tức giết mình thì liền tỏ ra vô cùng nhu thuận, cảm tạ rốt rít.
Ba người Thiên Tam đều không để nàng vào mắt. Thiên Thất tự tay đem một thân tu vi của nàng phong ấn lại. Thiên Cửu thì ra lệnh cho Thiên Lân Ưng bay hướng Phù Sơn thành.
Đoạn Ngọc lúc này tất nhiên là còn không biết Phụ Hoàng hắn là Đoạn Thế Mục phái ra ba vị Phong Hầu cảnh cường giả đi tìm hắn, nếu là biết được thì tất nhiên là sẽ vô cùng kinh ngạc. Vẫn biết là Đoạn gia ẩn giấu lực lượng cường đại nhưng Phong Hầu cảnh cũng không phải là cường giả bình thường, ở trong Võ đạo thế giới, Phong Hầu cảnh đã có thể được tính là cường giả rồi.
Sau khi nhảy xuống Đại Thanh hà, Hắc Hỏa xà chân thân lập tức hiện ra hình dạng thật, Yêu khí xen lẫn hung lệ khí tức truyền ra xung quanh khiến cho Hung thú ở trong Đại Thanh hà không dám đến gần, Đoạn Ngọc dựa theo đó cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Lúc ở Đế đô, Đoạn Ngọc đã xác định có hai cái nhiệm vụ áp tiêu có thể để hắn mượn đường tiến đến gần Táng Long cốc, trừ ra trực tiếp đi xuyên Thiên Lang sơn mạch đến Hoành Vân thành thì dọc theo Đại Thanh hà đến được Phù Sơn thành cũng có thể.
Tiềm hành dưới Đại Thanh hà, mượn nhờ Hắc Hỏa xà hắn tạm thời có thể tránh được phiền phức, thế nhưng lúc này hắn lại gặp một cái vấn đề, hắn không biết đường.
Đại Thanh hà kỳ thực cũng không ngắn, chảy qua Thánh Nguyên Đế quốc chỉ là một phần tư chiều dài của Đại Thanh hà mà thôi. Đoạn Ngọc không biết mình xuống Đại Thanh hà là khu vực nào, từ đó tất nhiên là cũng không thể biết được mình nên ở vị trí nào để rời khỏi Đại Thanh hà gần Phù Sơn thành.
“Chiếu theo lịch trình của Thiên Vận thương đội thì cần phải ở trên Đại Thanh hà di chuyển hai ngày mới có thể vòng qua Thiên Lang sơn mạch, ta tiềm hành trong Đại Thanh hà, mượn Hắc Hỏa xà chân thân tốc độ thì có thể dùng một ngày là có thể đi qua, như vậy thì đại khái trong ba canh giờ di chuyển ta vẫn ở trong lịch trình của Thiên Vận thương đội”. Đoạn Ngọc suy nghĩ một chút thì âm thầm phân tích.
Hiện tại Yêu tộc phát động công kích khắp nơi trong Thánh Nguyên Đế quốc, hắn cảm thấy chính mình vẫn là trốn đi thì mới thật là an toàn, chí ít thì phải đợi trời sáng thì hắn mới dám rời khỏi Đại Thanh hà.
“Quyết định vậy đi, di chuyển trong Đại Thanh hà trong vòng ba canh giờ, trong lúc đó tìm một chỗ bí ẩn dọc bờ sông ẩn thân”. Đoạn Ngọc cuối cùng quyết định.
Đoạn Ngọc chỉ có Mệnh Tuyền cảnh nên tất nhiên là không có khả năng bế khí tiềm hành trong Đại Thanh hà, sau mỗi một khắc thời gian thì hắn cần phải để Hắc Hỏa xà chân thân ngoi lên mặt nước để hút lấy dưỡng khí, như vậy thì cũng tiện cho hắn quan sát một chút hoàn cảnh hai bên bờ Đại Thanh hà.
Liên tục di chuyển hơn một canh giờ, không biết là vì trong Đại Thanh hà thật không có Hung thú cường đại hay vì may mắn nhưng Đoạn Ngọc đúng thực là không gặp phải một con Tứ giai Hung thú nào, tuy rằng gặp được vài con Tam giai Hung thú nhưng bọn nó cảm nhận được Hắc Hỏa xà chân thân khí thế cường đại thì đều không dám đến gần, một đường đi đến xem như an toàn.
Trong lúc di chuyển phải ngoi lên mặt nước hút lấy dưỡng khí thì Đoạn Ngọc thấy được phương xa xuất hiện mấy chỗ pháo hoa sáng rực, chỗ kia tất nhiên đều là Nhân tộc võ giả gặp phải Hung thú, thậm chí là Yêu tộc công kích, sử dụng pháo sáng chiếu rọi đêm tối thì mới có thể cùng Hung thú chém giết.
“Yêu tộc kế hoạch điên cuồng như thế, sau hôm nay thật không biết là có bao nhiêu võ giả vô tội chết đi”. Đoạn Ngọc nhìn đến thì cũng chỉ có thể âm thầm cảm khái, trong mắt cũng hiện lên một tia sát ý.
Hắn bây giờ quá yếu, không có khả năng phản kháng Yêu tộc cường đại, đợi khi hắn có năng lực nhất định thì chắc chắn sẽ chém giết Yêu tộc, trợ giúp Nhân tộc một phần sức lực đẩy lui Yêu tộc ra khỏi Võ đạo thế giới.
Kỳ thực mà nói thì cũng không phải chỉ có Đoạn Ngọc có loại ý nghĩ này, Nhân tộc võ giả tám thành đều có ý nghĩ như vậy, đều muốn đem Yêu tộc nguy loạn diệt trừ. Thế nhưng đây cũng là chủng tộc chi chiến, một người cá nhân lực lượng rất khó thay đổi được cục diện, Nhân tộc muốn đánh dẹp Yêu tộc nguy loạn thì cần phải có rất nhiều võ giả giả sức lực, thậm chí là cống hiến sinh mệnh của chính mình!
“Ồ? Chỗ kia thích hợp”. Chợt Đoạn Ngọc nhìn thấy bên bờ Đại Thanh hà xuất hiện một mảnh rừng cây lấn ra mặt nước, mặt phía đối diện là Thiên Lang sơn mạch, nói cách khác thì chỗ rừng cây kia là cùng Phù Sơn thành là cùng một bên bờ. Đoạn Ngọc có thể lựa chọn chỗ đó để ẩn thân chờ trời sáng.
Đoạn Ngọc tiến đến gần chỗ rừng cây thì phát hiện đó là một loại cây có thể cắm rễ xuống nước mà sống, thân cây cũng không cao, cao nhất cũng chỉ có hơn một trượng, thế nhưng như vậy cũng là thích hợp cho hắn ẩn thân.
Theo Hắc Hỏa xà chân thân tiến đến càng gần thì Đoạn Ngọc tinh thần lực cũng quét qua càng thêm cẩn thận, lấy Nhị giai nguyên thần năng lực, tinh thần lực của Đoạn Ngọc có thể quan sát được phạm vi sáu mươi trượng.
Đoạn Ngọc cảm ứng được có ba con Hung thú Nhất giai, cũng không có lực uy hiếp gì, bọn nó lại phát hiện được Đoạn Ngọc cùng Hắc Hỏa xà chân thân, hiện tại trời cũng đã gần sáng, hắn lựa chọn ở lại chỗ này ẩn thân.
Đợi khi trời sáng hắn lại đi hỏi thăm một chút hướng đi đến Phù Sơn thành.
Để cho Hắc Hỏa xà chân thân hộ pháp, Đoạn Ngọc bản tôn ngồi ở trên một gốc cây im lặng tu luyện. Một trận chiến với Từ Đạt cùng với những Hung thú kia để hắn đạt được kinh nghiệm rất nhiều, cần phải cẩn thận tiêu hóa mới được.
Không đến nửa canh giờ thì một sợi bạch quang nhô ra, trời dần hửng sáng đem Đoạn Ngọc đánh thức, một đêm không ngủ nhưng Đoạn Ngọc tinh thần vẫn vô cùng sung mãn, ánh sáng ban mai chiếu đến để hắn có chút dễ chịu. Trời cũng đã sáng, Yêu tộc dẫn Hung thú công thành cũng nên tạm thời dừng lại.
“Quả nhiên, cùng người tranh đấu, liên tục vận dụng lực lượng rồi khôi phục thì là biện pháp nhanh nhất đầm chắc căn cơ, lại đến vài lần, tu vi của ta có thể củng cố vững chắc, lại có thể tiếp tục đề thăng tu vi”. Đoạn Ngọc ánh mắt lập lòe thầm nói.
Tu luyện không đến nửa canh giờ nhưng hắn một thân tu vi đã khôi phục đến đỉnh phong, Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng đỉnh phong, năm mươi tư đầu mệnh tuyền đều tràn đầy Tinh nguyên khí, căn cơ bất ổn cũng đã được củng cố không ít, cùng thường nhân vừa mới đột phá đã không khác nhiều.
Đợi khi tu vi hoàn toàn đầm chắc thì Đoạn Ngọc hoàn toàn có thể lại mượn nhờ Tịch diệt chi lực đề thăng tu vi, một lần này hắn muốn bay vọt đến Mệnh Tuyền đỉnh phong, nhìn một chút hắn có nhận được Mệnh Tuyền Thiên kinh thừa nhận hay không!
Tác giả: Luân Hồi Thương Đế
Nguồn: vtruyen.com