Translator: Nguyetmai
Trong một khu dân cư ngoài đại học Nam Hoa, Khai Tâm, Bạch Lãng, Trần Phàm, Tề Tứ và Hứa Hinh từ sau chạy tới, năm người xúm lại với nhau, kéo tấm màn che cho "Đại hội võ lâm của đại học Nam Hoa"!
Tề Tứ đã đề nghị thuê căn phòng nhỏ này, vì Hứa Hinh là con gái, cứ ra vào ký túc nam như thế cũng không tiện. Hơn nữa cùng với sự phát triển của "Bảng giang hồ Nam Hoa", chắc chắn tương lai sẽ có một số hoạt động nữa, chưa biết chừng sẽ cần nhiều nhân viên hơn. Vì thế, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nơi làm việc của năm người, có ba phòng ngủ và một phòng khách, sau khi tan học, bọn họ có thể tập hợp ở đây để nghĩ cách trù hoạch, dù sao nơi này cũng chỉ cách cửa sau của đại học Nam Hoa khoảng một trăm mét, không tốn nhiều thời gian.
Sau khi đã uống một chén rượu, vì tửu lượng kém, Bạch Lãng bắt đầu cầm cốc hét lên: "Khai Tâm, từ khi thất tình đến giờ là cậu lắm mưu nhiều kế lắm đấy nhá… Thay mặt tổ chức, Bạch Lãng tôi chính thức tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cậu chính là quân sư của 'Team năm người Nam Hoa' chúng ta!"
"Cảm ơn tổ chức đã tin tưởng và cất nhắc, tôi sẽ uống cạn chén này, các vị lãnh đạo cứ tự nhiên."
Khai Tâm cười nói, rất hưởng thụ cái không khí hiện tại, hắn không để ý tới những lời nói huyên thuyên của Bạch Lãng, rót đầy rượu sau đó uống cạn.
"Hay!"
Cả đám cười lớn.
Hứa Hinh nhìn bốn người rồi nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt đỏ bừng rất xinh đẹp.
Bạch Lãng vừa la hét xong thì đến lượt Trần Phàm lên tiếng: "Ha ha, các cậu có nghe được tin gì không, ban ngày hai thằng nhóc Hư Bàn và Lưu Manh đi khuyên những người xếp hạng cao đừng tham gia đấu trường luận võ lần này, suýt nữa thì thuyết phục được cả tên Ngữ Trà kia… Khai Tâm của chúng ta ra chiêu này đúng là phá hủy luôn mưu kế của bọn họ! Không những làm vậy mà còn ép bọn họ phải tham gia luôn nữa chứ! Một tiếng trước nhận được thông tin đăng ký của họ, tâm trạng của tôi cứ phải gọi là sung sướng! Mọi người!" Nói đến phần sau, cậu ta giơ chén rượu lên, Bạch Lãng, Tề Tứ đều đứng lên, đồng loạt nhìn về phía Khai Tâm: "Đừng có nói nhiều, ba chúng tôi cạn trước, cậu dám chối là biết tay đấy nhé!"
Ba chén rượu chạm vào nhau cạch cạch cạch, sau đó cùng trợn mắt lườm Khai Tâm, mãi đến khi hắn ngoan ngoãn nâng cốc lên uống hết thì mới có hai người chịu ngồi xuống.
"E hèm."
Tề Tứ nhìn mọi người, hắng giọng rồi mới nói: "Đến lượt tôi."
Nói xong, cậu ta cầm cốc lên, Khai Tâm trợn trắng mắt, tỏ vẻ không phục: "Ê ê ê! Tôi nói này, các cậu có biết tôi có công lớn không hả, các cậu thế này làm tôi chẳng có cảm giác như đang được biểu dương gì cả, ngược lại còn thấy giống như đang xử tội công khai ấy."
"Nhóc con, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu được ngồi cạnh Hứa Hinh cũng là nhờ chúng tôi sắp xếp cả đấy nhé, có phải cậu không muốn hưởng thụ đãi ngộ này nữa không?"
"…"
Khai Tâm nghiêng đầu nhìn Hứa Hinh, cô ấy chỉ cười mà không nói lời nào cả.
Cô gái nhỏ này… Không lên tiếng giải vây cho hắn, cố tình muốn nhìn hắn bẽ mặt hay sao?
"Uống thì uống! Nếu lát nữa tớ uống say rồi làm chuyện cầm thú gì đó, cậu có kêu khàn giọng cũng vô dụng." Khai Tâm lườm Hứa Hinh một cách "hung hăng", hắn cắn răng, đành uống vậy!
Rốt cuộc Hứa Hinh cũng đỏ mặt, tức giận trợn mắt lườm Khai Tâm, sau đó chủ động rót đầy cốc cho hắn, nói một câu khiến Khai Tâm vô cùng hối hận: "Hừ, bây giờ đến lượt tớ, là cô gái duy nhất trong team năm người Nam Hoa, tớ nâng chén, cậu uống đi!"
Khai Tâm lập tức khóc không ra nước mắt, không ngờ sự đe dọa của mình lại khiến kẻ địch nã pháo càng thêm hung tàn và mãnh liệt, ngay cả cơ hội để thở một hơi cũng không cho: "Chị hai… Em sai rồi."
"Phải xem thái độ thế nào đã, tự phạt ba chén thì chị đây sẽ tha cho."
"…"
Rốt cuộc Khai Tâm cũng biết được bộ mặt thật của Hứa Hinh, hóa ra cô nhóc này cũng là cao thủ trên bàn rượu rồi, cái kiểu chuốc người khác không chuốc mình đây mà!
Xem như cậu lợi hại.
Kìm nén "giọt nước mắt nhục nhã", Khai Tâm uống hết một chén, sau đó hắn vội vàng quăng chén rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Mẹ ơi…
Còn chưa ăn mà đã phải chịu khổ rồi, bụng khó chịu quá!
Lúc quay về bàn rượu, ba con sói vừa tàn sát lẫn nhau sau khi nãy đã mất đi mục tiêu chung, quá phấn khích thế là uống hơn một két bia, ba người say như chết, gục trái gục phải.
"Bây giờ mới quay lại à?"
Sắc mặt của Hứa Hinh vẫn rất bình thường, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khai Tâm, trong mắt cô hiện lên sự lo lắng, áy náy nói: "Tớ nghe bọn họ nói cậu uống rượu giỏi lắm cơ mà, sao mới hai chai mà đã gục rồi?"
"Giỏi cái khỉ gì."
Khai Tâm cười bất đắc dĩ: "Lần trước uống say vì cậu cũng là lần đầu tiên tớ uống rượu đó."
Ba con sói cô đơn nói luyên thuyên không cần bản nháp luôn, Khai Tâm vừa tỏ vẻ đáng thương vừa lấy bình trà tới, miệng còn lải nhải: "Hôm nay chưa ăn miếng nào đã bị chuốc hai lượt rượu, a… Cậu là người đáng giận nhất đấy, không thương xót tớ thì thôi, lại còn hùa theo bọn họ nữa."
Khổ nhục kế cực kỳ thành công, Hứa Hinh thè lưỡi, chủ động rót trà cho Khai Tâm: "Tớ xin lỗi, tớ cũng vì không muốn làm các cậu tụt hứng thôi, hơn nữa tớ lại nghe nói là cậu uống được cả rượu lẫn bia… Vì thế mới… Xin lỗi, chén trà này coi như tớ tạ lỗi với cậu."
"Hầy…"
Khai Tâm thở dài, xoay đầu nhìn ba người đang chết ngất trên mặt bàn, nhận lấy chén trà của Hứa Hinh: "Đến đây là được rồi, ăn chút gì đó đi rồi tớ đưa cậu về."
"Ừm." Hứa Hinh dịu dàng đồng ý.
Lúc đi ra, Hứa Hinh bỗng nhớ ra một chuyện, cô ấy đề nghị hủy bỏ thông tin đăng ký tham gia đại hội võ lâm của Hư Bàn Đại Thần và Bất Xọa Lưu Manh, nhưng Khai Tâm không tán thành.
"Thế nhưng…" Hứa Hinh không cam lòng: "Dùng lợi nhuận của mọi người làm tiền thường trao cho ai tớ cũng không có ý kiến, nhưng cho bọn họ là tớ thấy tức rồi!"
"Vậy thì bọn họ cũng phải có năng lực lấy được nó mới được."
Khai Tâm cười khẽ một tiếng.
Động tác gắp thức ăn của Hứa Hinh khựng lại, nhìn Khai Tâm bằng đôi mắt khó hiểu: "Hư Bàn và Lưu Manh rất lợi hại, bây giờ đang giữ vị trí số hai và số ba trên Bảng Phong Vân… Nghe nói còn có một môn võ đạt tới cảnh giới Tông Sư rồi."
"Thế thì sao?"
Khai Tâm vẫn không dao động: "Bảng xếp hạng đó chưa chắc đã chính xác…"
Hắn vẫn không quên, năm người đứng đầu trong Bảng Phong Vân của Nam Hoa từng bị một nhân vật vô danh như hắn quật ngã cả năm, hơn nữa hắn cũng không phải người đầu tiên làm được điều đó!
Những người kia còn chưa chính thức đăng kỳ làm thành viên của "Bảng giang hồ Nam Hoa", dù rằng trước mắt, thực lực của họ không bằng mấy người Ngữ Trà, nhưng sức chiến đấu không thấp, đã có danh tiếng trong "Giang hồ" rồi.
Vậy mới nói, điều quan trọng nhất vẫn là phương pháp và kinh nghiệm chiến đấu, cảnh giới nội công không thể nói lên được điều gì cả…
Nghe thấy Khai Tâm nói chắc nịch như vậy, cô gái này rốt cuộc cũng nhận ra được điều gì đó. Cô ấy nháy mắt một cái, nhích lại gần Khai Tâm, nói bằng giọng tò mò và chờ mong: "Khai Tâm, ý cậu là cậu cũng sẽ tham gia đại hội võ lâm lần này sao?"
"Đương nhiên rồi."
Dứt lời, khuôn mặt Khai Tâm bỗng trắng bệch!
Một bóng hình xinh đẹp vô thức xuất hiện trong đầu.
Hắn đột nhiên nhớ tới cô gái xuất hiện bên cạnh hắn, ở bên hắn hai năm kể từ khi hắn nổi tiếng ở đại học Nam Hoa, nếu hắn tham gia đại hội võ lâm lần này, giành được một vị trí nào đó, liệu có thu hút sự chú ý của cô ấy không?