Editor: Hạ Y Lan
Tiêu Thành Hưng theo Tiêu Y Đình vào thư phòng.
“Ba, qua chuyện này, con cảm thấy chúng ta nên mời thêm một số vệ sĩ, bao gồm bên anh cả, đứa nhỏ mới ra đời nữa, vấn đề an toàn quyết không thể khinh thường.” Anh trịnh trọng, nói với ba mình.
Tiêu Thành Hưng liếc anh một cái, “Có phải con cho rằng đây không phải là một vụ cướp đơn giản?”
Tiêu Y Đình đã sớm chuẩn bị, “Con chỉ hoài nghi thôi, ba, có lẽ là lỗi của con, con làm nghề này, đắc tội với không ít người, có thể liên lụy đến người trong nhà.” Anh chưa từng có cảm nhận mãnh liệt như bây giờ, anh đã trở thành một người đàn ông chân chính, là trụ cột trong nhà này, trách nhiệm của anh, không chỉ bảo vệ Thanh Hòa thật tốt, còn phải bảo vệ mỗi người trong nhà, nhưng mà……. . .
Anh không thể nói vụ án ra, càng không thể nói chuyện ở Vân Nam, anh không hy vọng ba tham gia vào chuyện này .
Tiêu Thành Hưng gật đầu, coi như là đồng ý đề nghị của anh, nhưng vẫn rất lo lắng cho con trai, “Y Đình, chính con cũng phải cẩn thận!”
“Ba, yên tâm, con sẽ cẩn thận, cũng có chừng mực, ba nghỉ ngơi một chút đi, để con ở bên cạnh mẹ.” Anh chỉ báo cáo đơn giản ý tưởng của mình cho Tiêu Thành Hưng, ra khỏi thư phòng, xuống lầu bồi Khương Vãn Ngư.
Tiêu Thành Hưng nhìn con trai đã cao 1m8 biến mất trong tầm mắt, trong lòng nhất thời xúc động thật lâu. Ngày xưa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, e sợ sau này con không ra gì, giáo dục bằng gậy gộc, nghiêm khắc nhất có thể, ngược lại càng đánh càng ngang bướng. Khi đó liền nghĩ, coi như không ra gì, bất luận như thế nào cũng phải thành người, chỉ cần nhân phẩm tốt, cùng lắm thì mình khổ cực một chút, giành phần gia nghiệp cho con trai, chỉ cần con trai bảo vệ là được. Nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng. . . . . . Thành đại thụ che trời. . . . . .
Lại hồi tưởng mình của mười năm trước, cũng không dám hy vọng xa vời con trai sẽ có một ngày như thế, sẽ nói với mình: ba, ba nghỉ ngơi đi, trong nhà đã có con. . . . . .
Không biết vì sao, đây rõ ràng là kỳ vọng của mình, nhưng trong lòng lại bất an, nhớ lại một mình con trai dốc sức kiên trì đối với nghề, nhớ đến những vụ án lớn con đã trải qua suốt mấy năm nay, chính nhờ mấy vụ án này mà con trai mới thành danh, người khác chỉ nói vận khí của con tốt, nhưng chỉ có người làm ba như ông mới biết, con mình đã đi từng bước trong khó khăn, cẩn thận, đến cỡ nào khổ cực, gian nan dường nào, quá trình thành danh đó, cũng là quá trình con trai vào sinh ra tử, chuyện uy hiếp đe dọa, đã không phải lần một lần hai. . . . . .
Ông luôn nói, nam tử hán đại trượng phu, sẽ phải chống lại gió táp mưa sa, dù là ở bên ngoài xông pha đến bể đầu chảy máu, chỉ cần không chết, chỉ là một vết sẹo. . . . . .
Tuy lời như thế, chuyện ập lên đầu, ông vẫn lo lắng đứng ngồi không yên. . . . . .
Dù sao, ông cũng chỉ là một người cha thôi. . . . . .
Ông nghĩ , không những trong nhà phải tăng cường các biện pháp an ninh, bên cạnh con trai, cũng phải có nhiều vệ sĩ, ngày mai bắt đầu, nhất định không thể để cho con trai tự mình lái xe ra ngoài. . . . . .
——— —————— —————— —————— ——— —————
Trần Dật đã tra được chủ nhân của số điện thoại, cũng báo cho Tiêu Y Đình, chủ nhân của số này, một ngày trước đã mất điện thoại, người gửi tin nhắn có thể là trộm hoặc nhặt được mà gửi đến. . . . . .
Sau khi Tiêu Y Đình nghe xong, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu như có thể tra được là ai, mới kỳ quái. . . . . .
Mỗi lần đều như vậy, mắt thấy có đồ vật gì đó muốn nổi trên mặt nước, lập tức chìm xuống. . . . . .
Cho dù vụ án phức tạp cỡ nào, cho dù chân tướng bị che giấu bao lâu, anh đều không sợ, nếu sợ . . . . . Làm sao tìm được chân tướng. . . . . .
Hơn nữa, người này đang muốn chơi trò gì? Mỗi lần đều trêu chọc ra một chút động tĩnh, lập tức lại mai danh ẩn tích, dấu hiệu gì cũng không có. Cũng giống như, sau khi sóng gió, tất cả đều trở nên yên lặng, bình tĩnh khiến người ta run sợ. . . . . .
Diendanlequydon.com
Đảo mắt đến ngày đầy tháng con trai của Tiêu Y Bằng, không có ý định gióng trống khua chiêng, cả gia đình chỉ vui vẻ ăn với nhau một bữa cơm.
Đặc biệt chọn ngày chủ nhật, tất cả mọi người đều rãnh rỗi, Tiêu Y Bằng đã đặt trước một lầu.
Đến trưa, Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư xuất phát, chỉ có hai người Tiêu Y Đình ở lại chuẩn bị đến chiều mới đi.
“Em gái, cảm ơn em.” Anh nhìn bóng lưng cô chọn quần áo trước tủ, nói.
Cô quay đầu lại, thản nhiên, “Cảm ơn cái gì? Cảm ơn lúc trưa em nấu mì ngon cho anh ăn à?” Hôm nay có tiệc nên dì Vân được nghỉ, ba mẹ đi ra ngoài, cho nên cô chỉ còn cách nấu mì thôi. . . . . .
Anh không cười, vô cùng nghiêm túc đi tới sau lưng, ôm cô, cằm chống trên đỉnh đầu, “Chỉ là muốn nói cảm ơn em.”
“Được rồi! Muốn cảm ơn thì nên nói xem em nên mặc bộ nào? Cái áo khoác này được không?” Cô chỉ vào một chiếc áo có sắc màu ấm.
Anh lập tức hủy bỏ, “Muốn phong độ không cần nhiệt độ! Không lạnh à?”
Nói xong cánh tay dài vươn ra, lấy một chiếc áo lông , màu đen, “Cái này đi!”
Chiếc áo này, không hợp với hoàn cảnh cho lắm, cô có chút do dự, “Có phải không phù hợp lắm không? Ngày vui như vậy?”
“Mặc cái này!” Anh cầm quần áo kín đáo đưa cho cô, “Người trong nhà nói những thứ nghi thức xã giao này làm gì?” Nói xong, lại cười, ôm cô nhẹ nhàng dao động, môi ở nàng vành tai phả khí nóng, “Cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt, không thể bị cảm, đừng quên, qua năm mới, chúng ta sẽ kết hôn, phải chuẩn bị có Bảo Bảo rồi. . . . . .”
“. . . . . .” Tay nắm chiếc áo của cô khẽ căng thẳng, xoay đầu lại, “Anh hai. . . . . .”
Anh hôn lên má và vành tai, xoay mặt cô lại, trực tiếp ngậm môi của cô, tất cả từ ngữ đều bị anh chận trở về. . . . . .
Chiếc mắt kính của cô, thường xuyên cọ xát vào mặt anh, anh thấy hết sức cản trở, lấy ra, sau đó ném một cái, mới tận hứng cùng cô dây dưa, cho đến cả hai có chút mất khống chế, cô mới dùng sức đẩy anh ra, “Đừng làm loạn, không kịp mất! Đi trễ sẽ không tốt!”
Nói xong, cô nhặt mắt kính, đeo lên lần nữa.
Anh ngưng mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô, trong lòng gợn sóng, thật vất vả mới thở bình thường lại, cười nói, “Ở nhà cần gì phải đeo kính? Chẳng lẽ ở nhà còn phải làm ra vẻ thành thục sao?” Cô đeo một bộ kính phẳng, hồi trung học lại không biết cứ nghĩ mắt cô bị cận, sau này mới biết, thị lực của người ta không thua gì anh! Lần này trở về nước , cô nói là vì muốn lấy sự tin tưởng của người khác, đeo mắt kính cũng đã quen, nhưng có nhất thiết ở nhà cũng phải giả bộ không?
Cô không để ý anh, cắm đầu cắm cổ thay quần áo.
Nhìn cô ở trước mặt mình thay quần áo, nổi bật lên thắt lưng chỉ bằng một nắm tay có lồi có lõm đầy phong tình, hơn nữa, trên chiếc cổ trắng nõn, còn in thành quả tối qua của anh thật rõ ràng. ,
Điều này làm cho sáng nay cô trừng mắt thật to nhìn anh, nhưng anh cũng không còn biện pháp, tối hôm qua là cuối tuần, nhất thời không cầm lòng được. . . . . .
Nghĩ tới kịch liệt tối qua, thật vất vả kềm chế , lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
“Anh giúp em.” Anh đi lên, thay quần áo cho cô.
“Không cần, tự em làm!” Cô còn không hiểu anh sao? Vô sự mà ân cần, không phải gian sảo tức là đạo tặc!
Anh không nói gì, liền mặc cho cô , dĩ nhiên, quá trình mặc có chút chậm, như đang ngắm nghía món đồ chơi yêu thích của anh. . . . . .
“Anh hai, đừng như vậy . . . . .” Cô cũng biết, khi anh muốn đến gần chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt. . . . . .
Anh cười ha ha, “Quả nhiên là phát triển muộn. . . . . .”
“. . . . . .” Cô nghi ngờ nhìn anh, vậy là ý gì?
Anh làm biểu tình như có chút sợ nhưng cũng không ngăn lời anh nói ra ngoài, “Ý của anh là. . . . . . So với ngày trước thì lớn hơn. . . . . .”
“. . . . . .” Chắc chắn anh đang cười nhạo cô. . . . . . Hơn nữa, ngày trước, là bao lâu? Cô đỏ mặt, nhớ tới lần đầu tiên bị anh tập kích, khi đó, cô mới mười sáu. . . . . .
“Cuối cùng từ hạt đậu phộng biến thành bánh bao hấp rồi, mặc dù, so với bánh bao lớn vẫn còn cách biệt. . . . . .” Anh cười hì hì, không cho anh đụng chạm, không bằng anh dùng miệng chiếm tiện nghi?
“. . . . . .” Hạt đậu phộng. . . . . . Vậy mà anh cũng nghĩ ra được. . . . . . Cô liếc anh một cái, “Nói như anh đã gặp bánh bao lớn vậy. . . . . .”
Nụ cười của anh cứng đờ, vấn đề này liên quan đến trinh tiết của anh, anh không thể khinh thường, “Em gái, anh không có. . . . . .”
“Đi thôi!” Cô không kiên nhẫn lấy túi xách.
Anh bước nhanh đuổi theo, “Tức giận?”
“. . . . . .” Không để ý tới.
“Thật tức giận?” Anh ôm cô không cho cô đi.
Sao lại vô lại như vậy? Cô không thể làm gì, “Không có !”
“Thật không có?” Anh ngưng mắt nhìn nét mặt của cô, rõ ràng còn lạnh lùng.
“Thật không có. . . . . .” Bị anh dây dưa, không thể làm gì khác hơn là hòa hoãn giọng nói, cô thật không muốn đến trễ, như vậy không ổn.
“Vậy hôn một chút. Hôn một chút thì chứng tỏ em không tức giận.” Anh chỉ vào mặt của mình.
Cô hết cách rồi, nhón chân, hôn nhẹ lên mặt anh, mắt kính lại đụng vào mặt anh lần nữa.
Lúc này anh mới thoải mái, nhưng mà vẫn bất mãn, “Mắt kính thật cản trở . . . . . . Sau này ở nhà thì đừng đeo. . . . . .”
“. . . . . .” Đây không phải là lần đầu , mỗi lần thân mật anh đều nói. . . . . Cô đành phải nói, “Em quen rồi, không đeo không thoải mái. . . . . .”
“Nhưng em đeo anh không thoải mái . . . . .” Anh ủy ủy khuất khuất.
Cô cau mày, “Anh có gì không thoải mái?”
Anh liền nói nhỏ bên tai cô, “Anh thích trên người em không có gì cả, một ít trở ngại cũng không có. . . . . .”
Nói xong, trên chân đau xót, là cô hung hăng giẫm một cước. . . . . .
Anh khàn một tiếng, nhìn cô đi xa, đứng tại chỗ cười. Lần này đi, khó tránh khỏi sẽ gặp Tống Thành Huy, anh thật lo cô sẽ không vui, làm ồn ào như vậy, trong lòng cô có dễ chịu hơn chút nào không? Anh thật hi vọng, cho dù chờ đợi bọn họ ở phía trước là gì đi nữa, sự hiện hữu của anh, có thể đền bù tất cả bi thương và tiếc nuối của cô, anh, có giá trị lớn như vậy không?