Translator: Nguyetmai
Có lẽ đây chính là trận đấu dài nhất của Khai Tâm trong đại hội võ lâm. Trong mắt người ngoài, Khai Tâm tay không tấc sắt, hoàn toàn bị yếu thế so với người cầm vũ khí dài như Lưu Manh, hắn không hề có khả năng phản kích. Nhưng bọn họ lại không biết rằng đây chỉ là một hỏa mù mà Khai Tâm cố tình tạo nên.
Mặc dù cách đánh bằng Xẻng La Hán của Lưu Manh rất tuyệt diệu, nhưng nó vẫn chưa đủ lưu loát và tự nhiên, cũng chưa tới cảnh giới xuất thần nhập hóa thực sự. Tuy rằng đã tới cảnh giới Tông Sư, nhưng chỉ được phần nổi mà thôi, chứ chỉ một hai tháng thì chưa thể hiểu hết cái tinh túy bên trong được. Ngay cả Khai Tâm cũng không dám nói mình hiểu rõ hết về tất cả những môn võ học cấp thấp, cũng không dám nói võ học của mình cao hơn tất cả những người chơi khác!
Ngay khi một chân đã chạm vào mép võ đài, Khai Tâm không những không hành động gì để xoay chuyển cục diện, ngược lại còn giang hai tay ra và bật người lên, tư thế như muốn nhảy ra khỏi võ đài…
"Cơ hội tốt!"
Đôi mắt của Bất Xọa Lưu Manh bỗng sáng lên, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ. Ngay lập tức, chiếc xẻng đồng rung mạnh một cái, dưới sức lực của cổ tay, nó vung tròn rồi lao ra như Phong Hỏa Luân.
Cùng với động tác nhảy ra khỏi võ đài của Khai Tâm, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng hắn đang bị áp đảo!
Bất luận kẻ nào cũng để ý đến thể diện, tuy rằng Bất Xọa Lưu Manh đã chiếm ưu thế, nhưng chiêu nào của cậu ta cũng đâm trượt, hết sức ngượng nghịu. Hơn nữa nếu chỉ ép Khai Tâm xuống võ đài như thế, mai sau người khác sẽ đánh giá cậu ta thế nào? Không đánh trúng một chiêu nào cả, kiểu gì cũng có người nói cậu ta chiến thắng là nhờ vào binh khí, cũng chẳng vẻ vang gì.
Nhưng nếu chiêu cuối cùng này có thể làm Khai Tâm bị trọng thương thì kết quả sẽ khác hẳn.
Thế nhưng…
Khi tất cả mọi người cho rằng Khai Tâm phải thua, Ngữ Trà Huynh đột nhiên kêu lên một tiếng khó tin. Rõ ràng Khai Tâm đã nhảy lên trên, không thể mượn lực trên không trung được, ấy vậy mà hắn lại xoay người một cách khéo léo, như thể trong không trung có một bàn đạp vô hình. Cú xoay người này khiến hắn tránh né được đòn tấn công trí mạng của xẻng đồng, hơn nữa nhân lúc xẻng đồng vừa đâm mạnh ra chưa thể thu lại ngay được, hắn bật chân lên và quay trở lại võ đài.
Động tác cực kỳ ảo diệu, dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên và phóng khoáng!
"Tuyệt!"
Phượng Vũ Thải Y và Ngữ Trà Huynh đều mừng như muốn phát điên, có cảm giác như vừa từ địa ngục trở lại thiên đường, đồng thời cũng cảm thấy lạc lõng và thán phục khó tả…
Khinh Thân Thuật vừa rồi thi triển quá tuyệt diệu, khiến người ta hoa cả mắt, không thể tin nổi.
Bất Xọa Lưu Manh cuống quýt xoay người lại, Khai Tâm đang đứng ngay trước mặt, cũng không nhân cơ hội này công kích sau lưng cậu ta. Hắn đứng đó một cách quang minh chính đại, đôi mắt trên chiếc khăn che mặt hoàn toàn bình thản, như thể những gì vừa xảy ra không thể tác động đến tâm trạng của hắn.
"Ta thua rồi."
Nắm chặt chiếc xẻng đồng, cậu ta cứ thế buông lỏng ra rồi lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng thở dài một tiếng. Bất Xọa Lưu Manh cúi đầu nhận thua, kết thúc cuộc tỷ thí của hiệp thứ ba.
"Nhường rồi!" Chắp tay vào nhau, Khai Tâm đáp lại một câu rất nghiêm túc, đôi mắt lại lướt qua Lưu Manh, nhìn sang đối thủ cuối cùng của tổ A.
Bạo Long!
Sau khi Lưu Manh nhận thua, Bạo Long đã có thể hành động được, xuất hiện trên võ đài với vẻ mặt nghiêm túc. Trong trận chiến vừa rồi, dù rằng Khai Tâm không để lộ ra thực lực quyền cước, nhưng khinh công mà hắn dùng vào phút cuối lại vô cùng tuyệt diệu, khiến Bạo Long cảnh giác tột độ. Lưu Manh vẫn luôn chiếm ưu thế lại trực tiếp nhận thua, đủ để thấy thực lực của Khai Tâm thế nào rồi, đương nhiên là cậu ta không dám khinh thường.
Hơn nữa… Kết quả của trận đấu này sẽ quyết định xem Khai Tâm có thể chiến thắng cả bốn trận, trở thành người dẫn đầu của tổ A hay không!
"Mời!"
Đối mặt với Bạo Long, Khai Tâm cũng rất nghiêm túc.
Không những thực lực của Bạo Long khá mạnh, mà cậu ta còn có bí kỹ như Tiểu Thí Cổ Loạn Quyết. Nếu chỉ đánh nhau bằng các chiêu thức, Khai Tâm sẽ không sợ bất cứ ai, nhưng có bí kỹ thì vẫn phải cận thận mới được, nếu bí kỹ của đối phương mà mạnh mẽ thì rất khó nói trước được thắng thua.
Sau khi hệ thống tuyên bố bắt đầu cuộc chiến, cả hai đều không có hành động gì…
Hai người đối diện với nhau, cùng bày ra tư thế phòng thủ, chỉ lẳng lặng đợi chờ, không muốn chủ động ra chiêu trước!
Bầu không khí ngưng đọng lại khoảng ba giây, Khai Tâm nhanh chóng nhận ra hẳn là đối phương biết không thể chiến thắng bằng các chiêu thức và cách di chuyển, vì thế mới dùng cách phòng thủ để dụ hắn tấn công, rút ngắn khoảng cách, sau đó tìm cơ hội tốt nhất để thi triển "đòn sát thủ".
Thông minh lắm.
Khai Tâm nhướng mày lên, nhìn sang võ đài bên cạnh, thấy Orochimaru đang chiến đấu với Nhất Đồng, bây giờ cũng đã đến trận thứ ba rồi.
Đánh nhanh thắng nhanh vậy!
Hắn cho tay vào túi Càn Khôn, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên!
Không đợi mọi người kịp nhìn rõ những gì đang xảy ra, Bạo Long – một trong số những người xuất sắc nhất của đại học Nam Hoa đã ôm ngực ngã xuống đất. Hệ thống thông báo Khai Tâm chiến thắng bốn trận liên tục, giành được vị trí dẫn đầu của tổ A, đủ điều kiện để tham gia cuộc đấu giành giải quán quân.
Ngữ Trà Huynh, Phượng Vũ Thải Y, Bất Xọa Lưu Manh, cả ba người đều hít một hơi khí lạnh, họ liếc mắt nhìn nhau!
"…"
"Vừa rồi… Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"… Ta cũng đang muốn hỏi huynh đây!"
"Đã xảy ra chuyện gì thế!"
Quả thực vừa rồi bọn họ không hề nhìn thấy gì cả, chỉ biết Khai Tâm đã làm một hành động không đáng chú ý tới, sau đó cuộc chiến kết thúc ngay lập tức…
Người duy nhất biết rõ chắc cũng chỉ có Bạo Long, nhưng trên mặt cậu ta không hề có vẻ gì là phẫn nộ hay chán chường, ngược lại còn nhìn về phía Khai Tâm – người đã được xuống võ đài, có thể hoạt động tự do. Trong mắt của Bạo Long là nét mừng rỡ cuồng nhiệt, đồng thời còn có cả sự khâm phục.
Phi đao…
Bạo Long không thể bình tĩnh được!
Trước cuộc chiến, cậu ta chỉ biết kiếm pháp của kiếm khách che mặt rất xuất sắc, giết người chỉ trong ba chiêu, tiếp đó lại biết được quyền pháp của đối phương đã đạt đến mức tông sư, rồi đến khinh công tuyệt diệu được thi triển trong trận đấu với Lưu Manh, giờ lại là phi đao cấp tông sư mà cậu ta không thể ngăn cản được khi đối diện trực tiếp…
Quả nhiên, "Giang hồ" có rất nhiều điều bí ẩn đang chờ cậu ta khám phá! Vậy mà trước đó cậu ta còn tưởng rằng có thể vô địch ở đại học Nam Hoa nhờ bí kỹ kia nữa, đúng là nực cười!
"Khai Tâm… Ta nhớ huynh rồi đấy, ta sẽ đi tìm huynh!"
Nhìn theo bóng lưng màu xanh kia, Bạo Long tỏ ra kiên định lạ thường.
Giành được vị trí dẫn đầu của tổ A, Khai Tâm không chú ý tới võ đài bên này nữa, hắn xuống võ đài, bước chậm rãi sang võ đài tổ B.
Nhất Đồng và Orochimaru đang chiến đấu rất hăng say.
Môn công phu Thiết Bố Sam mà Nhất Đồng đã luyện tập gian khổ quả nhiên là đáng gờm, bảo vệ thân thể kín kẽ khiến người ta không biết phải tấn công vào đâu. Kể cả với tên chuyên dùng hai thanh kiếm để giết chết kẻ địch một cách thảm khốc như Orochimaru, thì những đòn công kích bình thường cũng không thể làm Nhất Đồng bị thương nặng được.
Nhưng những động tác mãnh liệt của Orochimaru cùng với những lần ra chiêu và rút lui linh hoạt của hắn ta khiến Nhất Đồng không thể phản ứng kịp dù đã có Thiết Bố Sam làm phòng ngự. Cậu ta bị kiếm đánh trúng nhiều lần mà chẳng thể làm Orochimaru bị thương chút nào, nhìn liếc qua là biết bên nào mạnh, bên nào yếu.
Sau khi quan sát một lát, Khai Tâm bỗng tỏ ra khó hiểu.
Kiếm pháp của Orochimaru rất kỳ lạ, trông thì giống Lưỡng Nghi Kiếm Pháp - kiếm pháp nhập môn của phái Côn Luân, nhưng giữa các chiêu thức lại hơi khác nhau… Trông thì giống nhưng cái thần lại không giống, trong trí nhớ của hắn, Lưỡng Nghi Kiếm Pháp không sắc bén như vậy.
Rõ ràng cấp bậc không cao, nhưng có vẻ như thân pháp, căn cốt đều được tăng cường rất nhiều, lực sát thương của mỗi chiêu thức đều rất mạnh mẽ, gần phá được Thiết Bố Sam đã sắp tới cảnh giới Tông Sư của Nhất Đồng.
Xem gần nửa phút, vẻ khó hiểu trên mặt Khai Tâm dần biến thành ngạc nhiên tột độ!
Công phu mà Orochimaru dùng không phải là Lưỡng Nghi Kiếm Pháp, mà là… Phản Lưỡng Nghi!
Võ học thượng thừa Phản Lưỡng Nghi Kiếm Pháp của phái Côn Luân!!