Translator: Nguyetmai
Người trong giang hồ có rất nhiều điều bất đắc dĩ!
…
Cùng với sự thành lập của các bang phái, sự chèn ép cũng xuất hiện. Đó là chuyện thường tình trong giang hồ, cũng là những chuyện dễ dàng dẫn đến việc cạnh tranh và chém giết lẫn nhau. Kiếp trước Khai Tâm đã thấy nhiều lắm rồi, thậm chí bản thân hắn cũng từng tham dự vào đó…
Khi đã đạt được một thành tựu nhất định, chắc chắn sẽ có một số thế lực nghĩ cách để phá hoại, trong khi chấp hành những nhiệm vụ quan trọng thì bắt buộc phải thăm dò kỹ càng ở khu vực hành động, nếu không rất dễ bị tiêu diệt cả đội, thậm chí không thể gượng dậy nổi.
Long Hổ Môn chính là một thế lực phát triển từ thời kỳ đầu.
Người dẫn đầu là một người chơi với võ công ở cảnh giới Tông Sư, dùng số tiền mình có để xin được lập môn phái, tìm nơi để làm căn cứ, chiêu mộ người gia nhập, nhanh chóng tạo thành ưu thế.
Khai Tâm đã từng gặp rất nhiều.
Long Hổ Môn có thể xuất hiện đầu tiên, đồng thời còn làm được điều này cũng có thể hiểu được, vậy nên hắn không hề thấy lạ khi Long Hổ Môn sinh ra và phát triển mạnh mẽ. Dù có gặp phải địa bàn của đệ tử Long Hổ Môn thì hắn cũng chỉ lẳng lặng rời đi, lựa chọn những nơi xa xôi như Hắc Phong Trại để luyện công.
Nhìn thấy bộ dạng phiền muộn của Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý, Khai Tâm hiểu ngay ra đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Khai Tâm cũng không định chống lại một đám người chơi biết suy nghĩ chỉ với sức lực của một mình hắn.
Tuy rằng tên tuổi của Lam Sam Quân Tử Kiếm ở thành Cô Tô không nhỏ, nhưng hắn vẫn chưa có đủ tự tin để đối địch với cả một môn phái khi mà thực lực của hắn còn chưa tới cảnh giới Xuất Nhập.
Mới chỉ vài ngày mà những người của Long Hổ Môn đã lên đến năm trăm rồi!
Nghĩ tới đây, Khai Tâm dừng lại trước mặt hai người: "Có thời gian không?"
"…"
Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý nhìn nhau rồi gật đầu.
"Sửa soạn rồi tới Hắc Phong Trại với ta."
"Ừm!"
Bọn họ đều là người thông mình, mặc dù vừa rồi bị người của Long Hổ Môn làm bẽ mặt và bị đuổi ra khỏi quán rượu, nhưng bọn họ lại không thể làm nổi cái chuyện là cậy thế Khai Tâm để đi lấy lại danh dự.
Không nói tới việc Khai Tâm có làm được hay không… Nhưng bọn họ cũng là những người thông minh có lòng tự trọng, sẽ không mở miệng nói chuyện này với Khai Tâm, hơn nữa nếu Khai Tâm mà ra mặt thì có thể sẽ càng thêm phiền phức hơn.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Lấy lại tinh thần, hai người vội vàng sửa soạn lại hành trang rồi chờ trước cửa Mộ Dung thế gia.
Khai Tâm tới cửa hàng ở đối diện, đổi hết những chiến lợi phẩm không cần thiết thành ngân phiếu, sau đó cẩn thận gửi ngân phiếu vào ngân hàng, đi đón Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý, bọn họ ra khỏi thành trong đêm tối.
…
Một tuần trước, những khu dã ngoại còn vô cùng hoang vu và trống trải.
Nhưng thực lực của người chơi tăng lên, ngày càng có nhiều người không tuân theo quy tắc "ngày làm, đêm nghỉ" nữa, dù là đi theo đội hay đi một mình thì cũng tranh thủ từng giây từng phút để rèn luyện võ công.
Trên đường đi, thường xuyên có người mang theo đao kiếm và dã thú, trông khá ra dáng nhân sĩ võ lâm đời sau.
"Đại sư huynh!" Tuyền Phong Tiểu Lý lẳng lặng đi theo sau rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Bây giờ huynh còn cách cảnh giới Xuất Nhập bao xa?" Thật ra mấy ngày nay cậu ta vẫn cảm thấy khó hiểu, Lam Sam Quân Tử Kiếm thành danh đã lâu, thực lực còn mạnh hơn một số người ở cảnh giới Xuất Nhập, nhưng vì sao nội lực lại có vẻ như không tăng tiến là bao.
Khai Tâm cười một tiếng, hắn không hề giấu giếm: "Qua đêm nay nữa là tới."
Một bộ võ học của Hắc Phong Trại đã đến tầng thứ chín, cảnh giới nội lực trước mắt đạt 39.78 điểm, sắp tới bình cảnh rồi nên hắn mới gọi hai người tới…
Hắn định đợi tới khi đột phá cảnh giới Xuất Nhập rồi thì sẽ tới càn quét Hắc Phong Trại!
Còn nhớ trong kiếp trước, những sơn trại thường có một số của cải kha khá, mặc dù tỉ lệ rơi rất thấp, nhưng lần đầu thì chắc chắn sẽ ra!
Vậy nên hắn nghĩ rằng, nhân lúc người trong thành Cô Tô chưa để mắt đến Hắc Phong Trại thì tranh thủ đi lấy bảo bối về, đỡ để hời cho người khác.
Mặc dù có khả năng Hắc Phong Trại đã chọn ra nhị trại chủ và tam trại chủ mới, nhưng với thực lực hiện tại của Khai Tâm, đối phó với hai tên trại chủ ở tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập cũng không khó lắm, còn về đại trại chủ đã tới cảnh giới Tạo Hóa, nếu cố gắng thì cũng có khả năng giết được.
Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý không biết Khai Tâm đang nghĩ gì, biết được đêm nay là hắn có thể tiến vào tầng thứ nhất của cảnh giới Xuất Nhập thì cả hai hớn hở hẳn lên, trông vô cùng phấn khích!
Bây giờ cảnh giới Xuất Nhập đã tương đương với cái danh từ "cao thủ" rồi…
Uy danh của Lam Sam Quân Tử Kiếm đang dần hạ xuống, nếu lại kéo dài nữa thì e rằng người chơi trong thành Cô Tô sẽ chỉ biết đến Long Hổ Môn, không ai nhớ tới Lam Sam Quân Tử Kiếm nữa, đây không phải là điều bọn họ muốn thấy.
Ngồi thuyền vào chân núi của Hắc Phong Trại, cảnh tượng trước mắt khiến cả ba người phải giật mình!
Người lái thuyền và Tiểu Hoàn ôm nhau khóc lớn.
"Xem ra có người đã kích hoạt nhiệm vụ ở Hắc Phong Trại rồi, lại còn thất bại nữa…" Tây Môn Thanh nhíu mày nhìn về hướng Hắc Phong Trại trong màn đêm, thấy được mấy ánh lửa đang chập chờn: "Có người ở trên đó!"
"…"
Khai Tâm và Tuyền Phong Tiểu Lý cũng nhìn thấy.
Khai Tâm lẳng lặng đếm thử số đốm lửa ở phía xa, ánh mắt dần hiện lên sự nghiêm túc, hắn gật đầu nhẹ một cái: "Có nhiều người lắm đấy!"
Với trí nhớ của hắn ở kiếp trước, vào ban đêm, thường thì cứ một người chơi lại cầm một bó đuốc, trừ khi hành động tập thể thì mới xuất hiện nhiều đuốc hơn.
Hơn nữa để giảm bớt sự lãng phí, cứ năm đến mười người một tổ, mỗi tổ một bó đuốc.
Hiện tại vừa mới dấy lên cách hành động theo đoàn, ít nhất trên đó phải có ba, bốn mươi người chơi, hoặc là nhiều hơn nữa!
Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh hít sâu một hơi.
Đội hình như vậy thì e rằng cả thành Cô Tô cũng chỉ có Long Hổ Môn mới tổ chức được, mục tiêu của đối phương cũng rất rõ ràng… Hang ổ của Hắc Phong Trại!
"Làm sao bây giờ?"
Long Hổ Môn hoạt động trên núi của Hắc Phong Trại, nếu đụng phải thì chắc chắn sẽ không hay…
Chưa biết chừng bọn chúng thấy ba người đi lẻ còn sẽ nảy ra ác ý nữa, thế thì kế hoạch đến Hắc Phong Trại luyện tập e rằng cũng đổ bể.
Hai người hơi chần chừ.
"…"
Khai Tâm nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, sau đó nói với hai người đằng sau: "Đi theo ta."
Lòng tự tin lớn mạnh ấy cũng truyền sang Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý, mấy người nhìn nhau gật đầu, di chuyển trên con đường nhỏ để vào trong rừng cây tối đen.
…
Khai Tâm thường xuyên tới đây, vì vậy hắn hiểu rất rõ về Hắc Phong Trại, có Liễu Diệp Phi Đao trong tay thì dù có tên sơn tặc nào của Hắc Phong Trại đánh lén hắn cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đi nhanh suốt dọc đường, ba người nhanh chóng tới gần chiến trường nơi có ánh lửa, tiếng va chạm của đao kiếm vang lên không ngừng, thỉnh thoảng có người chơi la lên…
"Quả nhiên là Long Hổ Môn!"
Ba người nấp sau một bụi cậy, nhờ ánh sáng của bó đuốc, họ thấy được những người chơi đang đánh nhau với sơn tặc. Trước ngực của những người này có thêu hình đầu hổ, đầu rồng khá đơn giản, tám người chơi có nhiều kinh nghiệm nhất cầm đuốc canh giữ ở các phương hướng khác nhau, chăm chú nhìn vào những người chơi với cách đánh không mấy thành thạo ở chính giữa, thỉnh thoảng còn lên tiếng nhắc nhở, trông rất có tổ chức.
Thấy cảnh này, cả ba người đều rùng mình…
Bọn họ đang lợi dụng sơn tặc của Hắc Phong Trại để huấn luyện đệ tử mới vào một cách có tổ chức!
Long Hổ Môn này…
"Không đơn giản!" Đôi mắt của Khai Tâm hơi co lại.