“Rất vui….” Cô rũ mắt, đi vào trong. Mặc kệ giọng điệu chẳng mấy thân thiện của anh, thực tế hôm nay cô đã rất vui, nên không muốn bị bộ mặt như xe ủi kia làm cho mất hứng….
Phòng khách nhà họ Tiêu đã được trang trí đâu vào đấy, trang trí theo phong cách cổ điển trang nhã mà tinh tế, bóng bay màu hồng xen màu trắng. Nhất định Khương Vãn Ngư đã coi màu này là màu sắc đặc trưng của con gái, nhìn cách bà ấy trang trí phòng của Quách Cẩm Nhi thì biết.
Khách cũng không có nhiều, phần lớn đều là bạn học cũ của Khương Vãn Ngư và con cái họ, nghĩ đến trước đây bọn trẻ đều chơi với nhau nên dẫn theo cùng để kết thân nhiều hơn. Nhưng là, Tiêu Thành Hưng vẫn chưa về. Diệp Thanh Hòa biết, so với công việc thì bữa tiệc này không được coi trọng bằng.
Quách Cẩm Nhi ngồi bên cạnh Khương Vãn Ngư, một thân váy trắng, trông như một nàng công chúa.
Thấy Diệp Thanh Hòa về, Quách Cẩm Nhi nhảy cẫng lên, đến trước mặt cô, lôi kéo tay cô thân thiết nói: “Thanh Hòa, cuối cùng em cũng về rồi! Mọi người đợi em lâu lắm rồi đó!”
“……” Diệp Thanh Hòa cảm thấy nhức đầu, có nhất thiết phải nói rõ ràng chuyện cô về trễ như vậy không? Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cô…….. Quách Cẩm Nhi này, là cố ý sao? Cô nhìn chằm chằm Quách Cẩm Nhi, bây giờ đã không còn chút niềm tin nào.
Đột nhiên, ánh mắt của cô dừng lại trên một người – là Phạm Trọng……..
Sao anh ấy cũng ở đây? Đột nhiên một đoá bách hợp bước ra từ bụi tối, trong phút chốc đoạt hết tất cả ánh sáng, thì ra Quách Cẩm Nhi không phải là người chói mắt, người đó là Phạm Trọng mới đúng…….
Một thân lễ phục màu trắng, nơ màu hồn, tự tiếu phi tiếu nhìn cô…….
Cô lại lần nữa rơi vào suy tư, rõ ràng là một chàng trai của nhân thế, lại mang đến cho người ta cảm giác anh ấy đến từ chốn không có thật………
Đến nối, cô quên mất việc phải trả lời Quách Cẩm Nhi…..
Đằng sau cô lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Em mua quà gì cho Cẩm Nhi vậy? Đi lâu đến thế sao?”
Nghe nói là cô đi mua quà cho Quách Cẩm Nhi, tất cả ánh mắt, bao gồm Khương Vãn Ngư đang nhìn chằm chằm đã có phần dịu đi.
Tiêu Y Đình từ phía sau đi lên, đứng lại cạnh người cô: “Lên lầu thay đồ đi, rồi xuống đây cho mọi người biết em mua quà gì!”
Cô thở hắt một hơi, chào hỏi những người trong phòng rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Lúc đi qua người Phạm Trọng, nghe thấy Khương Vãn Ngư nói với anh: “Tiểu Trọng! Bác cứ nghĩ là hôm nay cháu sẽ không đến! Cháu với Y Đình gây lộn với nhau từ nhỏ, cứ nghĩ cả đời không qua lại với nhau nữa, làm hoà được như bây giờ, thật là khó tin..”
Thì ra mẹ Phạm Trọng và Khương Vãn Ngư cũng từng là bạn bè thời con gái….
Thế giới này vốn rất nhỏ….
Cô trở về phòng. Cũng thật may là cô đã chuẩn bị quà, hơn nữa món quà này giá trị cũng không hề nhỏ….. coi như không phụ lại lí do đi mua quà kia đi…..
Cô lấy cầm phổ và bức chữ của Mục Xuyên ra.
Không biết để trong túi sách lâu như vậy có bị hư không nữa? Cô lấy chữ ra xem, may quá, không hỏng gì cả!
Cô đang định cất đi, cửa bị mở ra, Tiêu Y Đình bước vào.
Không phải là anh….. không bao giờ vào đây nữa sao?
Được rồi, cô không phải là người thích để bụng…
Tiêu Y Đình đi thẳng đến trước mặt cô, vẻ mặt khó đoán hỏi: “Đã đi đâu?”
“Không phải là đi mua quà cho chị Cẩm Nhi sao?” Cô theo lời anh trả lời.
“Ồ?” Trông mắt ánh thoáng lộ ra vẻ giễu cợt, cười một tiếng: “Quà đâu? Đưa anh xem một chút! Không phải là cái này chứ?” Anh đưa mắt về phía bức chữ.
“Dĩ nhiên là không phải!” Cô cuộn bức chữ lại.
Ý giễu cười trong giọng nói của anh càng rõ: “Cái này! Cầm đi!” Anh ném cho cô một cái hộp.
Cô không hiểu gì, mở ra coi, là một hộp trang sức, bên trong là một dây chuyền kim cương.
“Em cầm cái này tặng cho Cẩm Nhi!” Giọng nói của anh có chút mệt mỏi.
Cô hiểu, ý của anh là, biết chắc chắn cô không nhớ đến việc mua quà cho Quách Cẩm Nhi nên đã tự mình lo, chính là, tiền này anh lấy đâu ra? Nghĩ lại một chút liền hiểu, là lúc ba người ra ngoài, cái này là Khương Vãn Ngư mua, ban đầu là quà của anh tặng cho Cẩm Nhi đi……
Cô cầm sợi dây chuyền lên nhìn, quả nhiên, phía sau phần mặt có khắc tên Quách Cẩm Nhi.
Món quà như thế, chỉ có thể là do người bạn trai tặng……
Cô cười hì hì một tiếng, cất dây chuyền vào, đưa chiếc hộp lại cho Tiêu Y Đình: “Anh hai, em tặng cái này không thích hợp, em đã chuẩn bị quà rồi….”
“Chuẩn bị thứ gì?” Anh không nhận lại, giọng nói đột nhiên âm u trở lại.
Diệp Thanh Hòa có chút không vui, ý anh là gì? Muốn hỏi cô có tặng quà Cẩm Nhi thích hay không sao? Vốn là, sở thích của hai người khác nhau, cô chọn theo ý mình sợ không đúng ý Quách Cẩm Nhi, vì thế nên anh giận dữ sao?
Cô hơi thiếu tự tin chỉ chỉ vào quyển cầm phổ: “Cái này….. Không phải chị ấy muốn theo anh học đàn Nhị sao?”
Ánh mắt anh đảo qua đảo lại trên quyển cầm phổ: “Cái này sao?” Rồi sau đó giọng nói lập tức trở nên sắc nhọn, “Em lấy ở đâu?”
“Anh Mục Xuyên cho em….” Cô nhìn vẻ mặt biến đổi của anh, có chút chần chừ nhưng vẫn nói.
Trong mắt anh vẻ giễu cợt, châm chọc càng rõ ràng, giống như muốn nói: Anh cũng biết…..
“Chữ kia cũng là của hắn ta?” Anh chỉ chí, mặc dù cô đã cuộn vào nhưng cả hai người đều biết ‘kia’ là cái gì.
Cô gật đầu một cái, thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế…”
Đột nhiên Tiêu Y Đình cắn chặt hàm răng, giằng lấy quyển cầm phổ, một đường ném ra ngoài cửa sổ.
Diệp Thanh Hòa không biết ý của anh là gì, nhưng bây giờ cô đang rất tức giận. Quyển sách đó là vật anh Mục Xuyên rất yêu quý, ở trong tay Mục Xuyên thì chắc chắn là được người quen biết tặng, mà anh có thể vô tư tặng nói cho cô. Anh ấy làm thế cũng chỉ vì nghĩ cho cô, không muốn cô mất mặt ở nhà người khác. Vậy mà…. Tiêu Y Đình, anh cứ hành động như trẻ con, không biết suy nghĩ như thế này sao?
“Anh hai! Rốt cuộc thì ý anh là gì?” Cô cố gắng kiềm chế bản thân, nói.
Anh bày ra vẻ mặt vô lại từng có: “Không thích!”
Anh không thích sự yên ổn, luôn luôn như thế……….
Anh không thích Phạm Trọng nên khó chịu với người ta hết lần này đến lần khác; anh không thích Phó Chân Ngôn nên lần nào gặp là muốn đánh nhau; ngay cả một người hiền lành ít nói như Giang Chi Vĩnh anh cũng không vừa mắt, đánh người ta một trận………..
A…… Anh không thích..
Cô có nên cảm thấy may mắn hay không khi anh Mục Xuyên là giảng viên, dù anh không ưa cũng không dám động thủ, chỉ có thể hạ giận lên cuốn cầm phổ………
Nhưng là, rốt cuộc ai là người không thích cuốn cầm phổ? Anh hay Quách Cẩm Nhi?
Cô cô bị cắn chặt đến tráng bệch: “Ý của anh là, món quà này sẽ không vừa ý Cẩm Nhi?”
Anh ngẩn ra, lại trở về dáng vẻ ngang nghạch: “Đúng thế! Dĩ nhiên là em ấy sẽ không thích!”
“Em hiểu rồi……..” Cô không nói gì nữa, cầm hộp trang sức, không quan tâm chuyện thay quần áo, trực tiếp đi xuống lầu.
Anh giơ tay muốn gọi cô lại, nhưng bàn tay khựng lại giữa không trung, còn cô đã đi ra ngoài.
Một đấm nặng nề lên bức tường……
Anh đi ra ngoài.
Diệp Thanh Hòa đi rất nhanh, gần như chạy chậm xuống lầu, anh sải bước đuổi theo, đuổi kịp cô ở chân cầu thang, nhưng cô đã đứng trước mặt Quách Cẩm Nhi.
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đưa hộp trang sức cho Quách Cẩm Nhi, giọng nói rất ngọt ngào: “Chị Cẩm Nhi, chúc chị sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng như thế!”
Khương Vãn Ngư không còn lạ gì cái hộp này, mắt thấy Diệp Thanh Hòa tặng cho Cẩm Nhi, liền biết chuyện gì đã xảy ra, trợn mắt nhìn cậu con trai mình một cái, cười nói: “Thanh Hòa đúng là đứa bé ngoan, ngoan lắm!”
Nhận được quà Quách Cẩm Nhi cũng rất vui vẻ.
Diệp Thanh Hòa đứng lui sang một bên, Khương Vãn Ngư liền nói với Tiêu Y Đình: “Còn không mau đem cây Nhị Hồ tới!”
Cây Nhị Hồ mới mua được đặt gần chỗ Tiêu Y Đình.
Anh thuận tay, đưa cho Khương Vãn Ngư.
Khương Vãn Ngư nhận lấy cây đàn, cười nói đưa cho Quách Cẩm Nhi: “Cái này là quà của anh hai cho con, tự tay anh con chọn đó, ngày mai có thể theo anh hai học đàn được rồi.”
Ngay trước mặt tất cả khách khứa, Khương Vãn Ngư mở hộp quà ra, đàn Nhị đương nhiên rất tinh xảo, có người còn đề nghị: “Hay là kéo một đoạn đi? Chủ bữa tiệc hôm nay kéo đi!”
“Cháu……không được……… cháu còn chưa học được buổi nào…” Quách Cẩm Nhi đỏ mặt, còn giống như cầu cứu nhìn Tiêu Y Đình.
Vì vậy liền có người sửa lại đề nghị, để Tiêu Y Đình kéo đàn.
Sự chú ý của mọi người đổ dồn lên hai người kia, vì thế không còn ai chú ý đến cô, cô lẳng lặng lẻn ra ngoài, đi về phía vườn để tìm cuốn cầm phổ.
Lúc ra đến cửa, âm thanh đàn nhị du dương vang lên khiến cô nhịn không được, quay đầu lại nhìn một cái. Không ngờ tới, người kéo đàn không phải Tiêu Y Đình là mà Phạm Trọng, một thân âu phục trắng kéo Nhị Hồ………..
Phạm Trọng cũng biết kéo Nhị Hồ sao?
Cô nghe nghe, mặc dù không phải người am hiểu nhưng cũng thấy không đến nỗi nào…….
Nhưng là, mấy cái thứ này có quan hệ gì với cô chứ?
Cô quay ra ngoài, đi thẳng ra vườn tìm kiếm đồ cô muốn tìm.
Cũng may là mấy ngày nay không có mưa, mặt đất rất khô ráo, cuốn cầm phổ chỉ bị dính chút bụi đất mà thôi. Cô nhặt lên, nhẹ nhàng vuốt ve, ngồi xuống một gốc cây.
Sắc trời chưa tối hẳn, hoảng hôn phía chân trời xa xa dường như chỉ còn lại mấy đóm lửa tàn, nhuộm cả trời đất bằng một màu vàng sậm.
Hoa quế vẫn chưa tới cuối mùa, lá hoa và hoa vẫn còn rất xanh tốt, cô ngồi dưới gốc cây như có một tầng hương thơm bao phủ. Chỉ có điều cỏ non dưới chân chưa kịp nguội, một chút khí nóng thổi lên mặt cô.
Nhưng là, không lâu sau trời tối hẳn, gió thổi bay cái nóng, trả lại sự mát mẻ.
Cô thật hối hận vì mình không mang theo một cuốn sách xuống, cho dù là trời tối nhưng đèn đường cũng không tệ. Nhưng là, cô chỉ có thể ngồi lại trong bóng đêm của cô, mặc kệ đám người náo nhiệt trong kia.
Thật ra thì, cô biết bản thân chưa đủ tốt.
Dù sao cô cũng được coi là một phần của nhà họ Tiêu, đáng lẽ ra cô nên ở trong kia giúp bác gái chào hỏi khách khứa mới đúng, nhưng sao cô thấy khó quá?
Luyện chữ rồi học theo ngành luật, những chuyện này cũng không phải dễ dàng gì nhưng cô vẫn theo được; còn chuyện kia, như thế nào vẫn rất khó khăn…….
Đây là một thiếu sót nho nhỏ của cô, nhưng cô không sao bù đắp được…….
Ngồi một lúc liền cảm thấy nhàm chán, cô mở cuốn cầm phổ ra, được mấy trang lại gấp vào, ôm vào trong lòng, ngồi yên nhìn hoa quế ngẩn người.
Cô chợt nghĩ tới, hoa quế tàn sẽ thành cái gì? Cô từng rất mong chờ cây hoa quế nở hoa nhưng chưa từng nhìn thấy quả của cây này……..
Hoa quế? Quả nhãn? Liệu có ‘quả quế’ co giống thế không……..
Rồi sau đó, cô lại bật cười vì chính sự nhàm chán đó của mình.
“Chị!” Một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ nhàm chán lung tung của cô.
Tiêu Thành Trác ôm theo một đống đồ ăn đi tới.
“Sao em lại ra đây?” Cô hỏi, cảm giác bụng hơi đói…..
Tiêu Thành Trác chép miệng: “Trong đó chả có ai chơi! Em đi kiếm chị nãy giờ!”
“Tìm chị làm gì?” Trong lòng cô có chút cảm động, cho đến bây giờ người hiểu nhất có cảm nhận ‘người ở nhờ’ của cô chính là ‘người chú’ này……..
Tiêu Thành Trác lôi túi đồ ăn ôm trong lòng ra: “Tìm chị để cùng ăn cái này! Chị không đói bụng sao?” Nói xong tự tưởng tượng tự hưng phấn, “Chị! Chị nói xem, em và chị như thế này có giống cùng nhau đi dã ngoại không?”
Diệp Thanh Hòa liếc nhóc một cái: “Đi dã ngoại thì phải ở nơi đồng quê hay trên núi chứ? Đi mà về với cha em đi!” Nhóc từng kể có lần bị cha dẫn đi dã ngoại, nhóc kêu khóc gào khổ không ngớt, cha nhóc bắt nhóc ăn rau dại……..
Tiêu Thành Trác vừa nghe liền ủ rũ: “Em không muốn! Ăn cơm dã ngoại với chị thì chỉ cần như thế này thôi! Nào, uống thôi!”
Tiêu Thành Trác lấy ra hai lon bia, ném cho cô một lon.
“Tiểu tử này được! Dám uống bia! Em còn là trẻ vị thành niên đó!” Diệp Thanh Hòa làm mặt nghiêm nói.
“Được rồi chị, em chỉ uống một lon thôi! Là bia mà, không phải rượu! Cho em uống một hớp thôi cũng được!” Tiêu Thành Trác dùng ánh mắt thành khẩn nhìn cô.
Nhưng có đợi cô kịp đồng ý sao?
Tiêu Thành Trác mở nắp, tu ừng ực một miệng lớn.
Diệp Thanh Hòa không còn cách nào khác, nghĩ một chút, cũng mở lon bia còn lại, uống cùng nhóc con.
Ngồi ngoài trời uống bia, ăn quà vặt, còn gì sung sướng bằng!
Trong túi đồ ăn Tiêu Thành Trác mang tời phải gọi là muôn màu muôn vẻ, các loại quả khô, thịt bò xé tương, chân gà, sườn lợn, còn có nước trái cây,bia, đồ ăn vặt Trung và Tây kết hợp, đều là do nhóc trốn dì Vân lén lấy đi mang tới đây.
Thực lực ăn uống của hai người vượt qua sức tưởng tượng của Diệp Thanh Hòa, ăn đến sạch sẽ đồ ăn, mỗi người uống tận ba lon bia!
Uống nhiều đương nhiên sẽ mất kiểm soát với miệng mình. Hôm nay Tiêu Thành Trác nói rất nhiều, nào là từ lúc cô mới vào nhà họ Tiêu, chuyện cha nhóc ở Tân Cương, chuyện mẹ nhóc, và không quên hứa sau này sẽ lấy cô, không để cô một mình…….
Cô cũng có chút men say, nghe Tiêu Thành Trác lải nhải không biết mệt mỏi, chỉ mỉm cười, cảm thấy thực ra Tiêu Thành Trác rất may mắn, ít ra nhóc còn có cô là người nghe nhóc nói.
“Chị, bọn họ về hết rồi, chúng ta vào nhà đi.”
Lúc Tiêu Thành Trác nói câu này với cô, cô đã quên mất thời gian, nhìn quanh trời đã tối om…..
“Đi thôi, chị, chị không phải say rồi chứ?” Tiêu Thành Trác đỡ cô dậy.
Diệp Thanh Hòa khoát khoát tay: “Sao có thể dễ dàng say như thế, chỉ là chị thấy chỗ này mát quá, trong nhà lại nóng, không muốn vào…..”
“Cũng đúng! Ngày mai chúng ta lại uống nữa! Đi thôi, đi về đi ngủ!” Nhóc đỡ lấy cô, đi vào trong nhà.
Phòng khách ồn ào náo nhiệt trước đó đã trở lại im ắng, khách khứa về hết, người nhà họ Tiêu cũng về phòng nghỉ ngơi, có vẻ như hôm nay đã chơi rất mệt. Nhưng thế lại hay, không ai để ý cô và trường, không còn gì tốt hơn…..
Tiêu Thành Trác đỡ cô lên cầu thang, sau đó trở về phòng của mình.
Diệp Thanh Hòa nhớ rõ cô được Tiêu Thành Trác dìu, không hiểu sao lúc đi vào đến phòng lại người dìu cô lại thành Tiêu Y Đình…..
“Anh hai….. sao lại là anh…..” Cô cho là mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, cuốn sách đang kẹp bị rơi xuống, là cuốn cầm phổ.
Cô vội vàng giống như vừa đánh rơi bảo bối, nhặt lên, ôm vào trong lòng.
Trên đầu cô liền vang lên một giọng nói âm u: “Em ra ngoài cả buổi nay là đi nhặt sách sao?”
“Hờ…..” Cô cảm thấy Tiêu Thành Trác nói đúng rồi, nhưng mà cô mới uống có ba lon bia mà, có ba lon……..
“Nó quan trọng đối với em vậy sao?” Ngữ khí của Tiêu Y Đình như sắp nổi going bão.
Nhưng là, Diệp Thanh Hòa đã mẫn cảm với biểu cảm hay giọn nói này rồi, cô thản nhiên ôm chặt hơn, nói: “Đúng vậy….. Anh thử vứt nó đi lần nữa xem!”
Hai tay anh nắm chặt ở trong túi quần, mày nhíu chặt lại, yên lặng nhìn cô…….
Cô nằm vật ra giường, ôm chặt sách trong lòng, cuối cùng xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, đúng là thích thú mà!
Lúc cô sắp ngủ, giọng nói xa xôi mà mơ hồ của anh vang lên: “Còn Mục Xuyên? Anh ta cũng rất quan trọng với em sao?”
“Phải….” Cô trả lời theo bản năng, anh Mục Xuyên cũng quan trọng đó chứ……
“Quan trọng như thế nào?”
“Anh ấy là trò của ba em…… Nhìn thấy anh ấy như nhìn thấy cha…… Chính là người nhà……… người nhà thực sự…. không giống bất kì ai…”