“Tiểu Yêu Quái!!!!!!!!”
Ngày hôm sau, Cố Nhạc Luân về nhà đã thấy trên bàn phòng mình có một chiếc áo choàng mới tinh, việc đầu tiên đương nhiên là tức khắc ôm hiện vật chạy qua phòng Bạch Khả thẩm vấn!
“Là em mua cho anh đúng không?” - Cố đại thiếu gia quơ quơ chiếc túi quà trước mặt em trai.
Bạch Khả không nói gì, chỉ tiếp tục nghe nhạc.
“Anh đang nói chuyện với em đó.” - Cố Nhạc Luân kéo tai nghe ra, kề sát vào lỗ tai Bạch Khải nói nhỏ.
“Anh la lớn tiếng như vậy ai mà không nghe?” - Bạch Khả chán ghét nhìn anh trai mình.
Cố Nhạc Luân thuận thế tiến tới: “Cái này là quà Giáng Sinh của anh đúng không?”
“Ừ”
Lời thừa nhận vừa nói ra lập tức người liền bị ôm trụ, Cố Nhạc Luân y hệt tiểu bạch tuột, hai tay hai chân đều bám dính trên người em trai mình: “Anh cứ tưởng em sẽ quên, huhu” - mừng đến nỗi bật khóc - “Anh cũng có quà cho em, anh để nó ở phòng mình. Đợi anh một chút”
Cố đại thiếu gia nhanh nhẹn chạy ùa về phòng, vất vả lôi qua một chiếc túi lớn, bên trong chứa thật nhiều đĩa CD.
“Cái đống này là gì? - Bạch Khả tiến đến nhìn vào trong túi.
“CD đó! Đều là những CD em thích nghe. Anh cố tình săn tìm 3 tháng nay rồi.” - vẻ mặt Cố đại thiếu gia cực kì thành tựu.
Bạch Khả cúi xuống nhặt lên một chiếc, xem xét kĩ lưỡng rồi hỏi: “Anh mua cái này hết bao nhiêu?”
“Chuyện này...” - Cố Nhạc Luân chau mày suy nghĩ - “Bọn họ nói tất cả đều là hàng hiếm nên bán 500 đồng 1 chiếc.”
Bạch Khả nhìn trời. Loại đĩa chép này mà mua 500 đồng? Anh đúng là điên tiền. Không những điên mà còn ngốc! Không lẽ bây giờ mắng thẳng vào mặt anh như vậy thì anh mới khôn ra? Mà cũng chẳng biết có khôn ra được hay không! Anh rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi???
Bức xúc đến nóng mặt, Bạch Khả khó khăn kiềm chế xuống, kết quả chỉ nói được một câu: “Rất tốt. Giá cả hợp lý”
“Haha anh biết là anh mua đúng hàng mà. Anh sẽ lấy một cái mở thử” - nói rồi liền vơ lấy chiếc CD.
“Khoan đã” - Bạch Khả túm áo kéo lại - “Ai lại tặng quà rồi mở quà của người khác ra xài luôn như anh? Để yên đó!”
Cố Nhạc Luân cười hì hì, bắt đầu moi áo choàng ra ướm thử. Đại công tử nhìn mình trước gương mà xuýt xoa: “Em xem anh mặc cái này phải nói là siêu đẹp!”
Bạch Khả không nói gì!
Nhưng bên ngoài tập thể cận vệ đang gật đầu lia lịa! Rất đẹp! Cực kì đẹp! Nói không chừng còn đẹp hơn cả người mẫu quảng cáo! Cậu Khả đúng là máu lạnh! Cậu Luân đã nói như thế còn không thèm khen cho một câu! Không biết có phải anh em ruột không nữa!
Bạch Khả trong lòng thở phào. Nếu để Cố Nhạc Luân thử đĩa chắc chắn sẽ phát hiện mớ CD này hoàn toàn không xài được, lúc đó sẽ càng phiền phức hơn!
Anh hai rất ngốc. Nhưng anh hai chưa từng biết điều đó! Và hơn hết, Bạch Khả cũng không muốn Cố Nhạc Luân hiểu ra điều chết tiệt đó!————————
Sau kỳ nghỉ đông, Cố Nhạc Luân và Bạch Khả tiếp tục cắp sách đến trường.
“Sai!” - cận vệ giơ tay bổ sung - “Cậu Luân thì cắp sách, còn cậu Khả thì cắp...thân!”
Không khí rất tốt, các bạn học thi nhau kể lể về kỳ nghỉ của mình.
“Lúc nghỉ đông tôi đã đến sa mạc”
“Nghỉ đông mà lại đi sa mạc! Thần kinh!”
“Đúng đó. Chúng tôi đã đến khu trượt tuyết phía Bắc. Cả một thiên đường tuyết luôn. Ra sa mạc bơi cát à? Đầu có bệnh!”
“Còn tôi thì đi tránh rét ở Singapore”
Cố Nhạc Luân đương nhiên cũng không bỏ lỡ dịp bà tám: “Còn tôi đã cùng gia đình đi Macau. Nơi đó là xứ ăn chơi, sòng bạc trải khắp thành phố. Đêm đến phải nói là cực kì tráng lệ!”
Tiếng cười đùa râm ran khắp nơi, con chim xanh mùa xuân cũng không hẹp hòi mà cất giọng khoe tiếng hót ríu rít. Cảnh sắc hài hoà khiến tâm tình con người ta cũng trở nên thoải mái hơn.
Thời tiết thế này cực kỳ thích hợp để..... trốn tiết đi ngủ!
“Xin chào” - một gương mặt trông quen quen bỗng từ đâu xuất hiện che mất ánh nắng mặt trời ấm áp.
Bạch Khả khó khăn hí đôi mắt phượng ra nhìn. Thật muốn ăn đòn! Người ta đang nằm phơi nắng có biết điều hay không?
Bạch nhị thiếu gia mang bộ mặt lạnh tanh ngồi dậy: “Có việc gì?”
“Tôi là học sinh mới chuyển đến, nghe nói cậu là người giỏi nhất khối, tôi muốn kết bạn” - đối phương thoải mái chìa bàn tay về phía Bạch Khả, ngụ ý muốn bắt tay làm quen.
Kết quả nhận lại một sự phớt lờ quen thuộc.
“Tôi không thường xuyên kết bạn” - Bạch Khả phủi cỏ trên thân mình, định bụng chuyển sang tán cây khác phơi tiếp, không quên đuổi người - “Cậu đang làm phiền tôi”
Động tác đứng lên của người đẹp cũng rất thanh thoát, nhẹ nhàng dùng lực chân và hông nâng người dần hướng về phía trước, không biết vô tình hay cố ý mà vị đồng học kia đột nhiên rút ngắn khoảng cách, khiến đầu của Bạch Khả lướt nhẹ qua lồng ngực của y.
Bạch nhị thiếu gia lập tức trợn to mắt!
“Cậu là người hôm đó?” - không bao giờ Bạch Khả quên mùi hương này.
“Cậu nói hôm nào?” - đồng học đưa tay chỉnh lại mắt kính.
Bạch Khả một lượt quan sát từ trên xuống dưới đối phương. Đúng vậy, ngoài chiếc kính cận kia, đầu tóc gọn gàng hẳn ra thì hai người giống nhau như đúc: “Giáng sinh tôi đã gặp cậu ở tiệm cafe”
“A thì ra là cậu” - đồng học biểu tình vỡ oà - “Chúng ta thật có duyên. Vậy có thể cho tôi kết bạn được không?”
Trong mắt Bạch Khả dấy lên một tia chần chừ, rốt cuộc vẫn là xoay lưng bỏ đi.
Đồng học không đuổi theo. Chỉ là dùng ánh mắt khó hiểu, đưa tay lên gãi gãi đầu nhìn về hướng người kia. Muốn kết bạn cũng thật khó khăn quá!Bạch Khả sau khi rẽ sang một dãy phòng khác liền đưa tay gọi cận vệ.
10 giây sau liền có mặt. Cực kì năng suất!
“Điều tra người vừa tiếp cận tôi”
“Vâng”
Cận vệ vô cùng phấn khích. Lâu lắm mới có chuyện để làm! Từ hồi tên Lưu Phan kia xuất hiện, chúng ta điều tra hắn xong thì cậu Khả tuyệt đối không quan tâm đến bất kỳ người nào nữa. Thật lòng rất sợ không biết cậu Khả có phải hay không mắc chứng tự kỉ ám thị kèm thêm lạnh cảm âm trì?! Nhưng sau sự việc hôm nay thì chúng ta chỉ có thể kết luận rằng cậu ấy quá kén chọn bạn mà thôi!
Qua ngày hôm sau, toàn bộ lý lịch trích ngang của vị đồng học kia đều được mang đến.
Bạch Khả nhìn lướt sang chồng hồ sơ rồi hỏi: “Đã đọc qua chưa?”
“Chư.... Ui da” - cận vệ vừa định nói chưa đã bị đạp một phát vào chân.
Đau đớn nhìn qua tiểu đồng bọn, tại sao lại đạp tôi a?
Ngốc vừa thôi. Dù có nói chưa cậu ấy cũng sẽ kêu chúng ta mang về đọc rồi trừ lương không nhớ sao?
Quá trình trao đổi ánh mắt diễn ra trong tích tắc, hai người liền hồi thần, nghiêm chỉnh dõng dạc: “Chúng tôi đã nắm rõ rồi thưa cậu”
“Vậy nói đi” - Bạch Khả yên lặng đưa mắt lướt nhìn ra sân trường, dừng lại tại một điểm nhỏ có người nào đó đang ngồi cầm sách đọc say sưa.
“Cậu thanh niên đó tên Hoàng Cảnh. Mẹ là người nước ta, còn ba là người Anh. Từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, tuy nhiên vừa mới đây ba mẹ cậu ta ly dị, cậu ấy mới theo mẹ về nước. Ở Anh, cậu ấy đã hoàn thành khoá học chuyên môn về tâm lý nhưng vẫn chưa kịp thi, nên khi về đây đã đăng ký vào trường mình học vài tháng để thi lấy chứng chỉ thạc sĩ tâm lý. Còn về chuyện yêu đương thì trước đây chưa từng yêu ai, không thấy trên facebook có đăng ảnh bạn gái hay là để relationship gì! Sở thích cá nhân chính là thức ăn! Chúng tôi thấy cậu ấy share rất nhiều hình đồ ăn trên facebook, còn có nhiều địa điểm ăn chơi rất đáng để tham khảo nữa!”
“Nghe qua dường như không có gì bất ổn” - Bạch Khả chậm rãi cảm thán.
Cận vệ gật đầu lia lịa: “Đúng! Đúng! Là một thanh niên lành mạnh” - cậu phải chấp nhận kết bạn đi, nếu không sẽ sớm bị tự kỉ thiệt đó!
“Được rồi. Không cần các chú nữa.” - Bạch Khả đứng lên rời khỏi.
Cả hai cận vệ tỏ ra tiếc nuối. Xong việc liền đuổi người, một chút tình thương cũng không có, ít nhiều cũng phải thưởng một chút tiền chứ! Biết bao nhiều năm mới có chuyện để điều tra có biết không?! Thập phần chua xót!
Nghĩ thế, hai người liền lén lúc trốn đến kể khổ với thiên thần siêu cấp thánh thiện hoàn mỹ nhất thế giới: “Cậu Luân!!!!!!!!!!!!!!”
Cố đại thiếu gia từ xa trông thấy hai cận vệ của em trai đang lăm le ùa đến, nét mặt còn hết sức đáng thương, bèn tròn xoe mắt hỏi han: “Các chú có việc gì thế?”
“Cậu Khả thật quá đáng. Kêu chúng tôi ngày đêm đi điều tra không biết bao nhiêu là chuyện, khi xong việc liền đuổi chúng tôi đi không chút thương tiếc, còn không cám ơn lấy một tiếng nữa. Mà thôi chúng tôi là phận tôi tớ, cậu ấy không cám ơn cũng được đi. Chúng tôi chỉ cảm thấy buồn cho thân phận hẩm hiu của mình, mấy ngày nay thật không có bửa cơm nào tử tế. Trong lúc bối rối, lòng đau như cắt, chúng tôi chỉ biết tìm đến cậu, chỉ có cậu mới thấu hiểu chúng tôi.” - cận vệ mắt ứa hoen mi kể lại sự tình.Cố Nhạc Luân cảm thấy cực kì bất công: “Tại sao lại như vậy được! Em ấy thật hư quá. Các chú làm việc cực khổ như vậy mà!” - lập tức móc tiền ra dúi vào tay cận vệ - “Đây. Các chú lấy đi ăn cơm đi. Tôi về sẽ dạy dỗ em ấy lại, lần sau chắc chắn không xảy ra chuyện thế nữa. Các chú cứ yên tâm.”
Cận vệ cầm tiền trong tay mà không khỏi cảm thán trong lòng: Đời này chúng tôi còn thiết sống chính là vì cậu Luân còn tồn tại!!!
Vừa ngây thơ vừa tốt bụng. Quả thật là bông hoa trắng tuyết toả ngát hương thơm mọc cao vút trên đỉnh cuộc đời. Miễn nhiễm bụi trần!
Trong lúc này, Bạch Khả đang bước chầm chậm về phía đồng học có mùi hương mê hoặc kia, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lảo đảo nhìn lá và hoa.
“A. Bạn học Bạch, cậu muốn đọc sách không?” - Cảnh Hoàng giơ quyển sách trên tay, vẻ mặt cực kỳ hớn hở mời mọc.
Bạch Khả nhìn hắn, vô ưu lắc đầu: “Không hứng thú”
“Vậy à” - Cảnh Hoàng xụ mặt, rồi trở lại hăng hái ngay - “Vậy cậu có sở thích gì?”
Bạch Khả không nhìn hắn, trong lòng buồn bực khó tả - Không lẽ bắt tôi tự nhận rằng tôi có hứng thú với mùi hương cơ thể cậu?
Trong giây phút, Cảnh Hoàng như đắm chìm vào khúc ranh giữa thiên đường và hạ giới, sân trường đầy nắng ấm, hoa lá mùa xuân thi nhau khoe sắc, bên cạnh hắn lúc này lại là Bạch Khả, một con người đẹp từ đường nét cho đến từng góc độ, một cái liếc mắt bâng quơ cũng thật tinh tế làm sao! Bất giác hắn không kiềm chế được xúc cảm. Bao nhiêu si mê đều hiện rõ trên mặt!
“Cậu thất thần cái gì?” - Bạch Khả nhìn thấy biểu tình của hắn liền hỏi.
Lúc này Cảnh thiếu gia mới kịp hoàn hồn: “À à không... Tôi chỉ là thấy... Cậu thật đẹp” - không chọn cách giấu diếm, vì hắn biết hắn sẽ không tài nào qua được con mắt nhìn người của Bạch thiên tài đây.
Nằm ngoài dự liệu, Bạch Khả mỉm cười, nụ cười hiền lành và nhu thuận: “Tôi là một nam nhân”
Cảnh Hoàng cười hì hì đáp: “Tôi không giỏi ăn nói”
“Thế cậu giỏi thứ gì?” - lần đầu tiên Bạch Khả đặt ra câu hỏi.
“A! Tôi... tôi... tôi giỏi nấu ăn!” - rốt cuộc cũng tìm ra được ưu điểm.
“Nấu ăn?”
Cảnh Hoàng dùng sức gật đầu: “Đúng. Tôi có thể nấu rất nhiều món, khi tôi còn ở nước ngoài tôi vẫn tham gia hầu hết các diễn đàn ăn uống trên mạng, còn đoạt được danh hiệu thành viên V.I.P. Cuối tháng nào tôi đều nhận được cupon khuyến mãi, nhưng chưa từng có dịp dùng. Bây giờ về nước rồi, lần sau có tôi sẽ hẹn cậu đi ăn chung. Được chứ?”
Bạch Khả chưa vội trả lời: “Cậu ở nước ngoài về?”
“Ừ. Ba mẹ tôi ly dị, tôi theo mẹ về nước” - đôi mắt đồng học chất chứa vài điểm u buồn.
Bạch Khả nhìn ra được tâm trạng hiện tại của Cảnh Hoàng. Cũng đã âm thầm nhận định đây chắc hẳn là một người lương thiện. Giống như Lưu Phan ngày xưa vậy. Hơn nữa mùi hương hoàn toàn chính xác với những gì cậu muốn tìm kiếm. Bạch Khả nghĩ, chắc có lẽ cuộc đời cậu từ nay sẽ không còn cô đơn nữa.
Nhưng cậu không thể nào ngờ rằng mình đã bị lừa.
Một trò bịp chí mạng!
Đánh đổi cả cuộc đời!
.......
“Cậu tên gì?”
“Mình họ Hoàng. Tên Cảnh. Từ bây giờ chúng ta là bạn nhé!”
[Hết chương 8]
-------------------------------------------------------------
Nhiều khi An tự hỏi. Nếu mà ngưng luôn không up, đợi hết bộ mới up như ban đầu thì bị nói là lâu lắc, sao không up dần để đọc giả chờ pla pla. Còn giờ up rồi thì dường như những lời nói hối thúc càng nhiều và đa dạng hơn như: “Chờ dài cổ mà được chương ngắn củn, up lâu quá, tăng chương lên đi, sao cứ bắt chờ hoài, một ngày up 2 chương đi, đọc không đã gì hết...“.
An muốn nói với mọi người thế này:
1/ Các bạn nào không muốn đọc ít ít, muốn chờ một lượt rồi đọc thì có thể quên truyện đi, đừng nhấp vào, đợi An đăng HOÀN rồi nhào vô coi. Hoặc có thể xoá truyện ra khỏi thư viện hay reading list của mình, unfollow Catherine luôn, như thế sẽ không bị làm phiền bởi những thông báo của truyện nữa. Yên bình mà chờ.
2/ Các bạn nào đã quyết định nhấp vào đọc và chờ theo dõi truyện định kỳ hàng tuần thì mong các bạn chấp nhận với những gì đang có. An chỉ có thể up 3 chương / 1 tuần mà thôi. Có muốn nữa cũng không được, hết sức mong thông cảm. Còn các bạn đọc truyện theo định kỳ được vài lần thấy bản thân chờ không được nữa có thể quay lại Trường Hợp 1 phía trên làm theo các An nói.
3/ Các bạn nào vừa muốn đọc truyện + vừa không muốn chờ = tạm biệt. Hoặc có thể tham khảo Trường Hợp 1 coi sao.
Thế nhé. An chào.