Translator: Nguyetmai
Dưới ánh mắt của biết bao đệ tử trong môn, Vô Tâm Nhân với vẻ mặt u ám bước lên trước hai bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạnh lùng đứng ngạo nghễ cách đó khoảng mười mét: "Các hạ xâm nhập vào căn cứ tạm thời của Sơn Nhạc Môn ta, giết mấy chục đệ tử và một đường chủ, chẳng lẽ không định để lại một cái tên sao?"
"Tiêu Tam!"
Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng đó vẫn không thay đổi, dù đối mặt với hơn hai mươi cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, hắn ta vẫn không tỏ ra sợ hãi chút nào, trấn định và lạnh lùng một cách lạ thường.
"Tiêu Tam, giỏi lắm!"
Vô Tâm Nhân cực kỳ bình tĩnh, người có thể trở thành môn chủ của Sơn Nhạc Môn, trấn áp được hai môn phái khác, còn kéo được bọn họ về phía mình, đương nhiên không thể là đồ bỏ đi được…
Ngược lại, hắn ta nổi tiếng ở Từ Châu là nhờ vào thực lực và sự khôn ngoan.
Trong lần hợp nhất ba môn phái này, môn chủ Vô Tâm Nhân không chỉ có mưu kế hơn người, mà thực lực cũng vượt qua hai phó môn chủ hiện tại! Hắn đã tính toán và chuẩn bị rất kỹ càng cho việc thành lập trụ sở và lên kế hoạch cho các lần hành động tiếp theo. Ngay khi vừa chiếm đóng sơn trại, xung quanh đã xuất hiện các trạm gác ngầm của Sơn Nhạc Môn, tuy không dám nói là tường đồng vách sắt, nhưng cũng được coi là canh chừng nghiêm ngặt!
Ngoài ra, chỉ riêng cung thủ đã có hơn một trăm người xung quanh sơn trại. Đừng nói là một cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, cho dù là cả một môn phái thì cũng chưa chắc đã công phá được cổng chính một cách lặng lẽ như vậy, để mà tàn sát tới tận đây.
Phải nói là thực lực của người này rất đáng sợ!
Vì thế, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, biết ý đồ của kẻ này không hay ho gì, hắn ta đã nhanh chóng tính toán…
Phất tay ý bảo cung thủ đang ẩn nấp xung quanh lùi lại, Vô Tâm Nhân nói một cách chậm rãi, bình thản: "Lộc Đao Khách chính là trưởng lão trong môn ta, nếu hắn đã làm gì đắc tội, tại hạ xin được nói lời xin lỗi, thế nhưng… Trước khi động thủ, chẳng hay có thể nói rõ nguyên nhân được không, để bọn ta được biết chuyện gì đã xảy ra!"
"Môn chủ!"
Có vẻ như nghĩ tới điều gì, Lộc Đao Khách định lên tiếng, nhưng Vô Tâm Nhân lại giơ tay ngăn cản, vẫn nhìn Tiêu Tam bằng vẻ mặt thản nhiên như cũ.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Tam!
Tiêu Tam hờ hững quay đầu lại, liếc nhìn những đệ tử đang giương cung bạt kiếm ở bốn phía của Sơn Nhạc Môn, hắn ta hừ nhẹ một tiếng: "Cạnh cây cầu dưới chân núi Tuyết Ý Phong, trưởng lão Lộc Đao Khách của ngươi đã giết chết ba người, bọn họ là sư đệ, sư muội của ta…"
"…"
Vô Tâm Nhân nhướng mày.
Lộc Đao Khách đứng sau lưng lên tiếng: "Đúng là ta đã cướp cống phẩm ở đó, nhưng lúc ấy không hề có hắn ở bên trong."
"Người của các ngươi ra tay rất nhanh, ta đi dò đường ở đằng trước, lúc trở về thì cống phẩm đã mất, người cũng đã chết, ta đuổi theo tới tận Từ Châu mới thăm dò được rằng các ngươi đang lên núi, vì thế…" Nói đến đây, Tiêu Tam chậm rãi rút thanh kiếm như thể còn không có cả chuôi của hắn ta ra, chỉ thẳng vào Lộc Đao Khách: "Ta đến đây để đòi nợ."
"Hừ! Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh ấy không đã!"
Một đà chủ lách mình ra khỏi đám đông, hành động mà không chờ Vô Tâm Nhân ra lệnh.
"Dừng tay!"
Vô Tâm Nhân biến sắc, vội vàng quát người đó dừng lại, sau đó hỏi Tiêu Tam: "Đúng là bọn ta đã giết mấy người đó thật, ta không có lời nào để nói, ngươi định đòi nợ thế nào?"
"Đơn giản thôi."
Tiêu Tam hoàn toàn không để ý tới tên đà chủ đang trợn mắt nhìn mình, hắn ta vẫn nói rất thản nhiên và dứt khoát: "Bảo những kẻ giết người ra đây, mỗi tên phải chết dưới kiếm của ta ba lần."
Hắn ta vừa dứt lời, người của Sơn Nhạc Môn đều biến sắc!
Đà chủ đứng gần Tiêu Tam nhất cười to như thể nghe thấy một câu chuyện cười hư cấu nhất từ trước đến này: "Mẹ kiếp! Chết ba lần? Được! Khi đó ông đây cũng tham gia đấy, ngươi có bản lĩnh thì tới đây… Oái!"
Hắn ta còn chưa nói xong, Tiêu Tam đã rút kiếm ra, thanh kiếm sắt không chuôi nhỏ máu, từng giọt, từng giọt một…
Bịch!
Đến tận khi tên đà chủ đó ngã xuống đất, Vô Tâm Nhân mới phát hiện ra rằng hắn ta bị kiếm đâm thẳng vào yết hầu, chết không nhắm mắt. Rõ ràng hai người chỉ cách nhau khoảng hai mét, nhưng vừa rồi, không ai nhìn thấy Tiêu Tam đã tới gần và ra chiêu thế nào…
Như thể chỉ vừa làm một chuyện nhỏ nhặt và hết sức tầm thường, Tiêu Tam thản nhiên liếc nhìn thi thể trên mặt đất: "Ngươi, còn hai lần nữa."
Lần này, không chỉ những người trong Sơn Nhạc Môn kích động, mà ngay cả người có ý định làm hòa như Vô Tâm Nhân cũng hiểu rằng chẳng có cách nào để hòa giải việc này. Hắn ta nhướng mày, đôi mắt trở nên lạnh lùng, phất tay một cách dứt khoát: "Bắn!!"
Cung thủ ở bốn phía đã chờ rất lâu rồi, giương cung lên không hề do dự!
Vô số mũi tên bắn ra, hệt như một đàn châu chấu, mục tiêu chính là Tiêu Tam đang đứng một mình ở giữa sân…
"Cũng chỉ đến thế mà thôi."
Hắn ta vừa đá chân, hai cỗ thi thể dưới đất bỗng bay lên một cách lạ lùng, chắn ở hai bên trái phải của Tiêu Tam, chỉ chớp mắt, hai thi thể đó đã biến thành một con nhím, mũi tên cắm đầy người.
Sau một đợt mưa tên, hai thi thể đó bay về phía cung thủ ở hai bên, bóng dáng của Tiêu Tam thì biến mất ở ngay giữa hai con nhím ấy!
"Phía trên!"
Ánh sáng trên đầu bị che khuất, có người la lớn.
Đao kiếm điên cuồng lao về phía bóng đen đang che khuất đỉnh đầu bọn họ, cảm giác có thể cắt bóng đen đó ra làm trăm mảnh một cách dễ dàng…
Thế nhưng, đó chỉ là một bộ quần áo bình thường mà thôi.
Khi biết được mình bị mắc lừa thì những tiếng kêu rên thảm thiết đã vang lên trong đám cung thủ ở bên trái.
Tiêu Tam vừa biến mất bỗng xuất hiện trong đám người, mỗi một bước nhỏ cũng có thể di chuyển được hơn một mét, vừa tránh né công kích ở bốn phía, vừa nhắm vào mục tiêu tiếp theo. Không ai thấy hắn ta ra chiêu thế nào cả, nhưng sau lưng hắn ta, người người ngã xuống đất liên tục, máu không ngừng chảy ra ở cổ họng, giữa trán và ngực trái.
Chỉ nháy mắt, hơn hai mươi đệ tử của Sơn Nhạc Môn đã bị giết.
Thấy cảnh tượng này, Vô Tâm Nhân đứng trên bậc thềm không khỏi hít sâu vào.
Kiếp pháp thật tàn nhẫn!
Bộ pháp thật đáng sợ!!
Bộ pháp này không chỉ linh động, kỳ diệu, mà còn khiến người ta cảm giác như bị mất mục tiêu, phối hợp với kiếm pháp nhanh nhẹn và thần kỳ ấy, người chưa tới cảnh giới Tạo Hóa thì hoàn toàn không thể địch lại được.
"Đừng có gây sự!"
Thấy mấy huynh đệ bị giết chết, có người không thể đứng yên được nữa.
Mấy đà chủ cảnh giới Tạo Hóa bên cạnh Vô Tâm Nhân lần lượt lao lên phía trước.
"Đánh hay lắm!"
Tiêu Tam không hề hoang mang, sau khi giết chết cung thủ cuối cùng bên trái, hắn ta di chuyển bước chân, tránh thoát mũi đao chí mạng, rồi lại đột ngột xuất hiện cạnh tên đà chủ ấy, thanh kiếm lao ra từ một góc độ khó tin, đâm vào ngực trái của người đó.
Tên đà chủ chỉ cảm thấy cơn đau dấy lên, cả người run rẩy, kiếm sắt nhanh chóng được rút ra. Trước khi sinh mệnh chấm dứt, hắn ta cúi đầu nhìn chất lỏng màu đỏ trước ngực…
"Sơn Nhạc Môn quả nhiên là lợi hại!"
Sau khi giải quyết liền hai cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, khiến những cao thủ đứng đằng sau của Sơn Nhạc Môn phải chấn động, Tiêu Tam liếc nhìn bọn họ, khuôn mặt hơi tái đó hiện lên sự lạnh lùng làm người ta run sợ, hắn ta nói bằng giọng lạnh lẽo: "Hôm nay Khoái Kiếm Tiêu Tam được lĩnh giáo rồi! Ngày mai vào giờ này… Ta sẽ tiếp tục đến đây học hỏi!" Nói xong, hắn ta nhoáng lên mấy cái rồi biến mất khỏi sơn trại, để lại một đống thi thể.
Trong khi tất cả còn đang mê mang, không hiểu vì sao đối phương lại đột nhiên bỏ đi, ánh mắt của Vô Tâm Nhân thay đổi, giải thích một câu với vẻ mặt rất khó coi: "Nếu miễn cưỡng sử dụng bộ pháp thượng thừa ở cảnh giới Tạo Hóa thì sẽ tiêu hao nội lực rất lớn…"
Không bao lâu sau, chuyện "Nam Khoái Kiếm Tiêu Tam" dùng kiếm đánh bại Sơn Nhạc Môn lan truyền từ Nam ra Bắc!