“... ...” Đương nhiên Diệp Thanh Hòa biết nhà họ Tiêu chuyên về ngọc thạch, nhưng ngay từ đầu cô đã không nghĩ đến sẽ liên quan đến chuyện buôn bán của nhà họ Tiêu, cô còn nhớ lần cô cùng Giang Chi Vĩnh đi mua, dù chỉ là một miếng ngọc nhỏ cô cũng tránh vào cửa hàng của nhà họ Tiêu......
Không phải cô muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu, mà là cô tự biết mình, giống như một quả bom hẹn giờ, cô không muốn vì cô mà nhà họ Tiêu bị liên lụy bất cứ chuyện gì, không muốn vì cô mà tổn thất dù là bất cứ thứ gì......
“Sao nào? Không coi trọng công ty của bác Tiêu sao? Không đủ cho cháu phát huy?” Tiêu Thành Hưng ra vẻ mất hứng.
“Dạ không phải.... ...” Diệp Thanh Hòa chưa từng nghĩ tới chuyện Tiêu Thành Hưng sẽ đến tận thành phố L tìm cô, suốt gần ba năm qua, ông cho cô không gian tự do nhất, mặc cô bay qua bay lại giữa Vân Nam và Bắc Kinh đều không can thiệp, sao bây giờ lại muốn quản chuyện của cô? Hơn nữa còn đích thân đến? Chẳng lẽ....... chuyện cô không hi vọng nhất đã xảy ra?
Mặc kệ là như thế nào, bây giờ cô có không chịu cũng sẽ bị ‘trói’ mang về.... ...
“Bác Tiêu, cháu chưa nghĩ đến chuyện về.... .... Thực sự cháu rất thích Vân Nam...... Nơi này cảnh đẹp, khí hậu dễ chịu, còn có ngọc thạch cháu yêu thích, tuy ở cửa hàng cũng có nhiều ngọc thạch cực phẩm, nhưng cháu vẫn thích của nơi này hơn, bác Tiêu, bác cho cháu ở lại đây thêm mấy năm nữa có được không ạ?” Cô cố gắng thuyết phục Tiêu Thành Hưng, nhưng, nhìn sắc mặt của ông, không giống như dễ dàng có thể thuyết phục được.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, vừa nghe xong lời cô nói, Tiêu Thành Hưng chắt đứt mọi cố gắng của cô: “Không được! Khí hậu ở đây mà dễ chịu sao? Yêu thích ngọc thạch ở chỗ này hơn? Mấy thứ này quan trọng vậy sao? Còn quan trọng hơn ân tình của bác Tiêu đối với cháu bao nhiêu năm qua? Cháu là một người không biết ơn như vậy sao?”
“Không phải.......” Diệp Thanh Hòa kinh ngạc nhìn ông, cô theo ông về nhà họ Tiêu đã gần chín năm, ông vẫn như thế, vẫn luôn coi cô như con gái ruột, mặc dù không nói ra hai chữ ‘ân nghĩa’, nhưng cô tin tưởng tính của ông, không phải là người thích nhắc chuyện ân nghĩa, mà hôm nay, để lôi cổ cô về mà bất chấp thủ đoạn.... ...
Rốt cuộc là vì cái gì? Cô càng thêm chắc chắn về suy đoán trong lòng.......
Chỉ là chuyện đã tới nước này, cô không còn cách nào thuyết phục chính mình nữa, đồng thời trong lòng không khỏi cảm động.
Cô cúi người, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Tiêu Thành Hưng: “Bác Tiêu, Thanh Hòa cả gan xin bác, bây giờ bác có nói gì cháu cũng quyết không trở về, nếu bác nhất định bắt, chỉ còn cách đánh chết cháu, nếu không cháu sẽ không về, không, xem ra như thế cũng không được, hay là cắt chân cháu, cháu không chạy được nữa, sẽ an phận một chỗ.... ...”
Tiêu Thành Hưng không nghĩ đến cô sẽ quỳ như thế, có chút vội vàng luống cuống đỡ cô dậy: “Đứa nhỏ này! Mau đứng lên! Quỳ cái gì mà quỳ!”
“Không! Bác Tiêu! Quỳ xuống lạy cha lạy mẹ không phải là chuyện đáng xấu hổ...... Bác Tiêu là cha của Thanh Hòa, Thanh Hòa nên quỳ, cảm ơn bác nhiều năm qua đã yêu thương Thanh Hòa, nhưng là, Thanh Hòa tham lam, muốn bác yêu quý Thanh Hòa thêm lần nữa, nốt lần này thôi! Thanh Hòa ở lại đây chơi đùa mệt mỏi sẽ quay về Bắc Kinh, chăm sóc bác thật tốt, một ngày cũng không đi xa khỏi bác Tiêu nữa, giống như con gái làm tròn vẹn chữ hiếu, lúc đó bác nói cái gì Thanh Hòa đều nghe theo, không cãi lời bác, được không bác, bác Tiêu?” Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng nói, còn có chút đáng yêu.
Tiêu Thành Hưng là một người đàn ông chân chính, bị cô làm cho cảm động, quay mặt sang một bên.
Diệp Thanh Hòa thấy ông đã lung lay, tiếp tục kéo ống quần ông, bộ dạng như sắp khóc: “Bác Tiêu.......”
Tiêu Thành Hưng nhíu nhíu mày: “Cái gì mà một ngày cũng không đi xa khỏi bác! Lừa bác sao? Tính không lấy chồng? Cả đời chịu làm đứa con gái ngoan sao?”
Diệp Thanh Hòa hiểu, đây là mềm lòng rồi.... ...
Lòng tạm hạ xuống, lau lau nước mắt: “Cảm ơn bác Tiêu! Cả đời này Thanh Hòa sẽ không lấy chồng! Chỉ ở cạnh bác thôi!”
Tiêu Thành Hưng nghe, ánh mắt hơi lóe lên: “Là cháu nói đấy nhé! Cả đời không rời khỏi nhà họ Tiêu!”
“Dạ! Là cháu nói!” Cô gật đầu thật mạnh.
Tiêu Thành Hưng nhìn bộ dạng kiên quyết của cô con ngươi lại tối sầm, thở dài: “Đứa nhỏ này.... .... Sao lại cố chấp đến thế chứ!”
Nói xong đỡ cô đứng dậy, bản thân cũng chuẩn bị ra về.
“Bác Tiêu, cảm ơn bác đã đồng ý với Thanh Hòa..... Nhưng.... nhưng... bác đừng nói chuyện này với anh hai.....” Cô không biết Tiêu Thành Hưng có nghe hiểu những lời này của cô hay không, nếu hiểu thì những gì cô nghĩ là hoàn toàn đúng.......
Tiêu Thành Hưng nghiêm mặt, cơ mắt cứng ngắc: “Được.....”
Cô thực sự cảm động, rất muốn khóc thật lớn, có gì cao cả bằng tình cảm của người cha.... ...
Kìm lòng không được, cô sà vào lòng Tiêu Thành Hưng: “Cảm ơn bác Tiêu.......” Cô tin ông sẽ không nói với anh, bởi vì, để bảo vệ một người, đó là chuyện cả cô và ông đều hướng tới......
Tiêu Thành Hưng giơ cao tay, giống như muốn đánh thật đau cô, nhưng khi hạ xuống lại nhẹ nhàng vô lực, khẽ đụng vào tóc cô, giọng căm giận: “Bác rất muốn trói cháu rồi mang về!”
Diệp Thanh Hòa ở nhà họ Tiêu nhiều năm như thế, chưa từng như thế trước mặt trưởng bối, cũng chưa từng thân thiết với ai như thế.....
Tiêu Thành Hưng cũng có chút không quen, nhưng chỉ là lúc đầu, sau lại nhẹ nhàng vỗ về cô......
Ấm áo ngắn ngủi qua đi, Tiêu Thành Hưng rời đi.
Trước khi ông đi hẳn, Diệp Thanh Hòa nhớ tới gì đó, vội nói: “Bác Tiêu, giúp cháu.... gửi lời chúc phúc cho anh hai, đính hôn hạnh phúc.” Sau đó nghĩ lại, Tiêu Y Đình chắc chắn biết chuyện Tiêu Thành Hưng đến Vân Nam, lời này thành dư thừa rồi.... ...
Tiêu Thành Hưng nghe xong, chỉ thở dài một tiếng, gật đầu, rời đi.
Bình thường Diệp Thanh Hòa vẫn đến công ty, lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm các ‘Chợ Thạch”, vui vẻ cao hứng lại chọc chuyện buôn bán của mấy kẻ giả dối, cho tới một ngày Reidar cũng không thể nhìn tiếp, gọi cô lại cảnh cáo: “Diệp tiểu thư, cô là người thông minh, sao lại cố tình làm mấy chuyện hồ đồ đó?”
“Hả?” Diệp Thanh Hòa cố ý tỏ ra không hiểu.
“Tiểu thư là người tài giỏi, muốn bị ghi hận! Cô không sợ bị trả thù sao?”
Diệp Thanh Hòa mở tròn mắt, dáng vẻ khù khờ: “Người có hiểu biết thích làm việc nghĩa! Mấy người buôn bán không có tâm như thế, bị lật tẩy là đáng!”
Huyệt thái dương của Reidar giật giật: “Nói là như thế, tôi chỉ khuyên cô là từ sau đừng như thế nữa!”
“... ....” Diệp Thanh Hòa cười cười, “Thụy tiên sinh đến tìm tôi, không phải chỉ là vì mấy lời khuyên kia chứ?”
Reidar đỡ trán, cười nói: “Tiểu thư đúng là thông minh hơn người! Đi thôi, tôi dẫn cô đi gặp người thực sự muốn mua vòng tay!”
Đi thôi.... ...
Tim của Diệp Thanh Hòa không tránh khỏi đập nhanh hơn một nhịp, bàn tay vô thức xoa xoa đồng hồ: “Được! Không phải là tổng giám đốc của công ty chúng ta đó chứ?”
“Đi sẽ biết!” Reidar chỉ nói thế, xoay người dẫn đường.
Diệp Thanh Hòa đi theo, Reidar không dẫn cô ra ngoài công ty mà đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, cô đoán không sai, rất có thể là tổng giám đốc......
Đến trước cửa, Reidar gõ gõ: “Tồng giám đốc, Diệp tiểu thư đến rồi.”
Diệp Thanh Hòa nghe đến ba chữ ‘Tổng giám đốc’ kia có chút thất vọng.... ...
Sau đó cửa mở lớn, Reidar mời cô đi vào.
Cô ổn định lại tinh thần, đi vào.
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng của Tổng giám đốc, tâm trạng không khỏi nhộn nhạo.... ...
Sau chiếc bàn làm việc lớn là một người đàn ông trung niên, mười đầu ngõn tay đan vào nhau đặt trên bàn, thu hút sự chú ý của cô đầu tiên.
Không có......
“Tiểu thư Diệp Thanh Hòa?” Người kia hỏi
Diệp Thanh Hòa lắng tai nghe, giọng nói của người này.... ..... có chút đặc biệt....
“Mời ngồi.” Người kia đưa tay về phía ghế trước mặt.
Diệp Thanh Hòa đoan trang ngồi xuống, Reidar mang trà lên, cô cũng không có ý định uống.... ...
“Tại hạ là Tống Thành Uy.”
Diệp Thanh Hòa mỉm cười: “Là Tổng giám đốc, ngưỡng mộ đã lâu.”
Mắt lóe lên, cũng mỉm cười nói: “Tại hạ cũng không phải người tài giỏi gì, sao đáng với mấy chữ ‘ngưỡng mộ đã lâu’? Trái lại, tôi ngưỡng mộ đã lâu chiếc vòng tay của Diệp tiểu thư đây, thiệt tình muốn mua, về giá cả tiểu thư không cần lo lắng, Tống mỗ tuyệt đối không làm chuyện mất mặt. Không biết tiểu thư đã về bàn bạc với người nhà hay chưa? Có tính đến đề nghị của tôi? Hay có ý gì về giá cả hay không?”
Diệp Thanh Hòa hơi nhíu mắt, nhìn chăm chú Tống Thành Uy: “Tống tiên sinh, tôi không có người nhà.......”
Ngược lại, Tống Thành Uy không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn cười bí hiểm, không thấu được nội tâm.
“Vậy chính Diệp tiểu thư muốn cái giá như thế nào?” Tống Thành Uy lại hỏi.
Diệp Thanh Hòa cười lắc đầu: “Hỏi thẳng về giá cả như vậy, xem ra Tống tiên sinh rất chắc chắn tôi sẽ bán?”
Tống Thành Uy cười, không phủ nhận: “Cô nói điều kiện đi, tiền bạc với tôi không phải vấn đề.”
Diệp Thanh Hòa khẽ gật đầu: “Được, nếu Tống tiên sinh đã sảng khoái như vậy, tôi cũng không dài dòng nữa, cái vòng này và câu chuyện của nó, tiên sinh chắc đã nghe qua.”
“Đương nhiên! Nếu như không biết, tôi đã không sẵn lòng đưa ra cái giá trên trời để mua lại nó.” Tống Thành Uy buông lỏng các ngón tay, thay đổi tư thế, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn, “Reidar, cậu cũng tới đây mà nghe, để cho lần sau nếu có người hỏi tới, cái gì cậu cũng không biết, không chừng làm hỏng hết chuyện của tôi.”
“Vâng, Reidar hiểu biết hạn hẹp.” Reidar khiêm tốn cúi đầu nghe.
“Chiếc vòng tay này có cái tên rất dễ nghe, ‘Khiếu Vấn Tình’. Cùng bộ với nó còn ba món đồ khác, lần lượt tên ‘Vấn Tâm’, ‘Vấn Thế’, ‘Vấn Tam Sinh’....” Tống Thành Uy không nhanh không chậm, kể lại câu chuyện từ thời Càn Long....
Diệp Thanh Hòa có chút kinh ngạc: “Thật sự biết hết sao?”
Tống Thành Uy nhìn cô cười cười: “Không nói ra, sao tiểu thư yên tâm giao nó lại cho tôi?”
“Ha ha, Tống tiên sinh quả nhiên cơ chí hơn người.... .....” Diệp Thanh Hòa khen, “Dù vậy, tôi có một vài điều kiện, Tống tiên sinh hiểu biết chuyện cũ như thế, chắc chắn là người yêu ngọc, một cô gái yếu đuối như tôi thực sự không thể cưỡng lại sức hút của ngọc thạch, vẫn luôn tò mò với bộ ba món đồ còn lại, vì thế điều kiện của tôi là, tôi giao chiếc vòng lại cho ông, bản thân được tận mắt chiêm ngưỡng ba món còn lại kia, như thế mới thỏa lòng.....”
Nét tươi cười trên mặt Tống Thành Uy dần dần thu lại, ánh mắt thâm sâu hơn mấy tấng, sau đó cười nói: “Diệp tiểu thư, điều kiện này.... ......”
“Điều kiện như thế không phải là quá phận chứ?” Diệp Thanh Hòa chặn lại câu nói.
Tống Thành Uy cười: “Thực sự..... cũng có chút.... ...”
“Vậy.... tùy ý Tống tiên sinh...” Cô cười nhàn nhạt, cô không vội bán nếu người mua không vội, cô cũng chưa chắc chắn......
“Nói vậy, cũng sắp đến giờ ăn trưa, chúng ta đi dùng cơm trước.” Tống Thành Uy nói.
“Đi luôn bây giờ sao?” Diệp Thanh Hòa cố ý hỏi một câu, sau đó yên lặng đợi nghe câu trả lời.
“Đi thôi! Mời Diệp tiểu thư!” Tống Thành Uy đáp.
Đi thôi....... Đi thôi.... .... Đi thôi......
Giọng nói này, không ngừng ùa về trong trí nhớ của Diệp Thanh Hòa.... ...
Va chạm vào nhau.... .......
“Đi thôi, đại ca.... .....’’
“Đi thôi.... ...”
Giọng nói kia khắc quá sâu, cô vĩnh viễn không thể quên.... ....
Dưới bàn làm việc, cô khẽ siết chặt bàn tay, trong đầu ong ong, trong người như có sóng điện dồn dập, cô phải dồn hết sức mình trấn tĩnh.... trấn tĩnh....
Cô cố nặn ra nụ cười: “Được, đi thôi, mời tiên sinh.....’’
Tống Thành Uy thành tâm mua ngọc, rất tôn trọng ý kiến của cô, còn hỏi cô muốn ăn gì.
Cô đề nghị đến một nhà hàng Tây, nói chính mình khá thích đồ Tây.
Ba người đến nhà hàng cô gợi ý, vào một phòng riêng.
Xem ra Tống Thành Uy rất chiều lòng cô, còn mở thêm chai rượu quý.
Diệp Thanh Hòa nói tửu lượng không tốt, chỉ nhấp một chút.
Suốt quá trình dùng cơm, Tống Thành Uy không nhắc lại chuyện mua ngọc, chỉ nói đến phong thổ Vân Nam, nói năng cũng hài hước, bữa cơ này cũng không quá nhàm chán.
Sau cùng, Reidar thanh toán, người quản kí đi đến nói với Tống Thành Uy: “Tiên sinh, có thể phiền ông cho chút đánh giá về nhà hàng của chúng tôi được không ạ?”
Tống Thành Uy đương nhiên không vui vẻ với chuyện này, nhưng vì danh tiếng vẫn phải nặng nhẹ kí tên.
Ăn cơm xong xuôi, Tống Thành Uy đưa Diệp Thanh Hòa về, còn nói với cô: “Diệp tiểu thư, tôi thực sự rất muốn mua chiếc vòng kia, nhưng chỗ đồ quý giá kia, tôi chưa đủ may mắn để có đủ, cô muốn xem ba thứ đồ còn lại, tôi cũng là lực bất tòng tâm, nếu cô không ngại, cứ đua ra cái giá.’’
Diệp Thanh Hòa nghe xong cười nói: “Chính như ông nói, tiền bạc không là gì cả. Đúng thế, nguyên một bộ Dương Chi Bạch Ngọc, tôi rất muốn thấy cả bộ, mà không chỉ tôi mà rất nhiều người yêu quý ngọc cũng như thế, rất mong một ngày bốn thứ đồ được tập trung lại. Tiếc là tôi không đủ năng lực làm chuyện này, vì thế nếu có ai có thể, tôi nguyện tặng không, coi như cũng là hoàn thành tâm nguyện của bản thân. Nếu như Tống tiên sinh cũng không thể, vậy chúng ta không còn gì để bàn bạc nữa rồi.”
Tống Thành Uy nghe xong, sắc mặt nhanh chóng tối sầm lại.
“Tống tiên sinh, chào ông.” Diệp Thanh Hòa xuống xe.
Reidar lái xe rời đi, Tống Thành Uy ngồi trên xe gọi điện thoại đi, đầu bên kia truyền đến một giọng nói cổ điển: “Gặp rồi sao?”
“Gặp rồi.”
“Bàn bạc đến đâu rồi?”
“Cô ta đòi nhìn thấy ba món còn lại mới chịu bán.”
“Lý do?”
“Cô ta nói, cô ta cực kì yêu thích, không cần tiền bạc, chỉ có mong muốn được nhìn thấy bốn món đồ ở cùng một chỗ, nếu có bán, cũng là bán cho người có ba món còn lại.’’
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó chậm rì rì: “Quả nhiên..... cô gái này..... con gái được Tiêu Thành Hưng nuôi dưỡng..... quả nhiên không thiếu tiền bạc.......”
“Vậy... làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, đừng nóng vội, không chạy đi đâu được.... ....’’
Tống Thàng Uy tắt máy, nói với Reidar: “Reidar, tôi có chút bất an, có thấy chuyện không dễ dàng như thế...’’
“Tổng giám đốc, ông lo lắng chuyện gì? Chắc là do ông khẩn trương quá rồi?” Reidar trả lời.
Tống Thành Uy không nói gì nữa, mày nhíu chặt lại, trầm mặc.
Đêm, mực đen dài đặc không gian.
Hai bóng đen một cao một thấp đi vào cổng chính của Tống Thành Uy.
Bộ phận an ninh không hề gây chút trở ngại, cho đến tận trước cửa phòng Tổng giám đốc, người cao hơn đưa tay ra, quét vân tay.
Tiếng máy cảm ứng ‘Ting’ một tiếng, cửa mở.... .....
Ánh mắt người thấp hơn lóe lên, lách người đi vào.