Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 206: Chương 206




Thứ hai, Diệp Thanh Hòa mang theo đôi mắt gấu mèo đi làm , Tiêu Y Đình tự mình đưa cô đi Thiên Hải, mặt mày hớn hở, trạng thái tinh thần so với cô hoàn toàn khác biệt. . . . . .

Nhìn dáng vẻ cô uể oải, anh nở nụ cười đắc ý hoàn toàn không che giấu, cúi người qua hỏi cô, “Có cần xin nghỉ để nghỉ ngơi không?”

“Không cần. . . . . .” Cô đặt năm ngón tay lên mặt anh, đẩy anh ra. Tất cả đều là anh gây họa, bây giờ nói xin nghỉ có ích lợi gì? Tối hôm qua người nào quấn cô không phải nói là “Tính phúc là chuyện giúp đỡ người, tính phúc một mình không bằng chúng ta cùng tính”

“Được rồi, vậy khi nào em mệt mỏi thì đừng chịu đựng,lén chợp mắt một chút, tối về nói dì Vân tăng cường dinh dưỡng cho em. Anh cười híp mắt, lại gần môi cô in xuống một nụ hôn, mới thả cô đi, “Buổi tối anh tới đón em.”

“Ừ. . . . . .” Cô ngáp một cái, xuống xe.

Cô là thực tập sinh mới đi làm mà lười biếng? Phòng luật của anh cũng cho phép sao?

Anh nhìn bóng dáng cô biến mất ở cầu thang, anh mới lái xe đi, vẻ mặt tươi cười, huýt sáo.

Nụ cười như vậy vẫn giữ vững cho đến chỗ làm của anh, khiến một đám đồng nghiệp giật mình không nhỏ, hai mặt nhìn nhau, hôm nay luật sư Tiêu làm sao vậy?

Đối với các đồng nghiệp mắt to mắt nhỏ, anh hoàn toàn không để ý, còn cười híp mắt cùng mỗi người nói “Buổi sáng tốt lành” , mọi người càng cảm thấy quỷ dị, thật là hiện tượng thiên văn khác thường . . . . . .

Hơn nữa trợ lý, chưa từng gặp qua ánh mắt đầy ôn nhu như vậy của luật sư Tiêu, mặc dù anh cũng cùng các đồng nghiệp cười giỡn, nhưng cười giỡn cùng dịu dàng là hai chuyện khác nhau, huống chi, bình thường trong phòng làm việc anh vẫn luôn nghiêm túc. . . . . .

Lúc nữ trợ lý mang cà phê vào cũng đưa luôn bữa sáng, đây là công việc hàng ngày của cô.

Nhưng anh liếc mắt nhìn, cười nói, “Không cần, tôi đã ăn sáng xong rồi, sau này không cần chuẩn bị, còn nữa, cà phê cũng lấy đi. Về sau không cần đưa vào.”

Không uống cà phê rồi hả ? Chẳng lẽ là tuần trước cô khuyên anh nên uống sữa đã có tác dụng?

Mặc dù bị anh mắng một trận, nhưng nếu như anh có thể đặt lời khuyên của cô vào lòng, cũng rất đáng. . . . . .

“Vậy. . . . . . Đổi sữa tươi sao?” Cô dịu dàng hỏi.

“Không cần!” Ngay cả khi hai người đều đi muộn nhưng em gái vẫn tự mình chuẩn bị sữa tươi cho anh, “Nước lọc đi!”

“Dạ.” Trợ lý mang toàn bộ ra ngoài, rót ly nước lọc đưa cho anh, “Cuối tuần vụ án ly hôn của Quách Hoành Vũ sẽ mở phiên tòa, luật sư Tiêu muốn tự mình ra biện hộ sao?”

Vụ án nhỏ như vậy, cô cảm thấy luật sư Tiêu mà ra mặt là đại tài tiểu dụng rồi. . . . . .

“Đúng vậy.” Anh vùi đầu làm chuyện của mình, không hề nói nhiều.

Trợ lý suy nghĩ một chút, có thể là bởi vì nhà họ Quách và luật sự Tiêu có quan hệ không tầm thường thôi. . . . . .

Diệp Thanh Hòa ở Thiên Hải cũng bắt đầu một ngày làm việc, hơn mười giờ, Phan Du Nhiên đến tìm cô.

Phan Du Nhiên chỉ sắp ba mươi tuổi, mới đầu gả vào nhà họ Quách, cũng đã từng được chiều chuộng, nhưng một buổi sáng hôn nhân va phải đá ngầm, cả người già đi ít nhất năm tuổi, không xoa phấn, sắc mặt cực kỳ tiều tụy.

“Luật sư Diệp, luật sư Bạch không có ở đây sao?” Phan Du Nhiên muốn tìm luật sư Bạch Tân, dĩ nhiên không phải là thực tập sinh như cô.

Làm trợ lý cho Bạch Tân, cô không thể làm gì khác hơn là nói, “Luật sư Bạch ra ngoài gặp đương sự rồi, chị có lời gì có thể nói với tôi.”

Tất nhiên Phan Du Nhiên không có chút nào tin tưởng cô , nhưng vì vụ án này đã khiến lòng cô ấy nóng nảy, mỗi thời mỗi khắc đều cảm giác như bị ép điên, cho nên, lúc nào cũng muốn tìm người nói chuyện, giải quyết đè nén trong lòng, “Luật sư Diệp, Quách Hoành Vũ là một tên khốn kiếp, chúng tôi kết hôn nửa năm, hắn ta liền ra ngoài chơi bời với những loại phụ nữ kia, tôi cứ nghĩ khi có đứa nhỏ hắn sẽ thu liễm một chút, nhưng mà, không ngờ còn tệ hại hơn, tôi thật sự nhịn không nổi nữa.”

Diệp Thanh Hòa nghe, cũng không biết an ủi thế nào, rất nhiều người nói, chuyện đàn ông ra ngoài ăn vụng, chỉ cần có lần đầu tiên, tất nhiên có lần thứ hai, để duy trì hôn nhân, cũng không phải dựa vào nhịn mà có thể kéo dài tiếp . . . . . .

Nỗi khổ của Phan Du Nhiên, cô cũng đã nghe qua, cô không ngại làm thính giả thêm lần nữa nếu như Phan Du Nhiên nói ra có thể làm mình thoải mái hơn .

“Luật sư Diệp, tôi chịu đủ rồi, nếu kéo dài thêm một ngày nữa tôi cảm thấy mình sẽ điên mất, thật không tìm được chứng cớ sao? Tôi tự đi tìm thám tử tư tra có được không?” Nói xong, Phan Du Nhiên lại bắt đầu rơi lệ.

“Chị đừng vội, luật sư Bạch cũng đã nói với chị, cách thu thập chứng cứ phải hợp pháp, cho nên không nên vọng động.”

“Làm sao không kích động? luật sư Bạch nói quá nhiều hạn chế, theo như anh ta nói, chứng cớ duy nhất của tôi chính là nói với anh ta rõ ràng từng chi tiết, nhưng luật sư Bạch còn nói chỉ có thể làm phụ trợ chứng cớ, này muốn tôi làm thế nào? Quách Hoành Vũ che giấu quá kín, không cùng nhau đến khách sạn, ghi chép ở khách sạn cũng không có, luật sư Bạch bảo tôi cấp bằng chứng khác, tôi cũng không thể bắt được, chẳng lẽ muốn tôi bỏ qua như vậy sao? Không phải là không thể được, luật sư Diệp, ly hôn thì cái gì tôi cũng không cần , nhưng tôi muốn đứa nhỏ, tôi không thể để con tôi lại cho tên súc sinh đó, tôi không bỏ được. . . . . . Nhưng mà, nhà họ Quách sẽ không đưa đứa nhỏ cho tôi. . . . . .” Phan Du Nhiên khóc lên.

Diệp Thanh Hoà đối với Phan Du Nhiên tràn đầy đồng tình, đây chính là phụ nữ, phụ nữ thiện lương nhu nhược, có thể thối lui đến ranh giới cuối cùng . . . . . .

“Chị Phan, tâm tình của chị tôi hiểu, nhưng không cần mất đi lòng tin, có lúc chúng ta có thể đổi lại phương pháp tìm chứng cớ. . . . . .” Diệp Thanh Hòa an ủi cô nói.

“Làm sao tìm được?” Phan Du Nhiên lau nước mắt, hỏi.

“Như vậy. . . . . .” Diệp Thanh Hòa nói với cô một lời nói, sau đó nói, “Cái này chỉ có thể tự chị ra mặt, so với chúng tôi ra mặt thì tốt hơn, thử một chút đi, luôn có có ích.”

Trong nháy mắt Phan Du Nhiên dấy lên hy vọng, đứng dậy, “Cám ơn cô, tôi sẽ đi thử một chút.”

Bạch Tân mãi cho đến buổi chiều mới trở về, Diệp Thanh Hòa nói lại ý tưởng của mình cho anh nghe, Bạch Tân bày tỏ tán thành, “Cũng là một biện pháp khả thi, mặc kệ như thế nào, chỉ cần chứng cớ hợp pháp là được.” Nói xong, nhìn cô cười, “Không tệ , rốt cuộc là người mới, luôn có nhiều sáng tạo, người ở chỗ này cũng chưa từng làm như vậy.”

Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng than thở, nhà họ Quách. . . . . . Thế nào luôn là cùng nhà họ Quách quan hệ không rõ đây?

Lúc xế chiều, nhận được điện thoại của Phó Chân Ngôn, trong lòng lại gợn sóng, người ban đầu vì cô từ bỏ tất cả, cô vẫn luôn có chút sợ đối mặt. . . . . .

“Phó Chân Ngôn, anh khỏe không?” Nghe được giọng của anh, sự xúc động nổi lên như cách nhau một đời, có thể nghe tiếng anh nói chuyện, thật tốt . . . . . . Ban đầu, anh vừa tỉnh, cô liền rời đi, lúc đi, anh vẫn không thể nói chuyện. . . . . .

“Khỏe, em thì sao?” Anh hỏi, trong lời nói dẫn theo run rẩy.

“Làm sao anh biết tôi đã trở về?”

“Em cứ nói đi?”

Thanh âm lo lắng xuyên thấu qua điện thoại truyền tới, cô im lặng, trong lồng ngực cảm động ngưng kết, tung tích một người, chỉ cần dụng tâm, sẽ tìm ra được. . . . . .

“Thanh Hòa, không muốn gặp tôi?” Trong giọng của anh không che giấu được buồn bã cùng tự giễu.

“Không phải, Phó Chân Ngôn. . . . . .” Cô không nghe được lời như vậy, đáy lòng cảm thấy rất đau, bất luận cô lạnh nhạt với Phó Chân Ngôn như thế nào, cũng bởi vì, cô biết mình không thể cho Phó Chân Ngôn nhiều hơn. . . . . .

“Vậy tối nay đi ra ăn cơm? Gặp mặt chứ?”

“Được. . . . . .” Dù sao vẫn phải đối mặt. Trong đời mỗi người như ngàn cánh buồm lướt qua, mọi chuyện của mỗi người, luôn phải kết thúc . . . . .

“Tôi tới đón em?” Anh lại hỏi.

“Không cần, anh nói địa điểm, tôi tự đi.” Buổi chiều Tiêu Y Đình muốn tới đón cô, cô còn phải cùng vị này xin phép đây, chỉ cần nghe được tên tuổi Phó Chân Ngôn liền xù lông, đã nhiều năm như vậy, nên sửa lại chứ?

“Được.” Phó Chân Ngôn dứt khoát nói địa điểm cho cô, cũng dứt khoát cúp điện thoại, không dây dưa với cô một phút nào.

Phó Chân Ngôn như vậy làm cô hồi lâu vẫn chưa bỏ điện thoại xuống.

Cả đời này của cô, sợ nhất là thiếu nhân tình, ngày này qua ngày khác, nhưng cuối cùng lại thiếu quá nhiều. . . . . .

Lúc tan việc, rất đúng giờ , Tiêu Y Đình gọi tới.

Nhìn thấy số kia, môi cô không tự chủ được mỉm cười, ngay cả nói chuyện cũng hàm chứa vui vẻ, rốt cuộc vẫn có sự khác biệt. . . . . .

“Alô, anh hai.”

“Bà xã.” Lúc này anh nhớ rất kỹ, không có mở miệng liền kêu em gái, “Tan việc chưa?”

“Ừ, chờ anh đấy, anh đến?”

“Không có, tạm thời anh có chút việc, có thể về nhà trễ, em đi về trước đi.”

“Được rồi!” Cô không phải là một người hay bám người, cũng tuyệt đối không phải một người hẹp hòi, sẽ không vì bất cứ chuyện gì làm ầm ĩ với anh, huống chi còn là vì công việc?

“Nhớ ăn cơm nhiều một chút! Nuôi cho béo ra!” Anh đang ở đầu kia cười dặn dò.

“Biết!”

“Ừ, buổi tối gặp!”

“Dạ, em . . . . .” Cô vừa định nói, buổi tối cô muốn gặp Phó Chân Ngôn, anh ở bên kia lại cúp điện thoại.

Gấp gáp như vậy?

Cô cười cười với cái điện thoại, thu dọn đồ đạc, gọi điện về nói tối hai người về hơi muộn, rồi sau đó, gọi xe đến chỗ hẹn với Phó Chân Ngôn.

Phó Chân Ngôn đã tới trước cô.

Vừa vặn ba năm không thấy. . . . . .

Ba năm qua đi, anh so với ngày trước càng thêm thành thục, thậm chí, để một chòm râu, cằm đen kịt một vòng, ngắn ngủn, rất có khí tức đàn ông, một đôi mắt, rất là sáng loáng sắc bén.

“Sao vậy? Không biết tôi?” Anh cười, da tay ngăm đen, hàm răng trắng noãn, thành đối lập rõ rệt.

“Không có. . . . . .” Cô cười ngồi xuống, “Chẳng qua là cảm thấy, anh không giống như trước kia.”

Phó Chân Ngôn gọi người bắt đầu mang thức ăn lên, mặt dâng lên nụ cười, có vẻ đường cong nhu hòa rất nhiều, “Ừ, người luôn phải thay đổi, người nào giống như em? Cả đời như một học sinh.”

Cô nhìn lại mình, cô còn giống như học sinh sao? Tuổi cô cũng không nhỏ, còn cố ý mặc đồ công sở.

“Không phục?” Anh trừng mắt nhìn cô, “Còn gầy như vậy, rốt cuộc em có ăn cơm không! Không biết mấy năm nay sao mà qua được!”

Trong tâm, anh vẫn là Phó Chân Ngôn ngày đó. . . . . .

Cô cười cười, “Tôi tốt vô cùng, thật, Tất cả mọi người khỏe không? Chân Chân ? Điền Giản? Còn thân thể ba mẹ anh vẫn tốt chứ?”

“Đều tốt cả!” Anh cười gật đầu, “Lần tới thấy Điền Giản có thể phải gọi là Điền tổng, hiện tại ở công ty cậu ta là lão đại.”

“. . . . . .” Ban đầu Phó Chân Ngôn khư khư cố chấp theo cô đến Vân Nam, liền giao công ty cho Điền Giản, nói cách khác, về sau vẫn là Điền Giản làm?

Ngược lại anh ngước mắt liền biết suy nghĩ của cô, cười nói, “Nhìn tôi như vậy làm gì? Điền Giản làm rất tốt, tôi mới hoàn toàn hồi phục không bao lâu, không có khả năng đi làm lãnh đạo, hiện tại cũng ở công ty, từ từ bắt đầu, lại nói, cho Điền Giản cũng không thua thiệt, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, dù sao cũng là người trong nhà.”

“Người trong nhà?” Cô không hiểu ý của lời này.

“Đúng vậy! Năm ngoái Điền Giản cùng Chân Chân kết hôn.” Anh thật bình tĩnh nói.

“. . . . . .” Đây thật là một tin tức làm người ta kinh ngạc. . . . . . Điền Giản cùng Chân Chân? Phó Chân Chân đã từng yêu Phó Chân Ngôn như vậy. . . . . . Xem ra, Phó Chân Ngôn thật chỉ xem Chân Chân là em gái. . . . . .

“Thế nào? Lại khiếp sợ rồi hả ?”

Cô trấn tĩnh lại, lắc đầu một cái, “Không phải. . . . . . Phó Chân Ngôn, tôi chỉ cảm thấy bây giờ anh như vậy tất cả là vì tôi. . . . . .”

“Dừng lại dừng lại!” Phó Chân Ngôn lập tức kêu dừng, “Hiện tại tôi thế nào? Hiện tại tôi rất tốt! Cổ phần của công ty tôi cũng nắm giữ, còn không cần làm việc, mỗi ngày đi văn phòng ngồi một chút là có huê hồng, không có gì không tốt cả? Về phần em nói sự kiện kia, Thanh Hòa, đó là tôi tình nguyện, coi như làm lại một lần, tôi vẫn làm như vậy, có lẽ, chuyện này đối với em mà nói không có ý nghĩa, thậm chí em cảm thấy chán ghét tôi, nhưng mà, đối với tôi lại có ý nghĩa rất quan trọng, đó là tôi thực hiện theo trái tim mình, em biết không? Không cần em hồi báo bất kỳ cái gì cho tôi cả.”

“Không phải. . . . . .” Phó Chân Ngôn nói như vậy, để cho cô rất khổ sở, yêu một người đến cực hạn, chính là nguyện ý vì đối phương bỏ ra tất cả, hơn nữa không thèm để ý đối phương có biết hay không, càng không cần đối phương cho hồi báo, loại cảm giác này cô rất cảm động. . . . . . “Phó Chân Ngôn, không phải là không có ý nghĩa, có, lúc anh ở Vân Nam, đối với tôi mà nói chính là một viên thuốc an thần, nghĩ đến còn có một người cũng ở đây, trong lòng tôi ít nhất không còn sợ hãi . . . . . .”

“Có thật không? Tôi cứ nghĩ em sẽ thấy ghét một người cố chấp như tôi.” Anh nói thẳng thắn rõ ràng.

Anh nói chuyện thật một chút cũng không đổi. . . . . .

Cô vội giải thích, “Làm sao ghét chứ? Phó Chân Ngôn, tôi chưa từng ghét anh, tôi chỉ là. . . . .”

“Tôi hiểu.” Anh lần nữa ngừng lời của cô…, “Em chỉ là không thể đối với tôi lấy thân báo đáp thôi! Tôi không phải người trong lòng của em thật sao?”

“. . . . . .” Thật trực tiếp. . . . . .

“Tôi sớm biết mà! Vậy thì thế nào? Phó Chân Ngôn tôi là người thế nào chẳng lẽ em không biết? Không có tài năng gì, ưu điểm duy nhất chính là nói nghĩa khí, vì giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống cũng không phải nói láo, đối với em như vậy, đối với bọn Điền Giản cũng thế, nếu Điền Giản gặp phải chuyện như em, tôi cũng làm như vậy, không chút do dự!” Anh nói xong hào phóng mà mạnh mẽ.

Diệp Thanh Hào lại cảm thấy mình thật là lòng dạ tiểu nhân, không xứng với lòng dạ thản nhiên như vậy của Phó Chân Ngôn. . . . . .

“Thanh Hòa, làm sao em càng ngày càng có lòng dạ đàn bà vậy? Ban đầu ở Vân Nam có bao nhiêu khí phách!” Anh lắc đầu cau mày.

Lời nói này. . . . . . “. . . . . . Tôi vốn chính là. . . . . .”

“Nhưng em của ngày trước không phải là một người phụ nữ bình thường! Mặc dù văn văn nhược nhược , nhưng không câu nệ tiểu tiết! Thật là càng lớn tư tưởng càng nhỏ ! Trả tiền thuốc thang cho tôi! Được, em muốn trả, em tiền nhiều hơn, tôi liền nhận, đại trượng phu làm việc không câu nệ tiểu tiết, tôi cũng không thể vì tiền mà không qua được! Nhưng em bây giờ, bảo em ra ngoài ăn bữa cơm cũng không tự nhiên như vậy!” Nếu như, cô cảm thấy thanh toán tiền thuốc thang cho anh, trong lòng tốt hơn một chút, như vậy, anh liền nhận. . . . . .

“Sao lại không tự nhiện. . . . . .” Cô khẩu thị tâm phi, quả thật, cô ra ngoài gặp anh, trong lòng là có chút khẩn trương, dù sao thiếu anh quá nhiều.

“Làm ơn, Diệp đại tiểu thư! Tôi chỉ là một người thô lỗ! Người thô lỗ biết bạn cũ trở lại, biết làm chuyện duy nhất là rượu thịt tiếp đãi! Em cho rằng tôi như thế nào? Thanh Hòa, em cao quý ưu nhã, nhưng lại hạ thấp thân phận cùng tôi, tôi cần là bạn rượu! Nói thế nào, chúng ta cũng đã biết nhau nhiều năm như vậy, uất ức em làm bạn rượu của tôi được không?” Anh cười nói, đồng thời mở ra một chai bia “Tới, loại rượu đỏ hạng sang tôi uống không quen, tôi gọi nhân viên phục vụ cố ý đi bên ngoài mua bia, uống với tôi chứ?”

Diệp Thanh Hòa bị anh chọc cười, nhà hàng này, thật đúng là không có bán bia. . . . . .

Anh rót đầy cho cô “ Tới, không vì cái gì khác, bởi vì đại sự cả đời tôi, em phải mời tôi một ly, tôi đã ba mươi tuổi, vẫn chưa mang vợ về làm ba tôi gấp đến độ tóc cũng sắp rụng hết! Em phải chúc từ trên trời rơi xuống một người vợ cho tôi sớm một chút!”

Nói như vậy, thật đúng là không thể không uống, đồng thời, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. . . . . .

Hai ly chạm vào nhau, bia ở trong ly không ngừng trào bọt khí, nhìn những thứ bọt kia, nhìn lại cô an tĩnh mỉm cười, anh cảm thấy hết sức thỏa mãn. Đã trải qua nhiều như vậy, anh biết rõ, lấy được lòng của cô đã là không thể làm được, nhưng vẫn hy vọng là người bạn thân cận nhất của cô, chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của cô, chính là chuyện anh vui vẻ nhất, không cần gì hết. . . . . .

Chào các bạn. Chúng mình rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ diễn đàn trong thời gian qua. Như nhiều bạn đã biết, diễn đàn Lê Quý Đôn là 1 trong những website tự edit/sáng tác truyện lớn nhất hiện nay. Nhưng có một thực trạng đáng buồn là rất nhiều bạn không biết điều này mà đổ xô đọc ở các WEB COPY truyện của diễn đàn. Vì vậy, chúng mình mong các bạn hãy giúp chúng mình 1 việc, để các bạn thích đọc truyện có thể biết đến chính chủ nhiều hơn và ủng hộ đúng sản phẩm thực sự, để cùng đọc những chương truyện nhanh nhất, chất lượng nhất và hoàn chỉnh nhất.

Hiện chương truyện ở dưới có giá 1 tỷ điểm (tất nhiên không ai có đủ số điểm này để đọc truyện). Cho nên các bạn đọc hãy bấm vào nút chia sẻ dưới bài này, rồi hãy share giùm topic truyện viewtopic.php?f=148&t=353808&hilit=luat+su+phuc+hac về tường Facebook nhà các bạn hoặc của các bạn khác, kèm theo câu Vào nhà của chính chủ để đọc truyện nhanh nhất, chuẩn nhất cho mọi trình duyệt." hoặc bất cứ câu nào các bạn thích mà có thể giúp mọi người biết đến diễn đàn nhiều hơn.

Khi đã đủ 200 lượt chia sẻ thì số điểm của chương truyện sẽ hạ xuống 0 điểm[/color], để TẤT CẢ CÁC BẠN có thể xem mà không phải tốn kém gì cả.

P/S: sẽ không có việc thu điểm đọc truyện[/color] cho nên các bạn cứ yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.