Luật Sư Đại Nhân Không Dễ Chọc

Chương 6: Chương 6




Từ sau lúc tiến vào văn phòng của Điền Mộc Hoa, Lộ Hà Dạ vẫn một mực bồn chồn bất an. Tối hôm qua mới thực vất vả đem bản thảo viết xong, sáng sớm hôm nay nàng đã đem hết thảy mọi thứ liên quan đến bài phỏng vấn đi nộp, để tại trên bàn của học trưởng. Anh ấy rốt cuộc là có hài lòng với bài viết của mình ? Nàng trăm mối suy tư không có lời giải đáp khiến nàng bồn chồn đứng ngồi không yên trước bàn làm việc. Lúc này chợt nghe tiếng Điền Mộc Hoa từ trong phòng vọng ra: “ Hà Dạ, vào đây một chút. ” Nàng như thể một phạm nhân đang bước ra pháp trường, ôm quyết tâm dẫu chết cũng không từ nan bước tiến vào văn phòng. “ Học trưởng ... ” Vừa bước vào văn phòng đã thấy Điền Mộc Hoa đang cúi đầu xem một tập bản thảo, nàng trong lòng nơm nớp lo sợ, hô nhẹ một tiếng. “ Đến, ngồi đi. ” Điền Mộc Hoa ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt lộ ra một mạt cười ôn nhu. Nhìn học trưởng đang tươi cười thế kia, trong lòng nàng vẫn bất an như trước, ngoan ngoãn ngồi xuống. Càng ngày nàng càng không hiểu được con người của học trưởng. Như lúc này đây, nàng không xác định được anh cười như thế kia là vì anh thấy hài lòng hay là thực sự, nàng toi đời rồi. “ Anh đã xem qua bản thảo của em. ” Vừa nói anh vừa cầm một xấp bản thảo lên, “ Em viết rất tốt, đem hết những ưu điểm nổi bật cùng hình tượng Ôn luật sư trong đời sống hàng ngày biểu hiện hết ra bên ngoài. Anh quả nhiên đã không nhìn lầm người. Tạp chí kỳ này số lượng bán ra nhất định sẽ vượt lên nhiều so với những kỳ trước. ” “ Học trưởng, anh thực cảm thấy bài viết này không có vấn đề sao ? ” Thái độ của anh như vậy hoàn toàn bất đồng với thái độ mấy hôm trước ở nhà hàng khiến Lộ Hà Dạ có điểm không tin được. “ Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. ” Anh một lần nữa gật đầu xác nhận, trên mặt vẫn như cũ hiển lộ một nụ cười khó dò: “ Làm sao vậy ? Em còn nghi ngờ sức phán đoán của tổng biên như anh sao ? ” “ Dạ ... không ... không phải ... ” Nàng ấp úng nói. “ Kỳ thực lần đó anh làm vậy là để khích lệ em. ” Điền Mộc Hoa thở dài, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một biểu tình bất đắc dĩ. “ Anh biết vì chuyện bản thảo viết không tốt lần trước đã khiến em uể oải, rầu rĩ không vui, cho nên mới cố ý nói những lời như vậy để kích thích em. Làm cho em có thể nhận thức rõ sự việc, như vậy mới phát huy được hết tất cả tiềm lực trong em. Nếu không thì, em nghĩ lại xem, tại sao anh lại đổi giọng điệu khi nói chuyện với em, lúc đó chứ ? Và sau bản thảo thất bại đó, không phải là lần này đã thay đổi và viết tốt hơn rất nhiều hay sao ? ” Nghe anh nói vậy, nàng cũng thấy đúng đúng. Những thất vọng trước đây cùng anh cũng theo đó mà đột nhiên trở thành hư không. Nàng chỉ biết học trưởng không phải là người như thế. Xác nhận học trưởng vẫn là người năm đó ôn nhu an ủi nàng xong, tâm trạng nàng trở nên tốt hơn rất nhiều, nhịn không được lại có điểm hư tâm.[ mơ mộng ] “ Thực xin lỗi, học trưởng, kỳ thực lần trước ... ” Nàng còn đang định nói ra những lời sám hối liền bị anh chen ngang. “ Có gì đâu mà phải xin lỗi ? Nhìn đến em có thể viết được bài báo tốt thế này anh cũng cảm thấy thực vui mừng. ” Điền Mộc Hoa nói xong, một mặt cẩn thận đạt bản thảo xuống bàn, mặt khác hướng ánh nhìn thực chân thành tới nàng, nói những câu thấm thía : “ Hà Dạ, em biết không ? Anh trước kia cũng rất để ý đến em, em vừa nhu thuận lại vừa đáng yêu, nữ hài như vậy bây giờ thực sự là không nhiều lắm. Mỗi lần nhìn thấy em, anh lại thầm cảm thấy bản thân mình may mắn, sau nhiều năm như vậy vẫn còn có thể gặp lại được em . ” “ A ... ” Vụng trộm thích học trưởng nhiều năm như vậy, đột nhiên lại nghe được những lời này từ anh khiến nàng có điểm không chống đỡ được. Trong thời gian ngắn cũng chẳng biết nên trả lời thế nào, thực vất vả mới thốt ra được một câu – “ Cảm ơn học trưởng. ” “ Đừng khách khí như vậy. ” Anh mỉm cười hỏi: “ Đúng rồi, Hà Dạ, tối mai em rảnh chứ? ” “ Dạ vâng ạ. ” “ Anh muốn mời em đi ăn cơm, được chứ ? ” Ánh mắt anh nhìn nàng thật quá mức thành khẩn, lại mơ hồ toát ra một chút ám muội. “ Không phải là bàn chuyện công việc, chỉ đơn giản là ra ngoài dùng bữa thôi. ” “ Em ... ” Học trưởng muốn mời nàng ăn cơm ? Lộ Hà Dạ đầu tiên là ngây ngốc trong chốc lát, tiếp sau đó mới ấp úng nói quanh co một hồi rồi đứng lên. Kỳ quái, đây không phải là chuyện mà nàng luôn mong mỏi, một cơ hội cầu còn chẳng kịp hay sao ? Ngay cả nàng cũng thấy khó hiểu, bản thân mình vì cái gì mà còn chần chờ như vậy ? Nhìn thấy sự do dự của nàng, Điền Mộc Hoa không cho nàng cơ hội cự tuyệt mà trực tiếp kết luận luôn một câu : “ Một lời đã định, cứ như vậy đi. ” ... “ Ôn luật sư là một lão bản tốt. Điều đó được thể hiện rất rõ trong công việc. Nếu làm không tốt, anh ấy đương nhiên cũng sẽ lui kiện, nhưng là ta chưa bao giờ thấy qua lão bản đối với ai quá to tiếng. ” Khó có được trở thành nhân vật chính, trợ lý pháp vụ Tiểu Hải luôn mồm thao thao bất tuyệt với người đang ngẩn ngơ mà phỏng vấn, Lộ Hà Dạ. “ Lộ tiểu thư ? Lộ tiểu thư ? ” Bị kinh hô hai tiếng như vậy, rốt cuộc Lộ Hà Dạ mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt áy náy nói : “ Thực xin lỗi, tôi vừa rồi nghe đến nhập thần, còn lại nhờ anh cung cấp nội dung. ” Nàng ý tứ nói rõ lý do. Nàng đến bây giờ vẫn còn cảm thấy khiếp sợ trước lời mời của học trưởng. Mỗi lần hồi tưởng đến chuyện này, nàng lại cứ như vậy mà thất thần. May mắn là nàng sử dụng bút ghi âm, nếu không khi trở về liền lấy tư liệu gì mà viết bài? Nàng vội vàng tiếp tục hỏi đương sự một số vấn đề khác. " Ta biết hai năm gần đây Ôn luật sư có tiếp nhận vài vụ án tử, vài cái ủy thác khiến người khác tranh luận rất nhiều. Thân là trợ lý của Ôn luật sư, tôi mạn phép hỏi anh, anh cảm thấy thế nào về chuyện Ôn luật sư tiếp nhận mấy vụ tử án kia ? " " Lộ tiểu thư, không dối gạt cô, lão bản chúng tôi tiếp nhận những vụ tử án này đều là do được bằng hữu nhờ cậy, ủy thác. Chính vì vậy mà lão bản chúng tôi mới miễn cưỡng tiếp nhận. Tuy là sẽ có điểm gây không tốt cho danh tiếng nhưng là anh ấy làm việc rất chuyên nghiệp. Cho dù không thích nhưng anh ấy vẫn làm hết phận sự bảo hộ cho quyền lợi của những người được ủy thác. Hơn nữa anh ấy cũng không vì để thắng kiện trên tòa mà cố ý sử dụng những hàn vi mờ ám, không đúng pháp luật. " Tiểu Hải kích động giải thích. Đi theo Ôn luật sư cũng đã được một thời gian dài, việc Ôn luật sư luôn bị người ngoài chỉ trích là chuyên vì chính khách, gian thương mà lên tòa án khiến trợ lí như anh cũng rất buồn a ! " Kia ... Thế còn cuộc sống tình cảm của Ôn luật sư thì sao ? " Quanh co cả nửa ngày trời, nàng rốt cuộc cũng hỏi vào trọng điểm. Buổi sáng lúc học trưởng xem xong bản thảo nàng mới viết nháp, đã cho phép nàng vì có thêm một chút những mục khác nữa để làm tươi mới hơn bài viết mà kéo dài tiến độ phỏng vấn. Anh muốn nàng về nhà viết thêm một số mặt khác nữa của Ôn Hoán Quang, tất nhiên viết về đời sống tình cảm của anh ta cũng rất tốt. " Cuộc sống tình cảm ? " Còn chưa hoàn toàn bộc lộ hết bức xúc, phẫn nộ trong người nên suy nghĩ của Tiểu Hải có chút không theo kịp diễn tiến câu truyện, hoang mang nhìn nàng. " Đúng vậy. Nghe nói Ôn luật sư có một đời sống tình cảm vô cùng phong phú, nữ bằng hữu cũng rất đông đảo. Không biết anh từ bên ngoài quan sát, nhận thấy tính chân thực mà các tin bát quái nói đến như thế nào ? " Chỉ tiếc Tiểu Hải còn chưa kịp trả lời, một giọng nói ôn nhu cùng quen thuộc bất ngờ vang lên từ sau lưng nàng – " Tôi ở ngay sau cô, cô có muốn hay không trực tiếp hỏi tôi vấn đề này ? " Nàng quay đầu lại đã thấy Ôn Hoán Quang đứng sau từ bao giờ, thân người rắn chắc, thon dài, thoải mái, tao nhã dựa ở cạnh cửa. Tầm mắt của nàng vội vã nhìn sang hướng khác, tránh đi nụ cười tựa tiếu phi tiếu cùng đôi mắt đen, sâu thẳm đầy nhuệ khí của anh. Trống ngực bỗng đập thình thịch, cái cảm giác đáng sợ ngày hôm qua lại một lần nữa xuất hiện. Bị phản ứng của chính mình dọa cho sợ hãi, ánh mắt nàng liền vội vã tập trung ở lại trên người anh, vui vẻ thoải mái mà đáp lời: " Lần trước tôi cũng có hỏi qua Ôn luật sư một lần nhưng là anh lại không chịu trả lời. Hiện tại tôi chỉ có thể hỏi thăm những người xung quanh. Nếu không hay là để tôi viết bạn gái của anh tên là Judge ? " Phóng viên tiểu thư quá tuyệt vời ! Dám ngang nhiên đùa giỡn lão bản nha ! Nghe đến những lời châm chọc của nàng, tiểu Hải suýt chút còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Ôn Hoán Quang trừng mắt nhìn cái người đang vui sướng khi người gặp nạn tiểu Hải một cái rồi quay đầu hướng nàng bỏ lại một câu " Vào đi ! " sau đó liền thẳng tiến vào văn phòng. " Có chuyện gì sao ? " Trở lại văn phòng, anh nhàn nhã ngồi xuống sofa, mâu quang trong đáy mắt chợt chuyển dừng lại ở thiên hạ trước mắt. Nàng hôm nay có điểm gì đó thực kỳ quái ! Đôi mắt to tròn, đen nhánh từ đầu đến cuối thủy chung không chịu liếc nhìn anh một cái. Đôi má trắng nõn bầu bĩnh nhiễm thượng một tầng ửng đỏ khả nghi, bộ dáng không được tự nhiên đến đáng yêu làm cho anh nhất thời không sao dời mắt đi được. Gần đây, loại cảm giác này xuất hiện ngày càng thường xuyên, mỗi lần nhìn thấy nàng, tâm tình anh liền trở lên rất tốt, luôn nhịn không được mà tưởng tượng được chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ngọt ngào của nàng. " Tôi đến để đưa anh bản phác thảo bài phỏng vấn, tiện đây anh nhìn xem còn có vấn đề gì không ? " Lộ Hà Dạ sau khi đưa bản nháp qua liền rất nhanh cúi đầu, cẩn cẩn dực dực trộm lui về phía sau. Hành động kia dường như là rất sợ tiếp cận với anh. Nàng là sợ khi tiếp xúc với anh, cái cảm giác kia lại một lần nữa xuất hiện. Anh đem hết thảy những hành động kỳ quái của nàng thu vào trong tầm mắt, yên lặng đẩy xấp bản thảo về phía nàng. " Anh không xem qua sao ? " Nhìn anh đẩy bản thảo trở lại phía mình, Lộ Hà Dạ hoang mang ngẩng đầu hỏi. " Vì sao phải xem ? " Anh chậm rãi trả lời. " Vì sao ư ? Biết đâu trong bản thảo của tôi còn có điểm chưa chính xác thì sao ? " Tim vẫn đập thình thịch nhưng là nàng vẫn phải tiếp tục hỏi, trong lòng thầm cảm thấy dường như hai má mình bắt đầu nóng lên. " Tất cả đều đã đáp ứng để cô viết, còn cần phải xem ? " Anh nhún nhún vai đáp lại. Anh ta thực tín nhiệm nàng. Lộ Hà Dạ lượng lượng đôi mắt đen nhìn anh, trong lòng nhất thời vì cảm động mà quên đi những rung động mới rồi. Bất quá viết anh đúng như thực tế là được rồi, anh tin rằng bản thân cũng chẳng có khuyết điểm gì để cho nàng viết. " Anh cũng thực có tự tin ha ~ " Nàng âm thầm kết luận, lê oa nho nhỏ, ngọt ngào hướng anh mỉm cười: " Khó trách ca tôi không thích anh. " " Tôi cũng vậy thôi. " Ôn Hoán Quang không phát hiện khóe miệng mình bất giác hơi hơi nhếch lên, anh lơ đãng nói lảng sang chuyện khác : " Đúng rồi, tối mai cô rảnh chứ ? " " A ... " Nàng tự nhiên có linh cảm không tốt. " Khách hàng tặng tôi hai phiếu đi coi hòa nhạc, cô có muốn cùng đi ? " Anh nhẹ nhàng, bâng quơ nói. Anh ta ... Anh ta muốn hẹn mình đi xem hòa nhạc ... Nhưng ... Anh ta là Ôn Hoán Quang nha !!! Nàng sửng sốt tròn mắt nhìn anh, thất thần. Tối mai ? Có thể nào có chuyện khéo đến như vậy không a ~ ?! " Cô có đi được không ? " Thấy nàng im lặng không trả lời, anh thiếu kiên nhẫn, nhướn mày hỏi. " Tôi ... Tôi cùng học trưởng có hẹn rồi. " Ô, tại sao mọi chuyện lại diễn tiến như vậy chứ ? Nàng thực vất vả mới nói được ra những lời này, trong lòng lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy có lỗi với anh ta. Nàng chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh. " Điền Mộc Hoa ? " Khi thanh âm ngọt ngào, ôn nhuyễn kia nói ra hai từ học trưởng, Ôn Hoán Quang lập tức cảm thấy trong lòng có điểm nào đó bực bội, khó chịu. Im lặng mất mấy giây sau mới khôi phục lại giọng nói trầm ổn như ban đầu, nhưng là trong thanh âm đó dường như ẩn chứa chút đố kị. " Chúc mừng a ! " Nghe ra trọng giọng nói của anh có điểm gì đó không đúng, nàng không tự giác mà hướng anh giải thích: " Kỳ thực chuyện hôm ở nhà ăn là tôi hiểu nhầm học trưởng, anh ấy kỳ thực không có cái ý tứ kia ... " " Không cần phải giải thích với ta. Dù sao chuyện ta bị người khác hiểu lầm cũng thường như cơm bữa. " Thanh âm thoáng chốc trở nên lãnh liệt, âm trầm. " Không có việc gì nữa thì tôi muốn làm việc. " Lộ Hà Dạ thực sự cảm thấy trong lòng rất loạn, nhìn khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc âm trầm kia, nàng thực có rất nhiều muốn nói, nhưng sau cùng cũng không hốt lên được lời nào, muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng vẫn là yên lặng rời đi. ... Đêm nay bầu trời thật đẹp, không gợn một bóng mây nào, trăng sáng dìu dịu cùng làn gió đêm nhè nhẹ thổi khiến quang cảnh trở nên ngập tràn ý thơ, điểm không thích hợp duy nhất là có một người đang chậm rãi tản bộ nhưng trong bụng đầy một bầu tâm sự. Đi bên cạnh là nam nhân đã thầm mến nhiều năm nhưng qua ánh đèn đường yếu ớt, có thể thấy Lộ Hà Dạ thực không có điểm nào cao hứng. Cả buổi tối hôm nay lòng nàng liên tục bị vây trong một thứ trạng thái ảm đạm, không yên lòng. Biểu hiện của nàng rõ đến mức Điền Mộc Hoa đi bên cũng đã dầ nhìn ra. " Em sao vậy, Hà Dạ ? Cả tối nay cứ thấy em rầu rĩ, không được vui. " Thanh âm nam tử ôn nhu trầm ấm vang lên. " A ? " Nàng rốt cuộc cũng bị câu nói của anh làm cho hoàn hồn. " Nha, không có gì ạ. " Không có mới là lạ. Chẳng cần đến học trưởng vạch trần nàng cũng cảm thấy chột dạ với chính suy nghĩ của bản thân mình. Mong đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc mới có thể cùng học trưởng có một đêm hẹn hò như hôm nay, theo lý mà nói, nàng ắt hẳn là nên cảm thấy thập thần vui vẻ cùng cao hứng. Không chỉ thế, không hiểu sao suốt cả cuộc hẹn nàng liên tục phân tâm, trong đầu lúc nào cũng hiện lên một cái bóng dáng. Người kia ... Đêm nay rốt cuộc là đi với ai đến buổi hòa nhạc ? Ngày hôm qua, từ sau khi từ chối anh xong, tâm trạng nàng vẫn ủ dột rầu rĩ cho đến bây giờ. Rốt cuộc là tạ sao lại như thế ? Nàng vì sao lại cảm thấy mình có lỗi khi cự tuyệt lời mời của Ôn Hoán Quang ? Nàng vì sao lại để tâm đến chuyện hôm nay anh ta đi cùng ai đến buổi nhạc hội ? Anh ta từ lúc nào đã trở nên quan trọng trong lòng nàng đến như vậy ? Anh ta bất quá chỉ là ... " A! " Đang suy nghĩ miên man bỗng bàn tay bị ai đó đột ngột cầm lấy khiến nàng giật mình kinh hô một tiếng. Học trưởng ! Học trưởng đang cầm tay nàng ? Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ôn hòa của anh. Điền Mộc Hoa chỉ đối nàng cười nhẹ rồi lại nắm tay nàng tiếp tục bước đi. Nắm tay ... Nàng cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang gọn gẽ nằm trong bàn tay ấm áp của anh. Vẫn thường ao ước một lần như vậy, nhưng sao bây giờ điều đó đã trở thành hiện thực, nàng vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu ? Này, đến tột cùng là nàng làm sao vậy ? Nàng chợt cảm thấy chính mình giống như một người bị đánh thức dậy sau một giấc mơ dài ... rất dài . Từng ghét người đó như vậy, từng thích người kia rất nhiều năm, nhưng sao tâm trạng cùng suy nghĩ của nàng lại hỗn loạn đến như vậy ? Lộ Hà Dạ ngày càng không hiểu rõ nguyên nhân khiến cho lòng nàng xáo trộn đến như vậy, nhẹ nhàng rút tay về. Nàng đã không có biện pháp tìm ra nguyên nhân, vậy nên nàng không hy vọng khiến cho học trưởng hiểu lầm thêm. " Hà Dạ, sao vậy ? " Điền Mộc Hòa bất chợt dừng lại cước bộ, cúi đầu hỏi. " Không có gì ạ, học trưởng. " Nàng miễn cưỡng cười một cái. " Đã đến nhà em rồi, tự em vào một mình là được rồi. " May mắn sao là đã về đến nhà. " Kia ... " Anh từng bước lại gần, tựa hồ như muốn giữa nàng lại, nàng vội vàng tránh né. " Cảm ơn học trưởng về bữa tối tối hôm nay. Em đi trước. Bye bye ! " Nàng một hơi nói xong liền tùy tiện phất phất tay, vội vàng đi vào. Vừa vào đến đại sảnh, còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở của bản thân, nàng liền trông thấy Ôn Hoán Quang đang ở chỗ quản lí tòa nhà nhận thư tín. " A ! Ôn Hoán Quang. " Nàng theo phản xạ đột nhiên hô lên. Một lời thốt ra xong nàng giật mình sửng sốt, trong đầu hiện lên hàng loạt những dấu hỏi to đùng. Anh ta sao có thể ở đây ? Hiện tại mới có chín giờ, buổi hòa nhạc lý nào lại kết thúc sớm như vậy ? Còn nữa, anh ta mới đứng đây, liệu có nhìn thấy học trưởng cầm tay nàng trở về ? " Ân. " Ôn Hoán Quang cái gì cũng không nói, chỉ là mặt không đổi sắc đối nàng liếc nhìn một cái sau đó thản nhiên hừ một tiếng, thẳng hướng thang máy đi đến. Lộ Hà Dạ tự nhiên cũng rảo bước theo sau. " Anh ... " Hảo xấu hổ. Đứng trước thang máy chờ nó xuống, nàng nhịn không được cái không khí trầm mặc giữa hai người mà lên tiếng: " Buổi nhạc hội tối nay vui chứ ? " Anh tà nghễ liếc nàng một cái, như trước không thèm trả lời. " Anh .. Anh đã đi với ai. " Nàng biết chính mình không nên hỏi đến vấn đề này, nhưng là nhịn không được không khí cứng ngắc này mà lên tiếng hỏi tiếp. " Nữ nhân. " Cửa thang máy vừa mở anh liền nhanh chóng đi vào, lạnh lùng bỏ lại hai chữ. Nữ nhân ? Anh ta rốt cuộc vẫn là đi cùng nữ nhân khác ! Lộ Hà Dạ cảm thấy tức tức ngực, bước vào thang máy nhưng trong đầu là một mảng hỗn loạn. Hảo ngốc a ! Nàng làm sao lại có thể chờ mong anh ta vì mình không đi cùng nên cũng không đến buổi nhạc hội kia ? Nàng theo bản năng vươn tay muốn ấn thang máy, lại không chú ý anh cũng đang làm cùng cái động tác ấy. Vừa vặn mu bàn tay hai người chạm vào nhau. " A! " Nàng vội rút tay về. Chỉ là sự đụng chạm trong mấy giây ngắn ngủi nhưng là một cỗ nhiệt lưu lại theo đầu ngón tay truyền đến, nhanh chóng lan tràn thiêu đốt toàn thân àng. Tim đập ngày một mãnh liệt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bất giác đỏ ửng lên. " Thực xin lỗi, là do thói quen. " Thấy rõ con số mình muốn ấn, Lộ Hà Dạ xấu hổ đến tột đỉnh. Nàng cư nhiên ấn nút số tầng của anh. " Không sao. " Thang máy bắt đầu đi lên, Ôn Hoán Quang chính là thản nhiên đáp lại một câu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào những con số đang dần dần nhích lên, không muốn nhiều lời với nàng. Đêm nay hẳn là nàng rất vui vẻ đi ? Chẳng những cùng người mà mình thầm mến ước hôi, còn một đường nắm tay nhau trở về. Lại nhớ tới hình ảnh thân thiết mới rồi của hai người, một cỗ bực mình cứ lớn dần lên trong ngực anh. Càng đáng giận hơn là, lúc trước cùng Điền Mộc Hoa nắm tay thân thiết và tự nhiên đến vậy, thế mà mới rồi mới chỉ đụng chạm có chút xíu mà nàng đã vội giật tay lại như đỉa phải vôi vậy. Đến lầu 8, cửa thang máy mở ra. " Kia, chúc anh ngủ ngon. " Tâm tình loạn như tơ vò bước ra trước thang máy, Lộ Hà Dạ vẫn là cùng anh nói ngủ ngon. " Chờ chút. " Ôn Hoán Quang đột nhiên gọi nàng lại. Nàng quay đầu tò mò nhìn về phía anh. Ánh mắt của anh thoạt nhìn ... Lạnh như băng vậy. Vì sao ? Nàng khó hiểu nhìn anh. " Tiện đây tôi muốn nói với cô, Hiệp ước kia đến hôm nay là hết hạn, từ giờ không cần phải thay ta chiếu cố Judge. " Anh ... Anh thực sự là đang tức giận. Thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, hình ảnh Ôn Hoán Quang hoàn toàn biến mất, Lộ Hà Dạ vẫn hoàn toàn chưa hoàn hồn lại. Nàng thật sự bị dọa đến. Từ lúc nhận biết anh ta tới nay, lần đầu tiên mới nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, biểu tình gần như là vô tình, lãnh khốc đến như vậy. Hẳn là anh giận nàng vụ từ chối đi xem hoà nhạc với anh, nhưng là cuối cùng chẳng phải anh cũng đã đi cùng với nữ nhân khác đó thôi ? “ Cửa thang máy có điểm gì mê người sao ? ” Một tiếng nói tao nhã từ phía sau thản nhiên vang lên. “ Thận Lãng ca ! ” Lộ Hà Dạ vừa quay đầu lại liền thấy vị huynh đệ tốt của anh họ mình cũng đồng thời là ca ca mà nàng thực yêu quý nhất – Chu Thận Lãng. “ Không chào đón anh trở về sao ? ” Nam nhân cơ trí, tính tình ổn trọng, đôi mắt đen, ấm áp phảng phất như hiểu rõ hết thảy mọi thứ. “ Thận Lãng ca ! ” Vừa nói nàng vừa nhào vào lòng anh, tâm tình uỷ khuất cùng tiểu hài tử làm nũng mẹ thực giống nhau, cái miệng nhỏ nhắn đã muốn cong lên như chực khóc. “ Làm sao vậy ? ” Chu Thận Lãng nhẹ nhàng vỗ về, an ủi nàng. Anh lấy tư thái của một vị huynh trưởng đem nàng ôm vào trong nhà, nhẹ nhàng đặt nàng xuống sofa, ôn nhu hỏi han. Nghe anh hỏi vậy, những cảm xúc mơ hồ, hoang mang rối rắm trong đêm nay nhất tề bùng nổ hết ra, Lộ Hà Dạ đem chuyện mình cùng học trưởng và Ôn Hoán Quang một lần nói hết ra từ đầu đến đuôi. Từ khi cha mẹ mất, nàng được a di cùng dượng đem về nuôi dưỡng, nàng bỗng nhiên nhiều ra một đám ca ca, anh họ cùng một nhóm bạn bè của bọn họ. Mà trước kia, bọn họ mang theo nàng cùng chơi, vài cái nam sinh tuy rằng coi nàng như tiểu muội của chính mình mà hết mực yêu thương, nhưng dẫu sao hết thảy cũng là một đám nam sinh thô lỗ, hiếu động, làm sao có thể yên ổn ngồi lắng nghe nàng tâm sự ? Chỉ có Thận Lãng ca ca là không giống với họ, trước kia lúc các anh họ – ca ca cùng các bạn bè của các anh ấy chạy đi chơi, chỉ có Thận Lãng ca ca là luôn quay đầu lại chú ý xem nàng có theo kịp không. Cũng chỉ có Thận Lãng ca ca chịu ngồi yên nghe nàng tâm sự lúc nàng tâm tình không tốt. Chính vì vậy mà có chuyện gì, nàng cũng chỉ biết tâm sự cùng anh, mặc kệ là đối học trưởng thầm mến hay nỗi buồn, cô đơn khi xuất ngoại nàng đều chỉ nói cho Chu Thận Lãng biết. So với người anh họ tính tình, tâm trí ngây thơ hơn tuổi của nàng - Địch Trí Bôn thì trên người Thận Lãng ca ca luôn luôn toả ra một cỗ khí chất khiến người khác an tâm, vậy nên anh lại càng giống như ca ca thực thụ của nàng vậy. “ … Em rõ ràng là thích học trưởng, nhưng à vì sao lúc học trưởng nắm tay em, em một chút cảm giác cũng đều không có. Nhưng là … ” Lộ Hà Dạ vừa nói, mặt vừa đỏ ửng lên. “ Chỉ không cẩn thận đụng trúng tay anh ta, tim liền đập rất nhanh … Nhưng là … Rõ ràng là em thích học trưởng mà ! Rốt cuộc là vì sao lại như vậy ? ” “ Đáp án không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao ? ” Nguyên lai đây chính là lý do nghiêm trọng mà Trí Bôn khẩn khiết gọi điện thoại kêu anh phi máy bay về đây ngay. Chu Thận Lãng ôn hoà, chậm rãi mở miệng giải thích rõ cho mối nghi hoặc của nàng. “ Chỉ là em chưa bao giờ nghĩ tới hoặc là không dám thừa nhận thôi. ” “ Aiz … ” Nhìn Lộ Hà Dạ hơi hơi ngẩn người, liền bất đắc dĩ thở dài. Đúng là nàng cũng đã biết đáp án. Lúc thấy Ôn Hoán Quang mặt nàng nhất định sẽ đỏ ửng lên, tim không hẹn mà cũng đập thình thịch, những lúc không thấy anh, nàng lại thấy thực nhớ mong. Những lúc như vậy nàng thường hồi tưởng lại những thời khắc tươi cười ngọt ngào, tim mạc danh kỳ diệu mà loạn nhịp. Chính là lúc thoáng đụng chạm vào nhau, thời khắc ấy tưởng chừng như thiên địa xung quanh dường như biến sắc, cùng giống nhau kinh thiên động địa. Nghe tin anh cùng đi với người khác ra ngoài, tim liền vừa đau lại vừa có điểm buồn rầu, tức giận. Những điều này biểu thị cho cái gì ? Rõ ràng chính là thích, hơn nữa còn là thực thích … “ Nhưng là em thích học trưởng mới đúng, đã thầm mến anh ấy bao nhiêu năm như vậy cơ mà. Anh cũng biết đấy, Thận Lãng ca ? ” Nguyên nhân vì sao nàng thầm mến vị học trưởng nhiều năm như vậy, Chu Thận Lãng càng nhìn theo càng thấu triệt, cùng với nguyên do sự sợ hãi thừa nhận tình cảm với Ôn Hoán Quang của Lộ Hà Dạ. Chi bằng nói thẳng cho nàng biết tình cảm bấy lâu nay nàng dành cho Điền Mộc Hoa kia đơn thuần chỉ là như cảm giác ái mộ thần tượng mà thôi. “ Như vậy khồn phải tốt lắm sao ? ” Anh không muốn vạch trần nàng. “ Mỗi người đều chỉ có một người để chân chính yêu thương, giờ em lại đồng thời thích hai người như vậy, cũng khó có thể chọn xem bỏ ai, chọn ai mới tốt. ” “ Nhưng là … Học trưởng … ” Nàng không nghĩ sẽ làm tổn thương học trưởng nha ! “ Hai người cho đến hôm nay mới lần đầu đi chơi, anh ta sẽ không vì như vậy mà yêu đến không thể sống thiếu em được. ” Nàng đối với Điền Mộc Hoa thầm mến từ đây kết thúccó khi lại là một cái may mắn. Dù sao nếu trong lúc mê luyến lại phát hiện đối phương chỉ thích nam nhân, hơn nữa còn lợi dụng nàng để tiếp cận một nam nhân khác, hẳn nàng sẽ chịu thương tổn nhiều hơn. Nghĩ đến việc làm của Điền Mộc Hoa, đôi mắt trong suốt của Chu Thận Lãng nhất thới trầm hẳn xuống. “ Kia … Hiện tại em phải làm gì bât giờ ? Thận Lãng ca ! ” Không thấy anh có biểu cảm gì, Lộ Hà Dạ tiếp tục ủ rũ hỏi. “ Nếu em thật sự thích Ôn Hoán Quang thì phải làm sao mới tốt bây giờ ? ” Đứng trước người quen, dù nàng có muốn hào phóng mở miệng thừa nhận mình yêu Ôn Hoán Quang cũng rất khó, bởi lẽ mặt nàng sẽ rất mau đỏ rực lên. “ Thích một người, là chuyện tốt a ! ” Chu Thận Lãng ôn hoà nói. “ Nhưng là … Ôn Hoán Quang cùng mọi người là đối thủ một mất một còn với nhau, hơn nữa anh họ cũng thực chán ghét anh ấy … Quan trọng hơn, anh ấy vội vã muốn cắt đứt quan hệ với em, như thể … Không hề để ý đến em vậy ? ” Càng nói, ngữ điệu của nàng lại càng trầm xuống, trong giọng nói hàm chứa sự ai oán ngày càng nặng. Lại nhớ tới biểu tình lãnh khốc mới rồi, tim nàng lại như bị ai đó cầm một con dao hung hăng đâm vào một nhát, mũi chợt có điểm cay cay. “ Ngốc ạ, chúng ta cùng Ôn Hoán Quang chỉ là bất đồng quan điểm, cũng chẳng phải là có thâm thù đại hận gì đáng để em phải đánh đổi hạnh phúc của bản thân. Cho nên không cần phải lo lắng đến loại sự tình này, anh họ em cũng sẽ nhất định nghĩ như vậy. ” Địch Trí Bôn liệu có thể chấp nhận người nuôi một cái đại cẩu làm em rể ? Tuy rằng Chu Thận Lãng đã biết thừa đáp án nhưng anh cũng chẳng để ý đến chuyện người kia có chấp nhận hay không. " Về phần Ôn Hoán Quang, em thật sự cảm thấy anh ta muốn cùng em chấm dứt mọi mối liên hệ sao ? " " Nhưng rõ ràng là anh ấy đã nói ... " Lộ Hà Dạ vẻ mặt ngơ ngác nói. " Chính em cũng biết được anh ta là một người lời nói cùng suy nghĩ trong ngoài bất nhất, chuyện tới nước này rồi vẫn còn ngây ngốc để bị hù sao ? " Tình yêu quả thực là khiến cho con người ta trở nên mù quáng. " Thận Lãng ca, ý anh là, anh ấy là đang giận lẫy sao ? " Cái suy nghĩ như gieo một tia hy vọng vào nội tâm nguyên bản đang rất đau đớn, khó chịu của nàng. " Có thể là còn có một chút ghen tị. " " Em hiện phải làm gì bây giờ ? " Ghen tị ? Anh thực sự là ghen tị sao ? Khuôn mặt nhỏ nhắn đang ỉu xìu bỗng chốc bừng sáng, có điểm vui mừng. " Tiểu Dạ, em có muốn thử làm một việc ? " Anh chậm rãi mở miệng. " Thử cái gì ạ ? " Nàng hai mắt mở to, hoang mang ngước lên nhìn anh. " Thử làm cho Ôn Hoán Quang thần phục. " " Em ... " Nàng không cần Ôn Hoán Quang phải thần phục, cái nàng muốn chính là tình cảm của anh. Nhưng là nhìn ánh mắt Thận Lãng ca ca, nàng có điểm lung lay. " Kia ... Thế em phải làm như thế nào ? " " Từ giờ trở đi, mọi chuyện em đều phải nghe theo anh. " Đôi mắt bình tĩnh, lí trí của anh khẽ lóe lên một tia gian manh, trong thoáng chốc, Lộ Hà Dạ cơ hồ như nhìn thấy bóng dáng lưu manh của đám anh họ kia trên người anh. Nàng chợt cảm thấy như chính mình mới rồi đã kí khế ước với ác ma, nhưng dù là thế, nàng vẫn dứt khoát gật đầu làm theo. Nàng tuyệt không muốn nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Ôn Hoán Quang với nàng thêm một lần nào nữa. " Từ ngày mai, em hãy nghỉ việc ở tòa soạn đi. " Thấy nàng đã đáp ứng, anh thong thả nói tiếp. " Tại sao lại phải nghỉ việc ạ ? " Nàng kinh ngạc, nhìn anh không chớp mắt, hỏi. " Bởi vì sắp tới, em sẽ có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian tiếp tục công tác đâu. " Anh mỉm cười, trấn an nàng. Kỳ thật, muốn nàng làm như vậy, chủ yếu là vì muốn đem nàng cách ly với Điền Mộc Hoa. Nghe Tiểu Dạ tâm sự, anh nhận thây người này luôn gây rối lòng người. Anh có thể dễ dàng nhìn thấu vở kịch của anh, chỉ có người đơn thuần như Tiểu Dạ mới có thể dễ dàng bị anh lừa. " Dượng em cùng đám người Địch Trí Bôn không phải vẫn luôn hy vọng em có thể thường xuyên đến những buổi tiệc xã giao, nhận thức thêm nhiều người đó sao ? Hiện tại chính là lúc làm điều đó." " Nhưng mục tiêu của em chỉ là Ôn Hoán Quang thôi mà ? " " Đối nam nhân mà nói, có điều gì đó để cạnh tranh đôi khi cũng là một loại động lực tốt. " Chu Thận Lãng bí bí hiểm hiểm nói. Đứng trên lập trường của một người huynh trưởng, anh lúc nào cũng hy vọng Tiểu Dạ có nhiều cơ hội lựa chọn đối tượng, Ôn Hoán Quang kia miễn cưỡng thì có thể chấp nhận, nhưng cũng chưa chắc đã là sự lựa chọn tốt nhất cho Tiểu Dạ. Anh mỉm cười, giọng điệu mềm mỏng. đứng lên, nói: " Hiện tại việc em phải làm chính là trở nên xinh đẹp, mỹ miều, để cho người khác phải theo đuổi. " " Làm cho người khác phải theo đuổi ? " " Vậy nên bây giờ hãy theo anh ra ngoài, chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm. " Khẽ vuốt ve đầu nàng, anh tiếp tục nói: " Tóm lại, cứ ngoan ngoãn nghe theo lời anh, Thận Lãng ca ca sẽ không bao giờ làm chuyện tổn hại đến em. " Bất quá ... Có thể hay không khiến cho vị Ôn Hoán Quang kia một phen khổ sở thì ... rất khó nói a !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.