Welcome back to Catherine!
---------------------------------
Quách Khải xem xong thì bỏ xấp ảnh xuống, làm động tác trải đều chúng loang ra khắp giường. Hắn với tay kéo chiếc quần đêm qua rõ ràng là bị ai đó không khéo léo trút bỏ quăng xuống nền đất, lấy điện thoại di động, tỉ mỉ chụp lại từng tấm từng tấm một.
“Cô không cần phải đưa cho Luân nhi. Tôi sẽ tự mình làm. Tôi không phải dạng thích lừa gạt người khác như cô.” - vừa chụp vừa bình thản nói - “Muốn gặp Cảnh Hoàng, sau này dùng cách quang minh chính đại một chút may ra còn hiệu quả.”
Xong việc, Quách Khải phủi mớ ảnh về phía trước: “Trả! Bán cho tạp chí lá cải chắc cũng được vài chục ngàn. Coi như khi nào cô nhắm mắt tôi không cần phải đi đám tang.”
Thái Nhã Uyên đứng ở đó, không hiểu tên nam nhân này thật ra là có ý gì! Hắn hoàn toàn không sợ hãi. Vậy cô phải làm sao?
“Anh...”
“Anh cái gì mà anh! Xéo!” - Quách Khải liếc mắt nhìn Thái Nhã Uyên, châm biếm - “Nghe nói cô ăn chơi rất dữ dội nhưng có mỗi chuyện lột quần áo cũng không xong, làm khuy quần của tôi đứt lìa. Tôi còn phải thay quần áo. Cô không ngại nhìn nhưng tôi ngại để cô nhìn. Hiểu?”
Thái Nhã Uyên nhất thời không biết phải hành động như thế nào! Tất cả dự liệu ban đầu của cô đều sai lệch. Thất thần xoay người đi về phía cửa.
“Khoan đã” - đột nhiên Quách Khải nói - “Cảnh Hoàng vốn định sẽ buông tha cho cô. Nhưng hôm nay chính cô tự moi tên mình dán lên bảng vàng! Đáng tiếc tôi cũng không thể giúp được gì.”
Thái Nhã Uyên bất ngờ hỏi: “Anh nói vậy là sao?”
“Cô gài bẫy tôi vì cô biết tôi có khả năng dẫn cô đến gặp Cảnh Hoàng. Cô đã lén lút điều tra cậu ấy!” - Quách Khải cười rất lạnh - “Người lén lúc điều tra đời tư của Cảnh gia đại công tử sẽ không thể sống yên với những gì mà người đó đã tra ra”
Đôi mắt Thái Nhã Uyên đầy tơ máu, giọng điệu căm hờn kèm thêm nỗi uất hận: “Tôi chỉ là yêu anh ta!”
Quách Khải choàng áo sơ mi qua người, xỏ tay vào: “Gái bao chỉ có thể khao khát chứ không thể đòi hỏi.”
“Anh nói bậy.” - Thái Nhã Uyên lập tức thét lại - “Anh ấy cũng yêu tôi.”
“Cô là gái làng chơi hay tiểu thư trong sáng vậy?” - Quách Khải nhăn mặt, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai - “Chắc không phải là tiểu thư rồi, giọng lớn quá! Cô đi đi. Tốt nhất là trốn thật xa trước khi quá muộn.”
Sau khi Thái Nhã Uyên rời khỏi, Quách Khải cũng mau chóng di chuyển đến gặp Cảnh Hoàng.
“Con mẹ nó cậu xem. Gài tôi uống thuốc ngủ sau đó kích dục thành bộ dạng này!” - Quách Khải quăng điện thoại về phía người kia - “Luân nhi mà thấy tôi còn sống được sao?”
Cảnh Hoàng nhìn ảnh chụp: “Là cô gái đó?”
“Chứ còn ai vào đây?” - Quách Khải bộ dạng xì khói - “Từ lúc điều tra ra người mà cậu bao chính là cô ta thì tôi đã biết thế nào cũng gặp rắc rối. Nợ phong lưu của cậu đó!””Cậu định giấu Cố Nhạc Luân?” - Cảnh Hoàng hỏi.
Quách Khải chống hai tay lên hông, quay mặt về hướng khác thở ra một hơi: “Phải nói. Chỉ là không cho thấy hình. Em ấy sẽ chịu không được.”
“Chuyện gì khiến anh hai chịu không được?” - lúc này bất ngờ Bạch Khả từ phòng nghỉ phía trong bước ra.
Quách Khải chết đứng nhìn qua Cảnh Hoàng - người của cậu đang ở đây tại sao không cho tôi biết?
Cảnh Hoàng cũng hết cách - thì tôi đang cùng em ấy ngủ trưa, nhổ củ cải giải sầu, ai bảo cậu xông vào làm gì! Lúc đó y phục tôi còn chỉnh tề đôi chút nên tôi ra tiếp cậu trước thôi!
Bạch Khả ánh mắt nghi kị tiến gần đến nhìn hai người: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quách Khải thở ra một hơi: “Được rồi chuyện là vầy....”
Sau khi nghe xong câu chuyện Bạch Khả xoay sang hỏi nam nhân của mình: “Thái Nhã Uyên là người anh bao dưỡng?”
Cảnh Hoàng gật đầu.
“Tại sao tôi không hề biết chuyện này?” - khí tức lạnh giá của Bạch thiếu gia toả ra.
Cảnh Hoàng đứng lên, kéo người ngồi xuống ghế: “Từ lúc em phát hiện chiếc hộp giày, tờ giấy bày tỏ tình cảm, tôi đã cho người điều tra nhằm muốn tống cô ấy đi sang nước ngoài tránh phiền toái về sau. Một lần tình cờ A Khải nhìn thấy tấm ảnh trong tập hồ sơ, cho nên chúng tôi đều biết Thái Nhã Uyên và cô gái tôi bao dưỡng cùng là một người.”
Quách Khải tiếp lời: “Sau đó khi Luân nhi tình cờ gặp cô ấy ở Dubai, tôi đã để cho em ấy tự mình cắt đứt. Vốn tôi và Cảnh Hoàng sẽ buông tha Thái Nhã Uyên, dù gì cũng chỉ là một nữ nhân. Nhưng sự việc hôm nay cho thấy cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc.”
Bạch Khả vẫn như vậy khăng khăng nhìn nam nhân của mình.
Cảm thấy tình hình căng thẳng, Quách Bạn Tốt bèn ra sức chữa cháy: “Đại Hoàng không phải giấu diếm gì cậu đâu. Cậu ấy làm mọi chuyện cũng để cho mối quan hệ với cậu không gặp trở ngại gì thôi.”
Cảnh Hoàng cầm tay Bạch Khả, ánh nhìn tỏ ra thân thiết: “Không được giận. Em thừa khả năng hiểu tại sao tôi không cho em biết. Cùng lắm lần sau không như vậy nữa. Tôi hứa!”
Quách Khải ở một bên muốn mù mắt: “Nè. Hai người bớt ân ái có được không? Dường như tôi mới là đang gặp rắc rối mà!”
Bạch Khả tạm thời tha cho Cảnh Hoàng, cậu đối Quách Khải nói: “Anh về nói thật với anh hai đi. Chuyện cô gái ấy để tôi giải quyết.”
Quách Khải ngẫm một chút, bèn vỗ tay: “Hay đó! Thái Nhã Uyên muốn cướp Đại Hoàng. Còn ai có tư cách lên tiếng hơn là cậu! Ha ha!”
Cảnh Hoàng định ngăn cản: “Nhưng em...”
Bạch Khả lườm hắn: “Anh muốn tôi nhúng tay vào hay là muốn vĩnh viễn tôi cũng không chạm tới nữa?”
“Nhúng tay, nhúng tay. Cứ chạm, thoải mái chạm.” - Cảnh đại công tử tính ra cũng là một nam nhân thức thời.
Quách Khải không hề nể mặt mà che miệng cười lộ liễu.Cảnh Hoàng trừng hắn: “Cậu có muốn tôi mang hết đống ảnh đưa Cố Nhạc Luân xem không?”
Quách nhị thiếu gia lập tức không còn thấy bóng dáng nữa!
Chuồn thật lẹ!
“Vậy....” - Cảnh Hoàng nhìn sắc mặt ái nhân không mấy tốt, muốn chuyển chủ đề, bèn sáp tới nhẹ giọng đề nghị - “Chúng ta có phải vào trong ngủ trưa tiếp không?”
Bạch Khả đẩy hắn ra: “Bình thường ai là người điều tra giúp anh?”
“Đội mật thám Cảnh gia” - Cảnh Hoàng đáp.
Bạch Khả chau mày hỏi: “Bọn họ nghe anh hay nghe Cảnh gia?”
Cảnh Hoàng rất dứt khoát: “Nghe tôi!”
Bạch Khả gật đầu: “Vậy được. Gọi họ đến đây.”
Cảnh Hoàng lập tức dùng điện thoại bấm vài con số sau đó nói: “Bọn họ đang trên đường tới. Bây giờ thì nói tôi biết em muốn làm gì?”
“Nhờ họ điều tra người tình của anh” - trong câu nói có vài phần mỉa mai.
Cảnh Hoàng đanh mặt, bất bình với phát ngôn vừa rồi: “Em nói ai là người tình của tôi?”
Bạch Khả nhìn hắn, quả bom nam nhân đối diện tựa hồ chỉ trông chờ vào câu trả lời này mà lập tức bùng nổ. Sẽ không biết chuyện mà vẫn cố chấp ngang bướng, cho nên Bạch thiếu gia nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, đáy mắt dửng dưng nhìn ra cửa sổ, như có như không trả lời:
“Tôi!”
Nét mặt ai kia tức thì khởi sắc. Hắn nhịn không được bèn tiến tới hôn lên má Bạch Khả.
Cốc cốc cốc.
“Vào đi”
Một đám người bước vào, kẻ thì lắm lem dầu nhớt, kẻ thì trang phục chính là áo thun trắng mỏng choàng qua cổ chiếc khăn lông thấm đầy mồ hôi, vài kẻ ăn mặc công sở bình thường, thoạt nhìn còn rất yếu đuối.
Bạch Khả nghi ngại xoay sang hỏi: “Bọn họ là...?”
“Bạch Khả.” - Cảnh Hoàng hướng hỗn hợp nhân vật trước mặt trực tiếp cho biết - “Tôi và em ấy ngang hàng”
Hỗn hợp nhân vật nhận lệnh, lập tức cúi đầu, đồng thanh: “Chào chủ nhân.”
Lúc này Cảnh Hoàng mới xoay sang giải thích: “Bọn họ cải trang để làm việc, hiện tại đang trong giờ thi hành nhiệm vụ nhưng tôi triệu hồi khẩn cấp nên họ từ mọi nơi quay về đây, chưa kịp chuẩn bị, khiến em bối rối rồi.”
“Họ đang làm những nhiệm vụ gì?” - Bạch Khả hỏi.
Cảnh Hoàng liếc mắt đến hỗn hợp nhân vật phía trước.
Họ lập tức luân phiên nhau:
“Tôi làm người sửa xe trong một tiệm quen của đám quan chức. Họ thường mang những chiếc siêu xe nhập khẩu trốn thuế đến chổ của tôi thay phụ tùng. Tôi phụ trách thu thập tin tức về chúng, nghe ngóng tin nội bộ từ miệng của bọn quan lại cấp cao.”
“Tôi làm đầu bếp cho một quán ăn đối diện toà cao ốc của tổng công ty BBB. Bọn họ là đối tác làm ăn đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh trong thị trường bất động sản của chủ nhân. Tôi làm ở đó để nghe ngóng thông tin từ các nhân viên, trong lúc ăn uống họ nói rất nhiều.””Tôi làm nhân viên trong tập đoàn CCC. Tôi phụ trách thu thập tin tức về những dự án kinh doanh sắp tới của tập đoàn về báo cáo lại với chủ nhân”
“Tôi làm người yêu của tổng giám đốc kinh doanh tập đoàn DDD. Chuyên phụ trách cưng chiều cô ta để thu thập thông tin.”
Bạch Khả cơ hồ nghe có chút nhức đầu, qua một đoạn thì giơ tay ngụ ý bảo họ ngừng luyên thuyên: “Vậy chuyện của Thái Nhã Uyên ai đã nhận làm?”
“Tôi” - một cánh tay ở cuối hàng giơ lên - “Tôi phụ trách Thái Nhã Uyên.”
“Được” - Bạch Khả hài lòng gật đầu - “Vậy anh ở lại, còn những người khác có thể về. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Hỗn hợp nhân vật hơi đưa mắt nhìn qua Cảnh Hoàng một cái. Chủ nhân còn chưa nói gì, họ chưa dám lớn gan.
“Tôi và em ấy ngang hàng” - bất ngờ ai đó nhấn mạnh một lần nữa.
Và rồi trong phòng chỉ còn lại ba người.
Lúc này, Bạch Khả đột nhiên đứng lên, nói với người mật thám: “Anh đi theo tôi”
Cảnh Hoàng lạnh giọng: “Em đi đâu?”
“Đi sang phòng khác nói chuyện riêng. Anh không cần theo” - một cái cũng không nhìn hắn.
Vóc dảng thanh tao lướt nhẹ về phía trước, Cảnh đại thiếu gia cảm thấy trong ngực có tư vị hơi khó tả, bèn trừng mắt nhìn vị mật thám kia, nhẹ nhàng đưa ngón tay ngoắc hắn lại.
“Máy ghi âm.”
Mật thám gật đầu: “Dạ hiểu!”
Mật thám y lệnh hành động. Hắn vội vã đuổi theo sau Bạch Khả đi đến phòng họp phía bên kia tầng lầu. Khi đến nơi, ngoài hai người ra thì còn có Khả vệ cũng tham gia vào phiên họp.
“Tắt máy ghi âm của anh đi.” - đây là điều đầu tiên Bạch Khả nói.
Á! Mật thám giật mình! Chuyện này cũng biết? Có con mắt thứ 3 sao?
Khả vệ đứng một bên dương dương tự đắc. Chú mày đang nghĩ cậu Khả có tam thiên nhãn chứ gì? Thật ra không phải 3 mà là 4 con mắt lận. Lúc cậu Khả đi rồi thì vẫn còn chúng tôi, chủ tớ hai người nói gì chúng tôi còn không nhanh chóng nghe sao! Nếu vậy thì không đáng được nhận lương đâu anh bạn à! Nghiệp vụ thôi, thông cảm dùm!
“Cảnh Hoàng có tình cảm với Thái Nhã Uyên không?” - Bạch Khả đột nhiên hỏi.
Mật thám chết trân! Hắn vươn mắt nhìn Bạch Khả: “Không. Chủ nhân không hề có tình cảm với ai!”
Khả vệ rất không hề nể mặt trề môi. Gì vậy anh bạn? Thông tin cập nhật đúng là chậm. Vậy mà cũng đòi làm mật thám. Người ta cả nhị vị ông chủ cũng ra mắt luôn rồi, tài sản cũng nguyện ý cho hết. Phải! Vụ dâng hiến tài sản chính xác là yếu tố quan trọng nhất để thể hiện Cảnh Hoàng cần cậu Khả như thế nào! Ở đấy mà còn không có tình cảm với ai!
Bạch Khả không chấp hắn, tiếp tục hỏi: “Vậy Thái Nhã Uyên có tình cảm với Cảnh Hoàng?”
Mật thám lúc này gật đầu: “Đúng!”
“Là loại tình cảm nào?” - Bạch Khả nhịp nhịp những ngón tay thanh mảnh lên mặt bàn.
Thật ra mật thám không rõ lắm trên thế giới này có bao nhiêu loại tình cảm. Bản thân hắn còn chưa có biết yêu nha, vừa mới lớn đã gia nhập tổ chức! Nhưng hắn cũng chiếu theo những gì mình điều tra được mà trả lời: “Loại tình cảm nam nữ. Ban đầu Thái Nhã Uyên đến với Cảnh chủ nhân vì quan hệ thể xác nhưng dần cô ta đã đem lòng yêu chủ nhân thật sự. Cô ta còn nói nếu như đời này không tìm được chủ nhân, cô ta sẽ không kết hôn với bất kì ai.”Bạch Khả cơ hồ cũng đoán ra tên này làm sao mà thu thập được mớ tin tức trên: “Anh thường đến quán bar chổ cô ta tụ tập?”
“Á” - Mật thám ngạc nhiên - “Sao anh biết? Tôi đã cải trang xin làm nhân viên pha chế trong đấy. Mỗi ngày lời ra tiếng vào trên bàn rượu là nhiều nhất. Dễ dàng nắm bắt thông tin. Có lần cô ấy còn say khướt gục đầu trước quầy của tôi, lúc đó tôi đặt vài câu hỏi cô ấy đều dễ dàng trả lời.”
“Vậy được” - Bạch Khả điệu bộ rất hài lòng - “Anh tiếp tục một lần nữa đến đó. Thám thính cho tôi tại sao cô ta lại hạ thủ đoạn trên người của Quách Khải.”
“Tuân lệnh” - mật thám nghiêm trang.
“Còn nữa” - Bạch Khả ngưng lại một chút - “Sẵn tiện trong cơn say hỏi Thái Nhã Uyên một vấn đề giúp tôi.”
Mật thám chưa rõ lắm: “Vấn đề gì?”
“Hỏi cô ấy vì sao lại yêu Cảnh Hoàng? Hoặc là hỏi.....” - ánh mắt Bạch nhị thiếu gia chìm trong bí hiểm - “Cảnh Hoàng đã làm gì khiến cô ấy yêu?”
Mật thám không biết vì sao nhìn vào đôi mắt ấy hắn cảm thấy lạnh sóng lưng, nuốt một ngụm nước miếng: “Đã.. Đã rõ!”
“Anh đi đi” - Bạch Khả phất tay - “Có thể kể cho Cảnh Hoàng nghe tất cả cuộc đối thoại của chúng ta. Trừ chuyện cuối cùng tôi nhờ anh làm. Còn việc chọn trung thành với ai, tôi nghĩ anh có mắt.”
Nói rồi Bạch Khả xoay ghế vào trong, để cận vệ ùa đến dẫn mật thám ra ngoài. Ba người bu lại bàn tán. Khả vệ còn tỏ ra cực kì thân cận mà khoác tay lên vai đối phương:
“Tôi nói cho anh hay, là chổ đồng nghiệp cột chèo, tôi khuyên anh đừng nên bán đứng cậu Khả. Vì cậu Khả có thể đuổi Cảnh chủ nhân của anh ra đường luôn chứ đừng nói là sa thải anh! Dinh thự là cậu ấy đứng tên mà! Không chừng lương anh đang nhận cũng nằm trong tài khoản chung giữa cậu ấy và Cảnh Hoàng đó. Anh nên tự cân nhắc đi.”
Mật thám bị hai người bọn họ doạ cho toát mồ hôi: “Thật ư?”
“Chúng tôi gạt anh làm gì. Không thấy lúc nãy chủ nhân đối các anh nghiêm nghị thế nào à?” - một người cố gắng diễn đạt lại bộ dáng lúc đó của Cảnh Hoàng, hắn trầm giọng đạo nhái y chang - “Tôi và em ấy ngang hàng!”
Mật thám suy ngẫm một chút thấy cũng rất có lý. Hai người ngang hàng, về phe ai cũng được, nhưng Bạch chủ nhân đứng tên dinh thự nha, vậy tốt nhất nên nghe theo lời mẫu thân ngày trước có dạy .... Ai có giấy đất người đó thắng! Dứt khoát thức thời làm trang tuấn kiệt! Mật thám đại giác ngộ!
Quay về phòng chủ tịch, Cảnh Hoàng đang xử lý vài hồ sơ trong công ty, thấy mật thám quay về liền không giấu được tỏ ra hơi nôn nóng, người chưa kịp ngồi xuống ghế đã bị y hỏi: “Máy ghi âm đâu?”
Mật thám thật rất chuyên nghiệp: “Bạch chủ nhân đã phát hiện từ đầu và kêu tôi tắt nó đi.”
Cảnh Hoàng chậc lưỡi. Đúng là có vợ thông minh rất khổ. Đằng này vợ hắn không những thông minh mà lại còn nhạy bén! Cuộc sống sau này xác định là lắm gian truân!
“Vậy hai người đã trao đổi những gì?”
Từ phía sau, cánh cửa bị đẩy ra: “Muốn biết tôi có dùng cách tàn nhẫn gì làm tổn thương người tình của anh hay không sao?” - Bạch Khả một thân lạnh lùng đi đến trước mặt Cảnh Hoàng.
Dù là trong hoàn cảnh nào, vị Cảnh gia đại công tử này vẫn sẽ luôn bị đánh bại bởi ánh mắt của người hắn yêu. Hắn hướng bản thân càng gần với Bạch Khả, giơ tay chỉnh lại cổ áo cậu, sủng nịch mà nói: “Là tôi sợ em gặp nguy hiểm. Cô ta còn có bản lĩnh lôi được A Khải lên giường. Dạng người như vậy tốt nhất em nên để tôi một lần dẹp gọn, đừng cố gắng hoài công.”
Bạch Khả nhìn nam nhân đang tỏ ra ôn nhu như nước: “Nếu anh một lần dẹp gọn được thì đâu xảy ra chuyện hôm nay. Thôi được rồi, cùng lắm tôi sẽ không gặp nguy hiểm. Hứa với anh.”
Mật thám lúc này chỉ biết cúi nhẹ đầu, trộm nghĩ, quyết định tạo phản của mình thật đúng đắn!
Như những gì Bạch Khả căn dặn, mật thám sau 3 ngày đã điều tra ra không ít thông tin.
“Thái Nhã Uyên muốn lợi dụng Quách Khải dẫn cô ta đến gặp Cảnh chủ nhân. Có ai đó đã cho cô ta biết mối quan hệ giữa Quách Khải và Cảnh chủ nhân, về việc người đó là ai cô ta vẫn chưa chịu nói rõ ràng với tôi. Nhưng tôi có thể đoán ra được.” - mật thám trình bày.
Bạch Khả khí tức lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vậy còn việc tôi nhờ anh hỏi”
Mật thám lại nói: “Cô ta nói có một lần Cảnh chủ nhân tặng cô ta món quà sinh nhật. Trong chiếc hộp còn ghi rõ lời tỏ tình. Hiện tại mảnh giấy đó vẫn tồn tại, cô ấy đã gấp nó giấu vào bên trong mặt dây chuyền trên cổ”
“Cô ta chắc chắn tờ giấy đó là của Đại Hoàng?” - Bạch Khả chau mày.
Mật thám gật đầu: “Tờ giấy đó là của lão quản gia đưa cho Thái Nhã Uyên.”
“Quản gia? Vậy thì tôi cũng đoán được rồi!”
[Hết chương 33]