Phó Chân Ngôn cười ha ha, “Không nói sớm. . . . . . Anh hai rõ là. . . . . . Giống như đứa trẻ vậy. . . . . . Phải có Thanh Hòa để ý từng chút một . . . . . .”
Diệp Thanh Hòa ngồi đối diện Tiêu Y Đình, một chén cơm trắng phía trên trống trơn, cười cười, “Không có việc gì, hai người cứ giành. . . . . .” Rồi sau đó chọn viên khoai tây.
”Ai là đứa trẻ? !” Tiêu Y Đình vô cùng ghét cái từ này, lập tức trở mặt, lấy tất cả trứng gà trong chén mình đưa hết cho cô, “Ăn nhiều trứng gà, khổ qua rất đắng!”
Đối với hành động này của hai người, Diệp Thanh Hòa chỉ có lắc đầu, xoay người lại đi phòng bếp cầm lon bia đưa cho Phó Chân Ngôn, mình thì uống sữa tươi.
Uống một nửa, sữa tươi bị Tiêu Y Đình đoạt đi, uống ống hút cô đã hút qua, thích thú hút hết sạch, rồi sau đó, còn lắc lắc cái hộp, “Hết rồi! Em gái, em lấy một hộp lần nữa đi!”
Phó Chân Ngôn thật đói bụng lắm, hoàn toàn không thấy Tiêu Y Đình khiêu khích, lấy một tô bánh trẻo ăn hết , rồi sau đó đối với Diệp Thanh Hòa nói: “ Ăn ngon! Ăn ngon thật! Thanh Hòa nấu sủi cảo cũng cực kỳ bất đồng!”
”Là đồ đông lạnh . . . . . .” Tiêu Y Đình không chút lưu tình vạch trần lời nịnh bợ của Phó Chân Ngôn. . . . . .
”Đồ đông lạnh cũng cần nấu với độ lửa tốt mới ăn ngon. . . . . .” Phó Chân Ngôn thõa mãn trở về chỗ, rồi sau đó cùng Diệp Thanh Hòa tán gẫu chuyện của công ty.
Tiêu Y Đình lặng lẽ ăn cơm, uống chút bia, thỉnh thoảng quấy rầy một chút, “Em gái, ăn cơm, cơm lạnh!”
Nhưng là, hình như cũng không thể cắt đứt nhiệt tình nói chuyện của Phó Chân Ngôn và Diệp Thanh Hòa.
Bóng đêm dần dần bao phủ, Phó Chân Ngôn đang cao hứng, cũng không có ý định rời đi.
Tiêu Y Đình ho hai tiếng, “Mệt mỏi quá! Em gái! Tắm cho anh đi!”
Như sét đánh giữa trời, hai người đang nói chuyện rốt cuộc ngưng hẳn. . . . . .
Không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn Tiêu Y Đình, ánh mắt hai người giống như châm, đâm trên người Tiêu Y Đình.
Anh ngược lại, thản nhiên dựa vào ghế, nhàn nhã uống một hớp bia, “Cũng không phải là chưa tắm qua. . . . . .”
Rồi sau đó, nhấc ngón tay bị thương của anh lên, “Em nói, không thể dính nước. . . . . .”
Anh hai! Làm sao anh lại vểnh lên thành Lan Hoa Chỉ vậy (ngón tay xếp thành hình hoa lan). . . . . .
Diệp Thanh Hòa nhìn anh chằm chằm.
Phó Chân Ngôn ngồi ở trên ghế, vẫn không thể phản ứng kịp từ một màn như sấm chớp này, Tiêu Y Đình duỗi lưng một cái, thuận thế thoát áo, ném ở trên sàn nhà, sau đó đứng lên bắt đầu cởi dây lưng, rồi sau đó, nhẹ buông tay, quần rớt xuống. . . . . .
Chỉ mặc quần trong. Anh đi tới nhà tắm, “Nhanh lên một chút! Anh tự lau không tới lưng!”
”Thanh Hòa. . . . . .” Sắc mặt Phó Chân Ngôn cũng thay đổi. . . . . .
”Khụ khụ. . . . . .” Diệp Thanh Hòa đã từng tự tay cởi quần áo anh ra mà mặt không đỏ tim không đập, đã từng chính mắt thấy qua một màn sáng sớm anh “vùng dậy” mà trấn định tự nhiên, nhưng mà, đó là bởi vì không có người khác ở bên người, mà nay, ngay trước mặt Phó Chân Ngôn, đây coi là cái gì?”Phó Chân Ngôn, không nên tin ánh mắt anh thấy. . . . . . Cũng không cần tin tưởng lỗ tai anh nghe được. . . . . . Không nên tin. . . . . .”
”Được! Em nói không tin! Tôi cũng không tin!” Phó Chân Ngôn khó khăn từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ này , nhưng là, cũng không cách nào tiếp tục ở lại đây, anh sẽ bị nội thương mất. . . . . .
”Ngày mai, tôi lại tới dùng cơm!” Phó Chân Ngôn nói xong, suy nghĩ một chút, còn từ trong túi tiền móc tiền ra, đặt lên bàn, “Từ nay về sau tôi sẽ đến ăn cơm với mọi người! Nhớ nấu cơm cho tôi nữa!”
”Như vậy không tốt đâu. . . . . .” Diệp Thanh Hòa cầm tiền đuổi theo anh, anh đã sập cửa bỏ đi, một lát liền không thấy bóng dáng. . . . . .
”Em gái?” Tiêu Y Đình ở trong phòng tắm hô to.
”Đến đây!” Cô lên tiếng, đứng ở cửa phòng tắm, “Có chuyện gì sao?”
”Hắn đi?” Anh ở bên trong hỏi.
”Ừm!” Cô một đường nhặt lên quần áo bị anh ném xuống đất.
”Mau tới kỳ lưng cho anh!”
“. . . . . .” Anh nghiêm túc sao?
”Em gái? Nghe không?” Anh không nghe thấy cô đáp lại, lại lớn tiếng nói: “ Tay trái anh vòng không qua, không có biện pháp chà lưng! Vào đi! Em cũng không phải là chưa từng thấy qua!”
Cô thấy qua! Thấy qua! Nhưng cô chưa từng thấy qua toàn bộ của anh? !
”Nếu không vào thì anh đi ra đấy?” Anh ở bên trong gầm hét lên.
Được rồi. . . . . .
Cô lấy hết can đảm đi vào, anh đang ngồi ở trong bồn tắm, từ cửa nhìn sang, có thể nhìn thấy lưng của anh. Không mập, nhìn như vậy , thậm chí hơi có vẻ có chút gầy, nhưng là lưng rộng cơ bền chắc mà rõ ràng.
”Tới đây.” Anh như cũ đưa lưng về phía cô, không có xoay người.
Cô dứt khoát thản nhiên đi tới, đến gần, mới ảo não là mình quá không thuần khiết. . . . . .
Anh là mặc bên trong. Quần . . . . . .
Anh lấy bông tắm đưa cho cô, “Chà lưng.”
Cô nhìn anh mấy lần, nhưng còn không có một lần có lá gan đi chạm vào anh. . . . . . Đứng tại chỗ, cũng không có nhận bông tắm.
”Sao vậy?” Anh nghiêng đầu lại hỏi.
Cô đứng bất động, hỏi, “Trí nhớ em không tốt lắm! Anh hai, lúc nào thì em đã tắm qua cho anh?”
”Thì lần trước đấy! Mới bao lâu liền quên mất? Em, lần đó tự mình cởi quần áo cho anh. . . . . .” Anh không dám nhắc tới lần mấu chốt anh đã xé bỏ bức tranh chữ kia. . . . . .
Hay là nói lần đó. . . . . .
Khóe miệng Diệp Thanh Hòa khẽ cười, từ từ đi tới phía sau anh, mở vòi nước bên cạnh, nước lạnh từ vòi trút xuống thùng nước.
Nhận lấy bông tắm anh đưa, lại không chà lưng cho anh, chỉ là đứng, đứng chờ thùng nước được một nửa.
Rồi sau đó, nhấc thùng nước lên , nhanh chóng đổ từ đỉnh đầu anh xuống.
Đến đây, lại ướt như chuột lột! Được xưng thông minh tuyệt đỉnh - Tiêu Nhị thiếu gia, ở cùng một cái hố mà ngã hai lần. . . . . .
Anh lau nước trên đầu trên mặt đi, hô to, “Diệp Thanh Hòa! Em điên à!”
Cô cười ra khỏi phòng tắm dọn dẹp bát đũa quét dọn đi phòng bếp, cô đã tắm cho anh thật sao? Ha ha, được thôi, vậy thì tắm thêm lần nữa!
Đợi cô làm xong tất cả mọi chuyện trong phòng bếp, trở lại phòng khách , anh đã tắm xong rồi, một đầu tóc còn ướt sũng, mặc áo sát nách, mặc một cái quần thể thao ngắn, hai chân gác ở trên khay trà, mở TV, ngược lại hết sức náo nhiệt.
Thấy cô ra ngoài, liên tục đánh nhiều cái nhảy mũi.
Cô không biết anh là bệnh thật hay là giả bệnh, có chút hối hận tại sao mình lại xối một thùng nước lạnh xuống, sớm biết, xối nước nóng tốt hơn. . . . . .
”Ngã bệnh?” Cô đi tới hỏi.
Anh không có lên tiếng, nhìn chằm chằm TV không để ý cô.
Xong rồi! Đây là một thùng nước lạnh dội xuống dội đến tức giận sao?
Mặc dù không lên tiếng, nhưng lại liên tiếp nhảy mũi mấy cái, dáng vẻ không giống giả bộ.
”Ngã bệnh cũng không cần để một đầu tóc ướt như vậy?” Âm thanh của cô rốt cuộc trở nên mềm mại, khuyên anh.
Anh cầm điều khiển ti vi, chỉnh lớn âm thanh, che giấu tiếng tiếng của cô.
Cô bất đắc dĩ thở dài, lấy máy sấy tóc từ trong phòng mình, thổi khô tóc cho anh.
Gió rất ấm, anh dựa vào ghế sa lon, Diệp Thanh Hòa sấy tóc cho anh, hai người cũng không nói chuyện, trong phòng, chỉ có tiếng máy sấy tóc cùng âm thanh của ti vi một xướng một họa. . . . . .
Mãi cho đến tóc thổi khô, anh liền hoàn toàn vùi trên sô pha mềm mại, tóc rối bù, anh híp mắt buồn ngủ, dáng vẻ mơ hồ.
Diệp Thanh Hòa đứng ở bên cạnh anh vòng quanh máy sấy mấy lần, vòng một vòng lại một vòng, cho đến đi vòng qua cuối, còn đứng trong chốc lát, mới đột nhiên nhớ tới cái gì, rời đi.
Lần này là tìm từ phòng của anh một cái T-shirt cũ cho anh mặc, “Anh hai, mặc vào đi! Đừng để như vậy!”
Anh còn buồn ngủ mắt chợt mở ra, lôi kéo tay của cô ngồi xuống bên mình, “Xem trận bóng với anh!”
Trên TV đang phát NBA, cũng không biết còn phát lại không, cô hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với cái này, cầm quần áo đưa anh, “Anh hai, mặc vào đi!”
Anh cúi đầu mắt nhìn qua, là cái T- shirt, bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi cô “Em có biết loại cuộc sống nào là thoải mái và thích ý nhất không?”
”Loại nào?” Cô không biết mình đang xem trận bóng với anh, vì sao đề tài chuyển đổi nhanh như vậy.
”Tất nhiên người phải sạch sẽ, tuy nhiên có thể không cố kỵ ánh mắt của người khác, lôi thôi lếch thếch, mặc tùy ý, cho dù là không mặc cũng được, hoàn toàn không có gò bó, tự do tự tại, lúc muốn ngủ có thể ngủ thật say. . . . . .” Anh híp mắt lại, ánh sáng màu hổ phách như dòng nước chảy ra dịu dàng.
Ách. . . . . . Anh đang nói trạng thái của anh bây giờ sao. . . . . . Cũng chính là tình trạng ở nhà . . . . . . Ở nhà ai không thoải mái . . . . . . Cái này không phải nói nhảm sao?
Cô đứng dậy tính đi tắm, nhưng lại bị anh đè xuống lần nữa, “Đừng đi! Xem trận bóng!”
”Em không thích xem! Em muốn đi tắm!” Hôm nay cô bận rộn suốt cả một ngày, còn ở trong bếp bị dầu khói hun cả buổi chiều, trên người chắc có mùi rồi? Chính cô cũng không thoải mái. . . . . .
”Xem xong rồi tắm!” Anh chợt nhớ tới cô không thích xem, vội tìm cho cô chuyện khác để làm, bóc một nắm quả hồ đào đưa cô, “Không thích xem thì lột vỏ hồ đào cho anh ăn. . . . . .”
“. . . . . .” Cô rất hối hận ở siêu thị đã mua hồ đào. . . . . .
”Cầm! Tối nay cơm tối cũng chưa ăn no!” Anh nói.
”Anh hai, anh đánh răng rồi mà muốn ăn này nọ nữa à?” Cô đây là tốt bụng khuyên, đỡ cho anh.
Như thế này lại phải đi đánh một lần nữa.
”Theo như em nói chiều nay anh đã ăn không no rồi! Em thật không có lương tâm! Thật bất công! Ngược lại Phó Chân Ngôn ăn đến cái bụng tròn trịa rồi đi!” Đừng nhắc tới vụ này, nhắc tới anh sẽ tức giận!
“. . . . . .” Được rồi, bóc liền bóc. . . . . .
Vì vậy, trận bóng bốn mươi lăm phút, thì cô cũng lột đào cho anh bốn mươi lăm phít. . . . . .
Anh ăn rất nhanh, tốc độ cô lột vỏ cũng không kịp cho anh ăn, cho đến cuối cùng, cô thấy trên bàn uống trà nhỏ nhân hạch đào càng để càng nhiều, cô mới phát hiện, anh đã không ăn, trận bóng cũng không nhìn rồi, mắt nửa khép nửa mở , hình như muốn ngủ. . . . . .
”Anh hai, trở về phòng ngủ đi!” Cô nói.
Đột nhiên anh mở mắt ra, màu hổ phách nhập nhè, tựa lên ghế salon mềm mại, anh thu lại ánh sáng, không tình nguyện nói: “ Không đi! Anh còn xem ti vi!”
Cô khuyên can anh không được, không thể làm gì khác hơn là tùy anh.
”Em cũng ngồi ở đây nhìn!” Anh lại nói, đè tay của cô xuống.
”Được rồi. . . . . .” Cũng may anh đã đổi đài rồi, đổi một tiết mục giải trí, để cho cô có thể tiếp tục xem.
Dần dần, cảm thấy bả vai càng ngày càng nặng nề, cô nghiêng mắt nhìn qua, Tiêu Y Đình tựa vào bả vai cô ngủ thiếp đi. . . . . .
”Anh hai? Anh hai trở về phòng ngủ!” Cô vuốt vuốt đầu của anh, mới vừa rồi cô sấy tóc cho anh, chất tóc mềm mại, tinh tế mà óng mượt.
Anh không để ý tới cô, tiếp tục tựa vào bả vai cô ngủ.
Cô hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là dùng mấy gối dựa lót đầu anh, hơn nữa đắp cho anh tấm chăn, chính mình tự đi tắm.
Ngày hôm nay, thật sự quá mệt mỏi, từ sớm cô bận đến ban đêm, vẫn chưa ngừng nghỉ qua, tắm một cái thật đã, nằm ở trên giường, eo còn mơ hồ đau, chỉ là, mệt mỏi chiếm thượng phong, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau là báo danh, không cần vội, cho nên cũng không cần đặt đồng hồ, khi cô tự nhiên tỉnh lại, đột nhiên hoảng sợ ngồi bật dậy.
Đây là tình huống gì?
Trên giường của cô thêm một người, hơn nữa còn là một đấng mày râu!
Người đàn ông này tựa vào bả vai cô, hai cánh tay còn quấn quanh, không để cho cô nhúc nhích, thở ra khí nóng phun trên cổ cô, vừa nóng vừa nhột. . . . . .
Nói cách khác, ngày hôm qua cô và người kia cùng giường chung gối rồi hả?
”Tiêu Y Đình!”Cô tức giận đùng đùng lay anh tỉnh dậy!
Người này, còn đang mặc áo sát nách đấy!
Cô lấy dũng khí nhìn vào trong chăn, hoàn hảo. . . . . . Hoàn hảo. . . . . .
Tiêu Y Đình bị cô đánh thức, vuốt mắt, còn buồn ngủ hỏi, “Em gái, làm sao em lại ngủ trên giường của anh vậy?”
Cô chạy lên giường anh? ! Anh đây là hóa thân làm Nhị Sư Huynh còn là rất được Nhị Sư Huynh chân truyền?
Tối hôm qua không phải anh ngủ trên sofa sao?
Rốt cuộc người nào chạy lên giường của ai?