Luân Khả Khải Hoàng

Chương 22: Chương 22: MỘT BƯỚC PHÁT TRIỂN




Sáng sớm, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua tấm rèm cửa nhẹ nhàng chạm nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của ái nhân trong ngực. Cảnh Hoàng nhìn ngắm đến say mê. Trong cuộc sống, đôi khi con người ta sẽ ghen tuông với chúa trời, vì sao tạo hoá lại chiếm giữ quyền điều khiển sinh mệnh của người mà ta yêu thương? Trong khi ta yêu họ như vậy chỉ có thể tối đa sống cùng nhau vài chục năm đã phải rời bỏ đối phương mà tạ thế? Tâm tình của Cảnh Hoàng hiện tại đang trong tình trạng như trên! Cảm giác bao nhiêu sủng hạnh cũng không đủ. Có xé nát đối phương ra, xay nhuyễn thành bột rồi khảm vào cơ thể vẫn lo sợ ngày nào đó cơn gió vô tình lướt ngang sẽ mang một phần tâm can đi mất!

Suy cho cùng, cuộc đời hắn cho tới bây giờ cũng coi như đã được toại nguyện phần nào, người hắn yêu đang ở trước mặt hắn, biết được thân phận thật sự của hắn mà không hề có định bài xích. Nếu trong quá khứ rất nhiều lần Cảnh Hoàng muốn buông xuôi mọi chuyện, một lòng tách biệt khỏi gia đình chỉ để tìm thấy bình yên thì hiện tại hắn đã có thể vững tâm mà thực hiện chí hướng.

Cốc cốc cốc.

Quản gia gõ cửa phòng để thông báo về bửa sáng.

Cảnh Hoàng lập tức kéo chăn che kín thân thể người bên cạnh. Ấn nút mở khoá cửa phòng.

Quản gia bước vào, mắt không dám nhìn loạn, một mực cúi đầu hỏi: “Cậu chủ, đầu bếp đã sẵn sàng cho bửa sáng. Menu hôm nay gồm có Eggs Benedict, Taquitos rau củ, Danish Waffles bạch đậu khấu và gừng, cuối cùng là Red velvet crepe với mứt dâu tây. Có cần thay đổi gì hay không?”

Cảnh Hoàng bình thường sẽ tuỳ tiện gật đầu nhưng hôm nay còn có một người khác, hắn để quản gia đứng chờ, bản thân thì xoay sang nhẹ nhàng hỏi mỹ nhân trong ngực: “Em đã tỉnh chưa?”

Bạch Khả đêm qua ngủ rất say, mỗi lần ở cạnh Cảnh Hoàng cậu đều bị hắn ảnh hưởng mà duỗi tay duỗi chân ngủ li bì, loáng thoáng nghe nam nhân gọi tên mình, cậu lờ mờ mở mắt ra: “Anh vừa gọi tôi?”

“Ừ. Gọi em đó” - Cảnh Hoàng bị bộ dạng ngáy ngủ của Bạch Khả làm buồn cười - “Đã tới lúc ăn sáng”

“Tôi không đói. Anh ăn một mình đi” - nói rồi kéo chăn định xoay người qua hướng khác.

Bị Cảnh Hoàng kéo lại: “Xoay đi đâu? Nằm yên đây!” - sau đó hướng quản gia dặn dò - “Thực đơn không có vấn đề. Nhưng bảo đầu bếp cứ ở đó đợi, khi nào em ấy thức dậy tôi sẽ báo”

“Vâng” - Quản gia cúi đầu lui ra.

Bạch Khả ở trong lòng Cảnh Hoàng khó khăn mở mắt: “Anh không ăn? Không phải anh có công việc lúc 9 giờ sao?”

“Trễ một chút cũng không thành vấn đề” - Cảnh Hoàng cưng chiều hôn lên mũi cậu - “Tôi muốn em được ngủ đủ giấc”

Bạch Khả duỗi người, ngáp một cái thật sảng khoái, sau đó đưa mắt xuống nhìn hạ thân xích loã của mình: “Quần tôi đâu? Tôi nhớ lúc xong việc tôi đã mặc vào!”

Cảnh Hoàng nở một nụ cười ác ma: “Là tôi buổi sáng muốn ngắm em một chút”

Bạch Khả chán ghét lườm hắn: “Đưa quần cho tôi”Cảnh Hoàng với tay lấy chiếc quần lót vừa lúc nãy bị hắn quăng sang một bên: “Em không ngủ nữa sao?”

Bạch Khả mặc quần: “Đột nhiên đói bụng” - sau đó sốc chăn đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.

Cảnh Hoàng cũng một đường đi theo.

Các cặp đôi yêu nhau thường thích dây dưa tại vài địa điểm nhất định mà bọn họ cho rằng có thể gia tăng tình thú! Một trong số đó chính là nhà vệ sinh!

Bạch Khả không phải chưa từng trải qua chuyện gì, thấy Cảnh Hoàng tiến vào cũng rất bình thản mà tiếp tục đánh răng, nhưng kẻ đột nhập lại không an phận cho lắm, cứ đứng phía sau đưa tay bóp mông cậu.

Cảnh Hoàng bóp đến nghiện, không nhịn được hỏi: “Em rốt cuộc khi nào mới để tôi đến?”

Bạch Khả đưa tay ra sau đánh vào tay hắn: “Anh thôi đi!”

Cảnh Hoàng rụt tay về, bắt đầu tìm bàn chải đánh răng: “Một chút tôi sẽ đi gặp chú ba, em có muốn theo không?”

“Chú ba?” - Bạch Khả chau mày.

“Người trong Cảnh gia thân phận thần bí, khó trách em không biết.” - Cảnh Hoàng giải thích - “Ba tôi là con trai trưởng, sau đó còn có ba người em trai là Cảnh Chính và Cảnh Tài và Cảnh Đạt. Nhưng chú út Cảnh Đạt đã bị ai đó hại cho tàn phế, hiện tại đã định cư nước ngoài, không màn đến chuyện trong tộc nữa. Chú tư Cảnh Tài đang nắm giữ các mối làm ăn về khai thác khoáng sản và động vật quý hiếm tại Nam Phi. Còn Cảnh Chính là người đang dưới quyền và trực tiếp cùng ba tôi điều hành việc làm ăn của toàn tộc.”

Bạch Khả nhìn vào đáy mắt có chút lạnh của nam nhân liền phát hiện ra: “Ông ấy cũng là người anh muốn trừ bỏ?”

Cảnh Hoàng gật đầu, không nói gì nữa.

Khi bọn họ vào phòng ăn, hai vị đầu bếp đã đứng trụ sẵn ở đó. Cảnh Hoàng gật đầu ra hiệu, quản gia liền cầm menu đi đến đưa cho Bạch Khả: “Cho hỏi công tử muốn dùng gì?”

Bạch Khả liếc nhìn sơ lược: “Bánh mì trứng trần và bánh crepe dâu tây”

“Vâng” - quản gia lui xuống.

Đầu bếp bắt đầu theo lệnh chế biến, Bạch Khả nhàn rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy ánh nắng: “Ở đây không phải xây một bãi đáp trực thăng phía trên để nguỵ trang sao? Làm thế nào ánh nắng lọt vào được?”

Quản gia tiến tới giải thích: “Chúng tôi sẽ dụng công nghệ tấm thu và tản sáng tối tân nhất đặt ở các góc hở khắp dinh thự, khi ánh nắng chiếu trực tiếp xuống hệ thống đó tự động vận hành, khiến ánh sáng tản ra khắp khu vườn cũng như là sân sau.”

Ánh nắng tương đối hài hoà vì không phải trực tiếp chiếu xuống từ mặt trời, Bạch Khả đi tới chổ mái hiên đưa tay ra cảm nhận độ ấm, cực kì hài lòng nói: “Tôi sẽ cho mang chiếc ghế của mình đến đây”

Cảnh Hoàng từ đằng sau ôm lấy cậu: “Cứ mua một chiếc khác là được. Cần gì phí công.”

Bạch Khả tựa vào người hắn: “Tôi quen rồi, đổi sẽ không thoải mái”

“Không ngờ em cũng là một người chung thuỷ” - Cảnh Hoàng ở bên tai cậu trêu chọc.

Bạch Khả sắc bén: “Ai rồi cũng khác thôi!”Sau khi dùng xong bửa sáng, xe riêng của Cảnh Hoàng đã đợi sẵn bên ngoài.

“Gặp chú anh làm gì?” - Bạch Khả hỏi.

Cảnh Hoàng nhún vai: “Là ông ấy muốn gặp, tôi cũng chưa biết nguyên nhân. Tôi sẽ nói em là trợ lý, không phải em giỏi nhất là nhìn tâm lý người khác sao? Lần này thử nhìn xem ông ấy muốn gì”

Xe di chuyển đến một toà nhà nằm ở vùng ngoại ô, xung quanh khá vắng vẻ, đa số đều là nhà máy xí nghiệp san sát nhau chỉ duy nhất một toà nhà cao tầng toạ lạc ngay giữa trung tâm.

“Nơi này là đâu?” - Bạch Khả xoay sang hỏi Cảnh Hoàng.

“Em nhìn những xí nghiệp xung quanh” - Cảnh Hoàng đưa tay chỉ ra phía ngoài - “Tổng cộng có 20 cái, toà nhà này là đầu não, là trung tâm điều hành cũng như xử lý mọi vấn đề của các xí nghiệp trực thuộc. Chú ba vừa mới nắm giữ khu vực này được một tháng nay. Đáng lý ra nó là của tôi, nhưng tôi cố ý đẩy cho ông ấy”

Bạch Khả nhàm chán: “Vậy hôm nay chú ba của anh mời anh đến chẳng có gì khác ngoài khoe khoang!”

“Coi như em lợi hại” - Cảnh Hoàng cười - “Nếu tôi nói chỉ vì em mà tôi mất khu vực này thì em tin không?”

“Tin một nửa”

Cảnh Hoàng khó hiểu chau mày: “Tại sao chỉ có một nửa?”

“Vì anh chỉ nói thật một nửa!” - nói rồi xoay đầu nhìn ra ngoài, trực tiếp xem nhẹ người ngồi kế bên.

Cảnh Hoàng bị nói trúng, nhất thời chỉ biết phì cười bất đắc dĩ. Chuyện hắn mất khu xí nghiệp này là do hắn muốn như thế, nghĩ về Bạch Khả rồi uống rượu bê tha để người ngoài nhìn vào tưởng hắn không đáng tin. Nhưng hắn là có đau lòng thật! Lúc đó hắn nhớ cậu đến phát điên!

Xe dừng lại trước đại sảnh, thoáng nhìn vào bên trong không khí rất nhộn nhịp, người người đi qua đi lại, ai cũng cầm trên tay vài xấp giấy tờ, đoán chắc công ty đang làm ăn rất phát đạt.

Cảnh Hoàng và Bạch Khả rời xe, đến thang máy lên tầng trên cùng gặp đổng sự trưởng Cảnh Chính.

Những người ở đây rất lạ, họ trông thấy Cảnh Hoàng biểu tình vẫn bình thường, không hề có chút nể mặt hay đối đãi đặc biệt gì. Bởi vì bản thân họ cũng không biết Cảnh Hoàng là ai, đơn thuần chỉ là một nhóm người đến gặp đổng sự bàn chuyện làm ăn thường ngày đều thấy qua rồi.

Bên trong phòng đổng sự, một người đàn ông trung niên tầm năm mươi mấy tuổi đang ngồi trên chiếc ghế bành to tướng phía sau chiếc bàn làm việc khổng lồ chứa đầy giấy tờ tài liệu. Nhìn qua nét mặt rất hài hoà, ngũ quan sắc sảo, thân hình to lớn, bàn tay đeo ba chiếc nhẫn vàng dầy cộm trấn mệnh ở hai ngón trỏ và ngón giữa tay phải. Vì đã được thư ký thông báo nên Cảnh Chính biết người đến không ai khác ngoài cháu trai của mình.

Hắn tươi cười tiến ra chào đón: “Đại Hoàng đến rồi à. Ngồi xuống đi”

Cảnh Hoàng một đường ngồi xuống đối diện Cảnh Chính, còn Bạch Khả thì đứng tại vị trí phía sau ghế ngồi của Cảnh Hoàng.

“Chú ba. Công ty có vẻ đang hoạt động rất tốt” - Cảnh Hoàng bắt chéo hai chân, câu đầu tiên là khen ngợi.

Cảnh Chính đắc ý cười: “Chổ này mỗi năm có thể làm ra một hòn đảo đấy.” - sau đó lại tỏ ra tiếc nuối - “Nhưng chú định nhường nó lại cho Cảnh Huân trông coi. Chú già cả rồi, đâu thể một tay che trời được””Cảnh Huân về nước?” - Cảnh Hoàng hỏi - “Sao không thấy nó gọi cho cháu?”

“Nó chưa về” - Cảnh Chính lắc đầu, đưa tay đẩy chiếc gạt tàn bằng thuỷ tinh ở trên bàn về hướng đón nắng - “Hai tuần nữa nó sẽ có mặt ở đây, để tổ chức đám cưới”

“Đám cưới?” - Cảnh Hoàng nhướng mày.

Cảnh Chính vẻ mặt rất tâm đắc: “Đúng. Nó và tiểu thư Lương Yến Linh của tập đoàn Lương Đình đã qua lại gần một năm nay, lần này về nước quyết định tổ chức đám cưới. Nó có vợ rồi, nên chú đưa khu vực này cho nó quản lý, kiếm miếng cơm sống qua ngày vậy mà!”

Cảnh Hoàng hiểu ra, môi hơi nhếch lên một quãng: “Lương Đình là tập đoàn chuyên về vận tải xuất nhập khẩu. Mối nhân duyên này cũng quá phù hợp đi”

“Bọn trẻ yêu nhau. Ông già này cũng không quản được” - Cảnh Chính rút trong tập hồ sơ ra một tấm thiệp - “Hôm nay mời cháu tới cũng vì muốn đưa cháu tấm thiệp mời. Mong là hôm đó cháu có thể giành thời gian tham dự”

Cảnh Hoàng nhận lấy, mở ra nhìn sơ qua bên trong: “Nhất định. A Huân lập gia đình là điều đáng để chúc mừng.”

“Còn cháu thì sao? Đã có tiểu thư nào lọt vào mắt xanh của cháu chưa?” - Cảnh Chính bắt đầu dò hỏi - “Nghe nói ngài chủ tịch nhiều lần muốn để cháu gái của mình gặp gỡ và làm quen với cháu, việc đó có thật hay không?”

“Có thật!” - Cảnh Hoàng thống khoái thừa nhận - “Bất quá hai bên chỉ đang ở mức kết giao bạn bè. Chuyện tình cảm cháu không gượng ép, huống hồ đối phương lại là nữ nhân, mọi chuyện để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”

Cảnh Chính gật đầu như đã hiểu: “Đúng. Cứ thuận theo tự nhiên thì hơn. Kết hôn mà không có hạnh phúc thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Cháu đồng ý với chú” - Cảnh Hoàng nhanh chóng tiếp lời - “Cháu cũng mong A Huân và Lương Tiểu Thư trăm năm hạnh phúc”

Cảnh Chính miệng cười nhưng tâm không cười: “Cám ơn cháu. Bây giờ chú phải đi Nhật để bàn công việc, gần đây có một dự án xí nghiệp sản xuất thiết bị di động tại Nhật mà chú vừa kí được hợp đồng. Công việc khá bận rộn.”

Cảnh Hoàng thức thời đứng lên: “Vậy cháu xin phép về trước, không phiền chú làm việc”

Bạch Khả theo sau Cảnh Hoàng rời đi. Khi hai người lên xe, Cảnh Hoàng hỏi: “Em nhìn ra được gì?”

“Khu xí nghiệp này không phải đang làm ăn phát đạt. Mà là đang tìm cách cứu chữa.”

Suốt buổi Bạch Khả không hề nói tiếng nào chỉ âm thầm quan sát, Cảnh Chính là người rất mê tín, cách bài trí trong căn phòng cũng như là trang sức ông ta đeo trên tay đều mang một ý nghĩa là đem đến tài lộc cho chủ nhân của chúng. Nhưng tấm thiệp mời ghi rõ ngày tháng năm sinh của cô dâu không hề hoà hợp với ngày tháng năm sinh của chú rể. Lý do duy nhất để Cảnh Chính chấp nhận cuộc hôn nhân này chỉ có một, đó là gia thế của Lương Yến Linh.

“Đúng vậy” - Cảnh Hoàng nói - “Xí nghiệp sản xuất rất nhiều nhưng hầu hết đều không thể mang ra nước ngoài được vì không đủ tiêu chuẩn. Nên Cảnh Chính phải nhờ vào thế lực của Lương Đình để giải quyết vấn đề xuất khẩu, còn điều kiện của Lương Đình chính là con gái của họ phải được bước chân vào Cảnh gia. Trước khi giả vờ say xỉn tôi đã cố tình gây ra một mớ bòng bong, người nào tranh khu vực này thì người đó phải giải quyết bằng hết những rắc rối bên trong. Cho nên ngoại trừ tôi ra, ai cả gan ngồi vào chiếc ghế đó đều phải trả giá. Một cuộc hôn nhân đổi lấy một khu vực xí nghiệp. Kể ra cũng không tồi.”Bạch Khả không nói gì, cậu vẫn yên lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe, trong lòng dường như có tâm sự.

Cảnh Hoàng nhận thấy người kia khác lạ: “Em làm sao vậy?”

Bạch Khả lúc này mới xoay lại nhìn hắn, ánh mắt rất lạnh: “Có phải đến một lúc nào đó anh cũng sẽ lấy một người mà gia thế của người đó có thể phò trợ cho anh không?”

Cảnh Hoàng nhất thời không tin được mà bật cười: “Em còn có cá tính này? Em ghen sao?”

“Không” - lại thờ ơ xoay mặt nhìn ra cửa sổ - “Tôi hỏi để tìm cách chấp nhận!”

Một câu này của Bạch Khả khiến nhịp đập trong tim Cảnh Hoàng dường như ngừng lại. Tròng mắt hắn giãn ra, cổ họng có chút khô khan, hắn hung hăng đưa tay đến bóp cằm cưỡng ép cậu xoay mặt lại nhìn hắn: “Em nói cái gì? Em lặp lại một lần cho tôi!”

Bạch Khả không hề ngần ngại: “Tôi hỏi để tìm cách chấp nhận!”

Cảnh Hoàng dồn tức giận phát điên lên ấn cậu sát vào cửa xe, ánh mắt phát ra lửa: “Cái gì chấp nhận? Ý em là nếu tôi có kết hôn với ai khác em vẫn đồng ý? Đầu em có bệnh sao? Em cho là tôi có thể làm như vậy khi đã có em? Nếu muốn củng cố địa vị tôi đã một bước ném cháu gái của tên chủ tịch ấy lên giường, rồi đường đường chính chính lợi dụng quyền lực chính trị của họ mà xưng bá rồi. Đâu cầu trăm mưu nghìn kế, suy tính đủ đường. Em rốt cuộc coi mối quan hệ này là gì? Tôi con mẹ nó phải chăng chỉ là thứ đồ chơi của em?”

Hai người nhãn đấu một lúc, Bạch Khả không nhịn được bèn bậc cười: “Tôi chỉ muốn thử anh thôi, anh có cần phản ứng mạnh như vậy không?”

Thật ra, Bạch Khả có chút thắc mắc về nhân vật “con gái của ngài chủ tịch” được nhắc đến trong cuộc đối thoại giữa Cảnh Chính và Cảnh Hoàng. Nhưng cậu không biết làm sao để hỏi mà vẫn không mất mặt mũi, nên tốt nhất là để nam nhân tự nói. Mà còn phải nói sự thật!

Cảnh Hoàng thở hổn hển nhìn Bạch Khả: “Em khiêu khích tôi?”

Bạch Khả ý nhị nhìn hắn, lại cười.

“Em là muốn tìm chết?” - nam nhân gằng từng chữ, lực đạo bóp cằm cậu cũng mạnh hơn.

Lúc này đột nhiên cánh cửa phía sau lưng Bạch Khả đột ngột mở ra, theo lực ép của Cảnh Hoàng và tư thế không điểm tựa hiện tại, Bạch Khả một đường bậc ngửa ngã ra bên ngoài!

Cảnh Hoàng lập tức phản xạ kéo tay giật cả người Bạch Khả ngược trở lại, khiến đầu cậu đụng mạnh vào khung xe phía trên nhưng rốt cuộc cũng đã an toàn nằm trong lòng hắn.

“Các người làm gì vậy?” - Cảnh Hoàng trong lòng vẫn chưa hết hoảng sợ, trừng mắt quát đám vệ sĩ.

Vệ sĩ hối hả đến giải thích: “Xin lỗi cậu chủ. Bởi vì xe đã đến nơi, bình thường chúng tôi vẫn làm nhiệm vụ mở cửa. Hôm nay không lường được Bạch thiếu gia đây....”

Đúng là việc này không thể trách người ta! Do bọn họ hồ nháo mất ý thức, xe đã dừng lại mà không hề hay biết, đến khi vệ sĩ đến mở cửa mới hoàn hồn!

Bạch Khả sau khi định thần thấy xung quanh nhiều người nhìn liền tách ra khỏi Cảnh Hoàng, một đường xuống xe đi vào trong dinh thự.Cảnh Hoàng theo sau, một bên nói với quản gia: “Chuẩn bị nước ấm và khăn mang vào phòng tôi”

Hai người vào phòng, Bạch Khả lúc này mới đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, thật sự cú va chạm lúc nãy rất mạnh, thân thể mảnh mai của cậu chống đỡ đến giờ này cũng là hay!

“Em đau chổ nào?” - Cảnh Hoàng bước nhanh tới gần - “Để tôi xem”

Bạch Khả ngồi xuống giường, giữ yên đầu: “Còn không phải là tại anh hại?”

Cảnh Hoàng nhẹ nhàng tách từng phần tóc ra xem, phần đỉnh đầu gần trán bị đỏ một mảng, da thịt Bạch Khả rất trắng nên một chút thương tổn liền dễ nhìn ra. Cảnh Hoàng xót xa: “Được rồi, là tôi hại. Em cảm thấy chóng mặt hay không? Bị thương phần đầu rất nguy hiểm, hay là tôi đưa em đến bệnh viên?”

“Không cần” - Bạch Khả chán ghét chau mày - “Nếu cảm thấy thân thể có gì lạ tôi tự biết đi bác sĩ”

“Sai!” - Cảnh Hoàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào Bạch Khả - “Nếu em cảm thấy thân thể có gì lạ em phải nói với tôi.”

“Tại sao?” - Bạch Khả nhìn ra một ánh nhìn thách thức.

Cảnh Hoàng cầm tay cậu đặt lên ngực mình: “Vì thân thể em đau, chổ này của tôi cũng đau. Mà chổ này của tôi đã thuộc về em rồi, nó không còn vâng lời tôi nữa. Nếu em không báo cho tôi biết để chúng ta cùng nhau trị liệu, thì khi em gặp mệnh hệ gì, chổ này cũng sẽ chết theo em. Trái tim tôi mà chết, tôi cũng chẳng thể sống được. Em hiểu chưa?”

Bạch Khả đáy mắt dần mang theo ý cười nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng nhìn người đối diện. Sau một lúc cậu rút tay về: “Anh rãnh rỗi lắm sao? Ở đây mà chuyện vớ vẩn.”

Cảnh Hoàng dây dưa kéo Bạch Khả trở lại, ôm cậu vào lòng: “Tôi không muốn nghe những lời lúc nãy! Em nghe rõ chứ? Nếu em nói em chưa yêu tôi nhiều như tôi yêu em, tôi chấp nhận tiếp tục cố gắng, tôi tin rồi sẽ đến lúc em hết lòng vì tôi. Còn đừng nói như chúng ta là một mối quan hệ tạm bợ, bên nhau khi buồn rồi quên nhau khi muốn, tôi thật sự sẽ bị tổn thương, kể cả về mặt tình cảm hay là lòng tự trọng!”

Bạch Khả không nói gì, nằm trong lòng người này cậu cảm thấy bình yên. Hơn ai hết cậu nghe rất rõ trái tim mình mách bảo: Suốt cả cuộc đời này định sẵn là thuộc về riêng hắn. Kêu cậu bắt đầu tìm hiểu và chấp nhận một người khác? Đối với kẻ nhìn thấu tâm can của đối phương chỉ trong một lần chạm mặt như cậu thì không có gì cần phải tìm hiểu, đã biết hết rồi thì cũng chẳng còn hứng thú mà chấp nhận! Thật may mắn số phận ban cho cậu Cảnh Hoàng, nếu không thì cậu sẽ mãi mãi đơn côi, ôm nội tâm cô quạnh mà sống đến hết cuộc đời.

Cốc cốc cốc.

“Là quản gia mang nước ấm đến” - Cảnh Hoàng hôn lên tóc Bạch Khả - “Tôi đi lấy cho em”

Cảnh Hoàng tỉ mỉ cho khăn vào nước ấm, vắt ráo rồi xếp lại, quỳ một chân lên nệm để bản thân cao hơn, có thể nhìn bao quát phần đầu của Bạch Khả, sau đó hắn đặt khăn lên xoa nhẹ nhàng chổ vết thương: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho tôi biết”

Bạch Khả lúc này đang mặt đang hướng vào lồng ngực của Cảnh Hoàng, tuỳ cho hắn xoa khăn ấm. Rãnh rỗi không có gì làm nảy sinh nghịch ngợm, đưa tay luồng qua khe hở áo sơ mi mà tìm đến hình xăm trên ngực trái nam nhân: “Lúc trước chưa thể lộ thân phận anh nói với tôi đây là tiếng Thái, nghĩa là tự do. Tôi đã có tìm qua nhưng hoàn toàn không phải.”Cảnh Hoàng cười: “Vậy bây giờ tôi cho em tìm lại. Đây là tiếng Hy Lạp.”

Bạch Khả với tay lấy điện thoại, từng nét từng nét mô phỏng tra ra: Dành cho tiểu Bạch

“Anh có biết bao nhiêu người xăm tên người yêu lên thân thể sau đó liền chia tay?” - khi đã biết được đáp án đương nhiên là không thể tán thưởng!

Cảnh Hoàng bình tĩnh tiếp tục xoa vết thương: “Tôi đã xăm nó từ năm 16 tuổi, khi tôi cho rằng bản thân sẽ không thể về nước được nữa. Không ngờ sau khi có nó tôi nhận được tin Bích Hồng bị u xơ tử cung, hai năm sau thì theo lệnh ba trở lại, bây giờ còn có em trong tay. Đây là hình xăm may mắn của tôi, em không dễ chà đạp giá trị của nó đâu!”

“Về chuyện cháu gái của chủ tịch nước” - Bạch Khả sờ tới sờ lui hình xăm trên ngực, lơ đễnh hỏi - “Cô ta thích anh à?”

Cảnh Hoàng lại tiếp tục xoay sang vắt khăn: “Gặp mặt vài lần, trông hơi ngốc nhưng rất biết thể hiện. Có lần còn cọ cả ngực vào người tôi”

“Thật thú vị” - Bạch Khả cười, đưa tay xoa thắt lưng - “Hơi mỏi rồi. Hết ngồi lại đứng từng sớm đến giờ, bạn nãy còn bị anh ấn vào cửa xe!”

Cảnh Hoàng chầm chậm ngồi xuống: “Thân thể em yếu như vậy, không thường xuyên vận động sao?”

“Tôi lười” - Bạch Khả nhún vai - “Nghĩ đến tập thể dục mệt mỏi, người đầy mồ hôi thì tôi đã không muốn động.”

“Chổ tôi có phòng tập” - Cảnh Hoàng chỉ sang hướng vườn sau - “Sau này mỗi ngày tập một chút, cùng lắm chỉ có tôi được nhìn em, đổ mồ hôi sẽ không ai trông thấy”

“Nhà tôi cũng có phòng tập, lại còn nếu tôi muốn thì không ai được vào, cần gì phải ở đây tập cho anh xem?” - Bạch Khả cực kì không nể mặt.

Cảnh Hoàng nhếch môi đè người ngã xuống giường, bản thân mặt đối mặt với tiểu ngạo kiểu xinh đẹp: “Em dọn đến ở cùng tôi, được không? Tôi không muốn phải rời xa em thêm nữa”

Lúc này, ở phòng khách sạn của Quách Khải, cảnh tượng tương tự cũng đang diễn ra.

Quách Khải và Cố Nhạc Luân hai người vị trí cũng là một người ngửa ra, một người đè lên trên, lời thoại nội dung đồng nhất: “Em dọn đến biệt thự ở cùng anh được không? Chúng ta bắt đầu xây dựng đời sống tình nhân nghiêm túc.”

Cố Nhạc Luân mắt tròn xoe bối rối, miệng lắp bắp: “Đời... đời sống tình nhân muốn xây dựng là phải... ở chung sao?”

Quách Khải dùng sức gật đầu: “Ngày trước vì sợ cô đơn nên anh dọn từ biệt thự ra khách sạn để dễ bề làm việc. Nhưng bây giờ có em thì em phải cùng anh về đó sống, như vậy mới đúng nha!”

Cố Nhạc Luân bất đắc dĩ cắn cắn môi: “Nhưng mà... Baba và Daddy vẫn chưa biết. Bây giờ nói dọn đi, lại là sống chúng với anh... Tôi.. tôi không biết nữa!”

Nhìn thấy tiểu mặt mập khó xử, Quách Khải bèn dẫn dắt: “Vậy em đừng nói là ở với anh, cứ nói là dọn ra ở riêng tự lập, em cũng đã lớn rồi, anh nghĩ nhị vị phụ thân sẽ không làm khó em đâu. Khi nào em cảm thấy chúng ta đủ nghiêm túc để đối mặt thì anh sẽ cùng em về nhà ra mắt. Được chứ?”

Tiểu mặt mập mông lung suy nghĩ một lát: “Vậy anh để tôi hỏi Tiểu Yêu Quái xem làm thế nào rồi sẽ trả lời anh!”

Về phần Tiểu Yêu Quái, cậu cũng đang phải đắn đo về lời đề nghị của nam nhân đối diện.

“Nếu tôi không đồng ý?”

Cảnh Hoàng đặt xuống môi cậu một nụ hôn: “Không được không đồng ý! Nếu em dám rời khỏi tôi, tôi sẽ đi đến nói chuyện rõ ràng với nhị vị phụ thân của em, thỉnh cầu họ gả em cho tôi vì chính em đã dụ dỗ...”

“Câm miệng” - Bạch Khả lập tức ngăn chặn - “Anh còn dám nhắc tôi sẽ không nể tình!”

“Vậy em đồng ý dọn đến đây?” - Cảnh Hoàng đắc ý cười.

Bạch Khả rốt cuộc cũng buông xuôi:  “Tôi sẽ quay về nhà một chuyến để thông báo với Baba và Daddy. Trước hết không nói rõ mối quan hệ của chúng ta. Khi nào kế hoạch của anh hoàn thành, không còn phải lo lắng gì nữa lúc đó công khai cũng chưa muộn.”

“Tuỳ em” - Cảnh Hoàng lại hôn - “Chỉ cần em biết em là của tôi, còn về Baba và Daddy của em thì khi nào em cảm thấy sẵn sàng chúng ta sẽ đến trình diện hai bác ấy”

Cho nên qua ngày hôm sau, Cảnh Hoàng và Quách Khải đành phải cắn răng nén dục mà thả hai bảo bối của mình về nhà vài ngày.

Trong thời gian này, hai người đàn ông mang chí lớn, hai nam tử hán đại trượng phu, hai vị bạn thân chí cốt sẽ có thời gian gặp mặt hàn huyên, bàn công chuyện, bàn kế hoạch tương lai một cách chi tiết và cụ thể hơn. Đúng là một dịp tao ngộ đầy ý nghĩa!

Quách Khải - Cảnh Hoàng nội tâm đồng thanh:

'Ai cần nhìn mặt cậu ta! Chán chết được!'

[Hết chương 22]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.