Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 227: Chương 227: Chương 227: Thi đấu




Editor: Tinh Di

Bốn món……

Rút thăm……

Danh sách món do chính Kiều Tư viết……

Tiêu Y Đình áp dụng đòn đánh phủ đầu, giành rút trước, rút lấy hai thăm ngắn hơn.

Thời điểm mở giấy anh còn không dám nhìn thẳng, lúc nhìn thấy không giấu được vui vẻ: “Món này dễ không!”

Hai món của anh là thịt bò hầm cay và củ cải thái sợi xào khan.

Anh ngó đầu sang thăm của Phó Chân Ngôn: Cá kho tàu và canh đậu đỏ.

Tiêu Y Đình vui vẻ đến không khép được miệng, ôi chao, anh yêu nhất nấu món hầm, món hầm rất bổ dưỡng nha! Còn món canh đậu đỏ của Phó Chân Ngôn, cầu cho đậu của anh ta nát bét! Không thì chưa chín!

“Được rồi được rồi! Đi mua nguyên liệu thôi em gái, đi!” Tiêu Y Đình nắm chặt tay Diệp Thanh Hòa, để đảm bảo trên đường đi Phó Chân Ngôn bắt chuyện với cô, anh nhất định sẽ liên tục hỏi cô về các thứ cần mua!

Tuy nhiên, Phó Chân Ngôn lập tức đứng ra ngăn cảncarnKk được! Người anh em! Nếu đã là trận đấu thì ngay từ bước mua nguyên liệu, bước nào cũng là thi đấu! Hôm nay hai người phụ nữ xinh đẹp này chỉ có việc duy nhất là ăn ngon, việc nấu ăn là của hai người đàn ông chúng ta!”

Quả thật lúc đầu Diệp Thanh Hòa có tính giúp Tiêu Y Đình một tay nhưng sau khi nghe Phó Chân Ngôn nói vậy, hơn nữa cũng nghĩ đến sĩ diện cao ngất trời của Tiêu Y Đình, đành không nói gì thêm, trơ mắt nhìn Tiêu Y Đình như một chú gà trống hiếu chiến, chân tay vung vẩy ngạo khí ngút trời cùng Phó Chân Ngôn ra ngoài mua nguyên liệu.

Hai người ở nhà nhàn rỗi ngồi đoán kết quả.

“Thanh Hòa, tuy mình có chút nghi ngờ với khả năng nấu ăn của anh rể mình, nhưng dựa vào kinh nghiệm nấu ăn cho cậu mười mấy năm qua, chắc là không quá tệ, còn cái tên Phó Chân Ngôn cao ngạo kia nữa, nhìn là biết loại người theo chủ nghĩa gia trưởng, đàn ông như thế chắc chắn không bao giờ xuống bếp, vì thế mình rất yên tâm, Honey của cậu nhất định sẽ thắng, tin mình đi, gần đây mình có nghiên cứu một chút về nhân tướng học……..”

Diệp Thanh Hòa cười ha ha.

Đột nhiên nụ cười của cô biến mất.

Không sai, Phó Chân Ngôn chính xác là người theo chủ nghĩa gia trưởng, nhưng bạn học Kiều Tư à, phán đoán về nhân tướng học của bạn với người còn lại không đúng cho lắm…..

“Kiều Tư, rốt cuộc là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Phó Chân Ngôn không phải người như cậu nghĩ đâu.” Diệp Thanh Hòa rất tò mò về chuyện giữa hai người, nhất là bức tranh của Phó Chân Ngôn, vốn dĩ anh ấy đâu phải người thích tranh.

“Thanh Hòa! Sao cậu có thể như thế hả? Cón nói giúp cho kẻ địch nữa chứ?” Kiều Tư phồng má kháng nghị.

Diệp Thanh Hòa dở khóc dở cười, Phó Chân Ngôn trở thành địch từ khi nào vậy?

“Rốt cuộc chuyện như thế nào?” Chẳng lẽ là bức tranh của danh hoạ nổi tiếng nào mới có thể khiến Phó Chân Ngôn tức giận như thế?

Kiều Tư bĩu mối: “Cũng không phải bức tranh nổi tiếng gì, thực ra là tranh một cô gái mặc sườn xám, xinh đẹp huyền bí kín đáo, mà điểm mấu chốt là gì cậu biết không? Là giống cậu! Cô gái đó rất giống cậu, nếu không mình đã không kích động như thế, bám theo anh ta ngỏ ý muốn mua, nhưng anh ta lại không chịu, cuối cùng mình không may làm rách……..”

“Làm sao hai người gặp nhau được? Làm sao cậu lại làm rách?” Cô càng nghe càng mơ hồ, người trong tranh rất có thể là bà ngoại cô, nhưng sao Phó Chân Ngôn lại giữ bức tranh của bà?

“Là triển lãm tranh! Cậu không nhớ mình từng đi triển lãm tranh sao? Anh ta cũng ở đó, mà đấy, người to lớn thô kệch như anh ta thì biết gì về hội hoạ chứ?!!”

“…..” Nghe cách nói này của Kiều Tư, xem ra cô ấy và Phó Chân Ngôn đã kết đại thù rồi……

Kiều Tư không nói thêm về chuyện kia, quay lại bàn bạc sôi nổi về kết quả sắp tới, tin chắc Phó Chân Ngôn sẽ thất bại thảm hại, lúc đó chắc chắn sẽ rất thoải mái…..

Một lúc sau người đàn ông đã trở lại, Diệp Thanh Hòa nhìn những đồ có trên tay hai người liền chắc chắn kết quả trận đấu này…..

Cô rất thông cảm nhìn về phía anh hai, nói với anh, anh hai à, với món rau xào ngoài rau ra thì gia vị cũng rất quan trọng……..

Nhưng nhìn đến bộ dạng tự tin ngút trời của anh, cô lại không nỡ làm tổn thương tinh thần ‘người sắp ra trận’, vậy để kết quả trận đấu tổn thương anh sâu sắc hơn đi……

Hai người đóng cửa lại, đi thẳng vào bếp quyết trận sinh tử.

Diệp Thanh Hòa chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng lách cách, loảng xoảng, không biết trong đó xảy ra những gì, nói chung là, phần mệt mỏi nhất vẫn là dọn dẹp chiến trường sau trận đấu……

Phó Chân Ngôn không hề run tay, cá được làm sạch sẽ, rán sơ qua, vàng óng thơm nức, mùi hương bay khắp nhà.

Kiều Tư bị nức mũi, cực kì không phục: “Phó Chân Ngôn, anh làm mò đúng không?”

Phó Chân Ngôn chỉ ném cho cô nàng một ánh mắt khinh thường, căn bản là lười giải thích….

Đương nhiên Diệp Thanh Hòa biết rõ khả năng nấu nướng của Phó Chân Ngôn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ khi nấu ăn của anh, con người anh cao lớn như thế lại khoác lên chiếc tạp dề, trông rất giống nhân vật hoạt hình, có chút đáng yêu…… Được rồi, anh hai, tha thứ cho vợ anh ‘hồng hạnh vượt tường’ trong suy nghĩ…..

Món cá của Phó Chân Ngôn đã hoàn thành, anh đặt lên bàn, bắt tay vào món còn lại. Đậu đỏ được anh luộc chín, tán nhuyễn, qua bàn tay anh biến thành những viên nho nhỏ xinh xinh, khiến tròng mắt Kiều Tư như muốn lọt ra ngoài…….

Một giờ sau, Tiêu Y Đình từ trong phòng bếp đi ra.

Mặt đen thui………

Phó Chân Ngôn vui vẻ: “Người anh em, cậu ấu ăn bằng củi sao?”

Diệp Thanh Hòa cũng thấy buồn cười, nhìn anh giống như nhà này không có điện vậy……

Tiêu Y Đình không soi gương nên không biết khuôn mặt mình đã thành cái gì, chỉ đắc ý tuyên bố, món ăn của anh đã xuất sắc hoàn thành……..

Diệp Thanh Hòa không ôm sợi hi vọng nào vào món ăn anh nấu……

Tuy nhiên vẫn vui vẻ đến giúp anh mang thức ăn ra……..

“Em thấy sao,vợ? Xuất hồ ý liêu*?” Anh khoe khoang bên tai cô

*Rất ngạc nhiên

Cô nhìn thành quả của anh, mỉm cười an ủi, thực ra cô rất muốn nói với anh, kết quả đã sớm nằm trong dự liệu của cô…….

Mặc kệ như thế nào cô vẫn giúp anh mang đĩa thức ăn ra, Phó Chân Ngôn vẫn đang nấu canh đậu, Tiêu Y Đình thì hướng về phía cô cười quỷ dị……….

Đồ ăn đặt trên bàn, Kiều Tư chạy vội qua xem xét.

Ánh mắt tràn ngập chờ mong của Kiều Tư bị hai đĩa thức ăn trước mặt dập tắt ngay lập tức.

Chỉ có điều Kiều Tư vẫn nhanh miệng lấy lòng, nói: “Hơn cả ngày thường….. Hơn cả ngày thường…..” Còn không đúng sao? Không, phải nói là vượt xa cái ‘hơn cả ngày thường’, nhìn vào cháo sáng nay người này nấu thì rõ, ít ra chỗ này không bị cháy………

Một hồi lâu sau, Phó Chân Ngôn mang theo một bát lớn canh đậu đỏ ra, thoả mãn nói: “Được rồi! Ăn thôi!”

Phó Chân Ngôn vừa quay lại thấy đĩa thức ăn của Tiêu Y Đình liền cười lớn: “Người anh em! Cậu xác định đây là củ cải sợi xào khan chứ? Rõ ràng đây là miếng củ cải! Còn rễ này nữa! Cậu không nhặt rau sao?”

Tiêu Y Đình tức đến xì khói: “Thì sao hả? Vẻ bề ngoài không quan trong, quan trong là vẻ đẹp của nội tâm! Là nét đẹp nội tâm đó, hiểu chưa hả?”

“Tôi không hiểu! Tôi chỉ biết có người đến hành cũng là lấy từ chỗ tôi!” Phó Chân Ngôn nói xong đưa tay rón sợi, à không, miếng củ cải lên ăn thử, lập tức phun ra: “Cái này mặn hơn được nữa không? Tiêu Y Đình, khẩu vị của cậu ‘nặng’ vậy sao?!”

“….” Tiêu Y Đình tự mình nếm thử, ừm… đau khổ đến méo mắt nhưng vẫn cứng họng, “Đâu có? Mặn gì chứ? Tôi nêm vừa ăn đó! Sao, ngưỡng mộ khẩu vị của tôi rồi sao?” Quả thật anh cũng có nỗi khổ tâm đó có biết hay không? Nhiêu đấy củ cải anh đâu có biết bằng nào muối là vừa? Đúng là…..

Phó Chân Ngôn nghe xong cười ha ha: “Được, rất ngưỡng mộ khẩu vị của cậu, một mình cậu cứ việc thưởng thức hết chỗ củ cải này đi!”

Sau đó Phó Chân Ngôn bắt đầu xem xét đến món thịt hầm cay của Tiêu Y Đình. Quả thật anh rất muốn cười món này của cậu ta rồi, cuối cùng nhịn không được: “Bạn thân, không ai nói cho cậu biết thịt hầm cay là món Tứ Xuyên sao? Chỗ này của cậu là thịt hầm cay gì đây? Không, không phải là miếng thịt, thứ lỗi cho tôi, đây là cục thịt?”

Phó Chân Ngôn múc ra một miếng thịt lớn.

“Ôi! Cái cục thịt…..”

Diệp Thanh Hòa chỉ có thể thân ái dành cho anh hai một ánh mắt đồng tình, đè thấp giọng nói: “Món thịt hầm cay dì Vân vẫn hay làm, anh rất thích ăn…….”

Tiêu Y Đình thầm kêu khổ, lúc anh ăn làm gì để ý mấy chuyện đó chứ…..

Chỉ có điều, có chết cũng phải giữ cái ‘mỏ’ cứng, khả năng nói trắng thành đen của anh còn thua ai sao……

Anh nắm tay Diệp Thanh Hòa, hợp tình hợp lý nói: “Thì sao chứ? Em gái tôi không quen ăn cay! Cho nên đây chính là thịt hầm kiểu nhà họ Tiêu………”

Diệp Thanh Hòa không nói gì, thầm cảm nhận được có chuyện xấu sắp đến…..

Phó Chân Ngôn nhếch miệng cười: “Được! Vậy bắt đầu ăn thôi! Ưm, cậu ăn đồ cậu nấu, đừng có chạm vào của tôi!”

“…..” Quả không sai…….

Vì lòng tự tôn, Tiêu Y Đình bày ra vẻ mặt hiển nhiên, bắt đầu ăn……

Về phần Kiều Tư, dù sao cô cũng là một người con gái lương thiện, cô rất muốn một lòng ủng hộ anh rể mình, thực sự! Cô đã biết món củ cải vô cùng mặn, vì thế thẳng tay tìm đến món thịt hầm. Quả nhiên! Khác xa món bình thường! Nhưng dù sao vẫn có thể ăn! Cô ăn! Sẽ hết lòng khen ngợi!

Tuy nhiên, lý tưởng thì tốt đẹp nhưng thực tế thì tàn khốc!

Kiều Tư cắn miếng thịt, không dám nhai, càng không dám nuốt…….

Kiều Tư cười ngây ngốc: “Anh rể, món này, không biết anh nấu thịt trong bao lâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.