Sau khi Cảnh Chính bị cú sốc mất con, khu xí nghiệp ông ấy phụ trách cũng lâm vào bước đường cùng, không người điều hành, mọi hoạt động ngưng trệ. Cho nên, Cảnh Phát bèn chuyển giao quyền tiếp quản cho Cảnh Hoàng.
Thời gian này Cảnh Hoàng rất bận rộn, những tưởng nếu Cảnh Huân kết hôn cùng cô gái kia, khu xí nghiệp tạm thời vẫn chưa thể lọt về tay hắn sớm đến vậy. Nhưng người tính không bằng trời tính, cớ sự xảy ra, Cảnh Huân qua đời khiến cục diện hoàn toàn thay đổi. Cảnh Hoàng vốn đang có ý định sẽ cùng Bạch Khả ra nước ngoài gặp đối tác ở khu vực Trung Đông, bàn về khu dầu mỏ mới được khai thác. Bây giờ việc này đành phải nhờ vào Quách Khải.
“Được. Gần đây những nơi tôi quản lý đều hoạt động ổn định.” - Quách Khải đồng ý - “Cậu cho tôi thông tin, cùng những tài liệu liên quan. Tôi sắp xếp mọi việc rồi sẽ khởi hành”
Về kế hoạch tương lai, Cảnh Hoàng và Quách Khải là hai người bạn đồng hành. Đôi bên đã thống nhất sẽ cùng nhau xây dựng tương lai để không còn bị kiềm hãm bởi những trách nhiệm vô lý mà gia đình cố tình gán ghép cho họ.
Không chỉ có những cậu bé mới lớn mới biết nổi loạn, những chàng thanh niên cứng cựa đôi khi còn nổi loạn hơn nhiều. Bọn họ nổi loạn theo cái cách mà họ gọi là “Củng Cố Mai Sau”!
“Đi Trung Đông?” - Cố Nhạc Luân đang gặm bánh bao trong nhà bếp thì nhận được tin từ Quách Khải - “Chúng ta cùng đi sao?”
Quách Khải đưa tay xoa đầu cậu: “Ừ. Không lẽ em định bỏ anh mà ở nhà một mình?”
Tiểu mặt mập bặm môi di qua di lại suy nghĩ một chút: “Không phải. Nhưng mà đi bao lâu?”
“Một tuần” - Quách Khải véo má - “Chỉ là qua đó tham khảo nhà máy, giàn khoang, bàn một vài vấn đề hợp tác mà thôi”
“Vậy thì được” - thật ra Cố Nhạc Luân muốn đi gần chết, chỉ tại - “Vì tôi sợ đi quá một tháng không thể về nhà Baba và Daddy sẽ tức giận. Một tuần thì được a! Khi nào đi?”
“Ngày mốt. Ngày mai anh đến công ty thu xếp công việc, cho em một ngày để thu dọn hành lý. Đủ không?” - Quách Khải kéo ghế đến ngồi sát bên Cố Nhạc Luân.
Tiểu mặt mập không biết nghĩ cái gì, liền xụ hai má xuống, tiếp tục gặm bánh bao: “Đủ rồi”
Quách Khải dạo gần đây sống rất vui, vì biểu tình của người yêu hắn phải nói là cực kì sống động. Mỗi ngày không biết Quách Khải đã gặp qua bao nhiêu là trạng thái tâm lý của Cố Nhạc Luân! Quả thật phong phú!
“Sao em lại xụ mặt?” - Quách Khải nén cười - “Em không vui liền đem viết hết lên trán”
Cố Nhạc Luân ráng nhịn không sờ trán, như vậy rất ngốc có biết không? Làm gì có chữ nào trên đó! Cậu lạch bạch chạy đi lấy một mảnh giấy, viết mấy chữ lớn 'Tôi Không Vui' rồi đẩy tờ giấy qua chổ Quách Khải: “Tôi mà có muốn viết tâm trạng của mình thì cũng sẽ viết lên giấy, hoặc lên facebook, hoặc lên hợp đồng trên bàn làm việc của anh, chứ không bao giờ viết lên trán. Ok?”
Quách Khải hết nhịn nổi: “Ha ha! Em còn có thể nghĩ ra chuyện này! Chịu thua em!”
Cười cái gì mà cười! Đáng ghét! Cố Nhạc Luân vẫn lầm bầm.Quách Khải không trêu cậu nữa, ngồi sang tranh ghế của cậu, đặt cậu lên đùi mình, lần này thì ra dáng nghiêm túc hơn, nhưng trong mắt vẫn là ý cưng chiều: “Nói! Tại sao lại không vui?”
Cố Nhạc Luân luôn rất nể mặt biểu tình này của nam nhân nhà mình, vì cậu cho rằng như thế rất soái nha: “Anh nói ngày mốt khởi hành, ngày mai tôi phải ở nhà chuẩn bị rất nhiều thứ, có thể còn phải đi mua sắm, đi siêu thị mua đồ ăn vặt, đi nhà thuốc mua vài liều quan trọng” - nói đến đây giọng thấp xuống một chút - “Nhưng anh lại đi làm...”
Quách Khải hiểu ra, vô cùng yêu thương mà hôn một cái: “Vậy anh sẽ thu xếp về sớm đưa em đi. Được chứ?”
“Thật sao?” - Cố Nhạc Luân mừng ra mặt, chốc lát lại thôi- “Nhưng công việc cũng rất quan trọng. Anh cứ giải quyết hết đi rồi hẳn về”
Cảm thấy đối phương không những đáng yêu lại hiểu chuyện, Quách Khải cũng bắt đầu giải thích: “Lại nói chúng ta không phải đi du lịch, chỉ là đi công tác không cần chuẩn bị quá nhiều thứ. Em xem cái nào lược bớt được thì đừng quá câu nệ. Sẽ mệt người.”
“Không có sao!” - tiểu mặt mập vội vàng lắc đầu - “Sẽ không mệt”
Quách Khải đối với Cố Nhạc Luân vẫn là không quá đáng thì sẽ hết lòng cưng chiều. Người yêu muốn mua sắm vài thứ cho chuyến đi thì cần gì phải quản? Cho nên một đường tán thành: “Vậy ngày mai em cứ ở nhà sắp xếp hành lý trước, sau đó liệt kê những gì cần mua. Anh xong việc sẽ về đi với em. Được chứ?”
“Thoả thuận như vậy!” - Cố Nhạc Luân giơ ra ngón tay út bé bỏng - “Tôi sẽ sắp xếp hành lý cho anh luôn!”
Quách Khải cũng giơ ngón tay út của mình ra thực hiện nghi thức hứa hẹn với Cố Nhạc Luân, miệng không lúc nào là không mỉm cười: “Thoả thuận như vậy!”
Biệt thự của Quách Khải nằm ở một quận gần trung tâm, nơi này là khu nhà cao cấp, xung quanh đa phần đều là người có tiền, mà người có tiền một là bận công việc hai là ra nước ngoài học, không ai rãnh rỗi mà chơi với Cố đại thiếu gia, cho nên ngoài Quách Khải, Cố Nhạc Luân chỉ biết vui cùng cận vệ.
“Mấy chú tới đây” - Cố Nhạc Luân đưa tay ngoắc ngoắc - “Các chú chuẩn bị hành lý hết chưa?”
Luân vệ gãi đầu cười ha ha: “Chúng tôi chỉ đem theo hai bộ đồ với mấy cái quần lót thôi”
“Đâu thể như thế được!” - Khải vệ vốn đang ở trong phòng lục đục soạn đồ, nghe náo nhiệt liền ùa ra - “Tôi nói cho mấy anh biết, bên đó nếu mà nắng nóng sẽ gắt dữ lắm. Phải chuẩn bị kem chống nắng đi, dạng xịt tốt, lại thoải mái. Cần không? Chúng tôi có bán” - sau đó lôi ra một chai nhét vào tay Luân vệ.
Luân vệ ngơ ngác cầm vật phẩm trên tay, ba người nhìn nhau, rồi lại nhìn ba tiểu thương trước mặt: “Nhưng mà chúng tôi không quen dùng. Với cả đàn ông, đen một chút sẽ nam tính hơn. Thật ngại quá, cái này...””Ấy ấy” - Khải vệ đẩy chai kem chống nắng trở lại tay khách hàng, tiếp tục ra sức thuyết phục - “Đen không phải là tốt nha. Đen quá tức là da mấy anh bị khét luôn rồi! Dần dần hoại tử, thối nát, sau cùng chỉ còn có xương, thịt cũng mất luôn. Kinh lắm!”
Luân vệ hít một ngụm khí, trong lòng có hơi hoang mang: “Thật..... Thật sao?” - nhìn qua Cố Nhạc Luân cầu cứu.
Cố đại thiếu gia bèn tiến tới xem hàng hoá, cầm chai kem chống nắng lật tới lật lui: “Loại này quả thật tốt đó. Các anh bán sao? Bao nhiêu vậy? Nếu mà nói bị hoại tử thì hơi quá, nhưng bảo vệ da vẫn hơn, đi nắng hoài cũng không phải có lợi gì.”
“Chỉ 1000 đồng.” - Khải vệ giơ ra một ngón tay - “Nếu các anh mua thì chúng tôi giảm cho 10%. Còn 900 đồng.”
Luân vệ nhìn nhau. Giá chát quá.
Nhưng Cố Nhạc Luân lập tức chứng minh mình là người có tiền, đồng thời lại là một cậu chủ tốt: “Tôi mua. Tôi cũng cần xài. Sẵn tiện mua luôn cho ba chú ấy. Vậy bán 4 chai đi!”
Khải vệ lập tức chạy vào phòng gom hàng, vài phút sau thì có mặt: “Đây. Đủ số. Tất cả là 3600.”
Cố đại gia móc hầu bao thanh toán cái rụp, sau đó tiếp tục soạn đồ. Ba người Luân vệ thì kéo nhau đến phòng của Khải vệ tham gia khoá hướng dẫn sử dụng sản phẩm. Bối cảnh thật là hoà hợp.
Quá trưa, Quách Khải rốt cuộc về tới. Hắn vừa bước vào đã nhìn thấy Cố Nhạc Luân ngủ gật ở trên ghế sofa phòng khách. Lại cái thói quen đợi hắn đi làm về, lần nào đợi quá lâu cũng ngủ quên đi mất, đây cũng là lý do mà Quách Khải hiếm khi về trễ mỗi khi hắn có việc phải bỏ tiểu mặt mập ở nhà một mình.
Quách Khải ngồi xuống cạnh Cố Nhạc Luân, hôn lên má cậu: “Bảo bối. Ăn cơm thôi.”
“Có thức ăn rồi sao?” - Cố Ham Ăn trong vô thức mở mắt, vẻ mặt trông rất ngu.
Quách Khải nhịn cười: “Ừ. Anh về rồi. Em vẫn chưa ăn đúng không?”
Cố Nhạc Luân dụi dụi mắt: “Bây giờ đi ăn đi” - đưa tay xoa xoa bụng - “Tôi đói rồi”
Cả hai cùng đi vào nhà ăn, đầu bếp đứng đợi sẵn từ rất lâu, vì Cố Nhạc Luân bảo đợi Quách Khải về rồi mới bắt đầu nấu. Nguyên liệu lần lượt được cho vào chảo, hương thơm dần toả ra.
Cố Nhạc Luân khỉnh mũi lên ngửi: “Thật thơm a!”
Quách Khải ở kế bên chơi trò nhéo mũi: “Em nhìn dáng vẻ của mình xem! Thật không biết sau này có bị người ta dụ đi vì thức ăn không!”
Anh vừa nói cái quỉ gì đó! Tôi là người dễ dãi như vậy sao? Anh xem lúc đầu anh có mang thức ăn ra đâu tôi vẫn chọn đi theo anh đó!
“Ai dụ tôi, tôi sẽ đi theo người ta luôn” - ông đây tức giận rồi!
Quách Khải nhéo lỗ tai cậu: “Em dám đi?””Sao không dám!” - Cố đại thiếu gia rất khí phách - “Tôi đi luôn coi ai thiệt thòi thì biết!”
“Ai thiệt thòi?” - Quách Khải liếc nửa con mắt nhìn người bên cạnh, ý nói cậu thử suy nghĩ lại xem.
Ai đắp chăn khi cậu ngủ không ngoan ngoãn, lộ hết chân tay ra ngoài? Ai ôm cậu đánh răng mỗi buổi sáng? Ai chiều lòng cậu thuê đầu bếp từ nhà hàng yêu thích về biệt thự? Ai mang cậu theo làm trợ lý nhưng lúc nào cũng được đãi ngộ như ông chủ? Ai luôn cười mỗi lần cậu tức giận? Ai luôn đồng ý mỗi khi cậu mè nhèo?
Cố Nhạc Luân tự mình trả lời được nhưng lại không thể mở miệng nói ra được. Rất mất mặt nha!
Thấy biểu tình rối rắm của Cố Nhạc Luân, Quách Khải xoa đầu: “Thôi được rồi, là anh thiệt thòi. Không có em anh sẽ buồn chán đến chết. Chết rồi vẫn còn buồn chán. Đầu thai kiếp sau lại cứ như vậy mà buồn chán đến chết thêm lần nữa.”
Cố Nhạc Luân bậc cười: “Về khoản này anh và cận vệ của anh đều y như nhau” - nói quá dễ sợ!
Sau khi ăn cơm xong, Cố Nhạc Luân nắm tay Quách Khải kéo vào phòng: “Anh xem tôi đã soạn quần áo cho chúng ta rồi, bây giờ còn vài thứ cần mua nữa thôi. Anh đưa tôi đi đi.”
Quách Khải ngồi xuống giường, kéo người yêu đến đặt lên đùi: “Vừa ăn xong không phải bình thường em sẽ buồn ngủ sao? Hôm nay lại hăng hái như vậy?”
“Chúng ta có việc phải đi mà” - Cố Nhạc Luân dùng hai tay vỗ vỗ mặt hắn - “Những thứ linh tinh còn thiếu rất nhiều, chỉ mới vừa mua được chai kem chống nắng.”
“Kem chống nắng?” - Quách Khải thắc mắc - “Em đi đâu mua?”
Cố Nhạc Luân chỉ tay ra ngoài: “Là cận vệ của anh bán đó.” - nhảy khỏi người nam nhân, đến bên vali lấy ra sản phẩm - “Loại này nè, tôi có xem trên quảng cáo, nghe nói rất tốt.”
Quách Khải cầm chai kem chống nắng lên xem: “Em mua của bọn họ bao nhiêu?”
“Vốn dĩ là 1000 đồng, nhưng bọn họ nói tôi mua nên giảm còn 900. Không biết có lời hay không nữa” - Cố đại thiếu gia vô cùng biết nghĩ cho người khác.
Quách Khải không nói gì, chỉ móc điện thoại gọi cận vệ: “Lên phòng tôi”
Cố Nhạc Luân không hiểu, ngồi xuống kế bên Quách Khải: “Sao vậy? Nếu anh giận vì bọn họ bán đồ cho tôi thì đừng nên! Sòng phẳng là tốt nhất, bọn họ có thì tôi mua, tôi cũng không muốn nhận không của ai thứ gì.”
Cốc cốc cốc.
Cận vệ đi vào: “Thiếu gia”
Quách Khải giơ chai kem chống nắng trên tay: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Á!” - Cận vệ giật mình, nhìn về phía Cố Nhạc Luân. Cậu Luân ơi là cậu Luân. Mua hàng được rồi, còn nói nguồn gốc người bán làm gì vậy chứ!”Nói” - Quách Khải giục.
“A... ha.. Cái này là hàng tặng của công ty mỹ phẩm, chúng tôi lấy được trong kho của trung tâm thương mại.” - Cận vệ đành phải thành thật khai báo - “Chỉ là kiếm thêm chút tiền uống trà ăn bánh thôi mà. Hi hi.”
“Tôi không cấm các người bán đồ cho Luân nhi. Nhưng nếu đồ đó là của các người mua được, bán ra kiếm lời thì tôi chấp nhận. Đằng này lấy hàng tặng trong kho bán giá chính gốc cho em ấy, các người coi Quách Khải này là ai?” - Quách nhị thiếu gia nghiêm nghị.
Cố Nhạc Luân thấy tình hình căng thẳng liền muốn chen vào xoa dịu. Nhưng chưa kịp đã bị Quách Khải cướp lời: “Nếu như chuyện hôm nay tôi không phát hiện, các người sẽ tiếp tục mang đồ tặng về bán cho em ấy? Tôi đã dung túng các người quá rồi đúng không? Đến Luân nhi cũng dám gạt?”
Cận vệ tập thể đều cúi đầu: “Xin lỗi thiếu gia. Chúng tôi sẽ không tái phạm” - từ trước đến giờ bọn họ cũng rất hay hồ nháo, chưa từng thấy qua thiếu gia giận như vậy!
Quách Khả vẫn rất tức giận: “Tôi lặp lại một lần nữa, các người muốn tính kế trên người của ai cũng được, chừa Luân nhi ra. Nếu còn dám tái phạm tôi đuổi việc tất cả!”
“Thôi được rồi. Không có sao đâu.” - Cố Nhạc Luân bây giờ mới xen vào được - “Giá gốc tới 1500 đồng lận, bọn họ bán rẻ hơn rồi. Tôi không để bụng đâu. Các người đi ra ngoài đi, nhanh lên.”
Cận vệ vẫn một mực cúi đầu đứng ở đó. Nếu nói rằng bọn họ không giữ qui tắc cũng không phải, đối với bọn họ, Quách Khải rất đáng kính trọng, Quách thị có ơn cưu mang, lần này chọc giận thiếu gia như vậy, ai nói gì cũng không dám rời đi nha.
Cố Nhạc Luân ở một bên cào cào vào đùi Quách Khải: “Tha cho họ đi, anh xem họ đứng kìa!”
Phải một lúc Quách Khải mới xoay sang: “Ra ngoài đi. Không được có lần sau.”
“Vâng. Thưa thiếu gia.” - cận vệ nét mặt căng thẳng mà rời khỏi.
Cố Nhạc Luân xụ mặt: “Anh xem, anh hung dữ như vậy, làm tôi cũng sợ theo.”
Quách Khải thu hồi biểu tình nghiêm túc của mình, đưa tay nựng má cậu: “Đối với em sẽ không bao giờ như vậy! Nói xem bây giờ chúng ta đi đâu?”
“A!” - Cố Nhạc Luân liền nhớ ra dự định của mình, bèn cực kì tự giác di chuyển từ vị trí bên cạnh sang ngồi lên đùi Quách Khải.
Quách viên ngoại đương nhiên cũng rất vui lòng mà đón nhận người đẹp, thật sự thích đến điên mất: “Lần này là chuyện gì?”
“Tôi có một bộ đồ, nhưng không tìm được áo khoác dài hợp với nó.” - Cố Nhạc Luân vòi vĩnh cũng rất có trình độ - “Muốn mua có được không?”
Quách Khải nhịn không được hở hết cả hàm răng mà cười, cười xong lại hôn lên mũi: “Em có biết là với bộ dạng này thì em đòi mạng anh cũng còn được không?”Cố Nhạc Luân không phải không có tiền. Nhưng nếu bạn là người đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rất rõ cái cảm giác muốn đối phương cho phép mình làm việc gì đó. Ví dụ như muốn mua một món đồ, bản thân bỏ tiền ra quá đơn giản, nhưng vẫn thích hỏi ý kiến, vẫn thích được nghe cưng chiều, vẫn thích những tục lệ rườm rà sến sẩm chỉ vì chúng ta đang sống trong tình yêu!
Quách Khải lái xe đưa Cố Nhạc Luân đến trung tâm thương mại của Quách Thị, đa số nhãn hiệu cao cấp trong thành phố này đều do Quách Thị sở hữu, Cố Nhạc Luân muốn mua gì đều có thể thoả sức rinh về.
“Ở đó” - Cố Nhóc Con hớn hở kéo Quách Khải - “Tuần trước mới về bộ sưu tập mới”
“Đi từ từ.” - Quách Trông Trẻ nhắc nhở - “Cửa hàng sẽ không chạy mất”
Vừa mới bước vào, tập thể nhân viên đã đứng lên cúi đầu: “Chào Quách thiếu gia!”
Cố Nhạc Luân đột nhiên nghiêm chỉnh lại! Không thể để bộ dạng ham hố cho người khác thấy! Sẽ làm mất mặt mình cũng như là anh ấy! Phải lịch thiệp! Phải lịch thiệp!
“Chào” - Quách Khải khách sao - “Bạn tôi muốn mua áo khoác, các cô vui lòng giúp đỡ em ấy.”
Quản lý nhiệt tình đón tiếp: “Tất nhiên rồi thưa thiếu gia. Không biết vị thiếu gia đây xưng hô là gì để chúng tôi tiện bề phục vụ?”
Lúc này đột nhiên Cố Nhạc Luân quay sang nhìn Quách Khải, ngụ ý hỏi có cần phải giữ bí mật thân phận nữa không? Tôi phải nói mình tên gì đây?
Quách Khải đi tới ngồi xuống ghế sofa, trìu mến nhìn về đối phương: “Cậu ấy họ Cố.”
Người nào đó cười tít mắt. Cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận. Tôi là Cố Nhạc Luân!
Trong lúc tiểu mặt mập kéo quản lý đi khắp cửa hàng, Quách Khải ngồi kiểm tra lịch trình bằng điện thoại, sẵn tiện xem ngày mai ở Trung Đông thời tiết ra sao, tiểu gia hoả của hắn đặc biệt không thích nóng bức.
“A Khải anh nhìn xem. Thế nào?” - Cố Nhạc Luân thử đồ xong bèn đi ra đứng trước mặt Quách Khải.
Quách Khải cười: “Rất đẹp.”
Cố Nhạc Luân rất vui lòng, đi tới quầy thanh toán móc thẻ của mình ra.
Quách Khải lúc này đứng dậy, đi tới hàng áo lúc nãy, rút ra một chiếc giống kiểu dáng nhưng phần tay áo ngắn hơn, rồi cũng tiến về quầy thanh toán: “Lấy luôn cái này đi”
Cố Nhạc Luân nhìn hắn: “Giống nhau mà, chỉ là cái này tay ngắn. Mốt hiện thời phải dài tay mới đẹp. Anh mang đi cất đi.”
Quách Khải kề sát lỗ tai cậu nói vài lời: “Vì em mặc rất đẹp, anh muốn thường xuyên ngắm.”
Một phần vì bị ai đó thỏ thẻ vào lỗ tai rất nhột, phần nữa là vì xấu hổ, hai má Cố Nhạc Luân đỏ hồng. Động tác tay chậm rãi cầm hai cả hai chiếc áo đặt lên quầy: “Tôi lấy luôn hai cái. Thẻ của tôi đây.”Quách Khải vốn định đưa thẻ của mình ra, nhưng đã bị Cố Nhạc Luân nhanh chóng đoán được ý đồ, xoay trang trừng hắn: “Vì chuyện che giấu thân phận anh đã không cho tôi xài thẻ. Hôm nay tôi nhất định phải xài! Huống hồ đây toàn là đồ của tôi.”
“Đâu ai định cản em!” - Quách Khải giơ hai tay tỏ vẻ vô tội - “Em cứ tự nhiên xài”
Cố Đại Gia hất mặt qua chổ thanh toán, đỉnh đỉnh mà kí hoá đơn. Quách Khải phía sau nhịn cười đến muốn vỡ ra!
“Thế nào?” - khi hai người lên xe Quách Khải hỏi - “Giờ thì đi đâu?”
“Đi siêu thị. Tôi muốn mua đồ ăn vặt” - Cố Nhạc Luân hớn hở.
“Đồ ăn vặt?” - Quách Khải chậc lưỡi - “Qua bên kia cũng có thể mua, hơn nữa nhiều loại mới lạ đa dạng, em thật là muốn mua ở đây sao?”
Cố mặt mập cắn cắn môi: “Cũng đúng. Nên thử loại mới a! Vậy chúng ta đến hiệu thuốc”
Quách Khải lại một vòng chở người yêu đi mua đủ thứ đồ linh tinh. Những vật dụng mà chỉ cần nhờ Âu Phúc làm một lúc là hoàn tất, nhưng Quách Khải vẫn mỉm cười tháp tùng. Phải nói đối với Cố Nhạc Luân, Quách nhị thiếu gia là vô phương từ chối.
Sáng hôm sau, Cố Nhạc Luân ì ạch kéo vali ra xe: “Đỡ phụ, đỡ phụ”
Âu Phúc hớt hãi: “Cậu Luân, có gì cậu cứ gọi hạ nhân, đâu cần một mình làm những công việc này”
“Không sao” - tiểu mặt mập cười nhe răng - “Ngồi không cũng rất chán.”
Quách Khải lúc này mới từ trên lầu đi xuống, vừa mới sửa soạn xong!
Không phải bọn họ ngày nào cũng ân ái trong nhà vệ sinh, cùng nhau đánh răng rửa mặt sao? Hôm nay tách riêng là thế nào?
Nguyên lai là vì Cố Nhóc Con nôn nóng được đi chơi cùng người yêu, cả tối không chịu ngủ, nháo nhào rạo rực đến gần sáng mới ngủ được vài tiếng lại thức dậy. Nhìn đồng hồ đã 6 giờ, Cố Nhạc Luân quyết định tự mình đi tắm rửa thay đồ trước rồi kiểm tra hành lý, thẳng đến 8 giờ mới leo lên giường lay lay Quách Khải, đẩy hắn đi thay quần áo, còn cậu thì xuống lầu lôi vali ra xe.
“Em gấp như vậy làm gì?” - Quách nhị thiếu gia ngủ không đủ, quầng thâm lộ rõ rệt - “Cũng đâu phải trễ chuyến bay”
“Đi đi. Đi đi mà.” - Cố Nhạc Luân nắm tay hắn đung đưa qua lại - “Vé máy bay cũng có nói phải đến sớm 120 phút”
“Chúng ta đi hạng thương gia, không cần đến sớm như vậy” - Quách Khải xoa đầu cậu.
Cố Nhạc Luân đành phải thôi. Ngồi xuống ghế sofa lôi điện thoại ra nghịch, mong thời gian mau mau trôi!
Quách Khải khó hiểu, bèn đi tới: “Em ngồi đó làm gì vậy?”
“Thì anh bảo đợi. Chưa đến giờ mà.” - Cố Nhạc Luân ngước mặt lên trả lời.
Quách Khải bậc cười: “Ý anh là ban nãy dậy sớm làm gì. Còn bây giờ cả hành lý em cũng mang lên xe cả rồi, đi thôi nhóc con.”
Cố Nhạc Luân lườm hắn. Lộn xộn vừa thôi nha! Anh đừng nghĩ quen nhau rồi muốn bắt nạt tôi là bắt nạt! Tôi rất có thể sẽ lập tức cắt đứt với anh!
Quách Khải đưa tay nựng gò má: “Không cho xụ mặt. Sáng sớm xuất hành phải tươi cười nếu không sẽ gặp xui xẻo. Em chưa nghe qua sao?”
“Xui xẻo?” - Cố Nhạc Luân bán tín bán nghi - “Đại loại như?”
Quách Khải nheo mắt, bắt đầu vẽ ra mấy trường hợp cẩu huyết: “Đại loại như máy bay rơi, anh lo cứu em nên chết...”
“Anh im miệng!” - vừa nghe tới đây liền hốt hoảng ngăn chặn - “Nói bậy vừa thôi! Lên xe!”
Sau khi đem tính mạng mình ra nói gỡ, rốt cuộc cũng dụ người yêu chịu bỏ qua chuyện cũ. Cận vệ cũng phải công nhân kĩ thuật cưng chiều của thiếu gia là đỉnh của đỉnh. Nhất định tìm cơ hội ghi chép lại về sau có bí kíp mà cua gái.
Sau vài tiếng ngồi máy bay, cả hai cùng nhóm cận vệ cũng đã hạ cánh an toàn xuống thành phố Dubai.
Câu đầu tiên Cố Nhạc Luân nói sau khi ra khỏi máy bay chính là: “Nóng quá!”
Như dự liệu, Quách Khải rút trong túi một tập khăn giấy ướt đưa cho người bên cạnh: “Lau đi, một chút lên xe sẽ không nóng nữa”
Thời tiết như vậy, đương nhiên thời trang không thể tuỳ tiện. Mặc áo thun cổ lọ bên trong, áo khoác dài bên ngoài nữa thì chỉ có nước nóng chết! Cho nên chiếc áo khoác tay ngắn mà Quách Khải chèo kéo Cố Nhạc Luân mua hôm trước vừa vặn thoả mãn tiêu chí giữa thời trang và thời tiết hiện tại.
Cố Nhạc Luân không nhịn được trong lòng âm thầm giơ lên ngón cái. Nam nhân của mình đúng là phúc tinh. Vừa đẹp trai vừa tài giỏi, tiên đoán lại như thần!
Nhưng khi hai người nhận phòng khách sạn, chuẩn bị thay phiên nhau tắm rửa rồi nghỉ ngơi thì Cố Nhạc Luân không ngờ lại nhận được câu hỏi ngoài ý muốn của người kia: “Luân nhi, quần lót anh đâu?”
Cố Ngơ Ngác: “Quần lót gì?”
Quách Khải hết cách chỉ biết cười: “Em soạn đồ cho anh vậy có soạn quần lót hay là không?”
Tôi quên là anh còn bộ phận cần mặc cái đó a!
[Hết chương 25]
Lời An: Đấy! Suốt ngày chỉ lo hôn lưỡi giải sầu đi! Nó quên mất anh có cái kia luôn! Không tội nghiệp! *ngoáy mũi*