Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 120: Chương 120: Chúng ta đều đã lớn.




Tiêu Y Đình bước vào lớp vừa lúc chuông vang lên, trên tay vẫn còn cầm bữa sáng, bước vào cửa liền đi thẳng đến chỗ ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra: “Đưa bài tập đây!”

“…………” Đây là muốn làm bài tập sao? Lâu rồi anh không làm chuyện này…………

Cô không để ý đến anh.

Đấm lên vách tường, làm ra vẻ không sao cả: “Tuỳ em!” Rồi sau đó tiếp tục chuyên tâm ăn bữa sáng, bài tập gì đó gạt hết sang một bên.

Thầy giáp bước vào, anh vẫn chưa ăn xong, bộ dạng không coi ai ra gì, có chút gì đó như trở lại bộ dạng thiếu gia ngày trước………

“Tiêu Y Đình, nếu em cảm thấy bữa sáng quan trọng như thế thì xin mời em ra ngoài ăn xong rồi mới vào.” Tuy rằng thầy giáo không tức giận, nhưng nhìn ánh mắt có vẻ không vui.

“Dạ.” Anh chậm rãi đứng lên, nghênh ngang rời phòng học.

Thầy giáo không nghĩ tới anh thực sự làm thế, nhất thời tức giận đến trợn mắt nhìn, không thể nói gì, trơ mắt nhìn anh đi ra ngoài, lúc sau định thần lại, nhắc nhở lớp vào bài học.

Tầm 5 phút sau, Tiêu Y Đình trở lại, vẫn rất nghênh ngang đi vào chỗ ngồi của mình.

Thầy giáo không thể tiếp tục bình tĩnh, dừng việc giảng bài lại, chỉ vào anh và nói: “Tiêu Y Đình! Em cứ thế mà đi vào sao?”

Anh ngồi yên trên ghế, vẻ mặt vô tội: “Thầy giáo, không phải thầy bảo em ăn xong là được vào sao?”

“Em……….”Thầy giáo bị cứng họng, không thể nói được gì.

Ngược lại anh cười rất tươi: “Thầy à, thầy đừng tức giận, nếu thầy vẫn không vừa mắt em, em ra ngoài ngay bây giờ được không?”

“Một sinh viên như cậu không hiểu sao có thể đỗ đại học được! Trước tiên quay về trường mẫu giáo để học lễ phép đi!” Thầy giáo tức giận nói một câu, sau đó nói tiếp, “Một sinh viên như cậu không đáng để cả lớp này lãng phí thời gian!”

Nói như thế là đều đã cho nhau một bậc thang để đi lên đi xuống.

Lời giảng cứ như nhạc đệm trôi tuột, có vẻ như anh cũng không có ý chú tâm nghe giảng, ngồi bên cạnh cô, lấy điện thoại và tai nghe ra đeo lên, không biết đang nghe cái gì. Trong tay là một chiếc bút chì, anh vẽ vẽ cái gì đó.

Bỗng nhiên Diệp Thanh Hòa có cảm giác cô vừa đụng tay vào anh.

Vừa hạ mi liền nhìn thấy dòng chữ anh viết trên vở cô: Tối hôm qua không phải là em đưa anh về sao?

Cô nghĩ nghĩ, viết: Không phải.

Sự thật đùng là như thế!

Anh viết viết gì đó, đẩy đẩy tay cô.

Cô không thèm để ý anh, chăm chú nghe giảng.

Anh hé mắt liếc cô một cái, viết tới viết lui trên vở mình, một lúc sau đưa bức tranh cho cô.

Chỉ thấy trên giấy là một gốc cây, hoa rơi ở mọi nơi, chàng trai đang tựa vào thân cây, còn cô gái với mái tóc dài rối tung trong gió, đang ngửa mặt lên ôm chàng trai kia, kính mắt vô cùng lớn trên mặt kia là biểu tượng của cô, hai người đứng rất gần nhau, giống như đang ôm hôn……….

Cô đưa mắt nhìn, vẻ mặt thản nhiên, tiếp tục nghe giảng.

Bút của anh đưa qua đưa lại trên giấy, đặt trực tiếp quyển vở lên trước mặt cô: Em hôn anh?

Nói chuyện trực tiếp như thế, đúng là phong cách của anh rồi………..

Khởi binh vấn tội như này là cần người chịu trách nhiệm sao?

Khoảnh khắc này, cô nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện…….

Vì thế tuy vẻ mặt lạnh nhạt, trên vở anh vẫn xuất hiện nét chữ của cô: Không có. Anh nhớ lầm rồi. Ở gốc cây em gặp được Phạm Trọng nên giao anh cho anh ấy.

Anh trừng mắt nhìn cô, hồi lâu mới viết được dòng chữ: Ý em là Phạm Trọng đã hôn anh?

Cô dừng một chút, chậm rãi viết một dòng: Cũng không phải là không có khả năng………..

Tiêu Y Đình làm hành động nôn mửa.

Nôn xong xuôi, nặng nề viết một câu, ý chất vấn nồng nặc: Tại sao lại giao anh cho Phạm Trọng? Chả nhẽ em không biết hai người bọn anh là đối thủ một mất một còn sao? Là kẻ thủ đến chết!

Vẻ mặt của cô không có chút thay đổi, liếc mắt nhìn anh một cái, viết: Anh hai, đừng trẻ con nữa, em thấy chỉ có anh luôn nổi giận với anh ấy, còn anh ấy luôn đối xử tốt với anh……….

Quả thật đây cũng là một chuyện cô nghĩ mãi không hiểu……… Không phải cô không tin lời anh hai, mà là ở Phạm Trọng, mọi thứ của con người này đều không khiến người ta cảm thấy xấu xa nguy hiểm………..

Tiêu Y Đình sửng sốt, vẽ một mặt người đang hộc máu: Em cũng bị hắn che tai che mắt??.....

Một hơi, vẽ mười mấy cái dấu hỏi chấm.

Cô lắc lắc đầu, nói nhỏ: “Anh hai, nghe giảng đi.”

Sau đó, không thèm để ý mọi trò của anh.

Sáng nay có bốn tiết, lúc tiết bốn kết thúc, cô nhận được tin nhắn của Tô Chỉ San, nói cha mẹ cô ấy đến trường học thăm, không thể đi mua thuốc cùng cô.

Diệp Thanh Hòa có thể hiểu, cha mẹ Tô Chỉ San từ trước đến nay vẫn không thể chấp nhận Vương Triết, hôm qua sinh nhật Tô Chỉ San không về nhà, chắc chắn cũng đoán được sự tình nên đến trường học tìm, mà quan hệ của hai người đó đã đến bước kia, làm sao Tô Chỉ San dám nói với cha mẹ?

Cô trả lời tin nhắn, nói Tô Chỉ San đừng nóng vội, chiều nay cô không có tiết nên sẽ đi mua thay.

Không cần biết tình hình bên Tô Chỉ San thế nào, chuyện này không thể chậm trễ……….

Vừa đúng lúc, Tiêu Y Đình thấy cô trả lời tin nhắn, liền đen mặt hỏi: “Là ai nhắn tin?”

Cô không hé răng, chuyện như thế của Tô Chỉ San sao có thể nói với một cậu con trai?

Sợ Tiêu Y Đình giật lấy điện thoại cô xem, nhấn gửi xong giấu đi ngay lập tức.

Sau khi tan học, sắc mặt Tiêu Y Đình khó coi đến dị thường, kéo tay cô kéo ra phía cửa.

“Anh làm gì vậy?” Cô xoay xoay cổ tay đau vì bị anh kéo.

“Đưa di động cho anh!” Anh buông tay, đoạt lấy cặp sách của cô, bắt đầu tìm kiếm.

Về phần sức mạnh, đương nhiên Diệp Thanh Hòa không thể bằng anh, nhưng cô đã nhanh tay xoá hết các tin nhắn.

“Tin nhắn vừa rồi đâu hết?” Anh trừng mắt ép hỏi.

“Xoá rồi.” Cô thành thật trả lời.

“Ai gửi đến?”

“Chỉ San.”

“Hừ…….” Anh cười lạnh một tiếng, đưa trả lại di động cho cô, sải bước rời đi.

Diệp Thanh Hòa cầm di động, bật màn hình lên, trên màn hình là tin nhắn Phó Chân Ngôn gửi cho cô từ tối thứ sáu, là tin nhắn của tình nhân: “Hôm nay xong xuôi mọi việc, đang lái xe về nhà, ngẩng đầu thấy sao sáng lại nhớ tới ánh mắt của cô, cô đang làm gì đó?”

Cô im lặng cất di động, đi về phía cổng trường.

Quả thật, phần lớn tin nhắn Phó Chân Ngôn gửi đến, cô đều không trả lời…….

Việc đi mua thuốc lần này quả thật cũng là một sự khiêu chiến đối với cô, một người bình tĩnh như cô cũng không biết mình sẽ mặt dày mang cái hộp kia nhỏ trở lại kí túc xá như thế nào.

Người bán hàng thì ngược lại, có vẻ như vô cùng quen thuộc, vẻ mặt không biểu cảm……

Cô chạy trối chết ra khỏi cửa hàng, bắt xe định về.

Đột nhiên trước mặt có một chiếc xe dừng lại.

Cô nhận ra, là xe của Phó Chân Ngôn.

Có vẻ như họ đã không gặp nhau một thời gian, hôm nay cũng không phải chủ nhật, Phó Chân Ngôn đến đây làm gì?

Cửa kính xe hạ xuống, quả nhiên là khuôn mặt ngăm đen của anh ngoái ra, cười cười với cô: “Cô cô chạy nhanh như thế là định đi đâu? Để tôi đưa cô đi.”

“Sao anh lại tới đây?” Cô hỏi.

Anh cười ha ha: “Nếu tôi nói thật lòng rằng lâu rồi không gặp cô, vì nhớ quá nên đến thăm, liệu cô có tin không?”

Cô khẽ bĩu môi, ý là không tin.

“Tôi đang có việc, tiện đường đi qua trường học của cô cô, nhưng nghĩ lại, bây giờ không phải đang là giờ tan học sao? Cứ nghĩ không có cách nào nhìn thấy cô chứ? Không ngờ lại gặp cô ở đây. Đây không phải là duyên phận đó chứ?” Lúc anh cười rộ lên, trong con ngươi tối đen có chút vui đùa.

Câu nói đùa này của Phó Chân Ngôn, cô xem như không nghe thấy: “Tôi ở đây là có chút chuyện, không thèm nghe anh nói nữa, tạm biệt.”

“Gấp cái gì vậy? Để tôi đưa cô về!” Anh vội vàng mở cửa xe bước xuống.

“Anh không vội sao?” Cô hỏi. Sự nghiệp vừa mới bắt đầu, chắc chắn rất bận rộn, có khi chủ nhật gửi tin nhắn đến cho cô cũng là lúc đang làm việc.

“Chiều nay không có việc gì cả.” Dù có công việc cũng chẳng là gì………. Quả thật anh rất muốn xem cô nhận ra hay không? Thật sự là bỏ một buổi chiều nhiều công việc để ăn cơm cùng cô chẳng là gì cả, anh thật sự rất nhớ, rất nhớ cô…………..

Anh cười nhìn cô chăm chú, trong mắt cô vẫn sự yên tĩnh, phả trước mặt anh hơi thở thơm mát, anh và cô đều đứng bất động tại chỗ, cảnh trước mắt anh này thật là vô cùng thích thú.

“Được rồi.” Cô cũng rất lo lắng cho Tô Chỉ San, muốn nhanh chóng tìm cô ấy.

Đang chuẩn bị lên xe, một bóng dáng liền phóng tới, chuyện sau đó khiến Diệp Thanh Hòa vô cùng sợ hãi. Tiêu Y Đình đánh thẳng một đấm vào mặt Phó Chân Ngôn, hiển nhiên Phó Chân Ngôn không hề phòng bị, bị đáng rất mạnh, máu tươi từ mũi chảy ra…….

“Anh hai! Anh điên rồi!” Diệp Thanh Hòa lập tức chạy đến lấy khăn tay ra, bịt mũi lại cho Phó Chân Ngôn.

Máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ chiếc khăn trắng của cô, còn dây sang cả tay cô.

“Em tránh ra, hôm nay anh không đánh chết tên khốn nạn này thì anh không mang họ Tiêu!” Anh dùng sức đẩy Diệp Thanh Hòa ra, tiếp tục một quyền đánh vào bụng Phó Chân Ngôn.

Phó Chân Ngôn không đánh lại, vẫn bình tĩnh nhìn kẻ đang như phát điên trước mặt, theo bản năng đỡ đòn.

Mắt thấy Tiêu Y Đình vẫn còn muốn tiếp tục đánh, Diệp Thanh Hòa nóng vội, xông tới chen vào giữa hai người, dang tay ra chắn trước người Phó Chân Ngôn: “Anh hai, anh điên rồi sao? Cứ đánhnb như thế sẽ xảy ra án mạng đó!”

Hốc mắt Tiêu Y Đình đều đỏ rực, trừng mắt nhìn cô, giọng nói khản đặc: “Em muốn bảo vệ hắn sao? Em muốn bảo vệ tên này sao?”

Diệp Thanh Hòa mù mịt, điều duy nhất bây giờ nghĩ đến đó là làm sao để anh không đánh người nữa, thấy anh tức giận như thế, cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa, giọng nói nhẹ nhàng cầu xin: “Anh hai, đừng làm loạn nữa được không? Anh về kí túc xá trước đi có được không?”

Tiêu Y Đình nghe xong ngẩn người, sau đó nở nụ cười, có chút bi thương: “Bây giờ em đang cầu xin anh sao?”

“Em………” Diệp Thanh Hòa luôn tự xưng là người hiểu rõ anh như lòng bàn tay, giờ phút này cô không thể hiểu được anh cười là vì cái gì, lại không rõ ý của anh khi nói câu kia là gì………….

Anh nhìn cô, nhìn tay cô đang đỡ Phó Chân Ngôn, không biết vì sao, lại bừng bừng lửa giận, chỉ vào hắn gầm lên: “Anh không đánh chết tên này thì không thể hết hết giận!”

Nói xong lại vùng Diệp Thanh Hòa ra, đá Phó Chân Ngôn một cước.

Lúc này, Diệp Thanh Hòa đã có phòng bị, nghĩ đến một cước này của anh chắc chắn sẽ khiến Phó Chân Ngôn xuất huyết trong, không nghĩ ngợi nhiều liền xông đến định ôm lấy chân Tiêu Y Đình.

Tiêu Y Đình thấy cô xông lên thầm than không ổn, nhanh chân thu lực đạo, làm chật phương hướng, vừa vặn đạp trúng vào bụng cô.

Dù anh đã giảm lực đạo, nhưng một cú này đá vào người Diệp Thanh Hòa, hậu quả không thể biết trước.

Cô bật người về phía sau, vừa vặn ngã vào người Phó Chân Ngôn, Phó Chân Ngôn ôm chặt lấy cô.

“Tiêu Y Đình! Cậu điên đủ rồi đấy! Cậu muốn giết người thật sao?” Tiêu Y Đình đánh anh anh không hề đánh trả, đơn giản vì hắn là anh trai của cô cô, thế nhưng, ngay cả cô cô hắn cũng làm bị thương, anh không thể nhịn thêm được nữa! Đánh nhau anh đã bỏ từ lâu, nhưng tay chân vẫn không đến nỗi nào!

“Đừng!” Diệp Thanh Hòa ngăn Phó Chân Ngôn lại, mũi anh vẫn còn đang chảy máu, một giọt lại một giọt, nóng hổi, rơi lại áo khoác của cô, cô cố nhịn đau đớn từ một đá kia, đưa tay dùng khăn lau cho anh: “Không cần náo loạn…………..”

Tiêu Y Đình nhìn một màn này, cắn chặt khớp hàm, cười lạnh: “Các người diễn ra như thế là cho ai xem đây? Diệp Thanh Hòa, đừng quên cô ăn cơm của nhà tôi! Cô định vong ơn bội nghĩa sao? Không có gia đình tôi liệu cô có ngày hôm nay?”

Lời này nói ra giống như sét đánh vào thẳng tâm trí cô, trong lòng cô như nổ tung, mở to hai mắt nhìn anh, nhớ lại, buổi tối dưới gốc cây hoa quế, rồi trong phòng cô anh nói: “Đây là người nhà…….”

Vừa dứt lời, Tiêu Y Đình liền hối hận, chuyện này, ý anh không phải là như thế, anh thực sự không nghĩ như thế……….

Diệp Thanh Hòa qua thấu kính nhìn thẳng vào mắt của anh, anh giống như lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của cô, không dám nhìn tiếp lặng lẽ cúi đầu xuống………

Ánh mắt di chuyển, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Phó Chân Ngôn cười cười, nụ cười cô đơn chưa từng có, tức giận dường như đã bị sự cô đơn che lấp hết, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Em ấy còn nhỏ………”

Sau đó xoay người đi về phía trường học………

Diệp Thanh Hòa nhìn theo bóng lưng của anh, bỗng một câu anh từng nói trong trò chơi cũ nhảy lên trong đầu cô: “Nhất Nhất, ta sợ cô đơn……..”

Miệng cô mở ra, muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại nơi yết hầu, một tiếng cũng không nói lên được, chỉ còn biết trơ mắt nhìn anh rời đi…..

Bỗng nhiên cô có một cảm giác khó hiểu, đằng cái xoay người kia, dường như thấy được một nụ cười mãn nguyện còn sáng lạn hơn ánh mặt trời………

“Cô cô, cô sao rồi? Đi bệnh viện kiểm tra xem.” Phó Chân Ngôn nhìn cô lo lắng.

Cô phục hồi lại tinh thần, bây giờ Phó Chân Ngôn mới là người cần đến bệnh viện nhất………..

Anh không thể lái xe, cô kêu một chiếc taxi, hai người cùng lên xe.

Tiêu Y Đình đi được một đoạn, quay đầu lại, xa xa là hình ảnh hai người đang dìu nhau lên xe, mắt anh đều là buồn bã và lo lắng, bỗng bên tai liền vang lên một đoạn đối thoại khác:

“Này, cô bé kia vừa rồi mua cái gì vậy?”

“Hả, là thuốc tránh thai khẩn cấp…..”

Đến tận khi chiếc cửa xe đóng lại anh vẫn đứng đó, một lúc sau mới xoay người rời đi.

Diệp Thanh Hòa đưa Phó Chân Ngôn đến bệnh viện kiểm tra, băng bó, cũng gần hết buổi chiều. Tuy bên ngoài cô im lặng, trầm tĩnh nhưng trong lòng thì ngược lại.

“Thật xin lỗi, tôi làm mất nhiều thời gian của cô quá.” Phó Chân Ngôn cảm nhận được, thấy áy náy.

Cô lắc đầu: “Tôi phải đi với anh.”

Một chút vui mừng loé lên trong mắt Phó Chân Ngôn: “Thật vậy sao? Nếu thế tôi tình nguyện ngày nào cũng bị đánh.”

Cô ngẩn ra, sau đó nói: “Ý của tôi là……… Anh là do anh trai tôi đánh, tôi phải đi cùng anh là để thay anh ấy xin lỗi.”

Phó Chân Ngôn rõ ràng bị đánh tơi tả, nhưng vẫn không tức giận: “Anh ta đánh tôi, có liên quan gì đến cô?”

Cô nghẹn lời, một lúc sau nói ra một câu: “Là tôi ăn cơm nhà anh ấy mới có ngày hôm nay………….”

Tất cả cảm xúc của Phó Chân Ngôn như bị kéo xuống, giống như anh đang nhìn thấy chính mình, lúc này thấy rất đau lòng cho cô: “Thanh Hòa.” Anh đột nhiên sửa lại cách xưng hô, “Tôi sẽ không gọi cô là cô cô nữa, mà gọi là Thanh Hòa.”

Quả thật gọi cô là Thanh Hòa cô còn thấy thoải mái hơn, chính là không hiểu vì sao anh lại thay đổi, có chút kinh ngạc nhìn anh.

“Bởi vì, chúng đều đã lớn rồi.” Anh trịnh trọng nói.

Một câu, làm gợn lên sóng lớn trong lòng Diệp Thanh Hòa.

Đúng thế……… Bọn họ đều đã lớn……..

“Thanh Hòa, chúng ta đều đã trưởng thành, một ngày nào đó sẽ có cuộc sống của riêng mình. Nhà họ Tiêu đối với cô rất tốt, anh trai cũng rất thương yêu cô, nhưng vẫn là, chúng ta đã lớn.”

Hai chứ “đã lớn” kia thật ý nghĩa, Diệp Thanh Hòa cười nhẹ đáp lại: “Tôi biết.”

Bộ dạng của cô bây giờ là đang tự chế nhạo mình, trống rỗng cô đơn,nhưng không, anh vẫn rất yêu thích cô lúc này, có cái gì của cô mà anh không yêu thích sao?

“Đi thôi, không phải cô còn có việc gấp sao? Tôi tiêu tốn nhiều thời gian của cô rồi.” Anh thúc giục cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.