Editor: Hạ Y Lan
“Mẹ, xin mẹ cho con chút thời gian .” Anh quỳ gối trước mặt Khương Vãn Ngư, nắm tay của bà, trán đặt trên tay bà “Mẹ, mẹ đồng thời mất đi ba mẹ, con và anh cả cũng cùng mất đi ông bà ngoại, trong lòng mẹ đau, con cũng vậy, nhưng mẹ à, mẹ đã nghĩ qua chưa, mười hai năm trước, em gái vẫn là đứa nhỏ mười sáu tuổi, cô ấy cơ hồ cùng mất đi ba mẹ, cô ấy ở đây mười hai năm, kiên cường lớn lên, thậm chí chưa từng bởi vì xuất thân của mình mà rơi lệ, cô ấy có bao nhiêu khó khăn bao nhiêu đáng thương? Mẹ, mẹ là một người thiện lương, bình thường mẹ làm nhiều việc thiện như vậy, hiện tại có thể suy bụng ta ra bụng người được không, dùng tâm tình giờ phút này của mẹ thông cảm cho em gái, cho cô ấy một chút thương hại, cho con chút thời gi¬an, để con chứng minh cho mẹ thấy, em gái không phải hung thủ, được không?”
Khương Vãn Ngư vốn đang chảy nước mắt, nghe lời của anh, ánh mắt lại trở nên nguội lạnh , “Thật không hỗ là Đại Luật Sư, bắt đầu đánh bài ôn tình rồi, đáng tiếc, tôi sẽ không bao giờ đồng tình với một kẻ là tội phạm giết người! Tôi làm việc thiện? Muốn tôi thương hại nó? Nhiều năm như vậy tôi còn thương hại nó không đủ sao? Một lão hồ ly tinh, một tiểu hồ ly tinh, tới nhà của tôi gây sóng gió, tôi còn tạo điều kiện cho nó đi học, cho nó ăn mặc, cuối cùng còn đưa con trai dâng tặng cho nó, còn muốn tôi làm việc thiện thế nào nữa? Nó hồi báo cho tôi cái gì chứ? Là để cho tôi cửa nát nhà tan! A! Tiện nhân kia không đơn giản! Ẩn nấp ở nhà chúng ta mười hai năm, chính là vì đợi đến ngày này hại chết ông ngoại anh thật sao? Quả nhiên kiên cường, quả nhiên máu lạnh! Tiêu Y Đình, anh chất vấn tôi không lấy lòng so lòng, vậy trước tiên anh hãy hỏi tiểu hồ ly của anh xem, lòng của nó có bao nhiêu ác độc! Hành động của nó có bao nhiêu tốt!”
“Mẹ!” Tiêu Y Đình cảm thấy mẹ đã chui vào ngõ cụt, hơn nữa càng ngày càng cố chấp, không thể ra ngoài. . . . . .
“Để cho bà ấy đi!” Tiêu Thành Hưng chợt lên tiếng.
Tiêu Y Đình sửng sốt.
Khương Vãn Ngư quay đầu lại, nước mắt ào ào chảy xuống, “Được, tốt, Tiêu Thành Hưng, không giả bộ được nữa à? Giữa tôi và con của người đàn bà đó, ông lại chọn nó! Ông có dũng khí ! Nó và ông rốt cuộc có quan hệ thế nào? Tại sao lại che chở nó như vậy? Không phải là con gái riêng của ông và con tiện nhân kia chứ? Vậy ông cũng đừng hại con trai của tôi loạn luân!”
“Khương Vãn Ngư! Bà phải có chừng mực!” Lời này thật sự quá dơ bẩn, Tiêu Thành Hưng không thể nhịn được nữa, nếu không phải Tiêu Thành Trác vẫn kéo ông, không chừng đã bộc phát.
Giờ phút này, tâm tình của Khương Vãn Ngư đã đi vào ngõ cụt, nhận định cả nhà họ Tiêu che chở Diệp Thanh Hòa, mà bà, ngay thời khắc này, địa vị trong nhà không bằng một đứa sống nhờ nhà người khác, đau lòng cực điểm, giáo dưỡng, lễ nghi, tất cả sẽ không tiếp tục bận tâm, về phần tình cảm vợ chồng giữa bà và Tiêu Thành Hưng, bà cho rằng người nhà họ Tiêu đã làm bà tổn thương trước, bà mới là người đau khổ nhất, cho nên, cũng không còn chút lưu luyến gì, Tiêu Thành Hưng quát lớn bà, sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ làm bà càng thêm kiên định, quyết tâm muốn rời đi.
Lúc này, thậm chí bà còn lười quan tâm đến Tiêu Thành Hưng, đẩy tay con trai, đi ra ngoài.
Tiêu Y Đình không cam lòng, đuổi theo, hô to một tiếng, “Mẹ!”
Khương Vãn Ngư không dừng lại, chỉ đi tiếp.
Nhìn bóng lưng bà, lòng Tiêu Y Đình rất khó chịu, vừa vặn ba lại kêu, “Để cho bà ấy đi, đừng giữ bà ấy lại nữa!”
Anh không giữ lại, giữ lại cũng vô dụng, chỉ là, giọng run run nói theo bóng lưng của Khương Vãn Ngư, “Mẹ, con yêu mẹ.”
Thân thể Khương Vãn Ngư hơi chao đảo, bước chân dừng lại, xoay người, lệ rơi đầy mặt, “Y Đình, con đã trưởng thành, tất nhiên sẽ có suy nghĩ riêng, mẹ cũng không quản con được nữa, tự giải quyết cho tốt đi, hi vọng sau này con sẽ không hối hận.”
Rồi sau đó, vội vàng bước tiếp, cơ hồ chạy xuống lầu.
Tiêu Y Đình nhìn bóng lưng bà cho đến khi không thấy nữa, mới chậm rãi xoay người lại.
Tiêu Thành hưng ngồi xuống.
Mấy ngày nay trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, Tiêu Thành Hưng là con rể nhà họ Khương, bận trước bận sau, không hề thoải mái hơn so với con trai nhà họ Khương, cũng rất mệt mỏi, thêm trận náo loạn này, sắc mặt cực kỳ khó coi, thở dài nói, “Để cho mẹ con về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi một thời gian, những ngày qua thể xác và tinh thần của bà ấy cũng đã mỏi mệt, ở nơi này tranh cãi với chúng ta, sẽ chỉ làm bà ấy càng thêm phiền não, chính con cũng phải cố gắng, tìm cho ra chân tướng, dùng sự thật thuyết phục mẹ con, đến lúc đó sẽ đón bà ấy trở về.”
Suy nghĩ của Tiêu Thành Hưng hoàn toàn trùng khớp với anh.
Khi anh giữ lại giải thích, mẹ cũng không có một chút thay đổi, xem ra trước khi tìm ra chân tướng muốn mẹ thông cảm cho em gái là không thể nào, ở chung một chỗ chỉ biết thêm dầu vào lửa, sẽ làm mẹ đau lòng hơn, không bằng để mẹ về nhà mẹ đẻ, nghỉ ngơi cho khỏe.
“Tiêu Y Đình, bệnh của chị đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Phát hiện lúc nào?” Tiêu Thành Trác lo lắng nhất chính là vấn đề này, không kịp chờ đợi hỏi.
Anh lắc đầu, “Lúc nào thì phát hiện thì cháu không biết, cô ấy vẫn luôn gạt cháu, cho đến khi lần đi thăm này mới biết, cháu đi bệnh viện, mới biết, vừa về nước là cô ấy đã đi trị bệnh, bác sĩ cũng đã lập hồ sơ bệnh án. Bác sĩ nói, phát hiện sớm, nên thời gi¬an cũng không dài.”
Sau đó, anh nói những điều bác sĩ đã nói và thông tin tra được trên mạng , nói sơ lược tình hình của căn bệnh này cho họ.
Ba người đàn ông nhất thời lâm vào trầm mặc. . . . . .
Thấy không khí ngột ngạt khó chịu, Tiêu Y Đình liền nói, “Mọi người đừng quá lo lắng, bệnh này không phải là không thể trị, nếu trị tốt, vẫn có thể giống như người bình thường.”
Tiêu Thành Trác nghe, đứng lên, không nói câu nào, trở về phòng mình.
Tiêu Y Đình ngồi thẳng tắp, nghe tiếng Tiêu Thành Trác đóng cửa vang thật lớn, động đến trong ngực, động đến anh thấy đau. . . . . .
Tiêu Thành Hưng than thở, “Đứa nhỏ Thanh Hòa này, thật đáng thương, Y Đình, con phải mau đưa con bé ra ngoài, còn nữa, cả đời này, con cũng không thể phụ con bé, nếu không, ba nhất định sẽ không tha cho con!”
Trong lòng Tiêu Y Đình nóng lên, vào thời điểm này, có thể nghe ba nói lời như vậy, đối với anh mà nói, không phải là khích lệ lớn nhất hay sao?
“Ba, cám ơn ba.” Lời cám ơn này phát ra từ đáy lòng, cám ơn ba, vào lúc này, còn kiên định, tin tưởng anh như vậy.
“Loại bệnh này, ba cũng hiểu rõ một chút, nhắc tới cũng coi như là bệnh nan y, bởi vì không trị hết được, nhưng cũng như những gì con nói, nếu trị liệu chu đáo vẫn có thể sống tốt. Nam nhân đại trượng phu, phải đảm đương nhiều việc, nhất là lúc này, con càng cần phải kiên cường, chững chạc, để Thanh Hòa có thể dựa vào. Bây giờ trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, con khổ sở, đau lòng, mâu thuẫn, đều khó tránh khỏi, dùng thời gian buổi tối này phóng thích tất cả cảm xúc tiêu cực ra bên ngoài, phát tiết xong, khóc lớn một trận, ra ngoài chạy một vòng đều không sao cả, nhưng sau đó, con phải nhớ, con là đàn ông, là con trai của mẹ con, là người duy nhất vợ con có thể dựa vào, ai cũng có thể ngã nhưng con thì không!” Mặc dù Tiêu Thành Hưng biết con trai không còn là thiếu niên nghịch ngợm của ngày trước, nhưng làm cha, chuyện quan trọng trước mắt, vẫn nhịn không được “ Dạy” con trai một phen .
“Dạ, ba.” Anh đã đau, cũng đã khóc, nước mắt cũng đã chảy trước mặt Thanh Hòa, sau này, anh thật sự muốn dùng hành động của mình đến trước mặt Thanh Hòa, anh là người cô có thể dựa vào.
“Hơn nữa bệnh này của Thanh Hòa, người nhà chăm sóc và trông chừng là rất quan trọng, con phải tỉ mỉ một chút, còn phải có kiên nhẫn, nhớ lấy, không nên thương tổn con bé. Ban đầu mẹ của Thanh Hòa. . . . . .” Nói tới đây ông dừng một chút, dù sao mới vừa rồi Khương Vãn Ngư nói những lời không nghe được, nghĩ tới, hay là giải thích với con trai một phen, “Lúc còn trẻ, mẹ của Thanh Hòa là người phụ nữ rất tốt đẹp, người ngưỡng mộ bà ấy đếm không hết, nhưng bà ấy lại chú ý đến ba vợ con, cùng ba vợ con là vợ chồng tình thâm, mà ba vợ con, cả cuộc đời là người trọng tình trọng nghĩa, đối với mẹ của Thanh Hòa càng thêm chu đáo tỉ mỉ, sau khi phát hiện căn bệnh này, vốn không có ý định muốn có con , nhưng mẹ của con bé muốn sinh, mới có Thanh Hòa. Con cũng biết, bệnh này không di truyền, nhưng Thanh Hòa. . . . . . Ai, cho nên ba nói đứa nhỏ này đáng thương, tóm lại, con phải lấy ba vợ con làm gương, phải thương yêu Thanh Hòa, về phía mẹ con, con không cần lo lắng, tính tình bà ấy, thời gian dài, từ từ nguôi ngoai là được. Còn những lời mẹ con mới nói. . . . . .”
“Ba, con hiểu.” Tình cảm giữa ba mẹ, không cần giải thích với anh. Hơn 30 năm vợ chồng, mặc dù lúc ban đầu không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng lại có tình thân vững chắc, ba là người thế nào, anh tự biết. Ông nội là quân nhân, đối với con mình quản giáo cực kỳ nghiêm nghị, cho nên trong nhà từ chú bác cho đến ba, mọi người đều kiên cường chính trực, không chịu thua kém, từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện, anh chưa từng thấy ba có làm điều gì xấu xa, càng không đến những nơi vui vẻ kia, đồ cổ, đọc sách, viết chữ, chính là toàn bộ yêu thích của ông. Ngày thường khi mẹ nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới một chút chuyện của mấy phu nhân, nhắc tới những chuyện chồng của họ ra ngoài ăn chơi đàng điếm, mẹ sẽ cảm thán ba giữ mình trong sạch, không sai, khi chồng người khác ở bên ngoài vui chơi, ba trong thư phòng viết chữ đọc sách, cho nên, giống như ba đã tin tưởng anh, anh cũng tín nhiệm hành vi thường ngày của ba.
Hai cha con chưa từng kề gối tâm sự bao giờ, chiều nay, lại nói rất nhiều, nói rõ ràng, nói cái nhà này, nói trách nhiệm gia đình.
Nói xong, Tiêu Y Đình cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít, cũng có lòng tin đối với tương lai.
“Ngủ sớm một chút, cần phải đánh một trận thật hay!” Tiêu Thành Hưng vỗ vỗ bờ vai của anh, tính trở về phòng.
“Cám ơn ba!” Trận chiến này không chỉ trên phiên tòa, mà còn là cuộc sống của anh sau này, cuộc sống của anh và em gái, đều phải đặc sắc mà xinh đẹp.
Tiêu Thành Hưng đứng lên, một âm thanh lạch cạch vang lên, từ trong túi áo rơi xuống một phong thư .
Tiêu Y Đình cúi người giúp ông nhặt lên, anh than một tiếng, vật trong thư rơi ra, CD cùng vài tấm hình, “Cái này, nhiếp ảnh gửi cho chúng ta, video ngày đầy tháng, còn có vài tấm hình, vốn là mẹ con còn nói, bà ngoại muốn chụp tấm ảnh gia đình thật lớn treo trong nhà, hiện tại. . . . . . Ai, không cần phóng lớn, mấy tấm này cứ rửa ra, mỗi nhà giữ hai tấm.”
Tiêu Y Đình nhận lấy, là tấm ảnh chụp chung hồi đầy tháng con trai của anh cả, ông bà ngoại ngồi ở giữa, con cháu cả sảnh đường. . . . . .
Anh nhìn thấy Thanh Hòa, đứng ở bên cạnh anh, ở trong khuỷu tay anh, hơi cười.
Cuối cùng cô đã nhịn bao nhiêu đau khổ, vượt qua bao nhiêu chướng ngại, mới có thể ở trong hoàn cảnh này cười đến lạnh nhạt như thế, tất cả động lực, chỉ vì tình cảm của cô đối với anh mà thôi. . . . . .
Trong một đêm, cảnh còn người mất. . . . . .
Anh âm thầm thở dài, trả tấm hình cho ba, nhưng dưới ánh đèn, thoáng một cái nháy mắt, anh đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Lập tức đoạt hình trở lại, cẩn thận nhìn chằm chằm ông ngoại, trong đầu thoáng qua một hình ảnh khác, rồi sau đó thu hình lại, nói với ba, “Cái này cho con!”
Ngay sau đó, anh cầm chìa khóa xe chạy vội ra ngoài, trở lại công trình kia. . . . . .
Đêm đó, Khương Vãn Ngư rời nhà họ Tiêu, trở lại chỗ ở của Khương Tông Văn, ở trong căn phòng vắng vẻ trống không, một mình hồi tưởng ba mẹ, nhớ lại năm tháng thời con gái.
Mà Tiêu Y Đình, đêm đó bận rộn hơn nửa đêm mới trở về, cắm cúi trong phòng, chuẩn bị tài liệu bảo lãnh lần nữa.
Vậy mà, sau khi anh giao tài liệu, trên mạng lại xuất hiện một topic, tuyên bố lên án một người phụ nữ phạm tội mưu sát, giải thích người phụ nữ này năm mười sáu tuổi mất ba mẹ được người ta thu dưỡng, cẩm y ngọc thực, lớn lên cũng thành người có danh giá, cuối cùng có lẽ có ân oán nên đẩy ba của người thu dưỡng xuống lầu, mọi chuyện kể rất cặn kẽ, mặc dù không nói tên ra, nhưng vụ án này thì mọi người đều biết là nói đến ai, trên mạng lại có nhiều người cố chấp, kiêu ngạo, căn cứ một chút dấu vết để lại, muốn tìm cho ra người đó .
Cuối dòng tin, yêu cầu nghiêm trị hung thủ, phần lớn dân mạng không rõ chân tướng, sau khi xem cũng rối rít nhắn lại ủng hộ chủ topic, độ chú ý càng ngày càng cao, nhất thời trở thành hot top¬ic.
Trong lòng Tiêu Y Đình biết việc sắp hỏng, mặc dù In¬ter¬net và truyền thông cũng không ảnh hưởng đến phán quyết, nhưng vẫn mang đến áp lực.
Nhìn những dòng tin nhắn đầy căm phẫn nhắn lại, ngược lại anh càng ngày càng trấn định, càng khó khăn, càng phải tình bĩnh, nếu không, nhất định bị đánh bại!
Anh từng bước thực hiện kế hoạch của mình, kết quả như thế nào, anh sẽ căn cứ vào đó mà điều chỉnh bước kế tiếp, hiện tại đơn bảo lãnh người đã giao, anh chỉ chờ đợi kết quả, trong quá trình chờ đợi, anh muốn vì phiên tòa quan trọng nhất trong cuộc đời mình mà chuẩn bị!
Phòng tiếp kiến.
Anh tận lực sửa sang chính mình. Mặt mũi sạch sẽ, sáng nay cạo râu; tối hôm qua mới sắp xếp lại, có vẻ tinh thần anh nhanh nhẹn mà anh tuấn; đường cong thanh thoát với chiếc áo khoác đen, khiến anh ba mươi tuổi lại thành thục chững chạc hơn. Ngồi trên ghế đợi cô, hết sức trầm tĩnh, hết sức bình tĩnh.
Cô tới, mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như ánh sáng mặt trời.
“Anh hai, chào anh đẹp trai.” Cô ngồi xuống, câu nói đầu tiên, trong tươi cười thoáng qua nghịch ngợm.
Anh cũng cười, nói cho cô biết, “Em gái, có một việc muốn nói cho em biết , đơn bảo lãnh không được phê chuẩn, chỉ là, này không có gì lớn .”
Lúc anh biết tin, cực kỳ uể oải, nhưng anh phải nói cho cô biết, dùng phương thức thoải mái nhất, cười nói cho cô biết, anh muốn cho cô cảm giác, chuyện này không có gì đáng ngại . . . . . .
Mà cô, chưa bao giờ làm anh thất vọng, nghe tin tức này, vẫn cười nhàn nhạt, “Em biết rõ không dễ dàng như vậy , không có chuyện gì, em có chuẩn bị tâm lý.”
Anh gật đầu một cái, “Em gái, anh biết em giỏi nhất, anh cũng nói với em, em là nữ thần của anh, nữ thần không nói từ bại!”
“Nữ thần?” Cô trừng mắt nhìn, “Nữ thần của anh không phải người đó sao?”
Anh sững sờ, “Ai vậy?”
“Chính là cô ngoại quốc kia! Em quên tên! Anh đặt quyển tạp chí trên bàn đấy! Năm lớp 11! Anh đừng giả bộ không nhớ! Anh ảo tưởng người ta hết thời kỳ trưởng thành !” Cô nháy mắt cười.
Rốt cuộc anh cũng hiểu cô nói người nào. . . . . .
Không nhịn được, anh cũng cười lên tiếng , “Em gái ngốc!”
Thật là em gái ngốc hiểu chuyện, mình đang ở tình huống như vậy, còn suy nghĩ cho anh, chọc anh cười. . . . . .
Thật ra thì, cả hai người làm sao không biết đối phương nghĩ gì chứ? Nụ cười của cô, cô kiên cường, cũng vì để cho anh giải sầu, mà anh, cũng thế. . . . . .
Bọn họ cùng sống với nhau nhiều năm như vậy, đặt nhau vào lòng đã nhiều năm, đã sớm thấm vào, hòa lẫn vào nhau, hơn nữa anh hoàn toàn theo chỉ dẫn của cô mà lớn lên, có thể nói, ở một mức độ nào đó, trong quá trình trưởng thành, đối phương đã sớm là một “bản thân” khác. . . . . .
Gặp nhau lúc gian khổ nhất, bọn họ có thể ôm nhau bộc lộ, cùng nhau khóc thút thít, sau đó, tay trong tay cùng nhau đi về phía trước, vậy mà, giờ phút này, bọn họ không thể ôm, không thể dắt tay, nhớ nhung đối phương, thời điểm cần đối phương, cả hai đều bị vây kín trong không gian nhỏ hẹp, một mình chiến đấu , nếu vậy, bọn họ cũng chỉ có thể cho đối phương thấy mặt tốt đẹp nhất, dùng ngôn ngữ hoàn mỹ nhất để che giấu lo lắng trong lòng, chỉ vì muốn đối phương không bận tâm. . . . . .
Sau khi cười xong, ngắm nhìn lẫn nhau, ánh mắt quấn quýt si mê.
Trong yên tĩnh, chợt hai người đồng thời mở miệng, “Nhớ, có anh/em bên cạnh em/anh.”
Hai người ngẩn ra, lại cười.
Anh/em bên cạnh em/anh, ở nơi anh/em không nhìn thấy.