Đi vào trong nhà Trương Lam, lão bản mập nhiệt tình tháo cái giỏ xuống
đặt ở bên cạnh cái bếp lò. May mắn, cuối cùng cũng không có bị bà chị
kia mê mẩn. Trương Lam đứng ở một bên suy nghĩ, cuồi cùng lúc gần đi
cũng không có quên lấy tiền, vẫn biết mình tới để làm gì. Chứng kiến lão bản mập còn bảo lưu được một tia thanh tỉnh cuối cùng, Trương Lam không tự chủ được mà thở ra một hơi.
- Hiện tại đồ vật đó đều được đặt ở đây chứ?
Nhìn thấy đám chai lọ đặt ở trên mặt đất, Trương Lam hỏi.
- Đúng!
Quan sát toàn bộ đống đồ vật trên đất một lần, Tiểu Thần Hi gật đầu xác nhận.
- Ừ, tốt, vậy thì bây giờ chúng ta liền động thủ đi.
Trương Lam gật gật đầu.
- Được.
Đem toàn bộ đám hoa quả ở trong nhà ra. Táo, sơn tra, lê vàng, quýt,
đào, toàn bộ đám hoa quả này đều đã được rửa sạch, gọt sạch vỏ, phân
biệt bỏ vào mấy chiếc bình đã được chuẩn bị tốt từ trước. Đã được hơn
mười bình.
- Trương Lam, không có đồ chưng cất thì phải là sao bây giờ?
Chuẩn bị chế biến, Tiểu Thần Hi chợt nhớ tới trong nhà không có đồ để
chưng cất. Trương Lam buồn bực một trận, cái này là sao chứ, chẳng lẽ
đầu năm nay, trí nhớ của người máy cũng không tốt sao?
- Không sao, dùng đồ để hấp bánh bao thường ngày đi.
Trương Lam gãi gãi đầu nói.
Không có nồi hơi để sinh ra áp lực hơi nước, hay là dùng bát tô để thay
thế. Không đủ nhiệt độ, vậy thì dùng quạt để quạt lò lên. Tóm lại biện
pháp có rất nhiều, nếu không có thứ gì thì cứ dùng biện pháp để thay
thế. Một nhà thiết kế vĩ đại đã từng nói qua trong thời kỳ cách mạng.
- Thí nghiệm đường sắt không làm tốt, vấn đề vận chuyển đường sắt không
được giải quyết, tất cả sản xuất đều bị ảnh hưởng, các kế hoạch cũng đều thất bại.
Nhà thiết kế khí phách hào hùng vung bàn tay to lên, vì thế mà đường sắt tê liệt lâu ngày đã thông. Tốt lắm, bây giờ cái bàn tay nhỏ của Trương
Lam đầy khí phách hào hùng vung lên, thí nghiệm sẽ thành công.
Nước đã được đổ đầy trong nồi, bên trong từng cái bình thủy tinh đều
được đổ đầu đường cát trắng tinh. Bỏ từng cái bình vào bên trong nồi,
đậy kín nắp lại, bắt đầu chưng cất.
Hiện tại Trương Lam đang làm cái gì? Còn không hiểu sao, đương nhiên là
làm nước hoa quả. Nói về ưu điểm của nước hoa quả, bất luận kẻ nào đều
có thể nói ra một đống, ví dụ như nước hoa quả rất tiện dụng, bảo tồn
thì tương đối dài, chất lượng thì an toàn, hương vị ngon, giá cả rẻ vân
vân. Hơn nữa còn bảo tồn được đại bộ phận chất dinh dưỡng từ hoa quả.
Nhưng mà nước hoa quả được chế biến như thế nào thì không phải ai cũng
rõ ràng. Thực may mắn chính là cái đó Trương Lam biết, trước kia hắn
cũng đã từng chế biến một chút để sử dụng, hương vị tương đối khá.
Đúng vậy, Trương Lam đã nảy ra ý định chế biến nước hoa quả. Tuy rằng
sản xuất ra nước hoa quả không dễ, nhưng mà giá trị của nó lại cao, hơn
nữa bây giờ đang trong giai đoạn cải cách mở cửa. Trên thị trường đại bộ phận hàng hóa đều bị vây trong trạng thái cung không đủ cầu, phi thường khó khăn. Thật là một phương pháp kiếm tiền thật tốt. Ví dụ đơn cử mà
nói, hiện tại giá thu mua hoa quả là 8 đồng một cân, mà giá bán lẻ một
bình dao động khoảng 1 nghìn. Mà mỗi bình có thể cho từ 200 đến 300 quả
vào, khấu trừ lợi nhuận ở giữa, hơn nữa còn cả chi phí của bình thủy
tinh, đường cát, và những cái khác như công nhân, nhiên liệu, tiền điện
nữa thì phí tổn của mỗi bình cũng là 5 đồng, mỗi bình có thể kiếm được 5 đồng! đây là một con số kinh người. Chỉ cần dựa vào việc làm nước hoa
quả, cần là sản xuất nước hoa quả cho gia đình thì một năm cũng có thể
kiếm được trên dưới 30 vạn, lại còn chưa nói đến làm loại bình cỡ lớn.
Xưởng sản xuất cần đại lượng sức lao động chân tay, để rửa hoa quả, gọt
vỏ bỏ hạt. Hơn nữa cường độ lao động của các công việc này không lớn,
cũng không cần sức lao động cường tráng. Những người con gái nông thôn
bình thường hoặc các lão thái bà cũng có thể nhẹ nhàng đảm nhiệm. Đúng
vậy đây chính là một cái cơ hội kiếm tiền cho những người phụ nữ rảnh
rỗi ở nhà, có thể kéo nền kinh thế của địa phương phát triển.
Thị trấn của Trương Lam được gọi là quê hương của hoa quả, có tài nguyên hoa quả phong phú, mà bây giờ cả trấn cũng không hề có một cái xưởng
sản xuất nước hoa quả nào. Ở trong trí nhớ của Trương Lam, mãi đến sau
năm 1990 thị trấn của hắn mới có một cái xưởng sản xuất, vì thế nền kinh tế của thị trấn mới phồn vinh hơn một chút. Nhưng mà niềm vui chẳng tầy gang, rất nhiều xưởng sản xuất đã bắt đầu vì lợi nhuận mà không từ một
thủ đoạn nào, dùng loại đường hóa học thay thế cho loại đường cát để tạo vị ngọt ban đầu, vì muốn màu sắc của nước hoa quả càng thêm đẹp đã bắt
đầu sử dụng sắc tố kém chất lượng. Không đến thời gian hai năm, các
triệu trứng ác tính bắt đầu được biểu hiện ra, ngành sản xuất nước trái
cây trong thị trấn đã nhận lấy đả kích mang tính hủy diệt, hàng tấn nước trái cây ở trong kho không bán đi được. Rất nhiều nhà máy đã phải đóng
cửa. Cái này cũng chưa đáng tiếc, đáng tiếc chính là ngành sản xuất nước hoa quả trong thị trấn đã bị bên ngoài đánh giá rất tệ, khiến cho ngành sản xuất nước hoa quả của thị trấn rất lâu sau cũng không được phục
hồi.
Đối với chuyện này, Trương Lam cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, vốn dĩ nền
kinh tế của thị trấn đang phát triển rất tốt, liền bị chôn vài trong tay mấy tên gian thương vô sỉ chạy theo lợi ích. Khiến cho nền kinh tế của
cả thị trấn bị kéo xuống mãi cho đến thế kỷ 21 mới chậm rãi phát triển.
Hiện tại rốt cục thì mình cũng có cơ hội thay đổi những sai lầm phát
sinh trong tương lai. Trương Lam thề, nhất định phải cố gắn để thay đổi
loại cục diện này.
Thời gian hai chị em nói chuyện phiếm trôi qua rất nhanh, ước chừng đã
chưng cất được nửa giờ, Trương Lam cảm thấy được mọi chuyện cũng đã
tương đối ổn rồi, liền mở cái nắp ra nhìn.
- Không sai, đường đã hóa lỏng, tiếp tục đậy nắp bình lại chưng thêm một giờ nữa là được.
Rốt cục cũng được rồi, mở cái nắp ra, Trương Lam nhanh chóng bảo Tiểu Thần Hi.
- Chị, nhanh đậy cái nắp lại.
Công việc này vẫn là giao cho Tiểu Thần Hi thì thích hợp hơn, Tiểu Thần
Hi không sợ chút nhiệt độ đó, Trương Lam tin là chính mình còn chưa có
khả năng này. Nếu như mình dám thò tay xuống, tin tưởng lúc đưa lên liền có món móng heo kho tàu.
Nhanh chóng lấy mấy cái chai lên, tiểu tử kia thở dài một hơi.
- Tốt lắm để trong 24 giờ là có thể ăn, đến lúc đó hoa quả và đường đều
trở thành một hỗn hợp hoàn mỹ, cái loại hương vị đó, thôi đến lúc đó cho chị nếm thử, cam đoan chị sẽ nuốt cả đầu lưỡi vào. Đây chính là loại
nước hoa quả không chứa chất bảo quản, tất cả đều được chế biến từ hoa
quả tinh khiết, so với đám đồ chơi bỏ đi kia thì tốt hơn nhiều lắm. Sau
này ta khi ta chinh chiến tung hoành thiên hạ vô địch phải dựa vào thứ
đồ chơi này.
- Thứ đồ chơi này?
Tiểu Thần Hi cực kỳ ngạc nhiên đối với cái thứ này.
- Có thể kiếm được nhiều tiền, thì ra cậu bận việc lâu như vậy là vì
muốn kiếm tiền. Cậu muốn kiếm tiền thì chỉ nói với chị là được rồi, cha
mẹ nếu không cho thì chị có thể cho cậu rất nhiều tiền mà. Chờ một lát,
chị sẽ đến bộ quốc phòng Mỹ lấy cho cậu một ít, cam đoan là sẽ không ai
có thể điều tra ra cậu.
Nói xong liền muốn nhấc chân bước vào trong nhà, xem ra bà chị này đã
muốn thông qua điện thoại để xâm nhập vào tài khoản của bộ quốc phòng
Mĩ.
- Đừng! Bà chị.
Trương Lam nhanh chóng giữ chặt cô gái vô pháp vô thiên này lại, nếu mặc kệ cô gái này, trong lòng Trương Lam hiểu rất rõ ràng, chính mình sẽ
gặp phải chuyện gì đó không thể vãn hồi? Cái gì? Ngươi không biết? Ok
muốn biết rằng vị này có thể sẽ gây ra cái loại tai vạ gì thì chỉ cần
xem hành động của T- X trong Terminator 3 là được. Pháp luật ở trong mắt cô gái này sao? Đó là cái quái gì? Là người bảo vệ của Trương Lam, là
một đối tượng được triệu hồi, ở trong lòng của cô gái này, chỉ cần
Trương Lam muốn thì chính là bản thân mình muốn. Nếu mình đã muốn làm
thì phải làm cho chính xác. Nếu là trở ngại đạt được mục đích của mình
thì nó chính là sai lầm, mà là sai lầm thì cần phải kiên quyết tiêu diệt nó. Về phần các loại đạo đức, pháp luật, thói quen, quy tắc xã hội,
ngươi có thể trông cây là một cái máy móc có thể hiểu được nhiều như vậy không? Hơn nữa làm cho người ta đau đầu chính là ngươi cũng không thể
hoài nghi được năng lực của nàng. Ngẫm lại mà xem, một cỗ máy chiến
tranh siêu cấp khủng bố mà không ai có thể đối phó được, vì muốn chứng
minh giá trị tồn tại của mình mà đẩy sức mạnh và thể lực của mình lên
mức cao nhất. Như vậy sẽ phát sinh tình hình khủng bố như thế nào.
- Làm sao? Không phải là cậu muốn tiền sao?
Tiểu Thần Hi thực nghi hoặc, đơn thuần là nàng vẫn không rõ vì sao mà
một cái sự tình rất đơn giản đối với nàng ở trong mắt Trương Lam lại trở nên phức tạp như vậy.
- Tôi có thể kiếm được rất nhiều, rất nhanh.
- Ách.
Trương Lam không thể không cười khổ nói dối. Hắn phải đi nói dối một cái máy móc? Còn gì khó chịu hơn như vậy nữa, Trương Lam đang suy nghi xem
không biết Tiểu Thần Hi có công năng phát hiện nói dối hay không?
- Tôi thích cái quá trình kiếm tiền, cho nên chúng ta mới kiếm tiền hợp pháp. Về phần lấy tiền của bộ quốc phòng Mĩ.
Trương Lam cười ta ác.
- Chờ đến khi nào bọn họ có chiến tranh, chúng ta hãy đến trộm một ít,
khi đó chính là lúc bọn hắn đã chuẩn bị sung túc rồi chợt phát hiện ra
thiếu rất nhiều tiền, sẽ hoàn toàn rối loạn sắp xếp của bọn họ. Chị nói
xem, bọn họ có thể vội đến độ không kịp nhấc chân hay không? Như vậy
chẳng phải là thích hơn so với lấy tiền lúc bình thường sao?
Hắc hắc, không đến mấy năm nữa sẽ có chiến tranh thôi. Chờ khi nào chiến tranh nổ ra, để Tiểu Thần Hi trộm một khoản lớn của bộ quốc phòng Mĩ,
tát cho bọn chúng một nhát cực mạnh. Khiến cho nước Mĩ ôm đầu ngồi xổm
trong góc tường mà khóc. Ừ cho dù là vì toàn bộ mọi người trên thế giới
hay là vì bạn học Tát Đạt Mỗ đáng thương thì cũng nên làm như thế.
Trương Lam tà ác nghĩ.
- Cậu cười thật là giảo hoạt, nụ cười trên mặt thật là tà ác.
Tiểu Thần Hi chứng kiến biểu tình lạ lùng trên mặt Trương Lam thì bị
hoảng sợ, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, đôi tay ngọc xinh đẹp vỗ vỗ lên bộ ngực nhỏ đáng yêu.
- Sợ tới mức khiến trái tim ta cũng phải nhảy dựng lên.
Chị cũng có trái tim sao? Trương Lam không khỏi đảo cặp mắt trắng dã.
Đợi cho đến khi mấy cái bình nguội đi, hai chị em liền giấu hai bình đi, chuẩn bị khi trời tối sẽ để cho mẹ và cha kinh hỉ một trận, đương nhiên thuận tiện còn muốn nói chuyện điều kiện hợp tác!
- Cha mẹ, hai người nếm thử cái con và chị đã làm xem? Xem có ngon không nào.
Lúc ăn cơm tối, Trương Lam tung tăng lấy ra hai cái lọ hoa quả dầm mà
mình và Tiểu Thần Hi đã làm hai ngày trước, bày ở trên bàn khoe khoang
thành quả vĩ đại mà chính mình đã làm được.
Lão đầu tử và Dương Chi nhìn chằm chằm vào đống chai lọ trên bàn, có màu đỏ, hình như là sơn tra, còn một cái bình khác, bên trong hẳn là quýt,
còn lọ kia, hẳn là lê vàng? Mỗi bình hai người đều xem xét rất kĩ, sau
đó hai người đưa mắt nhìn nhau.
- Con trai, con nhàn rỗi không có việc gì nên đem đống quả ngâm trong nước làm gì? Rỗi rãi không có việc gì làm sao?
Trương Lam nghe cha mẹ nói như vậy, không nhịn được mà tý ngã xuống đất. Đầu năm nay, mặc dù hoa quả dầm rất thưa thớt, nhưng cũng không có ít
đén mức chưa từng thấy như vậy chứ! Hoa quả dầm lại bị cho là hoa quả
ngâm nước? Rảnh rỗi bày trò? Làm gì có ai rảnh rỗi mà làm được thứ đồ
chơi này?
Bị cha mẹ coi là bị dở hơi chính là đả kích không chịu nổi. Trương Lam hữu khí vô lực rên rỉ.
- Cha, mẹ đáng kính của con, với đôi mắt sáng như đuốc của hai người mà không nhìn ra đây là cái gì sao?
- Đây là hoa quả dầm ? Con làm sao ?
Dương Chi đưa đôi mắt hoài nghi nhìn chăm chú lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Lam.
- Cái thứ này có thể ăn sao ?
Trương Lam kỳ thật vẫn có thể làm một đầu bếp, tuy rằng không phải là
một đầu bếp thượng hạng, nhưng mà nói như thế nào thì kiếp trước hắn
cũng đã bắt đầu tập nấu cơm từ năm 6 tuổi. 20 năm nay cũng chưa từng
gián đoạn rèn luyện, trình độ cũng không thể quá kém được. Dù sao thì
trẻ con nhà nghèo ở nông thôn ngay từ khi rất nhỏ cũng đã bắt đầu giúp
đỡ công việc trong nhà. Không giống như đám trẻ con ở thành phố được
nuông chiều, sau khi lập gia đình rồi mà vẫn chưa biết nấu cơm cũng
không kỳ quái chút nào. Nhưng mà bây giờ, từ khi có Tiểu Thần Hi, trình
độ nấu cơm không hề kém cỏi hơn một đầu bếp đại sư. Có thể so sánh rõ
ràng, trình độ nấu cơm của Trương Lam giảm xuống đến mức không ai nuốt
nuổi, nhất trí bị mọi người trong nhà khinh bỉ, cuối cùng đồng chí Duong Chi đã hạ lệnh, nghiêm cấm không cho phép Trương Lam tiến vào phòng bếp nửa bước !
- Đây là chị và con làm cùng nhau.
Trương Lam hữu khí vô lực giải thích, đối với bậc cha mẹ như vậy, thật
sự là không thể trêu chọc được. Tiểu Thần Hi ở một bên dùng sức gật đầu, để chứng minh Trương Lam không có nói sai và ghi nhận một phần công lao của mình ở bên trong.
- Ồ, nếu như là con gái bảo bối của ta làm, vậy thì chúng ta hãy nếm thử một chút.
Nhìn thấy Tiểu Thần Hi tỏ vẻ xác định, sắc mặt của hai người đã hoàn
toàn thay đổi, thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn, khi nói chuyện đã nhanh chóng mở một lọ sơn tra ra, chìa đũa gắp một miếng sơn tra cho
vào miệng.
- Ồ ăn thật ngon, chua chua ngọt ngọt, màu của nước cũng thật đẹp, thật thích hợp cho người già ăn,
Khi nói chuyện, hai người đã nhanh chóng giải quyết một lọ, vừa ăn vừa
mơ hồ giơ tay biểu thị thái độ tán thưởng đối với tay nghề của Thần Hi.