Editor: Hạ Y Lan
“Cô họ.” Anh gọi bà, “Xin lỗi vì đã mang nhiều rắc rối cho cô, tôi cũng không phải là tiếp tục quấy nhiễu cô, chỉ là nghe nói, cô muốn cho mấy đứa nhỏ trong nhà học đại học, đi di dân, nếu như có chỗ nào cần giúp thì cứ nói, có thể giúp cô họ, là vinh hạnh của tôi .”
Mày bà khẽ nhíu, “Làm sao cậu biết?”
“À. . . . . .” Anh cười cười, “Có một số việc, là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không bỏ qua, chỉ là, cô không cần thấy áp lực, đây chẳng qua việc của bản thân tôi , sẽ không gây phiền toái cho cô nữa.”
Sắc mặt bà buông lỏng một chút, than nhẹ, “Cậu quá cố chấp, chuyện đã qua nhiều năm, cần gì chứ. . . . . .”
Anh cười, không nói.
Bà dừng một chút, cuối cùng vẫn nói, “Lần này tôi trở về, chỉ vì chuyện của mấy đứa nhỏ thân thích, làm xong, có thể sẽ không trở lại nữa. . . . . . Chuyện này đã qua lâu như vậy, dù tôi có muốn cũng sẽ không tiếp tục tìm kiếm nữa, bản sổ sách kia, đã là thu hoạch ngoài ý muốn, Bân Gia là ai, tôi thật sự không biết, lúc trước lão Thạch cũng không nói với tôi việc buôn bán của ông ấy, cũng vì muốn cho tôi có cuộc sống yên ổn, nếu không cũng sẽ không đưa tôi ra nước ngoài. Hiện tại nếu như tra ra chân tướng thì thế nào? Lão Thạch cũng không sống lại được, ba vợ cậu cũng không thể sống lại, không có ý nghĩa gì cả. Còn về thị phi thiện ác, tôi vẫn luôn tin tưởng, ác hữu ác báo, ác nhân sẽ không thể chết già , lẽ trời rất rõ ràng, cậu cần gì phải cưỡng cầu? Có đôi khi quá mức miễn cưỡng, ngược lại càng nhiều tổn thương. Chỉ là. . . . . .”
Tiêu Y Đình nhìn chăm chú vào khúc quanh mặt đất, dưới ánh đèn phản chiếu một bóng đen, lập tức cất cao giọng nói, “Cô họ, cẩn thận trượt.”
Bà hơi ngẩn ra, im miệng, cùng anh trở về, bóng đen kia cũng lập tức biến mất. . . . . .
Hôm sau, cô họ đi Vân Nam, Kiều Tư ở lại Bắc Kinh, cả ngày lôi kéo Tiêu Thành Trác theo cô vui chơi, mấy ngày trôi qua, từng ngõ ngách có món nào ngon cô đều đến tận cửa, lại nói, cô và chú nhỏ có chung sở thích ở điểm này, mỗi ngày Tiêu Y Đình trở về đều true chọc Tiêu Thành Trác ngày càng mập, đúng lúc đi đến chỗ ông nội luyện một chút, cũng ba năm không có luyện!
Mỗi lần như vậy, Tiêu Thành Trác sẽ trốn tránh sau lưng cô, thỉnh thoảng còn ôm Diệp Thanh Hòa xoay quanh.
Có người dám động vào vợ anh, đó là muốn mạng của anh, giờ phút này tất nhiên ba người đều nhiên vật lộn thành một đoàn, nếu Khương Vãn Ngư có ở nhà, cũng sẽ rất vui mừng, có lần còn nói với Tiêu Thành Hưng, “Nhà đông người rốt cuộc náo nhiệt chút, Thành Trác trở về, hình như cũng đã trưởng thành hơn.” Nói xong lại không yên lòng, dặn dò ba người, “Đừng làm rộn, Thanh Hòa cẩn thận một chút, nếu có đứa bé, vui đùa như vậy thì không được.”
“Đứa bé?” Tiêu Thành Trác ngẩn ngơ, không kịp phản ứng, “Vậy không phải em. . . . . . sắp thành ông chú?”
“Em đã thành ông rồi!” Tiêu Thành Hưng thấy bộ dạng cậu ngây ngô, không nhịn được cười nói.
Không phải sao? Con của Tiêu Y Bằng đã ra đời rồi. . . . . .
Tiêu Thành Trác cười cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Diệp Thanh Hòa dựa vào lòng Tiêu Y Đình, nhìn Tiêu Y Đình cúi đầu , dịu dàng sửa sang lại sợi tóc xốc xếch của cô, trong lòng có chỗ nào đó ê ẩm, có chút vui sướng, vui sướng này bành trướng, rồi lại khiến cậu đau. . . . . .
“Ăn cơm!” Tiêu Thành Trác hô to một tiếng, bổ nhào phía bàn ăn.
“Không biết còn tưởng chú ở Mĩ không được ăn cơm! Không phải chú và Kiều Tư mới ở bên ngoài ăn uống no đủ rồi sao?” Tiêu Y Đình ôm bả vai Diệp Thanh Hòa ngồi đối diện Tiêu Thành Trác.
Hốc mắt Tiêu Thành Trác có chút nóng, dùng sức cười với Diệp Thanh Hòa, cười đến híp mắt lại, như vậy, sẽ không thấy trong mắt cậu có gì đó. . . . . .
Cậu “vui vẻ” nói lớn tiếng , “Qủa thật không ăn! Cơm ở nước ngoài cũng không thể gọi là cơm! Vẫn là đồ ăn trong nhà là ngon nhất! Hai người không biét, chú ở bên ngoài rất nhớ dì Vân!”
“Chú nhớ món ăn dì Vân làm chứ gì!” Tiêu Y Đình khinh thường trừng mắt liếc cậu một cái.
Cậu cười hắc hắc, “Không có ! Chú thật sự nhớ dì Vân! Cũng nhớ anh cả, chị dâu, nhớ chị, dĩ nhiên, cũng nhớ cháu. . . . . . Cháu ngoan của chú. . . . . .”
“Chú làm trò !” Tiêu Y Đình không để mình bị đẩy vòng vòng, thiếu chút nữa cầm đũa gõ qua.
“Không tin thì thôi! Chị, anh cả, chị dâu, dì Vân, mọi người tin là được!” Nói xong, cậu cúi đầu, cắm cúi ăn.
Có mấy lời, cả đời này cậu nhất định sẽ không nói ra, nhưng cậu cũng thấy may mắn là mình chưa nói, cho nên, cho nên hiện tại cậu vẫn còn có thể đúng lý hợp tình nói: em nhớ chị. . . . . .
Mà em..thật sự rất nhớ . . . . .
——— —————— —————— —————— ——— —————
Trong khoảng thời gi¬an này , Tiêu Y Đình bộn bề nhiều việc, thật may là có Diệp Thanh Hòa làm trợ thủ cho anh, nếu không ngay cả thở anh cũng thấy phí thời gian.
Mà hai người phối hợp cũng ngày càng ăn ý, trừ Diệp Thanh Hòa, trên thế gian này không ai hiểu Tiêu Y Đình hơn cô. Đáp lại những lời này, Diệp Thanh Hòa đối với anh có thể nói không chỉ liền thông, phân tích án tình, báo cáo kết án, thậm chí ý nghĩ biện hộ, cô chỉnh sửa xong , 90% đều làm cho anh hài lòng.
Bận rộn làm việc như vậy, anh cũng không có thời gian giống như trước cứ dính lấy cô, có lúc giao giấy tờ cho cô, mình thì đi ra ngoài gặp người ủy thác, có lúc đi ra ngoài chính là hết nửa ngày.
Hôm nay tan làm, anh từ bên ngoài trở lại, vốn là muốn đưa Thanh Hòa về nhà, ở cửa thiếu chút nữa đụng trúng Phương Lê, vì Phương Lê đang cầm thiệp mời muốn đi ra ngoài, bất ngờ gặp, bị giật mình, thư mời rơi xuống đất.
“Thật xin lỗi.” Tiêu Y Đình lập tức nói xin lỗi, là anh đi quá vội vàng, hơn nữa nhặt thư mời của Phương Lê lên, liếc mắt liền thấy rõ đây là thư mời bán đấu giá, chữ viết vô cùng bắt mắt, nội dung bán đấu giá có bức họa bằng ngọc cổ, nhưng theo bản năng, anh lại thấy liền mấy chữ: dân quốc XXX thư cục xuất bản 《 sử ký 》. . . . . .
Trong lòng anh vừa động, không khỏi hỏi, “Thư mời này. . . . . .”
“Luật sư Tiêu, anh thấy hứng thú à?” Phương Lê cười hỏi.
Anh cười một tiếng, trả lại cho cô, không nói gì, chỉ ghi nhớ địa điểm và thời gian.
Vậy mà, Phương Lê lại nói, “Nếu như anh thấy hứng thú, anh cầm đi xem một chút, bạn trai tôi cho tôi, vốn là để cho tôi và anh ấy đi, nhưng anh ấy có chuyện tạm thời không đi được, tôi cũng không hiểu gì về mấy cái này, cũng không còn hứng thú, đang suy nghĩ đưa cho ai đó.”
“Thật sao? Vậy thì tốt, vừa đúng lúc tôi đối bức họa ngọc cố có chút hứng thú, vậy tôi nhận, cám ơn cô.” Anh nhận thư mời, nghiêng người nhường đường, đểPhương Lê đi ra ngoài trước, sau đó mới đi vào đón Diệp Thanh Hòa, không nói chuyện thư mời này.
Hôm sau, chính là ngày bán đấu giá, buổi chiều, anh tìm cớ ra ngoài, chạy thẳng tới sàn bán đấu giá.
Trên thực tế, trong khoản thời gian anh ra ngoài gặp người ủy thác, thỉnh thoảng sẽ đi theo ông Giang đến vài nơi, xem có thể tìm thêm một quyển 《 sử ký 》nữa không, nhưng không có thu hoạch, đột nhiên có cơ hội này, anh không thể bỏ qua.
Sau khi sàn đấu giá đưa ra vài món đồ sứ và ngọc thạch, liền trưng bày một bộ tác phẩm thư pháp, anh sửng sốt, chứ trên đó giống y như chữ của ba vợ. . . . . .
Không khỏi nảy lên trực giác, buổi đấu giá này có chút không đơn giản. . . . . .
Chỉ là anh sẽ không do dự, vừa mở miệng đã đưa giá lên gấp mười lần so với giá khởi điểm, nhất định phải được.
Những người bên cạnh có chút kỳ quái nhìn anh, nhưng không có ai lại theo anh tranh giành, bộ tác phẩm này liền thuộc về anh.
Rồi sau đó, vật bán đấu giá chính là bản 《 sử ký 》.
Giá khởi điểm là 15 ngàn nguyên, cái giá này, khiến cho quyển sách này trong tất cả vật cổ bán đấu giá phân lượng quá thấp, nhưng lại không ai có thể nghĩ đến, chính là quyển sách này đã đẩy buổi đấu giá này đến cao trào, trở thành vật phẩm đấu giá kịch liệt nhất, tiêu điểm tập trung ở Y Đình và một người đàn ông trung niên.
Căn bản Tiêu Y Đình không nhớ mình đã giơ tay mấy lần, chỉ cần đối phương vẫn còn giơ, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc, mà đối phương hình như cũng có tâm tư giống vậy, cho nên người bán đấu giá không ngừng ra giá, sàn đấu chưa từng tẻ nhạt.
Những người ngồi dưới cũng thấy kinh ngạc, quyển sách này có giá trị cao như vậy? Bây giờ giá của nó đã vượt qua cả giá thị trường. . . . . .
Cuối cùng, Tiêu Y Đình ngẫm nghĩ lại, lựa chọn buông tha.
Anh nhớ là, thông qua tài liệu ngắn biểu hiện chi tiết thì đã nhìn qua rồi, quyển sách này hẳn là bộ sách thứ hai, có một tên nhỏ, mà tờ cuối cùng, anh nhìn thấy chữ viết nhỏ viết là Kỷ Mão niên hạ, chỉ là, không có hai chữ “Quy Bân” như Diệp Thanh Hòa nói.
Kỷ Mão niên hạ. . . . . .
Bốn chữ tiểu Khải này đã in ở trong đầu anh thật sâu, mơ hồ cảm thấy có gì đó, nhưng lại không tìm ra căn nguyên. . . . . .