Khải vệ bị trói thành bánh chưng quẳng lên xe, nhưng vẫn là nhân từ không nhồi khăn vào miệng, phải để hắn nói chuyện, sẵn tiện bà tám một chút!
“Này, lương cận vệ bên anh tốt không? - Luân vệ vừa gặm bánh mì vừa hỏi.
Bánh chưng lập tức lắc đầu: “Tôi không có lương, cô nhi, được mang về nuôi từ nhỏ nên bây giờ phải đi theo thiếu gia”
“Ồ!” - tập thể Luân vệ hết sức thông cảm.
Trông thấy đối phương có vẻ như đang tội nghiệp mình, Khải vệ bắt đầu nhập vai: “Tôi đáng thương lắm, đôi khi muốn ăn một chén tổ yến để biết mùi vị cũng không được. Vì không có tiền riêng nên đành ăn cơm ở nhà, biết bao món ngon vật lạ đều chưa được thử qua. Thấy tôi làm việc cho gia đình quyền quý vậy chứ......”
Chưa nghe hết thì đám người Luân vệ đã gạt ngang: “Không thể như thế được! Phải có công đạo! Một chút tôi đến gặp thiếu gia của anh sẵn tiện đòi tiền lương cho anh. Yên tâm đi!”
“Ấy ấy khoan.” - Khải vệ lập tức ngăn cản - “Thiếu gia của tôi rất hung dữ, nếu biết tôi đi kể khổ với người ngoài chắc chắn sẽ đánh đòn tôi. Các anh đừng hại tôi chứ!”
Luân vệ căm tức: “Lại có người đáng ghét đến vậy?”
“Ừm. Là sự thật.” - Khải vệ dùng sức gật đầu- “Thiếu gia không những không phát lương, còn cư nhiên đánh đập. Nếu nhiệm vụ giao phó không hoàn thành liền bị phạt quỳ gối úp mặt vào tường 3 ngày 3 đêm, thiếu gia mỗi lần di ngang thấy chướng mắt liền tuỳ tiện đạp cho vài phát, có người chịu không nổi phải nhập viện, rồi sau đó lập tức bị sa thải! Cho nên tôi chỉ cần một ít tiền riêng để dành, lỡ có chuyện gì không may xảy ra còn có thể lấy ra phòng thân, nhưng tình thế bây giờ thì.... không một xu dính túi” - quanh đi quẩn lại thành công đề cập vấn đề tiền nong một lần nữa.
“Trời! Đúng là tán tận lương tâm.” - Khả vệ một bên hùa theo rất chân thật- “Ông chủ Cố và ông chủ Bạch tập đoàn Hải Nhân chúng tôi đối đãi nhân viên rất tốt. Mỗi tháng phát lương đều có thưởng. Hơn nữa đại thiếu gia tính tình hiền lành, lòng dạ ấm áp, lúc nào chúng tôi cần đều ra sức giúp đỡ. Quả thật rất đáng để bản thân liều chết tận tuỵ! Nghe trường hợp của anh chúng tôi thương quá, không ngờ cùng là đồng nghiệp mà anh lại khổ như vậy! Mà thiếu gia anh tên là Quách cái gì chúng tôi quên rồi?”
“Quách Khải. Nhị thiếu gia của tập đoàn Quách thị.” - bánh chưng thành thật trả lời, trong lòng trộm nghĩ chắc có thể đối phương đã trúng kế! Hắc hắc! Mình sắp có tiền.
Bíp.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
“Được rồi!” - tập thể Luân Khả vệ nhìn nhau quỉ dị - “Những lời anh nói nãy giờ chúng tôi đã ghi âm. Chúng tôi sẽ mang nó đến sở lao động kiện Quách Khải đòi công đạo lại cho anh. Anh yên chí, ông chủ của chúng tôi có người quen tại sở lao đông. Tới lúc đó anh chỉ cần đứng ra làm chứng, kể hết tội trạng của gia đình họ ra, nói không chừng còn có thể lấy lại hết số tiền lương bao năm nay bị quịt.” - vừa nói vừa vỗ vỗ vai an ủi.
Khải vệ: ......
Lúc này mới biết hoạ ra từ miệng là như thế nào! Còn không nhanh chóng lộ bộ mặt thật!
“À, hì hì. Là tôi nói đùa thôi. Lương mỗi tháng rất tốt, thiếu gia cũng rất hay thưởng. Tôi sống rất thoải mái nên đâm ra tính tình vui vẻ, là người thích đùa giỡn vậy mà. Ha ha ha” - Khải vệ một mình cười xuề xoà.
Nhưng khí xung quanh lại rất im lặng.
Luân Khả vệ bình tĩnh lấy ra mỗi người một cây dao nhỏ, vũ khí phòng vệ của quân đội, ung dung nhịp đùi dũa móng tay: “Chúng tôi không biết, chúng tôi đã có đoạn ghi âm, tuỳ tiện trình lên sở lao động thì dù anh có nhận là nói đùa thì cũng mất thời gian điều tra và gây phiền hà đến thiếu gia nhà anh. Lúc đó hậu quả chắc rất khó lường!” - nói xong còn lắc đầu ngao ngán.
Khả vệ lúc này ngưng cười, đen mặt: “Các anh muốn gì?”
“Tốt. Mau mắn lắm.” - tập thể thu dao, sáp tới bá vai bá cổ nói nghĩa khí - “Chúng tôi chỉ muốn một chầu nhậu thôi. Thật ra chúng ta đều là đồng nghiệp, lừa gạt nhau làm gì chứ!”
Nếu nói hay như vậy ban nãy ai chơi xấu ghi âm?!
“Chầu nhậu bao nhiêu tiền?” - Khải vệ nghi hoặc hỏi.
“Tuỳ tâm tình đi” - Luân vệ nhìn Khả vệ - “Chúng tôi ăn không nhiều đâu, chủ yếu muốn gặp mặt trò chuyện, kết giao thêm bạn bè. Chúng tôi không xấu, chỉ là sẽ không để cho người khác dễ dàng thực hiện ý định xấu lên người chúng tôi. Dù anh hơi tham lam nhưng nếu không phải người xấu thì chúng tôi vẫn chấp nhận được. Cậu Luân đã dạy chúng tôi như thế.”
Đối với tình huống này, Khải vệ không biết phải tin tưởng vào lời nói nào, lúc thì đám người này ngốc ngốc, lúc thì mưu mô, bây giờ lại ăn nói chân thành. Tốt nhất là đãi xong một chầu nhậu lần sau nên cách xa một chút! Đúng! Phải như vậy!
Lúc bấy giờ, Quách Khải đang xử lý một vài hợp đồng trong phòng làm việc ở khách sạn. Quách Khải rất ít khi về nhà, có thì cũng là dịp lễ lộc quan trọng, còn bằng không hắn vẫn thích ở lại khách sạn tự do tự tại.
Cốc cốc cốc.
Một Khải vệ đẩy cửa vào: “Thiếu gia, người của chúng ta cử đi theo dõi cậu thanh niên kia đã bị bắt! Hiện tại bên đối phương đang áp giải hắn đến đòi gặp mặt thiếu gia”
Quách Khải chau mày: “Bị bắt?”
“Đúng! Còn bị trói thành bánh chưng” - cận vệ thành thật báo cáo hiện trạng.
“Bắt được người của ta, còn có bản lĩnh ép buộc hắn dẫn đến tận đây quả không phải đơn giản” - Quách Khải cười bất đắc dĩ - “Cho vào đi”
Cố Nhạc Luân đỉnh đỉnh bước vào, khí chất toả ra hoàn toàn khác với lần trước, một thân áo sơ mi trắng muốt thêm vào đó là dáng người cấn đối cao ráo, bước chân đến đâu liền toả sáng đến đấy. Phía sau còn có thêm 5 cận vệ mặc vest đen huyền bí, đây quả đúng là tạo hình soái ca quyền lực trong truyền thuyết!
“Á” - Khải vệ bị ném xuống dưới đất, sau một lúc lò mò ngồi dậy nhích gần đến chổ thiếu gia tường trình: “Cậu ta là con trai của nhị vị tổng tài tập đoàn Hải Nhân. Tôi chính là bị người của họ bắt. Cậu ta muốn gặp riêng thiếu gia để.....” - thôi thiếu gia tự xử đi nhen, tôi phải đi tắm rửa trước đây.Sau khi nghe xong sự việc, Quách Khải bình tĩnh hướng người đối diện: “Mời ngồi”
Cố Nhạc Luân chậm rãi ngồi xuống, cận vệ phía sau vẫn đang hừng hực căm tức nhìn về phía tên biến thái kia, dám lợi dụng cậu Luân! Chán sống rồi! Cậu Luân, cậu nhanh chóng ban lệnh đi, chúng tôi lập tức sang bằng chổ này!
“Các vị đây là....” - Quách Khải khách khí dò hỏi.
Cố Nhạc Luân trông thấy biểu tình như muốn cắn người của tập thể phía sau nên đành mở miệng trước: “Bọn họ là cận vệ của tôi.”
“À. Thì ra la vậy.” - Quách Khải mỉm cười lịch thiệp - “Lần trước chỉ là một sự hiểu lầm, mong thiếu gia đây lượng thứ.”
Khi ở nhà thì hừng hừng khí thế lắm, thế mà đến đây gặp người ta, người ta vừa lịch sự vừa nhã nhặn thì bây giờ mình lộ tánh lưu manh ra thì kì lắm, cho nên Cố Nhạc Luân đành chịu mất mặt mà nhượng bộ: “Không có gì đâu. Lúc ấy chắc Quách thiếu gia cũng đang khó xử. Tôi đến đây hôm nay thứ nhất là để xác định xem người kia có phải là người của anh không, vì anh ấy đã lén lúc theo dõi tôi. Thứ 2 là muốn trả lại cho anh số tiền lần trước....”
Cố Nhạc Luân chưa nói hết lời Quách Khải đã xen vào: “Không cần. Tôi không có thói quen nhận lại tiền đã cho ra. Thiết nghĩ số tiền đó đối với cậu cũng không đáng là gì, thôi thì cứ đưa cho cận vệ coi như ban thưởng. Dù gì người của tôi cũng đã làm phiền cậu cả buổi tối.”
Cận vệ ban đầu cũng rất muốn lôi tên Quách quách này ra đập cho một trận, nhưng sau khi nghe xong lời hắn nói coi bộ tên này cũng không phải kẻ xấu nha! Có thể xem xét để khoan hồng.
“Nhưng mà...” - Cố Nhạc Luân vốn định phản biện.
Một cận vệ khác của Quách Khải từ ngoài gõ cửa vào thông báo: “Thiếu gia, Cảnh tiểu thư đang ở trong thang máy”
Quách Khải thở ra một hơi sau đó hướng Cố Nhạc Luân hỏi: “Cảnh Hiên Nhi đến. Cậu từng nghe qua rồi đúng chứ?”
“Là người muốn giở trò xấu với tôi?”
Nam nhân điềm tĩnh gật đầu, đứng lên vòng qua phía ghế ngồi của Cố Nhạc Luân: “Chuyện rất cấp bách, cùng lắm tôi hứa sau khi xong chuyện tôi sẽ kể hết mọi sự cho cậu biết.” - một đường ngồi xuống bên cạnh - “Hiện tại cậu phải giúp tôi”
Đại ca à, giúp thì giúp cần gì phải ngồi sát như vậy: “Không phải anh tính..... giả... giả...”
“Đúng” - Quách Khải khẳng định - “Giả gay”
Không được! Cố Nhạc Luân âm thầm kháng nghị. Nhưng người bên cạnh trong ánh mắt quả thực là rất nghiêm túc, nếu mình không phối hợp có phải quá nhẫn tâm hay không!
“Nhưng anh phải hứa sau khi xong chuyện lập tức thanh minh cho tôi.” - tôi không phải gay, tôi có bạn gái rồi!
“Được” - thành giao - “Nhưng trước tiên hãy kêu cận vệ của cậu ra ngoài. Chúng ta đang nhập vai tình nhân, không nên có khán giả, cậu thấy hợp lý không?”
Hợp lý thì có hợp lý. Nhưng kiểu biến thái như anh có nuốt sống tôi hay không đây?
“Các chú ra ngoài đi, tôi không sao đâu, cứ canh gác ở ngoài là được.”
Tập thể cận vệ dù rầm rì không muốn nhưng vẫn phải tuân lệnh, trước khi đi còn quăng vài ánh nhìn hăm doạ, anh Quách quách gì đó phải cố gắng mà bảo vệ cậu Luân chúng tôi! Đừng để cậu Luân đã giúp người rồi còn bị nữ nhân ghen tuông kia cào mặt! Nếu thật sự như vậy chúng tôi sẽ không tha cho anh!
Sau khi trong phòng chỉ còn hai người, Quách Khải kéo tay Cố Nhạc Luân: “Đi thôi. Lên giường.”
“Á!!!” - Hù chết người biết không! - “Cái gì? Lên giường?”
“Đã diễn thì phải diễn cho trót” - Quách Khải đặt Cố Nhạc Luân lên nệm, một tay mạnh bạo xé áo cậu xuống, khiến bờ vai trắng nõn lộ ra một mảng to. Quách Khải định thần nuốt nước bọt, sau đó nằm đè lên Cố Nhạc Luân.
“Khoan khoan” - Cố Nhạc Luân dùng hai tay đẩy người.
“Có việc gì? Chỉ là làm bộ thôi, một chút Hiên Nhi có phản ứng thế nào cậu chỉ cần đứng sau lưng tôi là được” - Quách Khải vừa nói, hai tay vẫn đang bận rộn cởi thắt lưng của đối phương.
Trong tình huống này 'đại Luân ca' lại không lo sốt ruột bảo vệ 'tiểu Luân đệ' mà chỉ biết dùng tay đẩy đẩy lồng ngực của nam nhân, vẻ mặt lo toan hết sức khẩn trương: “Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi.... Anh không phải là gay thật đó chứ?”
Quách Khải sững sờ hai giây rồi cười ra tiếng: “Đứa ngốc. Cậu không cần phải giả vờ đáng yêu để quyến rũ tôi”
Ai quyến rũ anh? Quyến rũ cái đầu anh! Cố Nhạc Luân đang cấp tốc suy nghĩ xem mấy chữ đại loại như “anh không phải là gay đó chứ?” này có chỗ nào giống tỏ ý quyến rũ?
“Á!!!!!!!! Anh làm gì vậy?????” - Cố Nhạc Luân bất ngờ la lớn.
Quách Khải đưa tay bịch miệng cậu, nguyên lai bởi vì hắn vừa mới làm ra hành động vô sỉ, cúi xuống trực tiếp dùng môi mút phần da thịt ngay xương quai xanh của Cố Nhậc Luân: “Phải tạo ra dấu vết. Khẽ một chút.”
Cái này gọi là lợi dụng!!!!! Lợi dụng thân thể người khác nhằm trục lợi bản thân! Có học luật chưa? Phải đi tù đó đại ca à!
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa dồn dập.
Cộc cộc cộc.
Lại là tiếng gõ cửa.
Cố Nhạc Luân trong lòng lên án, tiểu thư con nhà giàu bắt gian cũng thật lễ nghĩa. Phải gõ cửa trước nhiều lần như vậy để tình địch tranh thủ thời gian ôm quần áo bỏ trốn ư? Ngốc hết biết nói!
Thật ra Cảnh Hiên Nhi không ngốc, khi đến trước cửa phòng đã được cận vệ báo lại rằng những người mặc vest đen kia chính là thủ hạ Quách Khải cử đi bảo vệ Cố Nhạc Luân. Bây giờ những người này có mặt ở đây chắc chắn tên trai bao đó đang ở trong phòng. Cảnh Hiên Nhi gõ cửa vì cô muốn cho Quách Khải một cơ hội, nếu người bên trong chỉ là hạng MB qua đường thì lập tức quẳng hắn ra cửa sổ hoặc giấu vào toilet đi, cô sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng không cố ý vạch trần.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, 'đại Luân ca' mới phát hiện 'tiểu Luân đệ' bên dưới chỉ cách một lớp quần lót đang cọ cọ trực tiếp vào quần của tên biến thái kia. Mặt bắt đầu nóng lên tám ngàn độ, mồ hôi lạnh toát ra khắp sóng lưng. Không ổn, không ổn một chút nào.
Quách Khải chuyên tầm nằm trên người Cố Nhạc Luân, một bên tai vẫn lắng nghe nhịp điệu của những lần gõ cửa, mỗi lúc mỗi dồn dập hơn. Sau cùng hạ thấp thân thể, ghé vào tai người bên dưới nói: “Sắp rồi. Sau khi cánh cửa đó mở ra, hãy cứ hành động như chính cậu đang bị người khác bắt gian. Tôi nghĩ cậu đã biết phải làm thế nào.”
Biết cái đầu anh. Tôi làm gì biết ba chuyện này! Tôi còn chưa lên giường với ai!
Rầm! Cánh cửa bị tông vào!
[Hết chương 11]