Im lặng một hồi, nick của anh lại nhấp nháy, tin nhắn đến: “Tại sao?”
Cô dùng hết tâm trí sẵn sàng chờ đợi sự phẫn nộ của anh, chờ đợi tiếng gào thét của anh, hơn nữa cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Nhưng là, đáp lại sự chờ đợi của cô chỉ là hai chữ kia, hai chữ lạnh nhạt, dường như không mang chút cảm xúc nào, giống như nói chuyện hôm nay thời tiết như thế nào. Cô không thể biết được cảm nhận của anh, không thể biết được khuôn mặt của anh phía sau màn hình máy tính như thế nào…….
Anh như thế, có chút xa lạ, tâm tình khó nắm bắt.
Cô đã từng nghĩ rất kĩ sẽ phải đối phó như thế nào, cũng băn khoăn có nên nói với anh chuyện của Quách Cẩm Nhi hay không, nhưng nghĩ kĩ, đây không phải điều cô muốn, cũng không liên quan gì Diệp Thanh Hòa cô, có phá của anh hay giúp anh thì cũng là chuyện của anh và Nhất Nhất Phong Hà trong cái thế giới ảo kia………
Vì vậy, cô chậm rãi trả lời tin nhắn: “Sư phụ, vì con đang không vui nên làm thế.”
Bình thường, dù là Diệp Thanh Hòa hay Nhất Nhất Phong Hà bên cạnh anh đều bình yên thong dong, vô tranh vô cầu. Câu nói kia lại hàm chứa một chút ngang ngược, không giống cô của ngày thường……
Anh cùng kinh ngạc: “Là vì ta sao?”
“Không phải! Là tôi gặp chuyện không vui trong cuộc sống!” Cô gửi mấy dòng này đi, bản thân cũng cảm nhận được ý cố tình gây sự trong đó, anh có xù lông không?
Không ngờ anh gửi đến một icon đổ mồ hôi, sau đó hỏi cô: “Là chuyện gì? Có thể chia sẻ với ta không?”
Đây không giống với những gì cô dự đoán!
Tính cách của anh không phải như thế…….. Người đang ngồi trước máy tính kia, là anh sao?
“Cậu có đúng là sư phụ không thế?” Cô vội hỏi.
“Đương nhiên rồi!”
“Vậy…….. cậu chứng mình như thế nào?”
Cô gửi cho một icon cười nghịch ngợm, nói: “Nhất Nhất, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta cùng chơi một trò chơi, trước đó chúng ta cùng chơi trò Phong Vân, trong trò đó, ngươi thích mặc toàn đồ trắng, có cánh màu trắng, mỗi lần xuất hiện đều có ánh sáng vàng nhạt xung quanh, trông như một thiên sứ……..”
Chop mũi đau xót, hô hấp bị nghẹn.
“Sư phụ, sao người không mắng tôi?” Cô cứ nghĩ rằng, sẽ xuất hiện đại loạn cơ…….
“Mắng ngươi? Vì sao? Vì chuyện số linh vật kia?” Anh hỏi.
“Sư phụ…….tôi sai rồi…….” Cô gửi đến một icon mặt đáng thương.
“Lỗi?” Anh cười, “Ngươi lầm rồi. Mỗi món linh vật của ta đều được người hao tâm khổ tứ mới chế tạo ra, ta còn nhớ rất rõ, ngươi từng vì nâng cấp linh vậy cho ta mà thức trắng suốt hai đêm liền. Bây giờ ngươi phá huỷ chúng, ban đầu ta cũng có đau lòng, nhưng nghĩ lại, ngươi làm như thế cũng là có nguyên nhân, có thể ngươi gặp chuyện rất không vui trong cuộc sống, nếu làm như thế ngươi có thể vui vẻ hơn, vậy cứ phá huỷ đi! Dù bây giờ huỷ nhưng vẫn có thể kiếm lại được, không khác gì cả.”
A…………
Dù bây giờ huỷ nhưng vẫn có thể kiếm lại được, không khác gì cả sao?
Nhưng là, phá huỷ rồi sẽ như thế nào?
Hốc mắt cô nóng lên, vành mắt tràn ngập nước mắt, hình ảnh trước mặt trở nên mơ hồ…………
Cô vội vàng dùng khăn giấy lau, sao hôm nay cô lại yếu đuối như thế chứ?
“Nhất Nhất, nếu ngươi không muốn nói chuyện của mình thì cũng không sao, nhưng nếu muốn nói, sư phụ luôn ở chỗ này lắng nghe ngươi!”
Cô còn chưa kịp trả lời lại, một tin nhắn khác đã được gửi đến.
Cô thực sự không quen một Tiêu Y Đình như thế……….
“Sư phụ………” Cô không biết nói gì khác ngoài gọi hai tiếng kia.
“Nhất Nhất, ngươi biết không? Có nhiều lúc ta có cảm giác ngươi rất giống một người.”
Trong lòng cô giật thót, nước mắt cũng ngưng chảy, chẳng lẽ anh phát hiện ra rồi sao?
“Ai thế?” Cô hỏi.
“Ha ha, mà cũng không giống lắm. Cô ấy không khi nào tuỳ hứng làm loạn như ngươi, rồi lại đáng thương muốn bị ta mắng, càng không bao giờ chịu nhận cô ấy đã sai giống như ngươi……….”
Cô đọc được những chữ kia, không hiểu sao tâm trạng như bị một hòn đá nặng kéo xuống, rất sâu……..
“Cô ấy là ai?”Cô như mất kiểm soát gửi đi bốn chữ kia, khi nhấn vào phím Enter hô hấp như ngừng lại.”
“Cô ấy sao? Ha ha, cô ấy là một tên đại ngốc!” Anh cười, “Không nói chuyện này nữa! Nhất Nhất, bây giờ ngươi lại bận rộn rồi! Tạo linh vật cho ta một lần nữa! Ngươi đâu rồi? Triệu hồi! Đi với ta! Nếu ngươi không thích uống rượu mừng thì sẽ có rượu phạt đó!”
Cô vẫn đang trong bản sao, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, mà nhiệm vụ lần này là một BOSS!
Cô không chút do dự di chuột đến dấu ‘Thoát’, nhấn xuống.
Rời khỏi bản sao, cô lại không thấy anh đâu. Vì thế hỏi: “Sư phụ, người đây rồi?”
Dưới tình thế cấp bách, cô phát ra âm tần sóng băng.
Trong kênh nổi lên một trận hỗn loạn, có người bị thương, có người còn mắng cô không có đạo đức game thủ……….
Cô lập tức thu về, hỏi thăm vị trí của anh, sau đó bay đến.
Nơi hạ cánh là một chiếc cầu vồng……..
Anh đang khoanh chân ngồi trên đó, xung quanh là mây trắng, lượn lờ dưới lòng bàn chân.
“Sư phụ, tôi tới rồi.” Cô đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hệ thống gửi đến thông báo: “Tiêu thiếu, xin mời một người cùng cưỡi ngựa.”
Đây là lần đầu tiên anh mời cô cùng cưỡi ngựa…..
Cô đồng ý, trong chớp mắt cô đã ngồi trên lưng ngựa của anh, ngồi trong lòng anh.
“Đánh ngươi ta không nỡ, không thể xuống tay, chỉ có thể bắt ngươi cùng ta cưỡi ngựa du sơn ngoạn thuỷ. Cũng may là con ngựa này chưa rơi vào tay ngươi!” Anh cười lớn, phi ngựa thật nhanh vào tầng mây trắng.
Xung quanh dường như không còn nhiệm vụ hay linh vậy, chỉ có cảnh sông núi và mây trời trước mắt……
A Tổ ở trong kênh phát ra icon cười hiền lành: “Nhất Nhất tỷ tỷ, chị cũng nên thay đổi cách xưng hô với Tiêu ca ca đi chứ!”
Diệp Thanh Hòa quẫn bách, tên tiểu tử này học từ ai bộ dạng nho nhã đểu cáng này đây?
Ai ngờ, một người tên Lôi Nhân nhanh chóng tiếp lời: “Tiêu ca ca, anh kết hôn với Nhất Nhất tỷ tỷ đi! Như vậy, lần sau nếu chị ấy muốn tìm anh có thể đến chỗ anh ngay lập tức!”
Đây là một điều đặc biệt của trò chơi này.
Nhưng là, anh không trả lời lại.
Một lúc sau, kênh đã ngớt người, anh mới nhẹ nhàng nói với cô: “Nhất Nhất, ta không thể kết hôn với người, trò dù là trong trò chơi, bởi vì, ta đã có người ta yêu……..”
A……….
Anh có người anh yêu, đương nhiên là cô biết chuyện đó………
Cô gửi lại một cái icon cười nghịch ngợm: “Ai nói tôi muốn kết hôn? Sư phụ có muốn tôi cũng không đồng ý đâu! Trâu già gặm cỏ non sao? Sư phụ! Huống hồ nếu tôi là con trai thì sao?”
Anh cười lớn không nói.
Hồi lâu, anh mới nói: “Nhất Nhất, chúng ta mãi là bạn tốt.”
Bất kể chuyện gì xảy ra, Tiêu thiếu vẫn là Tiêu thiếu, Nhất Nhất vẫn là Nhất Nhất. Thế giới của hai người giống như một quả trứng gà, có lớp vỏ ngoài ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài, nhưng lớp vỏ này cũng rất monh mang dễ vỡ………….
--- ------ ------ ------ ---------
Quách Cẩm Nhi ốm qua mấy ngày mới khỏi, khi khoẻ lại cũng vừa gần đến sinh nhật của cô ta.
Hôm sinh nhật, mới sáng sớm cha mẹ Quách đã gọi điện đên chúc mừng sinh nhật con gái yêu quý. Diệp Thanh Hòa không khỏi nhìn mấy lần bộ dạng và khuôn mặt hạnh phúc kia của Quách Cẩm Nhi. Có cha mẹ, sẽ là hạnh phúc như thế đó……….
Lúc nói tới chuyện Quách Cẩm Nhi bị ốm, cô ta cũng là người hiểu chuyện liền nói: “Mẹ, cha, chuyện này là do con ham chơi, không để ý nên bị cảm nắng, bây giờ đã khỏi rồi! Mẹ nuôi và anh hai rất quan tâm con, dạ, cũng có chút khó chịu, mẹ, hai người cứ yên tâm ạ!”
Về điểm này Diệp Thanh Hòa cũng đồng tình, Tiêu Y Đình rất giỏi chăm sóc người ốm………..
Sau đó Quách Cẩm Nhi chuyển điện thoại cho Khương Vãn Ngư, lại một hồi khen khen ngợi ngợi, nào hiểu chuyện, xinh đẹp, ngoan ngoãn, nói chung là đưa Quách Cẩm Nhi lên tận trời xanh.
Nói chuyện một hồi cũng tắt máy, vừa lúc Tiêu Y Đình và Tiêu Thành Trác đi xuống lầu.
Tiêu Thành Trác còn phải đi học lớp bổ túc, đương nhiên không kịp ăn sáng, cầm bữa sáng rồi chạy vội ra cửa.
Khương Vãn Ngư nhìn theo bóng lưng của cậu nhóc nói: “Thành Trác, chiều này nhớ về sớm một chút, hôm nay là sinh nhật Cẩm Nhi đó!”
“Em biết rồi!” Giọng nói của Tiêu Thành Trác vọng vào trong nhà.
Khương Vãn Ngư dịu dàng cười với Quách Cẩm Nhi: “Cẩm Nhi, lát nữa ăn sáng xong hai bác cháu ta sẽ đi dạo phố, cháu muốn quà sinh nhật gì nào?”
Cẩm Nhi hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, nước da trắng hồng như trong suốt, cười ngượng ngùng nói, càng thêm vẻ kiều mỵ động lòng người: “Mẹ nuôi, không cần quà đâu ạ, mẹ chăm sóc con như thế đã là một món quà lớn nhất rồi!”
“Như vậy sao có được? Hoài Nguyệt lại trách ta bạc đãi con gái chị ấy thì sao? Hơn nữa, bác sao có thể bạc đãi mình……..” Khương Vãn Ngư ngừng một chút, đổi lời, “Bác cũng không thể bạc đãi cháu a! Cháu dù sao cũng phải chọn một món quà, nếu không chính là xem thường mẹ nuôi! Hay là bác để cháu tự chọn? Con mắt của mấy bà già này sẽ không hợp chúng cháu đâu!”
Quách Cẩm Nhi lại từ chối, nhưng vẫn không được, cẩn thận suy nghĩ một chút, e dè hỏi: “Mẹ nuôi, vậy……… con có thể muốn một cây Nhị Hồ không ạ?”
“Nhị Hồ?!” Khương Vãn Ngư ngẩn ra, sau hiểu được cười nói: “Tốt! Được chứ! Sao bác lại quên mất! Lần trước cháu có nói là muốn học Nhị Hồ với Y Đình! Vừa hay cháu đang ở nhà ta, có thể hàng ngày cùng học đàn với thằng bé rồi!”
Khương Vãn Ngư đối với ý kiến này rất đồng tình, vui vẻ tươi cười.
“Mau ăn thôi! Ăn xong còn ra ngoài! Con trai con cũng cùng đi đi, mẹ không hiểu biết về Nhị Hồ, có con đi cùng thật tốt quá!” Khương Vãn Ngư thúc giục.
Suy nghĩ một chút, để Diệp Thanh Hòa ở nhà một mình cũng không tiện liền nói: “Thanh Hòa, cháu cũng đi cùng đi, bác muốn mua quần áo mới cho cháu, mấy bộ kia cũng mặc lâu rồi!”
Ách……….
Chuyện sinh nhật của Quách Cẩm Nhi còn muốn kéo cô vào sao?
“Bác gái… cháu cũng có nhiều quần áo rồi…… không cần đi đâu ạ……” Cô không thích ra ngoài như thế này…..
Đã mời rồi, con bé không muốn đi bà cũng không thể ép….. Khương Vãn Ngư hài lòng với suy nghĩ này, không nói gì nữa.
Quách Cẩm Nhi cười tủm tỉm nhìn cô nói: “Thanh Hòa, em đi cùng đi, ở nhà một mình cũng không có gì chơi đâu!”
“…….” Cô không phải chơi gì mới là tốt nhất! “Chị Cẩm Nhi, em còn nhiều việc ở nhà, thật không đi được, chúc chị sinh nhật vui vẻ.”
“Vậy sao……. Tiếc thật đó……” Quách Cẩm Nhi bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
Bữa sáng xong xuôi, ba người ra ngoài, nhà họ Tiêu trở lại với vẻ yên tĩnh.
Cô đang an nhiên tự tại đọc sách trong phòng liền có điện thoại của Vương Triết gọi tới, hỏi cô có thể qua đó một chút, có mấy vấn đề khó khăn.
Cửa hàng của Vương Triết vẫn mở vào mùa hè, nhưng không bận rộn như hồi trong năm, một mình cậu ta cũng có thể gánh vác, Diệp Thanh Hòa tạm thời không cần qua.
Nhận điện thoại xong cô liền ra ngoài.
Tô Chỉ San cũng đang ở trong cửa hàng, thấy cô đến liền đưa dưa hấu ướp lạnh cho cô: “Thanh Hòa có nóng không? Nắng nóng như thế này lại gọi cậu đến, thật ngại quá!”
Diệp Thanh Hòa ngồi xuống trước máy tính, trêu ghẹo cô Tô Chỉ San: “Ây, đây chính là giọng của bà chủ mà, cảm ơn cậu!”
Tô Chỉ San đỏ mặt ấn cô một cái: “Ai cho cậu nói bậy!”
Vương Triết cũng vừ đi ra, nói cho cô vấn đề.
Tô Chỉ San thấy hai người nói chuyện công việc, liền tránh đi.
Vấn đề này cũng khó giải quyết, cô và Vương Triết vật lộn hơn nửa ngày mới giải quyết xong. Tô Chỉ San cũng làm cơm xong, chờ hai người ăn cơm.
Chuyện này làm Diệp Thanh Hòa không hỏi giật mình: “Chỉ San, chỗ này là cậu làm sao?”
Cô biết Tô Chỉ San, đại tiểu thư con nhà giàu có, mười ngón tay không phải động nước, bây giờ lại có thể tự tay làm ra cả bàn đồ ăn như thế này sao?!
Tô Chỉ San xấu hổ nhưng cũng có chút tự hào: “Thế nào? Xem thường mình sao? Mình học của mẹ Vương đó! Mấy hôm nay bác ấy phải về quê nội, mình phải thay bác ấy chăm sóc cái đồ ‘đầu heo’ kia!”
Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn xung quanh, cửa hàng được quét dọn sạch sẽ, sắp xếp ngăn nắp, phòng bếp cũng rất sạch sẽ, trên đất có vài vệt nước còn chưa kịp khô, phía ngoài là quần áo của Vương Triết đang phơi trên dây, nước nhỏ tong tong.
Tô Chỉ San biết cô nhìn cái gì, nhước mi lên đắc ý hỏi cô: “Như thế nào? Có nhìn ra chưa? Nhìn ra tất cả chỗ này đều là mình làm?”
Diệp Thanh Hòa ngờ nghệch gật gật đầu, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy mình có chút khó chịu khi tất cả mọi việc đều là Tô Chỉ San làm là sao?
“Cho nên, Vương Triết, anh đã kiếm được một người vợ tuyệt vời rồi đó! Nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em………” Tô Chỉ San hướng về phía Vương Triết, tay làm ra hiệu cắt cổ.
Vương Triết không hề e dè bắt lấy tay cô cười nói: “Nào dám a, vợ đại nhân!”
Diệp Thanh Hòa nghẹn lời nhìn trân trân, trên núi không có cọp khỉ liền xưng vương sao? Mẹ Vương không ở nhà, hai người này lại công khai gọi nhau vợ vợ chồng chồng sao?
Bất quá, cô cũng không tiện nói gì cả, cũng không thể làm việc gì khác ngoài giả bộ không nhìn thấy, vội vàng ngồi xuống bàn ăn.
Đồ ăn Tô Chỉ San làm cũng khá ngon, không phải công sức ngày một ngày hai: Thời gian có thể cho ra thành quả!
Cơm nước xong xuôi Diệp Thanh Hòa liền ra về.
Nghỉ hè cũng có ít dịp đến khu này, cô mua một ít nước trái cây rồi quyết định đến thăm nhà anh Mục Xuyên, thăm mẹ Mục và Tiểu Trái Cây một chút.
Tô Chỉ San muốn theo cô đi, cô không còn cách nào khác đành để Tô Chỉ San đi cùng.
Mua nước trái cây xong, Tô Chỉ San và Diệp Thanh Hòa cùng đi dưới sân trường.
“Thanh Hòa, như bây giờ mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mình thấy cuộc sống tốt đẹp hơn nữa đang dần đến gần!” Tô Chỉ San, trong mắt long lanh ước mơ nói.
“Chỉ San, cậu muốn hạnh phúc là như thế nào?” Diệp Thanh Hòa hỏi. Có vẻ là trực giác của cô bị lỗi rồi, rõ ràng là bây giờ Tô Chỉ San đang rất hạnh phúc, tại sao cô luôn có chút bất an mơ hồ?
Tô Chỉ San cười thoả mãn: “Là giống như bây giờ, Vương Triết vì sự nghiệp của anh ấy mà phấn đấu hết mình, mình là hậu phương vững chắc nhất của anh ấy, ủng hộ và chăm sóc anh ấy tốt nhất! Cậu cũng biết một năm qua cửa hàng thu nhập không đến nỗi nào! Dĩ nhiên vấn đề ở đây không phải là kiếm được tiền hay không, mà là anh ấy đã cố gắng hết sức vì ước mơ hoài bão của mình!”
“Vậy còn cậu? Hoài bão và ước mơ của cậu không giá trị sao?” Cô nhớ, trong ấn tượng của cô, Tô Chỉ San không phải người như thế……….