Editor: Tinh Di
Sách bài tập này là vào năm hai sơ trung, có một lần trong tiết nghe viết anh để quên sách, đang vô cùng lo lắng sẽ bị cô giáo phạt thì Tiêu Y Đình đã đưa sách của mình cho anh, cứu anh trong lúc khó khăn…..
Cục tẩy này là vào cuối năm hai, học sinh trong trường rầm rộ yêu thích loại cục tẩy này nhưng anh không có vì trước giờ đồ dùng của anh đều là mẹ mua cho, chính Tiêu Y Đình đã đưa cái của mình cho anh……
Từ nhỏ Phạm Trọng vốn là một đứa trẻ nghe lời, mẹ mua cho cái gì thì dùng cái đó, thậm chí mẹ anh muốn anh trở thành như thế nào anh liền trở thành như thế: Ngày bé anh hay bị ốm, mẹ anh nghe nói mặc đồ cho anh giống con gái thì sẽ đỡ hơn, anh cũng vui vẻ nghe theo; mẹ anh thích dương cầm nên cho anh đi học dương cầm dù anh rất muốn học Nhị Hồ vì Tiêu Y Đình giỏi món đó; Về sau anh lén học theo Tiêu Y Đình, Tiêu Y Đình cũng rất vui vẻ chỉ cho anh; Tiền tiêu vặt của anh được mẹ quản rất chặt chẽ; bà không để anh đi xe bên ngoài, hằng ngày đều có tài xế đưa đón, anh muốn mua cái gì cũng đợi lái xe hỏi ý kiến mẹ anh mới được dừng lại…….
Rồi đến ngày mẹ anh phát hiện anh lén học Nhị Hồ, tịch thu đàn, anh chỉ giữ được mỗi bản cầm phổ Tiêu Y Đình từng đưa cho anh. Anh vẫn tiếp tục tự học Nhị Hồ…….
Trẻ con bằng tuổi anh đều thích chơi trò sưu tầm thẻ đồ chơi nhưng anh thì không, bởi vì mẹ anh không thích, bà nói trò đó không có gì hay ho, nhưng anh lại rất thích chơi, nhất là khi được chơi với bọn Tiêu Y Đình. Khi Tiêu Y Đình biết anh không có thẻ nào đã cho anh rất nhiều. Nhiều năm như thế, anh vẫn giữ được mấy tấm………..
Chuyện cũ còn rất nhiều, Tiêu Y Đình cũng đưa anh rất nhiều thứ của cậu ấy, nhưng qua nhiều năm như vậy đã mất đi không ít, anh chỉ còn giữ được nhiêu đây, anh coi chúng như bảo vật.
Vậy mà bây giờ, nhìn bìa cuốn vở bị Tiêu Y Đình giẫm cho nhàu nát, xung quanh đều dính bùn đất……..
Anh cẩn thận nhặt lên, nhẹ nhàng lau vuốt, nhưng dù cho cố thế nào cũng không sạch được nữa rồi………
Còn có mấy tấm thẻ và cuốn cầm phổ, tất cả đều dính bẩn……
Cục tẩy vẫn còn giữ vết chì, mãi mãi không thể sạch được, giống như tình cảm này của anh, chính vì tâm tư bẩn thỉu của chính anh mà bọn họ mãi mãi không thể trở về như trước kia được nữa…..
Anh không hề trách Tiêu Y Đình, ngược lại có chút mãn nguyện.
Tiêu Y Đình giẫm lên tình cảm của anh, giẫm lên tất cả kí ức hai người cùng cảm với nhau, tất cả… đều tự nhiên như cách cậu ấy giẫm lên những đồ vật này…… Thế nhưng, Tiểu Nhị cậu ấy giẫm đạp tàn nhẫn bao nhiêu càng chứng tỏ cậu ấy nhớ rõ bấy nhiêu…. cậu ấy nhớ rõ……
Tiểu Nhị nhớ rõ khu rừng này, nhớ rõ gốc cây này, đi thẳng đến đây mà không hề nhầm lẫn……
Thật tốt… Như vậy cũng đủ rồi…..
Phạm Trọng lại nhớ lại một ngày mưa, hai người họ đứng dưới gốc cây này kết bái huynh đệ…..
Tiểu Nhị nói, bọn cậu ấy đã có ba anh em, vậy anh là Tứ đệ, phải gọi cậu ấy là anh….
Lúc đấy anh đã trả lời như thế nào?
Anh nhớ rõ lúc đó anh đã cười nói, so với lão Nhị anh còn lớn tuổi hơn, anh nên là lão Nhị mới đúng, nhưng Tiểu Nhị đã hung hăng nói với anh là không được, kết nghĩa huynh đệ phải dựa vào trình tự gia nhập, còn nói, cậu ấy làm gì có người anh nào ngốc như anh?
Anh lại cười, không cãi cọ nữa, vui vẻ gọi Tiểu Nhị là anh……..
Tiểu Nhị chính là như thế, tính tình không tốt chút nào cả, động một tí là quát anh, mắng anh không có tiền đồ, yếu đuối…..
Nhưng anh không hề ghét vì như thế mới chính là Tiểu Nhị, tuy bên ngoài hung hăng quát mắng nhưng chỉ cần anh có chuyện thì cậu ấy sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp anh. Bởi vì, bọn họ là anh em, từng đứng dưới gốc cây thề với trời với đất , với cả mưa: Cho dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện cùng chết! Lời thề đó chính là học từ trong mấy bộ phim Kiếm Hiệp, họ cứ thế ngây ngô cùng thề với nhau…….
Suốt những ngày tháng vui vẻ ấy, anh nguyện ý bị Tiểu Nhị quát mắng, được cậu ấy bảo vệ, nhưng chúng lại không kéo dài lâu, anh phải chuyển trường. Đến sơ trung được gặp lại, cùng chung một lớp, anh lại trở thành bạn học của Tiểu Nhị, bốn anh em họ lại được ở chung một chỗ.
Nói là bốn nhưng anh chỉ quan tâm Tiểu Nhị mà thôi, mà dường như đã trên cả mức đó rồi….
Khi đó anh chưa thể biết đó là tình cảm gì, chỉ là anh rất không vui khi thấy Tiểu Nhị vui đùa cùng người khác. Có bốn người, làm thành một vòng tròn, anh chỉ chịu khi bốn người họ chơi trong vòng tròn đó, không cho phép bất kì ai bước vào, nhất là những cô bạn gái của Tiểu Nhị……
Anh tìm cách kéo những cô gái đó ra khỏi Tiểu Nhị, muốn cậu ấy hiểu rằng, những người đấy không hề chung tình, dễ dàng phản bội cậu ấy.
Nhưng dần dần Tiểu Nhị đã trở nên tức giận, thậm chí còn đánh anh, nhưng anh vẫn không muốn dừng lại, anh muốn cậu ấy nhận ra điều đó mới thôi……
Anh cùng không biết, không muốn biết là vì sao.
Mãi cho đến trận đánh nhau năm đó, anh không hề ngờ tới, lần đó Tiểu Nhị bị lưu ban, rồi cậu ấy chuyển trường…….
Khi đó anh vô cùng hối hận…….
Anh không còn được cùng lớp với Tiểu Nhị, lại học hơn cậu ấy một năm. Khi học đại học, bạn bè xung quanh anh không học tập thì yêu đương này nọ nhưng anh hoàn toàn không có chút tâm tư nào. Mãi cho đến một lần anh ‘mộng xuân’, mà người trong đó chính là Tiểu Nhị thì anh mới nhận ra, và càng ngày thì càng có những mong muốn chính anh cũng không kiểm soát được……
Anh biết bản thân rất ti tiện, anh không dám cho ai biết nhưng suy nghĩ và tình cảm của mình, nhất là Tiểu Nhị. Rồi cho đến một ngày anh gặp lại cậu ấy trong lễ khai giảng học kì, anh xấu hổ và tự trách mình vô cùng… cho dù anh ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ đến mấy cũng không thể che giấu được nội tâm dơ bẩn của mình……
Anh chỉ có thể đứng lại một chỗ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Y Đình, nhìn ánh mặt trời xinh đẹp bao bọc lấy người con trai ấy……..
Không thể đối mặt, anh lựa chọn trốn tránh.
Anh nghĩ rằng, chỉ cần rời khỏi nơi đây, rời khỏi người đó, anh sẽ quên được….
Vì vậy khi cơ hội trao đổi học sinh đến anh liền chớp lấy, vội vã rời đi…….
Nhưng thực tế là anh đã đánh giá bản thân quá cao… Càng muốn trốn tránh thứ gì thì thứ đó lại càng đeo bám…. Hai năm ở nước ngoài, anh không thể quên mà ngược lại càng điên cuồng nhớ…
Vì vậy anh quay lại…..
Anh quay về không phải là muốn có kết quả gì, chỉ là anh muốn bản thân được thanh thản hơn một chút. Anh nguyện chôn vùi thật sâu, anh không muốn và không dám để Tiểu Nhị biết, anh không muốn bị cậu ấy khinh thường. Anh thà vẫn tiếp tục như bây giờ, giữ mối quan hệ như ‘thiên địch’, như thế đã là gần gũi lắm rồi…….
Anh tình nguyện đứng từ xa nhìn lại, như vậy đã đủ hạnh phúc, đủ mãn nguyện…..
Về sau anh biết chuyện giữa ba người.
Thói quen chơi đùa của anh có còn không? Đương nhiên là không, và vẫn như mọi lần anh lại chiến thắng, Quách Cẩm Nhi lăn vào vòng tay của anh…..
Nực cười! Nhưng anh không hối hận! Muốn giữ Tiểu Nhị của anh làm của riêng sao? Anh không cho phép!
Nhưng có vẻ lần này hơi khác, trò chơi này đã đi quá xa…. anh và Quách Cẩm Nhi kết hôn…
Ba mẹ ấy cũng rất quan tâm chuyện hôn sự của anh nên khi nhìn thấy Quách Cẩm Nhi ngoan ngoãn giỏi giang, họ vô cùng vừa ý….
Hôn sự cứ thế mà diễn ra……
Anh cũng từng do dự có nên cưới cô ấy hay không, nhưng chuyện đã đến nước đó, không còn đường lui nữa…….
Khi đó anh tự tin, anh cưới vợ rồi sẽ để cô ấy giúp nhà họ Phạm khai chi tán diệp*, anh sẽ có một gia đình bình thường. Thế nhưng, anh không làm được……
*đẻ con đẻ cháu
Anh từng cố gắng nhiều lần nhưng không thể, anh không thể tiếp xúc với Quách Cẩm Nhi……
Khi Quách Cẩm Nhi phát hiện ra bí mật của anh, cô ngày nào cũng làm loạn lên, ầm ĩ với anh, hết châm chọc lại khiêu khích, không những nói hết với ba mẹ anh, cô ấy còn nói cho Tiểu Nhị……
Anh biết, về sau anh không thể đứng trước mặt cậu ấy được nữa rồi…….
Cuộc hôn nhân này chính là lựa chọn sai lầm nhất cuộc đời anh, không phải là vì Quách Cẩm Nhi phát hiện ra bí mật của anh mà là anh đã làm liên luỵ đến cô. Mặc kệ Quách Cẩm Nhi là người như thế nào, chuyện xấu xa dơ bẩn của anh không hề liên quan đến cô ấy, chính anh đã coi hôn nhân như một trò chơi…….
Anh để cho cô ấy tự do nhưng tổn thương thì không cách nào bù đắp được……
Nhưng rồi mọi chuyện đã khác, anh hiểu ra, người con gái bên cạnh Tiểu Nhị bấy lâu nay không giống những cô gái khác, cô là Diệp Thanh Hòa.
Anh không thể nào kéo cô ra khỏi cậu ấy được…..
Ngay từ thân phận em gái, chính là khác biệt lớn nhất…..
Mặc dù anh có cố bao nhiều cũng là vô ích….
Chính vì cô quá trầm lặng nên nhiều khi anh đã bỏ qua cô, không nhớ tới sự tồn tại của cô bên cạnh Tiểu Nhị……
Không có mặt Tiểu Nhị, anh cho người tặng hoa cho cô ấy.
Phạm Trọng anh chính là người mở cửa hàng hoa đó.
Anh mở cửa hàng hoa đó thực chất là nơi anh tập Nhị Hồ, nhưng hoạt động bán hoa vẫn diễn ra bình thường.
Chuyện lời lãi anh không quan tâm.
Mỗi bó hoa anh gửi cho Diệp Thanh Hòa, thực chất là anh đã nghĩ đến đó là tặng cho Tiểu Nhị, thay lời anh không thể nói với cậu ấy…….
Những bông Phong Tín nhỏ bé yếu ớt giống như chính con người anh, chết đi lại sống lại, mong manh sống không mục đích……
Anh biết bản thân như vậy rất ngu ngốc, rất đáng khinh…..
Cũng giống như anh cách đó không lâu, chỉ dám từ đằng xa hèn mọn nhìn về phía cậu, lặng lẽ vui mừng, lặng lẽ đau khổ…..