Translator: Nguyetmai
Quy mô của đại hội võ lâm offline khá nhỏ, số người tham gia không nhiều, phần thưởng cũng không quá phong phú. Điều quan trọng nhất là trang chủ game không hề đăng tin nên đa số những người chơi không hề hay biết, vì thế Khai Tâm cũng được nhàn nhã, hắn chỉ sợ sẽ xuất hiện tình huống một đống người vây lấy hắn để xin chữ ký ở trong thành Cô Tô.
Bước vào con phố phồn hoa nhất của thành Cô Tô, xung quanh là những hàng quán do chính người chơi thiết kế, chỉ là một miếng vải đơn giản, đặt lông thú, vũ khí, bí tịch, thảo dược ở bên trên, chờ đợi người đi đường tới xem.
Thời gian ra mắt càng lâu thì càng có nhiều người chơi ở cảnh giới Xuất Nhập, Hắc Phong Trại đã không còn là lãnh địa của riêng Khai Tâm nữa, thậm chí có một số người còn phát hiện ra những nơi luyện tập tốt hơn, khiến thị trường dần dần mở rộng, có dấu hiệu phát triển mạnh mẽ.
Thế nhưng, những món đồ tầm thường không thể lọt vào mắt Khai Tâm được.
Mục đích của Khai Tâm lần này là mua "Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ". Bây giờ có số tiền thưởng năm mươi nghìn, cộng thêm mấy chục nghìn lượng bạc tích cóp trong thời gian qua, số tài sản của hắn đã lên đến hơn một trăm nghìn, vừa đủ để mua danh khí thượng phẩm đó.
Hắn bước đi chậm rãi trên đường phố, đương nhiên là để xem có gì hay ho không rồi.
Trước mắt, người chơi vẫn chưa khai thác hết được tất cả thông tin trong trò chơi, chưa hiểu về giá trị của một số thứ. Có những miếng ngọc ghi chép võ học, những vật phẩm nhận được sau khi làm nhiệm vụ, thậm chí là một số thứ có tác dụng kỳ diệu sẽ trở thành bảo vật vô giá sau này, nếu tìm được một hai món thì có khả năng một trăm nghìn lượng bạc sẽ quay lại ngay.
Nhìn ngó trái phải một lượt, Khai Tâm không thu hoạch được gì cả.
Lúc tới gần tiệm vũ khí, Khai Tâm bỗng thấy đằng trước có một đám người chơi đang túm tụm lại, thỉnh thoảng có người mặc áo lông xám chạy qua đám đông, vẻ mặt đau lòng nhưng cũng rất thỏa mãn. Nhướng lông mày lên, Khai Tâm tò mò tới gần.
"Đại sư huynh, huynh cũng tới à?"
Sự xuất hiện của hắn khiến những người khác chú ý tới, bọn Tuyền Phong Tiểu Lý đang đứng trong đám đông, vẫy tay ra hiệu với hắn.
"Có trò gì vui à?"
Mang theo lòng hiếu kỳ, Khai Tâm bước tới trước quầy hàng sau khi mọi người nhường đường. Tiếp đó hắn mới phát hiện ra đó là quán của ba người, ba tên đại hán đó vô cùng kiêu ngạo, đang cò kè mặc cả với mấy người chơi.
Quầy hàng của ba người đó không phải là nhỏ, những tấm áo lông được làm rất tinh xảo, vừa người, trông có vẻ như khả năng phòng hộ khá tốt, dễ dàng thu hút được sự chú ý của mọi người.
Ngoại trừ quần áo ra thì còn có đồ bảo vệ cổ tay, giày da và quần đùi. Vào lúc trò chơi mới ra mắt thì quả thực là mặt tiền này trông rất xuất sắc, thảo nào người chơi thi nhau mua.
Nhưng Khai Tâm chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức mất đi hứng thú.
Những thứ này chỉ là trang bị phòng vệ sơ cấp thông thường…
Lông sói, tăng 50 điểm khả năng phòng ngự!
Chắc là do tiệm may của nhà nào đó chế tạo ra, mặc vào chỉ có thể tăng khả năng phòng ngự lên được một chút, đương nhiên cũng có thể tiết kiệm được chút Kim Sang Dược cho người chơi, ít bị thương hơn trong khi chiến đấu, có tác dụng không nhỏ với người chơi bình thường.
Nhưng sau này người chơi sẽ cảm thấy không đủ, yêu cầu về trang bị tăng lên, đến lúc đó, giá bán sẽ giảm đi nhiều, thậm chí còn không bán được.
Thế nhưng, những người chơi ở đây đều rất phấn khích và tỏ ra hứng thú với trang bị có thể giúp bọn họ làm tăng khả năng phòng ngự này.
Có rất nhiều người hỏi thăm giá cả với chủ quán.
"Không mặc cả! Áo lông sói năm nghìn lượng, đồ bảo vệ cổ tay và giày da là hai nghìn lượng, quần ba nghìn rưỡi…"
Ba người nói chắc như đinh đóng cột!
Đối với những người chơi bình thường, năm nghìn lượng không phải là một con số nhỏ, phải tiết kiệm một tuần mới đủ, có một số người cảm thấy không thể chấp nhận được.
"Ăn cướp à?"
"Hàng không có nhiều, mua hay không thì tùy, mua thì nhanh lên."
Ba người chủ quán nhìn vào người vừa lên tiếng, ngầm đánh giá khả năng mua sắm của người này rồi lên tiếng đáp lại. Sau đó, bọn họ tiếp tục trò chuyện với những người chơi khác, gặp trúng một người hào phóng, giao dịch thành công ngay lập tức.
Thấy càng lúc càng có nhiều người chơi cắn răng mua áo lông sói, Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh đứng xem ở bên cạnh cũng có ý muốn mua…
Tiền tiết kiệm trên người bọn họ cũng kha khá, vì thế mới định nghiến răng mua một bộ.
"Huynh đệ, cho ta một bộ."
"Chờ đã." Khai Tâm ngẩng lên, hắn mở miệng ngăn cản động tác tiếp theo của bọn họ: "Nếu hai đệ muốn mặc thì không cần phải mua đâu, đi theo ta."
"…"
Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh và Thương Lang đều sửng sốt, nhưng từ trước đến nay bọn họ vẫn tin lời Khai Tâm, vì thế không hề chần chờ rời khỏi đám đông.
"…"
Vốn dĩ ba tên chủ quán đã để mắt đến Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh với khí chất hơn người đó rồi, thấy mối làm ăn bị phá hỏng, cả ba không khỏi tức giận. Nhưng khi thấy quần áo của Khai Tâm, trong đầu họ lại xuất hiện cái tên của một người, đáy lòng thoáng run, vội nhìn sang nơi khác.
Ngay cả Long Hổ Môn cũng phải nhận thua trước Lam Sam Quân Tử Kiếm, thậm chí người của Long Hổ Môn gặp được còn phải trốn, bọn họ chỉ muốn kiếm tiền với áo lông sói mà thôi, chưa ngạo mạn đến mức đi chọc vào Khai Tâm.
Rời khỏi đám đông, Khai Tâm đến cửa hàng vũ khí, không hề do dự mua ngay Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ trị giá hơn một trăm nghìn, sau đó đi ra ngoài thành trước những ánh mắt ngạc nhiên của ba người.
"Đại sư huynh…"
Tuyền Phong Tiểu Lý kinh ngạc một hồi rồi mới khôi phục lại, cậu ta kích động đuổi theo, nói: "Danh khí thượng phẩm đắt như vậy mà huynh cũng dám mua cơ à?"
"Có được thì phải có mất chứ!" Khai Tâm mỉm cười: "Trang bị sơ cấp sẽ được cải tiến nhanh thôi, chẳng mấy chốc sẽ mất giá trị, nhưng trang bị cao cấp thì có thể giữ giá được một thời gian dài, mua nó, đáng giá lắm."
Nghe vậy, mắt Tây Môn Thanh sáng lên, anh ta gấp quạt giấy lại và đập vào lòng bàn tay: "Ý của huynh là, mua áo lông sói với năm nghìn lượng bạc là không đáng giá sao?"
Khai Tâm gật đầu.
"Thay vì tốn khoản tiền đó, chẳng thà mua mấy quyển bí tịch, nâng cao cảnh giới nội công, hoặc là dành dụm tiền mua trang bị cao cấp còn hơn."
"Ồ."
Ba người đều hiểu ra.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Ra đến ngoài thành, Thương Lang nhìn xung quanh bằng đôi mắt khó hiểu.
"Các đệ muốn có áo lông sói đúng không?" Khai Tâm xoay người, nhìn ba người rồi nở một nụ cười bí ẩn.
Ba người nhìn nhau, đôi mắt sáng lấp ánh.
"Vừa rồi huynh nói là mua trang bị sơ cấp này không đáng giá cơ mà?"
"Đương nhiên là nó không xứng đáng với cái giá năm nghìn lượng rồi, nhưng trang bị đó vẫn có tác dụng." Khai Tâm không hề vội vàng, hắn chỉ vào ngọn núi xa xa ở ngoài thành: "Hiệu quả phòng ngự của áo lông sói khá tốt, không ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển, hơn nữa lại có thể bảo vệ những bộ phận quan trọng, hiệu quả không kém Mặc Giáp là bao, mỗi đệ có một bộ cũng tốt! Nhưng mà không cần phải mua… Nguyên liệu của nó là da lông Cự Lang ở sâu trong Hàn Sơn Tự, chỉ cần có da lông của nó thì có thể đi tìm chủ tiệm may, giá tiền làm một bộ chỉ khoảng năm trăm lượng bạc thôi."
"…"
Ba người lại tỏ ra ngạc nhiên.
Năm trăm lượng?
Mấy tên chủ quán vừa rồi bán một bộ những hơn chục nghìn lượng bạc.
Đương nhiên bọn họ không biết rằng Khai Tâm chỉ ước chừng mà thôi, bởi lẽ tiền công để làm trang bị cấp hai rất rẻ, chỉ cần cung cấp nguyên liệu thì thợ may đã có thể làm ra trong thời gian ngắn rồi.