Editor: Tinh Di
“Em gái!”
Có người tới cứu cô qua ván.... .......
Vừa dứt lời, Tiêu Y Đình ngồi xuống bên cạnh cô, cầm theo rất nhiều trứng.
“Oa, có bánh bao thịt kìa! Anh tới chậm nên bánh bao thịt bị bán hết rồi!” Anh liếc mắt một cái đã muốn dán mắt vào chiếc bánh bao nhân thịt trong bát của cô, chiếc đũa cắm xuống, ngay lập tức đưa về phía miệng mình.
“... .......” Được thôi, dù gì cô cũng quen rồi.... ......
“Chào, Tiêu Y Đình.” Chung Gia Nghi cởi mở chào hỏi anh.
Lúc này anh mới phát hiện, còn có người đi cùng em gái, gật gật đầu đáp: “Chào cậu!”
“Ừm! Hôm nay Thanh Hòa bị đau chân, mình cùng cô ấy đi ăn sáng, không phải lần trước cậu nhờ tôi chăm sóc Thanh Hòa sao?” Chung Gia Nghi cười cười nói.
“Thật không? Đau chân sao? Anh biết rồi! Hôm nay sẽ xin phép cho em nghỉ! Để anh gọi điện cho cha để ông ấy xin phép cho em!” Nói xong anh sờ sờ di động.
“Được rồi! Đừng gọi! Em có thể kiên trì!” Có lẽ cô đã mắc chứng cứng dầu rồi, không chịu cúi đầu trước khó khăn, cho dù khiêu chiến chính thân thể cô đến cực hạn, trừ phi té xỉu dọc đường, nếu không sẽ không dễ dàng nói bỏ cuộc.
“Nhưng em.... ...... ....”
“Không nhưng nhị gì nữa! Ăn nhanh đi kẻo muộn giờ!” Cô nhẹ nhàng đưa một cái bánh bao khác cho anh, thực sự thì cô không thích ăn bánh bao lắm, không thích mùi của thịt, thế nhưng, hai năm vừa qua, những thứ cô không thích cũng đã giảm.... .....
“Em gái, anh.... ......” Anh có chuyện muốn nói với cô, nhưng nhìn đến Chung Gia Nghi vẫn còn ngồi đối diện chưa đi, cười cười: “Chung Gia Nghi, mình với em gái có chuyện muốn nói, cậu có thể.... .....”
“A, thật ngại quá, mình đi trước đây!” Chung Gia Nghi biết điều cầm lồng cơm lên đứng dậy.
“Hôm nay cảm ơn cậu đã quan tâm em gái mình!” Anh rất vui vẻ sáng lạn cười.
“Không có gì, đấy là điều tất nhiên! Mình đi trước!” Chung Gia Nghi vẻ mặt vui vẻ rời đi.
“Em gái, cái này cho em.” Anh nói lời là giữ lời, đưa hết tiền cho cô.
Cô liếc mắt một cái, cũng không có ý định nhận, nghiêm túc nói với anh: “Anh hai, tối hôm qua em nói như thế không phải là giận anh, tiền này anh cứ giữ đi, chúng ta đều lớn rồi, anh cũng cần tiêu nhiều tiền hơn, em không muốn xen vào nữa.”
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẫn không thể tin được: “Nghiêm túc?”
“Đương nhiên nghiêm túc!” Xuyên qua mắt kính cô nhìn anh, để anh tin tưởng, từng câu từng chữ cô nói đều là thật lòng.
Trên mặt anh có chút mờ mịt, một lúc sau tức giận thu tiền trở về, cúi đầu ăn cơm, không nói một tiếng.
Cô không hiểu, trước đây anh hai cả ngày quấn qúyt lấy cô đòi tiền tiêu, cuối cùng bây giờ được tự do tiêu tiền, vì sao còn có cái dáng vẻ óan phụ kia chứ?
“Anh hai, anh sao vậy? Không vui sao?” Cô nhịn không được hỏi một câu.
Anh yên lặng, cắn một miếng hết một nửa cái bánh bao thịt.
“Anh hai?”
Cố gắng nuốt hết nửa chiếc bánh bao còn lại, anh mới đen mặt hỏi cô: “Vì sao anh lại có cảm giác, anh và em phân rõ giới hạn, định rời khỏi anh rồi sao?”
“... .......” Cô trầm mặc nhìn anh.
Rời đi, là thật. Trên đời này không có yến tiệc nào là không tàn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.......
“Thật sự định như thế sao?” Anh ngồi bên cạnh cô, thấy mí mắt cô buông xuống sau tròng kính, lông mi thật dài rủ xuống, đây là đang che giấu chuyện trong lòng cô không thể nói sao?
“Anh hai.......”
“Không cho phép!”
Trăm miệng một lời.
“Em là em gái của anh, cha lúc nào cũng coi em như con gái ruột, làm gì có cô gái nào bỏ cha mà đi chứ?” Vẻ mặt anh bình tĩnh, làn da trắng nõn như ẩn một tầng màu đen, đây là biểu hiện của rất không vui.......
“Cứ quyết định như thế đi! Tiền em cầm lấy! Không cho phép đi đâu! Anh không tự trông coi tiền được!” Anh đặt tiền trên bàn, cầm cặp lồng cơm bỏ đi.
Diệp Thanh Hòa ngồi lại trên bàn ăn, chỉ có thể yên lặng thu lại tiền.
Thu dọn đồ đạc của mình trên bàn ăn, cô đứng lên, đi về phía phòng ngủ.
Nghĩ rằng anh đã sớm bỏ đi, chưa từng nghĩ đến anh đứng đợi cô ngoài cửa canteen.
Thấy cô đi ra, đưa hộp cơm đến trước mặt cô: “Cầm lấy!”
Cô nghĩ rằng anh muốn cô rửa hộ, nhận lấy, xoay người đi về phía bồn rửa.
“Em định đi đâu thế?!” Anh không kiên nhẫn quát một câu, “Quay lại ngay cho anh!”
Rốt cuộc là anh muốn làm gì? Cô bị anh gọi quay đầu lại.
“Đau chân còn chạy loạn đi đâu chứ?” Anh cầm cổ tay cô, xoay người lại, dễ dàng đặt cô lên lưng mình: “Không biết cơm em ăn hai năm qua đi đâu hết vậy? Một chút cân nặng cũng không tăng!”
Một câu nói khiến cô nhớ lại lúc mới nhà họ Tiêu, chẳng bao lâu sau anh đã cõng cô đến trước phòng ngủ.... .........
“Như vậy.... ..... hay là để em xuống đây đi.....” Tuy rằng ở đại học không thiếu người yêu đương, thế nhưng giống như bọn họ bây giờ, một nam một nữ cõng nhau đi nghênh ngang, vẫn là hiếm thấy, nếu không đã không có nhiều người dù đi qua cũng phải liếc mắt nhìn một cái như thế?
Hơn nữa, các nữ sinh còn cẩn thẩn xem xét nhan sắc của cô, có vẻ như phần lớn nữ sinh từng nhìn qua đều tỏ vẻ thất vọng hay bất bình, cứ tưởng phải là một cô gái khuynh quốc khuynh thành như thế nào mới được một anh chàng siêu cấp soái ca như thế cõng đi nghênh ngang trên sân trường, hóa ra lại là một nữ sinh hết sức bình thường, so với các cô ấy có khi còn kém xa cả một con phố ấy chứ? Làm sao lại được soái ca như kia cõng chứ?
Suy nghĩ tâm trạng này của mọi người, cô thản nhiên cười cười.
Quả thật, cô hoàn toàn không cần anh cõng mình, như thế này rồi cô cũng không muốn tập quân sự nữa, thế nhưng, động tác của anh quá nhanh, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã ở trên lưng anh, hơn nữa, cảm giác nằm ở trên lưng khiến cô có chút không tự nhiên, bờ vai anh rộng như thế, cô có một thoáng ngây người, đợi cô kịp phản ứng lại thì anh đã cõng cô đi một đoạn rất xa, có nên để người khác nhìn hay không cũng không còn quan trọng, dù gì cũng đã nhìn thấy hết.... .......
Anh cõng cô lén lút giấu dì quản kí túc, đưa cô vào phòng, đặt cô lên giường, xoay người nhìn thấy bó hồng kia.
Không nghĩ quá nhiều rằng em gái của mình mới mấy ngày đầu đến trường đã có người để ý, nên chỉ liếc mắt nhìn một cái không để tâm nhiều, cho rằng đó là của cô bạn cùng phòng nào đó.
Nhưng nhìn lại thì thấy có gì đó quen quen, là cái chai kia sao? Hình như là cái đựng đồ uống hôm qua anh mang đến cho cô thì phải.... .........
Có lẽ là trùng hợp chăng?
Nhưng cảm thấy không yên lòng liền nói nhỏ một câu, như có như không để cô nghe thấy: “Hoa của ai đây nhỉ?”
“Của Diệp Thanh Hòa!” Chung Gia Nghi vừa về đến cửa, nghe thấy anh hỏi.
Mấy nữ sinh khác cũng theo đó phụ họa theo, nói rằng một màn tối qua thực sự rất cảm động, tuy rằng đối tượng được thổ lộ không phải mình, nhưng vẫn rất phấn khích.
“Cái gì?!” Giọng nói của anh đã thay đổi, “Ai đưa!!!”
“Là một anh chàng rất tuấn tú đẹp trai!” Nói câu này là một cô bạn cùng phòng khác của cô, Ngụy Nhã Đan, là một cô gái tính ngay thẳng hoạt bát.
Vừa nói xong, cô liền bị Chung Gia Nghi huých một cái, cô quay lại, Chung Gia Nghi đang nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Rốt cuộc cô cũng hiểu ra, vừa rồi giọng điệu của Tiêu Y Đình nghe không hề ổn, không khỏi thè lưỡi, Tiêu Y Đình là anh trai của Diệp Thanh Hòa đó nha, biết em gái của mình yêu đương sớm như thế chắc sẽ tức giận lắm.... ......
“Cái kia.... ..... Diệp Thanh Hòa, bọn mình đi trước, sắp muộn rồi......” Ngụy Nhã Đan biết tình hình không ổn, liền nhanh chân chạy trước.
Những người khác cũng lần lượt tìm cớ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Sắc mặt Tiêu Y Đình giờ phút này lúc trắng lúc xanh, cầm bó hoa kia ném ngay vào thùng rác: “Ai? Là ai đưa loại hoa tầm thường này cho em?”
“... .....” Cô thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, cầm lấy cặp lồng của hai người, chuẩn bị đi rửa.
Anh chắn ở trước người của cô: “Em gái! Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em còn nhỏ! Tạm thời không nên yêu đương! Bài vở và học hành là quan trọng nhất!”
Cô nhiều lần muốn thoát khỏi sự phong tỏa của anh, nhưng chưa lần nào thành công, nhất thời tình thế cấp bách, chắn,lấp , bịt câu nói của anh: “Em còn nhỏ sao? Ngay Cẩm Nhi cũng chỉ lớn hơn em có một tuổi!”
“......” Anh không còn lời nào để nói, nghĩ nghĩ, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Em gái, lớn hơn một tuổi cũng là lớn! Không phải không cho phép em yêu đương, nhưng biết tên vô lại nào là người đưa hoa chứ? Cẩm Nhi đúng là chỉ lớn hơn em có một tuổi, nhưng cô ấy gặp được anh, anh là một thằng con trai có trách nhiệm đáng để tin tưởng, chừng nào em gặp được một người như anh, ngay lập tức anh sẽ cho phép em yêu đương, vậy giờ em nói đi, người kia là ai?”
Cô đang cầm bát nhìn cái người không biết nói ra sao kia, vì sao cô yêu đương cũng cần anh cho phép?
“Anh hai, dì quản túc đang đến!” Cô nói.
Anh quay lại, cô ngay lập tức lợi dụng khe hở bên người anh chui ra ngoài, chạy vào phòng tắm.
“Dám gạt anh! Anh hai vì muốn tốt cho em, em lại nhẫn tâm lừa gạt anh sao?!” Anh vẫn giữ tính cũ,thật muốn xông vào phòng tắm nữ lôi cổ cô ra ngoài!
Chạy sao? Đồ con nít! Cánh tay với đôi chân nhỏ kia thì có thể chạy khỏi anh sao?
Chấp cô đang đau chân, anh sẽ không đuổi theo! Để cô khỏi phải chạy đau chân thêm!