Kỳ thi giữa học kỳ đã qua được hai ngày, trong hai ngày này Tiêu Thành Hưng cố tình đặc biệt bận rộn, không có thời gian hỏi tới tình hình thi cử của con trai, thật vất vả mới bớt chút thời gian về nhà ăn cơm tối, dĩ nhiên câu nói đầu tiên sau khi về đến nhà của ông chính là: "Đến đây, đến đây, hai người các con mau báo cáo xem kết quả thi như thế nào rồi, Thanh Hòa, con nói trước đi."
Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình mới vừa bước vào cửa nhà, trên vai vẫn còn đeo cặp sách, đã bị Tiêu Thành Hưng gọi lại hỏi, cũng không dám nói mình làm quá tốt, điều này rõ ràng, cô ở chỗ này chính là vật để tham chiếu, đừng nên chuốc họa cho anh. . . . . .
Vì vậy liền khiêm tốn nhẹ giọng trả lời: "Dạ. . . . . . Cũng tạm được thôi. . . . . ."
Tiêu Thành Hưng đối mặt với thái độ này của cô cũng cực kỳ hòa hoãn, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng: "Cái đứa bé này khiến cho bác thật yên tâm, con đã nói tạm được, đương nhiên là tương đối khá rồi, aiz, nếu như Y Đình bằng được một nửa của con, bác cũng không đến nỗi lo lắng như vậy . . . . . ."
Rồi sau đó, ánh mắt liền chuyển tới Tiêu Y Đình.
Khi đã có thành kiến với một người thì bất luận người đó làm cái gì cũng đều không vừa mắt cả, ví dụ như hiện tại, Tiêu Y Đình toàn thân hàng hiệu phong lưu phóng khoáng đứng ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa, đồng phục học sinh đã sớm cởi ra khoác lên trên cánh tay. So với bóng dáng mộc mạc gầy nhỏ kia, Tiêu Thành Hưng liền giận ghê gớm, hơn nữa, còn nhìn thấy trên vai của Diệp Thanh Hòa lại còn đeo hai cái cặp sách, mà trong tay con trai bảo bối của mình lại chỉ ôm độc một quả bóng. . . . . .
"Chát" một tiếng, vỗ tay lên trên mặt bàn, làm bát đĩa ở trên đó cũng rung lên theo: "Tiểu tử khốn khiếp! Vóc dáng to lớn như vậy mà còn phải nhờ em gái vác cặp sách hộ sao? Cả ngày trừ chơi trò chơi chính là chơi bóng! Người cũng hỗn loạn chẳng khác gì quả bóng kia cả!"
Tiêu Y Đình trợn tròn mắt, ai ngờ được cha anh hôm nay lại về nhà chứ? Anh vội vàng đưa tay đoạt lại cặp sách.
"Tên khốn khiếp nhà con! Thi cử thế nào?". Tuy đang tức giận đùng đùng nhưng Tiêu Thành Hưng cũng không quên nội dung trọng yếu của hôm nay.
"Con. . . . . . Ha ha. . . . . ." Anh cười nói: "Con khẳng định. . . . . . phát huy như bình thường, cha cứ yên tâm đi. . . . . ."
Dáng vẻ cà lơ phất phơ này của anh càng làm cho Tiêu Thành Hưng tức giận, thuận tay cầm lên một cái đĩa trên bàn ăn ném tới: "Phát huy như bình thường? Bình thường tài nghệ của anh cũng chỉ có thể tiếp tục treo đèn đỏ mà thôi?"( Ý của bác Hưng là anh lại tiếp tục bị không điểm ấy ạ, cứ nhìn cái đèn lồng có hình gì thì khắc biết, ^^)
Tiêu Y Đình sớm bị dọa phải né người trốn sang một bên, cho nên cái đĩa tất nhiên không trúng vào người anh mà lại rơi bộp vào vai của Khương Ngư Vãn chẳng biết xuất hiện sau lưng anh từ lúc nào.
Khương Ngư Vãn đau đớn ôm lấy vai kêu lên một tiếng.
Lúc này, Tiêu Thành Hưng cũng chẳng có tâm trạng giáo huấn con trai nữa, sải bước chạy tới đỡ vợ của mình dậy, vẻ mặt đầy lo lắng không thể tả, rối rít nói: "Như thế nào, có đau không?"
Khương Ngư Vãn lắc đầu, đôi mày nhíu chặt lại, rõ ràng rất đau nhưng lại không đành lòng để cho chồng mình phải áy náy, Tiêu Thành Hưng lại càng thêm tự trách: "Đi lên lầu, bôi thuốc đi.". Nói xong, liền quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn Tiêu Y Đình quát lên: "Cuộc thi lần này mà còn không tiến bộ nữa thì xem tôi xử anh như thế nào!"
Mặt Tiêu Y Đình như đưa đám, ngồi ở trên ghế, cảm xúc hiếm khi xuống thấp như vậy.
Tuy Tiêu Y Đình từ nhỏ lớn lên dưới chính sách áp bức của cha già, tất cả đều dùng cách xử phạt về thể xác, rèn luyện thân thể trở thành sắt thép, nhưng dù sao quá trình luyện ra sắt thép này vẫn rất khổ sở. . . . . .
Anh nhìn chằm chằm Diệp Thanh Hòa đang ngồi ở đối diện, không khỏi suy nghĩ, đầu của cô rốt cuộc được làm bằng cái gì? Tuy nhỏ như vậy, lại có thể chứa được rất nhiều thứ?
Trong kỳ thi, trường học bố trí ngồi theo tên từ cao xuống thấp, hai người bọn họ lại là học sinh chuyển trường, nên được xếp vào phòng thi cuối cùng, chỗ ngồi còn một trước một sau, lúc thi anh ngồi ở phía sau, chỉ nhìn thấy cô vùi đầu vào làm bài, viết không ngừng nghỉ.