Chờ Trương Lam nói tới đây, ánh mắt Thần Hi chợt hồng hồng, thút tha thút thít mở miệng:
- Họ bảo cháu làm việc, luôn đánh đập cháu, còn thường xuyên không
cho cháu ăn cơm. Hôm trước cháu trộm nghe được họ muốn đem cháu bán cho
người khác làm lão bà, cháu sợ hãi nên lén chạy trốn…
Nói tới đây tiểu nha đầu đã khóc không ra hơi, không nói được nữa.
Loại chuyện này ở tại nông thôn vẫn thường xuyên nghe được, Dương Chi
cũng vẫn thường được nghe thấy, những cô bé không thể nối dõi tông đường vẫn luôn bị bạc đãi, nếu cha mẹ chết đi thì kết cục càng thêm thảm hại, chú bác nhiều nhưng không ai chịu thu nhận nuôi dưỡng, tự nhiên đưa
thêm gánh nặng về nhà để làm chi? Ăn no rửng mỡ sao? Lương thực trong
nhà dư thừa hay sao chứ?
Nha đầu này, khi nào biến thành như vậy? Trương Lam không biết nói gì,
tốc độ này thật sự không hề chậm hơn diễn viên đóng phim chút nào. Thật
không hổ là cỗ máy giết chóc cường đại nhất mà nhân loại phát minh, muốn bắt chước cái gì thì đều bắt chước tuyệt hảo.
Nghe được chuyện bi thảm của tiểu Thần Hi, đôi mắt Dương Chi đỏ hồng kéo tay áo của tiểu nha đầu nhìn xem, quả nhiên trên cánh tay đều là những
dấu vết xanh tím.
Nhìn thấy những vết bầm tím trên tay Thần Hi, tình thương của mẹ vốn
thật phong phú của Dương Chi càng thêm tràn ra, trong ánh mắt đã đong
đầy nước mắt. Đứa bé gái này thật là đáng thương, đã nhận bao nhiêu khổ
thế này đây? Nhi đồng xinh đẹp như vậy làm sao ai lại đành lòng đánh đập chứ? Nghiệp chướng! Hai tay bà ôm chặt lấy Thần Hi, nức nở:
- Nhi đồng, không có việc gì, nếu như con yên tâm thì cứ ở lại nhà của dì đi!
Bà vuốt ve tóc của Thần Hi, thần tình đều là nước mắt:
- Đứa bé đáng thương, nếu như con không chê, cứ xem nơi này là nhà của con đi!
Lão đầu tử đứng một bên nhìn thấy, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đây là thế nào a?
Con gái nhà người ta hình như còn chưa đáp ứng sẽ sống ở đây đi? Hơn nữa có phải bà nên hỏi rõ ràng thân thế người ta rồi nói sau được không?
Đợi khi Thần Hi đem toàn bộ câu chuyện mà Trương Lam cùng nàng đã thương lượng trước đó từ từ kể ra, Dương Chi đã khóc nói không ra lời, ánh mắt lão đầu tử cũng đỏ hồng.
- Mẹ, chúng ta lưu lại Thần Hi đi, mẹ xem nàng thật đáng thương…
Trương Lam ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt khẩn cầu:
- Sau này khi cha mẹ không ở nhà, chị Thần Hi cũng có thể chơi với con…
Tiểu Thần Hi cũng thật phối hợp ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đọng đầy
nước mắt cùng vẻ mặt hơi dơ bẩn loang lổ, đôi mắt tràn đầy chờ mong:
- Chú thím, cháu biết làm nhiều việc, cháu có thể giúp mọi người làm
việc nhà, cháu biết giặt quần áo, biết làm cơm, việc gì cũng biết làm,
van cầu chú thím cho cháu lưu lại đi, cháu sẽ không gây thêm phiền toái
cho chú thím…
- Mẹ, mẹ không phải luôn muốn có con gái sao? Hiện tại có thể lưu lại chị Thần Hi làm con gái cho cha mẹ không phải là vừa lúc sao?
Trương Lam ngồi một bên châm ngòi thổi gió.
- Ai, ông xem thế nào?
Dương Chi chần chờ, nhìn lão đầu tử đứng bên cạnh, trưng cầu ý kiến của
hắn. Trương Tông Quân nhìn ra được Dương Chi thật sự thích cô bé tên
Thần Hi này, thân thế Thần Hi đáng thương như vậy, lại có thơ ấu bi
thảm, chính mình lại luôn tiếc nuối vì không có đứa con gái nào, ở một
khắc này nhìn thấy cô bé trong lòng Dương Chi liền tràn đầy tình mẫu tử.
- Hộ khẩu làm sao bây giờ?
Trương Tông Quân mở miệng, chấp nhận yêu cầu này. Nhìn ra được Trương
Tông Quân cũng rất thích cô bé nhu thuận trước mặt, nhưng không có hộ
khẩu sẽ là vấn đề lớn.
Thấy lão đầu tử đã chịu nhả ra, Trương Lam thật cao hứng:
- Việc này dễ làm thôi, cha cứ khai rằng là con gái nhưng nào giờ
chưa kịp thông báo việc tạm trú, cứ nói trước kia nuôi bên nhà dì cả,
hiện tại đưa trở về, đến lúc đó tìm người quen trong đồn công an ăn bữa
cơm, giao chút tiền phạt không phải liền giải quyết?
Nghe được thiu chủ ý của con trai, lão đầu tử đổ mồ hôi. Cha và mẹ ngươi mới bao nhiêu tuổi đây? Hai mươi lăm hai mươi sáu đã có một đưa con gái mười bốn mười lăm tuổi? Nói ra có người nào tin hay không?
Cha mẹ vốn rất thích có con gái vẫn luôn tiếc nuối mình không sinh được
con gái, ở trong trí nhớ của Trương Lam, từng có thời gian lão đầu tử
cùng mẹ nuôi hắn như nuôi con gái, đương nhiên, do biểu hiện cao độ của
hắn ở kiếp này, vì vậy không xuất hiện sự kiện xấu hổ kia, xem như trong bất hạnh vẫn còn may mắn. Hiện tại đã có con gái, lão đầu tử cùng mẹ
hẳn là đang cao hứng muốn chết đi?
Ở trong trí nhớ của Trương Lam, tổng điều tra dân cư trong cả nước lần
thứ tư bắt đầu từ năm 1990, trước đó việc quản lý hộ khẩu cũng không quá nghiêm khắc, nếu như ở đồn công an có được người quen, chỉ cần nói là
nhi đồng mình chưa thông báo tạm trú, đóng tiền phạt, sau đó thật dễ
dàng có được hộ khẩu. Hiện tại muốn làm hộ khẩu cho tiểu Thần Hi cũng là một chuyện không có gì khó khăn.
Dương Chi nghe xong cũng rất động tâm, không công nhặt được một đứa con
gái đáng yêu như thế sao? Chuyện tốt như vậy thật giống như không dễ tìm đi? Một cô bé đáng yêu như thế, người nhà của con bé làm sao lại đành
lòng xuống tay nặng như vậy đây?
- Con nghĩ như thế nào?
Trương Tông Quân trưng cầu ý kiến của tiểu Thần Hi.
Nhìn cô nhỏ này, xinh đẹp đáng yêu, thông minh lanh lợi thật làm người
yêu mến, hiện tại rõ ràng đã có dáng vẻ của một mỹ nhân bại hoại, lúc
trưởng thành còn xinh đẹp đến thế nào? Nếu như mình có đứa con dâu như
vậy thì quá tốt rồi, chỉ đáng tiếc hơi lớn, nếu chênh lệch với tên tiểu
tử thúi Trương Lam không bao nhiêu thì có thể cưới cho hắn làm vợ. Lão
đầu tử lòng tham không đáy ngẫm nghĩ!
Không thể không nói tuổi tác còn nhỏ cùng biểu tình đáng yêu vô địch của tiểu Thần Hi có tác dụng thật lớn, lão đầu tử cùng mẹ hoàn toàn không
chút hoài nghi, nếu như tuổi tác lớn hơn một chút, khiến cho người ta sẽ dễ dàng đánh giá cô bé này có phải là kẻ lừa đảo nào đó hay không, bây
giờ nhìn bộ dạng chỉ có mười bốn mười lăm tuổi của tiểu Thần Hi, chính
xác chỉ là một con nhóc, không có gì đáng làm người ta phải lo lắng. Ân, duy nhất làm người phải lo lắng chính là nha đầu kia sau khi trưởng
thành có lẽ sẽ quá diễm lệ xinh đẹp mà thôi.
- Dạ, con nguyện ý, chú thím, chỉ sợ hai người chê con phiền toái không muốn thu nhận con thôi.
Biểu tình điềm đạm đáng yêu cộng thêm ngữ khí sợ hãi, chỉ có một từ để hình dung: “Vô địch”!
Vẻ khả ái cùng đáng thương tạo thành lực sát thương thật lớn của tiểu
Thần Hi trong nháy mắt liền đánh tan phòng tuyến tâm lý của lão đầu tử.
- Nguyện ý, chúng ta đương nhiên nguyện ý!
Lão đầu tử cùng mẹ kêu lên nói, không công có được đứa con gái xinh đẹp như vậy, điều này làm họ cao hứng muốn chết.
- Từ hôm nay trở đi con là con gái của chúng ta, nếu như nguyện ý thì hãy như em trai con gọi chúng ta là cha mẹ, không muốn thì gọi chú thím cũng được!
Đôi cha mẹ vô lương bật người liền quên sự tồn tại của con trai mình,
đem Trương Lam ném qua một bên, tiểu tử kia ngồi một bên tức giận bất
bình vẽ vòng tròn lại vòng tròn. Có con gái thì quên con trai, có vẻ như ta mới là con ruột do hai người sinh ra có được không?
- Cha, mẹ!
Nước mắt mãnh liệt tràn ra, một tiếng gọi bao hàm thâm tình cùng khát
vọng từ trong cổ họng Thần Hi dâng lên tràn ra không thể tự chủ.