Vài ngày trước khi biết được sự việc, Quách Khải còn cho rằng Cố Nhạc Luân và Bạch Khả âm mưu gì đó đen tối muốn trục lợi từ y. Vốn không dám tin tiểu mặt mập thuần khiết của mình lại mang tâm cơ thâm hiểm, Quách Khải muốn sập bẫy một lần xem rốt cuộc trong hộ lô của hai anh em họ bán thuốc gì.
Tình hình tại có vẻ như khá hợp lý và đau lòng.
Hợp lý ở chổ, Cố Nhạc Luân cho Bạch Khả biết việc mình bị uy hiếp bởi Cảnh Hiên Nhi cho nên mới lập mưu để cho em trai tiếp cận Cảnh Hoàng nhằm quyến rũ hắn ra tay ngăn chặn em gái mình.
Đau lòng ở chổ...... Quách Khải nhìn thẳng vào mắt Cố Nhạc Luân nghiêm giọng hỏi: “Em biết cậu ta sẽ dùng cách quyến rũ tôi nhưng vẫn tán thành?”
Bạch Khả ở một bên chắc lưỡi! Anh hai, lần này anh phải khó chịu một chút rồi!
Cố Nhạc Luân như lọt vào trong sương mù: “Không.... Tôi... tôi không hề biết.”
“Thật sao?” - ánh mắt sắp đổ lửa của Quách Khải xoáy sâu vào lòng người đối diện.
Cố đại thiếu gia một mạch bị sợ đến run run bờ vai: “Thật. Tôi cứ tưởng em ấy sẽ thương lượng hoặc cùng lắm là chơi trò chơi tâm lý gì đó với anh. Chứ tôi....” - giọt nước mắt đáng thương cuối cùng cũng trào ra - “Tôi thật sự không biết”
Bạch Khả không nhịn được ở một bên buộc phải lên tiếng: “Ban đầu là tôi không biết hai người có tình cảm với nhau. Cách làm của tôi đại khái anh ấy không hiểu được. Anh đừng bày ra bộ mặt đó nữa, anh ấy sắp bị doạ chết rồi!”
Quách Khải bây giờ mới nhẹ nhõm tâm can, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho tiểu mặt mập, ôm hắn vào lòng vỗ về an ủi: “Được rồi. Tôi tin em. Đừng khóc nữa.”
Cố đại thiếu gia mà đã khóc được rồi thì cứ thế khóc cạn nước mắt, trong lòng cậu rất sợ hãi, nghĩ lại em trai có định quyến rũ nam nhân mình thích, mà mình thì một tay dâng người, cũng khó tránh bị hiểu lầm. Nhưng thật sự cậu không hề biết mà, chính là không hề biết gì cả!
Quách Khải dỗ cả buổi trời, người trong lòng vẫn không hề có dấu hiệu ngừng khóc. Cố Nhạc Luân không lớn tiếng khóc, chỉ uỷ khuất nghẹn ngào mà khóc đến đáng thương, khiến Quách Khải dù lòng đau như cắt cũng hết cách, chỉ biết ôm hắn và nói đủ thể loại an ủi trên đời.
“Tôi tin em. Em ngốc như vậy, làm sao biết được em trai của em suy nghĩ gì.”
“Không biết thì không có tội, em đừng khóc nữa”
“Nếu khóc hoài mắt sẽ sưng lên không còn đẹp”
“Em trai của em cũng nói rằng không liên quan đến em, em khóc cái gì”
“Được rồi, xem như là có liên quan đến em nhưng tôi không hề giận”
Thẳng đến 10 phút sau, Cố Nhạc Luân đã chỉnh chỉnh khóc đến mệt, ngủ thiếp đi mất! Quách Khải nhẹ nhàng đặt hắn trên sofa, đắp chăn kĩ càng, sau đó hướng Bạch Khả gật đầu một cái. Cả hai cùng di chuyển sang phòng kế bên.
“Nếu cậu muốn gặp Cảnh Hoàng, tôi có thể giúp” - Quách Khải ngồi đối diện Bạch Khả.
“Điều kiện là gì?” - Bạch Khả hỏi.Quách Khải lắc đầu: “Không. Tôi không cần điều kiện. Tôi chỉ cảm thấy việc này đối với tôi cũng có lợi. Cảnh Hoàng từ nhỏ không thân thiết với em gái, nhưng nếu cậu có thể ảnh hưởng được anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ vì cậu mà ngăn chặn Hiên Nhi gây rối. Trước khi cậu tiếp cận Cảnh Hoàng, tôi có vài điều muốn nhắc nhở....”
Bạch Khả dự liệu như thần: “Là quá khứ của hắn ta?”
“Không hổ danh là thiên tài!” - Quách Khải khâm phục khen tặng, phút chốc lại nghiêm túc nói - “Cảnh Hoàng thích nam nhân. Đó là lý do vì sao tôi đồng ý để cậu thử. Nhưng trong lòng anh ta từ rất lâu đã chứa đựng một người, bản thân tôi cũng không biết người này có thật hay là không, chỉ nghe Cảnh Hoàng lúc nào cũng tâm sự rằng anh ta yêu người đó đến tận xương tuỷ nhưng vẫn chưa có cơ hội đến với nhau. Không giấu gì cậu, tôi đặc biệt ghét tên đó! Không biết hắn là ai mà đã qua biết bao nhiêu năm tháng vẫn cứ mãi là một ẩn số đối với Cảnh Hoàng, hiển nhiên trở thành điểm yếu của hắn. Cảnh Hoàng cần đả thông chuyện tình cảm thì mới có thể vững tâm mà thực hiện tiếp kế hoạch sau này. Cho nên dù là hy vọng mỏng manh, tôi vẫn muốn để cậu thử.”
Sau khi nghe hết câu chuyện, Bạch Khả sâu xa vạch trần: “Anh không phải muốn tôi ngăn cản Cảnh Hiên Nhi. Từ đầu đối với anh Cảnh Hiên Nhi đã không phải là vấn đề, giữ anh hai ở lại chỉ đơn giản là vì anh hứng thú với anh ấy. Mục đích chính của anh là cái kế hoạch kia kìa! Nếu tôi đoán không lầm Quách thiếu gia đây cũng sẽ có lợi không ít nếu Cảnh Hoàng chú tâm thực hiện kế hoạch đó?”
Quách Khải bất đắc dĩ cười: “Tôi không qua mắt được cậu nhưng cũng không có gì phải hổ thẹn với bản thân. Tôi thích Luân nhi đương nhiên là muốn nhanh chóng cướp người về tay. Cảnh Hoàng và tôi là bạn, tôi chỉ muốn bạn mình không còn trở ngại tâm lý nào nữa, chuyên tâm vào sự nghiệp, cùng tôi hợp tác phát triển cũng là chuyện thường tình.”
“Được” - Bạch Khả gật đầu - “Vậy khi nào thì có thể gặp hắn?”
Quách Khải trả lời: “Có thể là ngày 12 tháng này. Khi anh ta hẹn tôi, tôi sẽ báo cậu biết”
“Vậy hiện tại anh hai...?” - Bạch Khả nói ra nửa câu rồi lại ngừng, ngụ ý muốn mở đường cho Quách Khải tiến tới.
“Luân nhi sẽ ở lại đây. Dù tôi không quá cảm thấy Hiên Nhi sẽ làm được trò gì lớn, nhưng cũng chưa chắc an toàn.” - Quách thiếu gia dĩ nhiên phải nhanh chóng cướp lời - “Hơn nữa cho dù là thả em ấy về nhà, tâm chúng tôi cũng đã sớm thuộc về nhau”
Bạch Khả bây giờ mới nghiêm túc đưa ra kết luận: “Anh không bị động tâm bởi tôi, đó là sự thật. Hơn nữa anh trai ngốc còn có tình cảm với anh, nên tôi sẽ cho anh cơ hội. Nhưng anh hãy nhớ nếu anh làm việc gì có lỗi với anh ấy, khiến tâm can trong sáng đó nếm trải qua cay đắng đau thương, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào khiến cho Quách Thị nhà tan cửa nát. Nhớ kĩ, không từ bất cứ thủ đoạn nào! Càng không phải riêng anh, mà là cả Quách Thị phải khóc hận cùng anh trai tôi!”
Buổi thảo luận cuối cùng cũng xong, Bạch Khả gửi lại anh trai cho Quách Khải và ra về. Quách nhị thiếu gia mỹ mãn quay lại phòng của mình tìm tiểu mặt mập. Nhưng Cố Nhạc Luân đã không cánh mà bay!
“Chú Phúc, em ấy đâu?” - Quách Khải lập tức hỏi.
Âu Phúc trả lời: “Cậu Cố vừa nãy tỉnh dậy không còn khóc nữa sau đó bỏ chạy ra ngoài. Cận vệ đã đi theo rồi, thiếu gia đừng lo lắng quá. Tôi sẽ gọi hỏi tình hình” - sau một lúc - “Cậu Cố đang ở quán cafe dưới sảnh, nghe nói là đang ăn cơm”
Quách Khải bị chọc cười! Thì ra là đói bụng.
Quách Khải một đường đi xuống sảnh tìm người, trông thấy Cố Nhạc Luân đã ăn xong, không còn khóc nhưng nét mặt vẫn là bí xị, chịu không được tiến tới nựng một cái: “Ăn no chưa?”
Cố Nhạc Luân hết hồn, nhưng khi phát hiện được đó là Quách Khải thì không dám nhìn, xoay mặt qua hướng khác né tránh: “Anh mặc kệ tôi đi”
“Làm sao có thể mặc kệ được!” - nơi đông người, Quách Khải hận không thể một phát ôm tiểu mặt mập này vào lòng - “Ngoan, theo tôi lên phòng rồi chúng ta nói. Ở đây là nơi công cộng.”
Cố Nhạc Luân cũng rất hiểu chuyện mà đồng ý, cắn rứt đi theo sau Quách Khải lên văn phòng, đến trước cửa còn gật đầu chào hỏi Lưu Thi Thi một cái. Lưu Thi Thi cũng không mấy phản ứng, nhìn sắc mặt có thể tên này đã gây hoạ gì rồi đây!
Quách Khải ra lệnh đuổi người, tập thể bèn ùa ra trước cửa đứng chờ, kể cả Âu Phúc!
Lưu Thi Thi lúc này mới bất ngờ: “Kể cả chú Phúc cũng phải ra đây sao?”
Âu Phúc trước giờ địa vị quan trọng, mọi chuyện lớn nhỏ dù cận vệ bị đuổi ra cũng không đến lượt Âu Phúc, kể cả những đối tác lớn, hợp đồng tầm cỡ Âu Phúc vẫn được quyền đứng bên cạnh tham mưu.
Nhưng hết thảy đã khác rồi, hiện tại trên đời này đã xuất hiện một người mà ngoại trừ Quách Khải ra thì không ai được phép chạm vào hắn.
“Tới đây” - Quách Khải ngồi ở chổ ghế bành đưa tay gọi.
Cố Nhạc Luân chần chừ bước chầm chậm tới. Nhưng chưa chi đã bị kéo vào lòng ai đó: “Động tác nhanh một chút, tôi không đợi được”
Tiểu mặt mập bị tập kích đột ngột khiến bản thân mất tư thế mà nhào đến, bèn loay hoay thu xếp vị trí sao cho thoải mái, rốt cuộc cũng yên ổn ngồi lên một bên đùi của Quách Khải, eo và lưng bị tay hắn choàng qua giữ chặt, hệt như hình ảnh nam sủng thời chiến quốc!
“Em đừng như vậy nữa được không? Tôi đã nói chuyện với em trai em rồi, cậu ấy đã giải thích rằng mọi chuyện không liên quan đến em. Sở dĩ cậu ấy chọn cách quyến rũ tôi vì ban đầu chưa biết tình cảm của hai chúng ta mà thôi.” - Quách Khải vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Cố Nhạc Luân.
Hai má của tiểu mặt mập vẫn như trước xị xuống: “Anh nói thật không?”
“Đương nhiên” - Quách Khải khẳng định - “Em lương thiện như vậy, chính tôi cũng không tin”
“Làm sao anh biết được chuyện tôi và em trai...” - Cố Nhạc Luân lại cúi mặt.
“Em cố ý hỏi tôi về chuyện Cảnh gia, tôi đã có nghi ngờ. Sau đó lại thường xuyên được báo lại rằng em nói chuyện điện thoại với người nhà rất thần bí. Hôm qua còn nhân lúc tôi ngủ lén chạy đi nhắn tin, tôi làm sao có thể không biết người trong lòng rời khỏi mình? Đương nhiên là nghi ngờ em thông gian với ai khác làm đau lòng tôi. Vì thích em nên tôi mới xem tin nhắn.” - Quách Khải bày ra biểu tình bắc đắc dĩ một đường dẫn dắt - “Bây giờ như vầy đi, em dắt em trai đến quyến rũ tôi còn tôi thì xem tin nhắn của em. Chúng ta huề nhau có được không?”Cố Nhạc Luân nghiêm túc suy nghĩ một chút sau đó nói: “Bất quá từ đây về sau anh không được nghi ngờ tôi nữa.”
“Tại sao không được nghi ngờ em?” - Quách thiếu gia hất mặt khiêu khích - “Em không thích tôi, hơn nữa còn trước mặt người nhà phủ nhận quan hệ với tôi. Bảo tôi làm sao tin em đây?”
Cố Nhạc Luân cuống lên đáp trả: “Nhưng em trai cũng đã nhìn ra tâm tình của tôi”
“Tâm tình của em thế nào?” - Quách Khải nở một nụ cười yêu nghiệt, thập phần mong chờ mà nhìn tiểu gia hoả trong tay.
Cố Nhạc Luân thẹn, đôi gò má phút chốc ửng hồng, không dám nhìn thẳng Quách Khải, trong miệng thì thầm vài tiếng không nghe rõ là gì.
“Tôi không nghe được” - Quách Làm Tới.
“Không nghe thì thôi” - tức chết Cố đại thiếu gia rồi - “Coi như tôi chưa nói gì! Anh buông tôi ra nhanh lên!
Quách Khải siết chặc vòng tay, ấn đầu tiểu gia hoả đang cuồng nháo vào ngực mình, vỗ vỗ nhẹ: “Ngoan, tay em còn bị thương. Tôi nghe, tôi nghe thấy rồi. Tôi cũng rất thích em.”
Cố Nhạc Luân khó khăn ngẩng mặt lên đính chính: “Nhưng ban nãy tôi nói là 'tôi thích anh' chứ không phải 'tôi rất thích anh'. Anh đừng tuỳ tiện nâng mức độ lên như vậy!”
Quách Khải không nói gì nữa, chỉ ấm áp mỉm cười. Thật sự lần đầu hắn nghe không ra. Lần sau thì mãn nguyện rồi!
Sau một màn ôm ấp nói tình thoại thì Cố Nhạc Luân cũng phải quay ra làm việc tiếp tục. Lưu Thi Thi nhìn thấy cậu xuất hiện cũng không mấy tỏ thái độ gì, chỉ hỏi một câu đại khái: “Thiếu gia căn dặn gì sao?”
Cố Nhạc Luân gật đầu. Lưu Thi Thi cũng không nói gì nữa.
Buổi tối Quách Khải dẫn Cố Nhạc Luân đi ăn nhà hàng tây lãng mạn, theo lời hắn nói là để kỉ niệm ngày đầu tiên hai người đến với nhau gì đó. Ba cái chuyện ngại ngùng này Cố Nhạc Luân vẫn là nghe không quen, suốt buổi gò má đều ửng đỏ.
“Em không khoẻ sao?” - Quách Khải nhìn bộ dạng đáng yêu của hắn mà trêu chọc - “Hai má thế nào lại đỏ như vậy?”
Đỏ muội anh! Sao anh cứ thích nói ra hết như vậy mới chịu?
“Tôi không sao. Anh lo ăn đi” - đáng ghét!
Quách Khải chu đáo cắt thịt bò cho Cố Nhạc Luân, vừa cắt vừa nói: “Em là người đầu tiên được hưởng đãi ngộ này”
Ai thèm chứ! Tôi không thèm đãi ngộ của anh! Daddy cũng từng cắt cho tôi vậy! Không phải tay tôi đau anh nằng nặc giành cắt thì tôi cũng tự mình làm được thôi!
Đang hậm hực vì thẹn thùng bỗng nhiên Cố Nhạc Luân nhớ ra: “Anh đã nói gì với em trai tôi vậy?”
“Em trai của em muốn gặp Cảnh Hoàng, anh đơn giản là đồng ý” - Quách Khải hiển nhiên.
“Nhưng em ấy vẫn sẽ dùng chiêu thức....” - nói đến đây Cố Nhạc Luân chột dạ bèn cúi đầu.
Quách Khải không đành lòng: “Không. Chỉ là đi gặp mặt cùng với nhau thôi, em đừng lo quá”
Cố Nhạc Luân nhăn mặt, giọng nói thì yểu xìu: “Tôi không hiểu tại sao nó lại mạo hiểm như vậy. Vì muốn cứu tôi thôi mà, đâu cần thiết bất chấp mọi thứ. Không phải như anh nói chúng ta sẽ làm Cảnh tiểu thư bỏ cuộc là được sao?”Cố Nhạc Luân tâm địa đơn thuần, tốt nhất không nên để cậu ấy biết quá nhiều, chắc chắn sẽ lại lo nghĩ. Cho nên Quách Khải chỉ một đường bồi theo, không nói sâu thêm bất cứ gì.
Buổi tối khi hai người ở trên giường ôm nhau, nhìn thân ảnh đối phương mập mờ trong ánh đèn le lói, xúc cảm trong lòng Quách thiếu gia bỗng chốc liền tăng lên, lần đầu tiên y đường đột cúi xuống hôn vào má Cố Nhạc Luân.
Cố Nhạc Luân bất ngờ, toàn thân có cảm giác nóng lên, như đang có trăm ngàn con kiến nhỏ thay nhau cắn phá cơ thể cậu. Nhưng vẫn là không phản kháng, lần đầu tiên biết được nụ hôn do người mình thích mang lại, kết quả cũng không tồi cho lắm.
“Mail công ty của anh mật khẩu là gì?” - nhìn nhau một hồi Cố Nhạc Luân mới hỏi. Đã ghim trong lòng từ sáng đến giờ nha.
Quách Khải cảm thấy thú vị: “Tại sao em lại hỏi chuyện này?”
Trong phút chốc, tâm trạng của Cố Nhạc Luân đã trầm xuống: “Thôi được rồi, anh không muốn nói thì thôi. Tôi biết là mình nên giữ bổn phận, khi nào anh muốn nói anh sẽ tự nói chứ gì. Anh không cần nói nữa. Đi ngủ đi”
Đột nhiên lại như vậy! Nhất thời Quách Khải cũng không hiểu được, bất đắc dĩ nâng cằm hắn lên, ép buộc hắn nhìn mình: “Em mau nói, không cho trốn tránh. Tại sao em lại muốn biết?”
Cố Nhạc Luân dùng sức quay đầu đi hướng khác: “Tôi buồn ngủ”
Quách Khải biết nếu còn ép hắn nữa có khả năng sẽ vùng vẫy xuống giường cả đêm nay đừng hòng ngủ yên, nên tạm thời gác chuyện này sang một bên, đợi có dịp sẽ từ từ hỏi rõ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nhạc Luân triệt để quên đi chuyện buồn lòng ban tối, vẫn như mèo nhỏ cọ cọ trong lồng ngực của Quách Khải làm nũng.
“Tôi ngủ chưa đã.....”
Quách Khải cười, lại hôn xuống một cái: “Nếu em không muốn đi làm thì cứ ở lại đây đi”
Đột nhiên Cố Nhạc Luân nhấc chân lên gác ngang người Quách Khải, tay cũng ôm hắn thật chắc, hệt như tiểu bạch tuột cực kì quấn người: “Đi làm, đi làm. Tôi đi làm mà...”
Nói như thế nhưng toàn thân đều không động! Quách Khải hết cách bèn tự mình xuống giường, rinh theo tiểu bạch tuột vào nhà vệ sinh đánh răng.
Quách Khải đặt Cố Nhạc Luân lên thành gạch chổ lavabo, tỉ mỉ bóp kem vào bàn chải: “Ngoan, há miệng ra, nếu có làm đau em thì phải lên tiếng.”
Cố Nhạc Luân ngoan ngoãn mở miệng, phía dưới hai chân vẫn quặp vào người Quách Khải, mặc cho hắn hầu hạ mình. Cuộc sống như vậy đúng là quá sung sướng đi! Ở nhà nếu dám mè nheo đã bị em trai tạt nước lạnh vào mặt rồi.
Hoàn tất công đoạn đánh răng tiểu bạch tuột, Quách Khải ấn đầu hắn vào vai mình, cầm hai canh tay hắn vòng qua ôm eo y, còn bản thân thì tựa đầu vào sau ót người nào đó tiếp tục tự mình đánh răng.
“Xong rồi” - Quách Khả nâng đầu Cố Nhạc Luân lên - “Một nụ hôn buổi sáng được chứ?”
Nói xong chưa đợi người đồng ý đã trực tiếp hôn xuống. Cố Nhạc Luân bây giờ mới thực sự tỉnh táo!'Mình đang hôn môi. Là lần đầu tiên hôn môi nha. Môi anh ta rất mềm, động tác va chạm tương đối nhẹ nhàng. Mình có nên chu miệng ra một chút không? Chưa gì sao đã mút lấy môi mình rồi! Cảm giác ướt át này thật là ngượng. Mặt mình nóng quá, đã đỏ rồi. Mặt anh ta thì thế nào? Mình hé mắt ra xem thử! Biểu tình gì đây, có cần say đắm đến vậy không? Anh ta cũng nhắm mắt nữa. Thôi thì mình cũng nhắm mắt lại. Í í tại sao anh ta không dùng môi để hôn nữa mà là dùng đầu lưỡi liếm vào trong răng? Không lẽ còn tính hôn lưỡi? Mình nên hé răng ra một chút đúng không? Anh ta có tiến..! A chưa chi đã tiến vào rồi!!! Hai cánh môi đó cũng đang va chạm, trườn bò quanh hai cánh môi của mình. Cảm giác thật lạ. Á! Anh ta liếm lưỡi nhỏ của mình! Ban đầu có hơi nhột, như về sau không còn nữa. Mình nghĩ mình cũng nên cử động đưa lưỡi ra liếm lại lưỡi của anh ta, hôn thì cũng phải sòng phẳng. Á! Sao bây giờ anh ấy lại mút luôn lưỡi của mình? Vậy bước tiếp theo có phải mình sẽ mút lưỡi cho anh ấy không?”
Cốc cốc cốc!
Cố Nhạc Luân hoảng hốt nhất đầu ra, vùi mặt vào hõm vai của Quách Khải. Xấu hổ chết được!
Quách thiếu gia mặt mũi đen thui: “Ai đó?”
“Thiếu gia” - Là Âu Phúc - “Công ty có việc gấp, liên quan đến hợp đồng xây dựng khách sạn ở HongKong, các giám đốc vừa gọi mời thiếu gia nhanh chóng đến công ty”
“Tôi biết rồi”
Quách Khải nhìn lại người trong ngực, hai má ửng đỏ, ánh mắt thì né tránh hắn, thật đáng yêu đến mức muốn cả đời được phủng hắn trong lòng bàn tay, nhìn cũng không cho ai nhìn thấy.
“Buổi tối tiếp tục, còn bây giờ ngoan ngoãn thay đồ” - Quách Khải cưng chiều nhéo mũi đối phương.
Cái gì mà buổi tối tiếp tục? Mấy sự tình này không phải để tự nhiên là tốt nhất sao? Bây giờ cắt đứt quan hệ còn kịp không?
Hôm nay Cố Nhạc Luân phát hiện cách ăn mặc của Lưu Thi Thi hơi khác thường, cổ áo thì khoét sâu hơn hôm qua, váy có phần ngắn hơn, trên mặt trang điểm cũng rõ hơn, lại đặc biệt xinh đẹp!
“Hôm nay cô có hẹn sao?” - Cố nhiều chuyện đương nhiên phải bát quái một chút! Nếu cô nói cô có bạn trai rồi tôi nhất định sẽ rất vui mừng!
Lưu Thi Thi mỉm cười: “Không. Chỉ là cách ăn mặc thông thường mà thôi.”
Thông thường? Vài lần trước cùng Quách Khải đến đây trông cô cũng đâu phải bộ dạng này?
Thật ra để có được tạo hình này Lưu Thi Thi cũng đã tự coi thường chính mình, cô không ngờ bản thân có một ngày lại cảm thấy bị uy hiếp bởi một người con trai, dù ngàn vạn lần cô không dám tin Quách Khải có tình cảm với Cố Nhạc Luân nhưng vẫn là liều một phen. Thà cố gắng rồi thất bại còn hơn là thất bại vì không có gắng.
“Hôm nay cậu tự mình đến các phòng ban thu thập giấy tờ đi.” - Lưu Thi Thi vừa gõ máy tính vừa phân phối - “Tôi kiểm tra mail của thiếu gia sau đó sẽ pha cafe”
“Ok”
Trong đời Cố Nhạc Luân từ cái khoảnh khắc bước vào công ty này đã phát sinh thêm 2 mối hận. Mối hận đầu tiên mang tên “Mật Khẩu Mail Công Ty” và mối hận thứ hai không gì khác ngoài “Cafe mỗi buổi sáng”!Trải qua 1 tuần, tiểu mặt mập vẫn là sáng sớm vui vẻ đáng yêu đi đến từng phòng ban thu văn kiện, còn tranh thủ làm quen rất nhiều người, ai cũng khen hắn hoà đồng thân thiện, thật khác với thư ký Lưu bình thường mặt lạnh như tiền. Bây giờ Cố Nhạc Luân mới cảm thấy đắc ý được một chút! Ha ha!
“Tiểu Nhạc, chúng tôi cho cậu biết, hình như thư ký Lưu có tình cảm với thiếu gia nha” - một chị ở phòng kế toán tranh thủ tám chuyện với Cố Nhạc Luân.
Cố Nhạc Luân giật mình: “Có chuyện như vậy sao? Cô ấy nói chị nghe à?”
Chị gái trề môi: “Cô ấy đời nào tâm sự với ai. Nhưng công ty này ai cũng từng thấy qua ánh mắt của thư ký Lưu khi nhìn thiếu gia. Tràn đầy tình ý nha, nếu cậu thấy thì sẽ hiểu ra liền thôi”
Cố Nhạc Luân nghiêm túc tua lại kí ức: “Tôi chưa từng nhìn thấy qua!”
“Cậu mới vào làm chưa bao lâu. Với chắc có thể lúc trước chưa để ý kĩ” - chị gái kế toán vẫn một mực khẳng định điều đó là có thật.
Cố Nhạc Luân bắt đầu bật chế độ quan sát nhất cử nhất động của Lưu Thi Thi, mỗi khi cô ấy bước ra từ phòng Quách Khải y như rằng tâm tình đều tốt hơn, đôi khi còn vừa check mail vừa cười ngốc! Đúng là có khả nghi nha!
Vì thế cho nên buổi trưa hôm đó, Cố Nhạc Luân một mạch bỏ mặc Quách Khải mà đi hội ngộ với đám chị em phòng kế toán. Khỏi phải hỏi, khi Quách nhị thiếu gia nhận được tin nhắn kiểu 'tôi hẹn mấy người ở phòng kế toán rồi, anh ăn một mình đi' đương nhiên là mặt đen như lọ nồi, cắn chặt răng, xoa thái dương. Không biết thả Cố Nhạc Luân vào công ty là tốt hay xấu nhưng trước mắt đã thấy bản thân bị thiệt thòi!
Ôm một bụng buồn bực, Quách Khải đến nhà hàng đối diện công ty dự định ăn một bửa đơn giản rồi trở về làm việc. Tại sao gọi là một bửa đơn giản? Vì bình thường đi cùng Cố Nhạc Luân, y đều phải kêu cả bàn thịnh soạn thì mới có thể thoả thích ngắm người đẹp say mê ăn. Hôm nay ăn cơm một mình thật sự cảm thấy vô vị.
“Thiếu gia” - Lưu Thi Thi phù hợp tình huống mà xuất hiện - “Một mình sao?”
Quách Khải gật đầu, khách khí nói: “Ừ. Ngồi chung đi.”
Đối với Quách Khải, Lưu Thi Thi là người có năng lực, chỉ cần thiếu gia nói ra một khía cạnh, cô sẽ theo tính cách của hắn mà tính toán đến bước kế tiếp. Không thể phủ nhận, Lưu Thi Thi rất hiểu Quách Khải. Vì cô hiểu, nên cô mới bị uy hiếp bởi sự hiện diện của Cố Nhạc Luân.
Một tuần qua trưa nào cô cũng chúng kiến Quách Khải đi ăn cơm với người con trai đó, tối thì cùng nhau tan sở, cử chỉ đặc biệt cưng chiều, ánh mắt lại hữu tình ấm áp, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra tâm ý bên trong. Nên hôm nay cô đã nhờ đồng nghiệp ở phòng kế toán khơi gợi sự tò mò bên trong Cố Nhạc Luân, hẹn hắn dùng cơm trưa để kéo Quách Khải vào tay cô một lần. Lưu Thi Thi muốn biết sự thật!
“Luân Nhạc làm việc thế nào?” - Quách Khải hỏi.
Lưu Thi Thi chỉ mỉm cười: “Vẫn còn thiếu kinh nghiệm, bất quá công việc không quá nặng nhọc đối với cậu ta.”Trong mắt Quách Khải mang theo ý cười: “Rất ngốc. Cô phải chịu đựng nhiều.”
Lưu Thi Thi không nói gì và cũng không cười nổi nữa.
Vốn dĩ tiếp theo đây cô định hỏi thẳng xem mối quan hệ giữa Quách Khải và Cố Nhạc Luân là gì, thì đột nhiên Quách Khải vội vàng đứng dậy, bộ dạng sốt ruột mà chạy ra phía cửa chính. Lưu Thi Thi còn không biết chuyện gì xảy ra cho đến khi đưa mắt nhìn theo thì chứng kiến cảnh tượng Quách Khải đang lôi kéo Cố Nhạc Luân.
“Luân nhi, sao em không vào?”
Cố Nhạc Luân hất cằm vào trong: “Anh có người ăn cùng rồi, tôi trở lên công ty trước”
Nói rồi vốn định quay đầu đi, nhưng lại bị Quách Khải kéo tay lại, vẻ mặt có chút lo lắng, cũng có chút vui mừng: “Em ghen sao? Anh không có gì với cô ấy, chỉ đơn giản là đồng nghiệp ăn cơm”
Cố Nhạc Luân cũng biết chuyện đó là bình thường a, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu rất khó chịu, bản thân hiện tại thật đáng khinh bỉ, đồ nhỏ nhen, ích kỉ, chẳng ra làm sao!
“Anh vẫn trước là vào ăn đi, tôi không sao, không giận anh, thật đó” - Cố Nhạc Luân vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn đối phương.
Quách Khải nắm chặt tay hắn kéo đi: “Không ăn nữa. Trở về văn phòng.”
Một đường bị nam nhân kéo, Cố Nhạc Luân không biết làm sao để đối mặt, chỉ cúi đầu không nói. Rất may là có một thang máy nội bộ đi thẳng lên phòng Quách Khải, không cần đi qua đại sảnh, nếu không chắc chắn ngày mai cả công ty sẽ đồn ầm lên Cố Nhạc Luân khóc nhè, bị Quách thiếu gia kéo về cho ăn đòn!
“Em ngẩng mặt lên nhìn anh xem” - vào phòng, Quách Khải đặt Cố Nhạc Luân lên đùi - “Em bỏ mặc anh đi ăn cơm với người khác, anh tình cờ gặp Thi Thi ở đó mới dùng cơm với cô ta.”
“Tôi biết anh không có lỗi” - tôi mới có, tôi nhỏ nhen!
Quách Khải hết cách bèn dùng tay nâng cằm hắn lên, trông thấy đôi mắt đều phiến hồng, lập tức chau mày: “Lý do gì làm em uỷ khuất đến như vậy? Ngoan, nói thật!”
Cố Nhạc Luân không có gan nhìn thẳng vào đáy mắt của nam nhân, nên trực tiếp vùi đầu mình vào ngực hắn nỉ non: “Tôi rất tủi thân. Tôi vừa vào công ty thì bị người ta nói là phải an phận. Ly cafe mỗi buổi sáng của anh cũng là người ta pha. Gõ mật mã email cũng bắt tôi xoay mặt sang chổ khác. Còn nghe người ta khoe khoang rằng người ta biết cả email cá nhân của anh. Đôi khi tôi thầm mắng bản thân tại sao lại vô lý và ích kỉ khi nghe những lời đó, đã mắng rất nhiều lần nhưng chổ này của tôi (chỉ ngón tay nhỏ vào thái dương) và chổ này nữa (lại chỉ vào ngực trái) không bao giờ chịu yên. Tôi xin lỗi anh, tôi thật sự xin lỗi.”
Quách Khải chưa từng trải qua loại cảm giác lâng lâng, tê tái giống như hiện tại. Mỹ nhân trong ngực đáng yêu thuần khiết đến độ ghen cũng nghĩ rằng mình sai trái. Tại sao ông trời lại ưu ái hắn như vậy, thả tiểu bảo bối này vào tay hắn, để cả đời hắn tình nguyện hoàn thành sứ mệnh che chở và bảo vệ y: “Ngoan. Là anh vô tâm, yên tâm bảo bối, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Cố Nhạc Luân lúc này kịch liệt lắc đầu: “Không được. Thi Thi không làm gì sai. Là do tôi không hiểu chuyện nên mới tự làm khổ mình”
“Đừng buồn nữa. Anh sẽ cho em biết mật khẩu, được chứ?” - Quách Khải dỗ ngọt.
Cố Nhạc Luân ngẩng đầu lên dùng hai mắt ướt nhem nhìn Quách Khải: “Thật chứ?”
Quách Khải vì một nụ cười của tình nhân mà thống khoái: “Đương nhiên. Không những mật khẩu email công ty, mật khẩu mail cá nhân anh cũng sẽ cho em biết”
Cố Nhạc Luân trong phút chốc tươi tỉnh hẳn, hướng đôi mắt ướt đến bên vai Quách Khải mà dụi dụi, trực tiếp biến nam nhân trở thành khăn lau!
Nhưng niềm vui không lâu đã phải nghênh đón điều kiện, ở đời đúng là không ai cho không ai thứ gì: “Đến hôn anh 10 phút sẽ nói cho em biết”
Muội anh! Ai thèm mật khẩu của anh chứ! Nhấc đầu lên: “Tôi không cần nữa!”
“Vậy thì anh đến hôn em” - Quách thiếu gia sỗ sàng lấn tới.
“Ưm! Buông ra!”
“Anh.... ưm... tôi không cần mà!”
“20 phút rồi.... còn chưa chịu thôi!”
Qua ngày hôm sau, Cố Nhạc Luân đường đường chính chính bước vào công ty với tâm trạng cực kì viên mãn!
Lưu Thi Thi loay hoay đăng nhập mãi nhưng vẫn không vào được email công ty của Quách Khải, bèn gõ cửa phòng xin gặp.
“Thiếu gia. Email công ty của anh mật khẩu có thay đổi không?”
“Có. Tối qua tôi vừa đổi.” - Quách Khải thản nhiên đóng tập hồ sơ trước mặt lại, nhìn thẳng Lưu Thi Thi - “Mật khẩu hiện tại là KhaiLuanQuachNhac.”
Tròng mắt Lưu Thi Thi bất giác căng lên, chưa kịp hoàn hồn đã nghe thêm một mệnh lệnh từ người đối diện: “Từ bây giờ buổi sáng cứ để Luân Nhạc pha cafe cho tôi. Khẩu vị của tôi bây giờ yêu cầu cao hơn rồi.”
Lưu Thi Thi vừa sáng sớm đã bị đánh hai cú trời giáng, sau khi thất thần bước ra khỏi văn phòng thì còn trông thấy Cố Nhạc Luân đang gõ gõ cái gì trên máy tính của cô.
Phát hiện Lưu Thi Thi đi tới, người nào đó tinh nghịch mỉm cười: “Tôi đã nhập mật khẩu cho cô rồi. Cô check mail đi, tôi đi pha cafe đây!”
[Hết chương 19]