Translator: Nguyetmai
Màn đêm buông xuống!
Vầng trăng trên trời cao dần bị mây đen che khuất, trong trạm dịch đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên ngoài lại bị bao phủ bởi màn đêm vô tận, che giấu chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài.
Bốn hộ vệ mà Mộ Dung thế gia sắp xếp đi cùng đội ngũ người đứng người dựa vào xe ngựa, thay nhau nghỉ ngơi để bảo vệ cống phẩm lần này của Mộ Dung thế gia.
Vào ban đêm, sức chiến đấu của các NPC trong "Giang hồ" giảm bớt đi nhiều, hơn nữa bọn họ nhất định phải nghỉ ngơi, điều này khiến Khai Tâm không khỏi cảm thấy ảo não, không thể không dừng chân ở trạm dịch.
Nhưng mấy người Khai Tâm cũng không rảnh rỗi.
Bọn họ dắt ngựa mà Mộ Dung thế gia đã chuẩn bị ra, không kịp lo đến việc quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, tất cả cưỡi ngựa chạy vòng quanh trạm dịch.
Bởi vì là ngựa bình thường được con người nuôi dưỡng nên mọi người nhanh chóng làm quen được với con ngựa của mình, ít nhất cũng hiểu được cách lên ngựa và thúc ngựa, làm đi làm lại không biết mệt.
Khai Tâm lại một lần nữa trở thành người khác biệt…
Dù là động tác dắt ngựa, nhảy lên lựng ngựa, kỹ xảo khống chế ngựa hay những mệnh lệnh của hắn đều rất thành thạo và dứt khoát, như một người đã cưỡi ngựa lâu năm, dễ dàng khống chế con ngựa dừng lại một bên, quan sát những người đang hào hứng thuần phục ngựa.
"Sư huynh, huynh học cưỡi ngựa ở đâu vậy? Nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy rất nhẹ nhàng rồi." Hiểu Phù loạng choạng đánh ngựa chạy về phía Khai Tâm, miệng thì nói, nhưng cánh tay lại cứng ngắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con ngựa của mình, không dám thả lỏng chút nào.
"Ừm, trước kia ở phương Bắc ta từng cưỡi ngựa một thời gian."
"Thảo nào."
Mỉm môi một cái, Hiểu Phù bỗng ghìm dây cương lại, một lúc lâu sau mới thúc ngựa chạy tới gần Khai Tâm.
Với khoảng cách gần như vậy, làn gió thơm thổi tới, dưới ánh đèn, dễ dàng có thể thấy được mồ hôi trên gò má đỏ ửng và phần cổ trắng ngần của cô.
Dường như chú ý tới ánh mắt nóng rực của Khai Tâm cùng với khoảng cách quá gần giữa hai người, mặt Hiểu Phù ửng đỏ, vội vàng cúi đầu xuống và thúc ngựa đi xa để lánh.
Khai Tâm cũng nhận ra mình hơi thất lễ, hắn quay đầu nhìn sang phía Đông, vừa hay liếc thấy một bóng đen chui vào trạm dịch từ đằng sau một cách nhanh nhẹn.
"Bảo vệ cống phẩm!"
Hô to một tiếng, Khai Tâm không hề do dự thúc ngựa, sau đó bật người lên mái hiên của trạm dịch bằng Đăng Vân Bộ, chỉ hai ba phát đã lên trên nóc, có thể nhìn thấy tất cả mọi tình hình trong ngoài.
Vút!
Tốc độ của Hạc Thập Nhất cũng không chậm, ngay khi Khai Tâm bay lên nóc nhà, hắn ta cũng bật lên khỏi con ngựa, rơi xuống bên cạnh Khai Tâm, đôi mắt cảnh giác nhìn bốn phía, cây cung gỗ đã nằm gọn trong tay.
Lúc này, mấy hộ vệ của phủ Mộ Dung mới tỉnh lại, bọn họ rút đao kiếm ra canh giữ xung quanh xe cống phẩm, mắt nhìn trái nhìn phải.
Ngược lại, Quỷ Kiến Sầu, Từ Lãng, Lan Nghiên và Hiểu Phù có chút luống cuống, không biết nên thúc ngựa đi đón địch, hay là bỏ lại ngựa rồi đi chiến đấu như Khai Tâm và Hạc Thập Nhất.
Trong khi bốn người chưa kịp phản ứng gì thì Khai Tâm và Hạc Thập Nhất trên nóc nhà đã phát hiện ra kẻ địch. Có mấy bóng đen rúc vào một góc tối, cực kỳ khó phát hiện ra. Thấy những người bảo vệ cống phẩm đã sinh lòng cảnh giác, bên ngoài bức tường của trạm dịch bỗng xuất hiện từng hàng đuốc một, những bóng đen đông nghìn nghịt đổ ập từ ngoài vào!
"Giết!"
"Không để lại một tên nào của Mộ Dung gia!"
"Các huynh đệ! Lên!!"
Những kẻ xông vào trạm dịch chính là nhóm cao thủ ở bên ngoài, số lượng khoảng ba mươi người, tất cả đều đã tới cảnh giới Xuất Nhập, sinh sống bằng cách cướp bóc lái buôn hoặc những chiếc xe nhỏ.
Lúc đầu Hạc Thập Nhất đã phát hiện ra rồi, nhưng tính cảnh giác của tên đi thăm dò tình hình bên chúng rất mạnh, bọn chúng nhanh chóng thúc ngựa đi mất, khiến cuộc tỷ thí của hai người chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.
Đám cướp này cũng coi như thông minh, bọn chúng không ra tay vào ban ngày mà chọn tập kích vào ban đêm. Khi đoàn người của Mộ Dung gia đã dừng chân, độ cảnh giác hạ xuống, bọn chúng tập kích một trạm dịch chỉ có hai tên binh sĩ đóng quân…
Nhưng hiển nhiên, kế hoạch tập kích của bọn chúng đã thất bại rồi, tính cảnh giác hơn hẳn người thường của Khai Tâm không những khiến bốn người hộ vệ tỉnh lại, mà hai binh sĩ ở cửa ra vào cũng vọt vào.
"Thật to gan!"
Tuy rằng địa vị thấp, nhưng vẻ mặt của hai binh sĩ đó lại cực kỳ chính trực! Bọn họ hô lên, không hề sợ hãi những tên cướp đang trèo tường vào, chĩa mũi giáo vào tên cướp đang lao tới…
Gần như cùng một lúc, cả sáu người đều nghe thấy lời nhắc của hệ thống:
"Bíp!"
"Kích hoạt nhiệm vụ binh sĩ trạm dịch!"
"Trong khi bảo vệ cống phẩm, phải hiệp trợ binh sĩ của trạm dịch, bảo vệ quan viên không bị sát hại. Hoàn thành bước đầu tiên có thể tiếp tục đi tới kinh thành; hoàn thành bước thứ hai sẽ lấy được thiện cảm của triều đình; hoàn thành bước thứ ba, có thể giành được thiện cảm của binh sĩ và quan viên trong trạm dịch…"
"Ra tay!"
Hệ thống vừa thông báo xong, hai binh sĩ của trạm dịch đã chạm mặt với đám cướp vừa trèo tường vào. Cả hai bị bao vây ngay lập tức, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Khai Tâm nhanh chóng hành động, hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao biến thành hai vệt sáng bay ra ngoài, tên áo đen cách binh sĩ gần nhất ngã xuống đất, tạm thời giải trừ nguy cơ cho binh sĩ…
Hạc Thập Nhất cũng nắm cây cung, dây cung rung động, ba mũi tên với tốc độ nhanh hơn nữa bay về ba hướng khác nhau.
Ba tiếng kêu rên vang lên! Có ba tên cướp bị trúng tên, chúng loạng choạng rời khỏi vòng chiến, nhưng Hạc Thập Nhất lại nhíu mày lại.
Mặc dù tỉ lệ chính xác khá cao, nhưng phi đao của Khai Tâm lại trực tiếp giết được một người, ba mũi tên của ông ta lại chỉ có thể khiến ba tên áo đen bị giảm sức chiến đấu, sự chênh lệch giữa hai người lập tức hiện ra.
Khai Tâm không hề để ý tới điều này.
Hắn đang nghĩ rằng, nhiệm vụ được kích hoạt bất ngờ này có thể hoàn thành theo ba mức độ, hoàn thành càng tốt thì độ khó sẽ càng cao, phần thưởng nhận được cũng sẽ xịn hơn.
Vì vậy, dù có ra sao thì binh sĩ của trạm dịch cũng không thể xảy ra chuyện gì được!
Hắn lấy hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao và Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ ra!
"Yểm hộ cho ta!"
Thả lỏng hai tay, Khai Tâm nhảy lên khỏi nóc nhà, bay về phía đám người áo đen đang vây quanh hai binh sĩ.
"Lan Nghiên, Hiểu Phù, bảo hộ xe cống phẩm! Từ Lãng! Chúng ta lên!!"
Thấy Khai Tâm nhảy vào giữa đám cướp một mình, cuối cùng Quỷ Kiến Sầu cũng phản ứng lại, cậu ta vỗ lưng ngựa, rút một thanh đao bản rộng màu đen ở phía sau ra rồi nhảy lên cao.
Phập! Phập! Phập!
Những mũi tên bay ra liên hoàn. Hạc Thập Nhất nhìn từ trên cao xuống, dễ dàng nhắm vào những tên áo đen, nhanh chóng bắn hết một túi cung tên. Nhưng điều đáng tiếc là, sau cú tập kích đầu tiên, tỉ lệ chính xác của hắn ta từ một trăm phần trăm giảm xuống còn năm mươi phần trăm.
Tuy thế, nhưng có sự yểm hộ của Hạc Thập Nhất, Khai Tâm cũng thành công tới gần binh sĩ của trạm dịch. Ngay khi mũi chân chạm đất, hắn nhanh nhẹn tránh thoát màn đao kiếm đan xem, trong những tiếng va chạm của binh khí, Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ lại nắm thành quyền!
"Cút!"
Hắn ra quyền một cách quả quyết, cú đấm mang theo tiếng hổ gầm nện thẳng vào hai tên áo đen gần nhất!
Rầm!
Hai tên áo đen trúng quyền bị đụng bay ra sau, hệt như bị tàu hỏa đâm trúng, đội ngũ chỉnh tề đằng sau cũng bị xáo trộn vì hai tên đó.