Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 268: Chương 268: Chương 266 : Một cũng không thể thiếu




Editor: Hạ Y Lan

Anh nói xong, dùng sức cúp điện thoại, lúc ngón tay lướt qua điện thoại lại hận không thể bóp nát nó. . . . . .

Một chỗ khác, Phạm Trọng vẫn mỉm cười, quay đầu về khoảng không mênh mông, nhẹ nhàng nói tiếng, “Gặp lại, tiểu nhị.”

Gặp lại, tiểu nhị, lần này, thật sự không gặp lại nữa. . .

Tiêu Y Đình đang chờ đợi kết quả sau khi giao chứng cứ, quá trình này đối với anh mà nói dài đằng đẵng, một ngày bằng một năm, mấy chữ này áp dụng lên người anh vào lúc này là chính xác nhất.

Nhưng mà, trong lòng vẫn còn một chuyện rất quan trọng, bây giờ như lửa xém lông mày rồi. . .

Buổi tối, anh hẹn gặp ba và anh cả.

Ở nhà, chỉ có ba người đàn ông ngồi trên bàn cơm, anh kể lại tất cả mọi chuyện hết một lần, sau đó liền nhìn anh cả.

Ánh đèn ấm áp trong phòng ăn chiếu thẳng vào mặt Tiêu Y Bằng, hai tay Tiêu Y Bằng nắm chặt, sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt, trong con ngươi cười ôn hòa như có như không.

“Còn nhớ không?” Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên, “Hơn hai mươi năm trước, nhà chúng ta cũng có mở một lần hội nghị như vậy, Y Đình, lần đó, cũng là em khởi xướng, lúc em vẫn còn học tiểu học, mẹ ngã bệnh nằm viện, phải phẫu thuật, hai chúng ta phải đến trường, ban ngày ba bận việc ở công ty, cho nên bà ngoại phải ở bệnh viện chăm sóc, buổi tối, thì ba suốt đêm làm bạn bên mẹ. Dù sao bà ngoại cũng lớn tuổi, không đến vài ngày đã bắt đầu mỏi mệt, ba liền đưa bà ngoại về nhà, tự ba một ngày 24 giờ đều ở bệnh viện. Sau đó, công ty có chuyện, cần ba đi một chuyến, ba mới kêu dì Vân thay một lát, chỉ một lát này, ba lái xe với tinh thần không tốt, tông vào đuôi xe người ta, mặc dù không bị thương tích gì, lúc về cũng không nói, nhưng hai chúng ta vẫn biết. . . . . .”Tiêu Y Bằng liếc mắt nhìn em trai, trong mắt có chút tự hào, “Em là một người hướng ngoại, tình cảm luôn bộc lộ ra ngoài, luôn biết biểu đạt, gấp gáp triệu tập ba và anh lại họp, nói, chúng ta đều là nam tử hán, nam tử hán sẽ phải bảo vệ người nhà. Còn học theo trường sắp xếp lịch trực , anh, em và ba, ba người thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc mẹ. . . . . .”

Nói tới chỗ này, Tiêu Y Bằng ngừng lại, ánh mắt cụp xuống, nụ cười nhàn nhạt như cũ.

Tiêu Y Đình không nhớ rõ chuyện này, nhưng Tiêu Thành Hưng lại lộ vẻ xúc động, hai đứa con trai này, con lớn nhất từ trước đến giờ lòng dạ sâu sắc, khó có thể nắm bắt, tính tình lạnh nhạt, vui buồn gì cũng không lộ ra ngoài, cũng không giỏi về biểu đạt, điểm này rất giống ông, chỉ có đó nhỏ này , yêu hận buồn vui, một giây đồng hồ cũng che đậy không được, tính tình lại luôn ầm ĩ, lại biết hỏi han ân cần, miệng lại ngọt làm cho người ta ấm lòng. . . . . .

Tiêu Y Đình nhất thời không biết tại sao anh cả lại nói chuyện này, Tiêu Y Bằng vỗ mu bàn tay anh, “Y Đình, anh thật không xứng làm anh cả, ở nước ngoài nhiều năm, không làm tròn trách nhiệm của một người anh, càng không cố gắng bảo vệ căn nhà này, đừng lo lắng, chỗ chị dâu em đã có anh. Nhà chúng ta, chưa bao giờ trải qua rối ren như bây giờ, đến nay anh vẫn còn nhớ rõ gương mặt em nghiêm trang nói vào năm đó “ chúng ta đều là nam tử hán ’, mà hiện tại, chúng ta đã thật sự là nam tử hán rồi, cũng như em nói, bảo vệ người nhà, là trách nhiệm của nam tử hán, chúng ta cùng nhau cố gắng, chỉ cần có anh, có em, căn nhà này nhất định sẽ bình an vượt qua mọi cửa ải khó khăn, ba, mẹ, Vi Vi, Thanh Hòa, còn có anh và em, con của anh và con của ems au này, một cũng không thể thiếu”

Chân mày đang nhíu của Tiêu Y Đình buông ra, khẽ mỉm cười, anh cả chưa bao giờ nói nhiều lời như thế. . . . . .

Chỉ là, “Một cũng không thể thiếu” là lời nói phấn chấn nhất mà anh nghe được. . . . . .

Yêu ba, yêu mẹ, yêu em gái, yêu mỗi người trong gia đình này, thậm chí, khi ông ngoại qua đời, về tình cảm thì không thể trốn tránh được, chỉ là, ông ngoại đi, bà ngoại mất, điều còn lại anh có thể làm là cố gắng hết sức lực của mình, ôm mọi người vào lòng, một, cũng không thể thiếu. . . . . .

Từ đầu đến cuối, Tiêu Thành Hưng không nói gì, lặng lẽ nghe mỗi câu con trai nói, cũng hiểu từng lời của con trai, vẫn khép hờ mắt, trong lòng không thể diễn tả được , như từng đám mây ấm áp bao bọc lại. . . . . .

Chờ đợi khổ sở, cuối cùng bên viện kiểm sát cũng có tin tức tốt, lập tức có thể đón em gái về nhà, ở nhà, Tiêu Y Đình lại đang rối loạn. . . . . .

Cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi đón em gái, tay vội chân loạn, vừa xuống cầu thang vừa hô, “Dì Vân, lấy giùm con lá bưởi !”

Dì Vân cười đồng ý, “Biết! Đã nói qua ba lần rồi. . . . . .”

“Thật sao?” Một chút anh cũng không nhớ. . . . . .

Từ lúc nhận được tin tức rút đơn kiện, anh đều nói chuyện lộn xộn . . . . . . Nói chuyện với ba cũng vậy, một câu “Đón mẹ trở về” nói không dưới năm lần. . . . . .

Anh cười cười, vội vàng đi ra ngoài, nhanh thôi sẽ được gặp em gái!

“Y Đình!” Dì Vân gọi anh lại.

“Hả?” Thậm chí anh còn không quay đầu.

“Này! Y Đình! Con gấp cái gì? Nút áo cũng cài sai!” Dì vân cười ở sau lưng anh nhắc nhở.

Anh cúi đầu xem xét, vậy à? Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác có mấy nút, vậy mà cũng sai sao?

“. . . . . .” Sắc mặt anh hơi đỏ lên, quay đầu nói, “Dì Vân, con thật sự là váng đầu rồi. . . . . .”

Dì Vân hiểu ý cười cười, “Biết! Mau đi đi!” Đứa nhỏ này, chưa từng thấy thời điểm thất hồn lạc phách như vậy! Chưa bao giờ !

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————

Anh nhìn cô đi tới.

Mặc một chiếc áo bông nam xa lạ, đoán chừng chính là ngày đó gặp chuyện không may, khi đưa cô ra ngoài, cảnh sát thương cảm cho cô, khoác lên cho cô . . . . . .

Áo bông mặc ở trên người cô rất lớn, trống rỗng, có vẻ thân hình cô cực kỳ nhỏ gầy, nhưng tóc lại buộc rất gọn gàng, lộ ra cả khuôn mặt nho nhỏ, hình như cằm lại nhọn hơn một chút so với trước. . . . . .

Cô luôn nói, cô ở bên trong rất tốt, thân thể khỏe mạnh, ăn cũng được, bảo là biết bảo là tự biết chú ý sức khỏe của mình, nhưng ở trong mắt anh, thấy thế nào cũng đau lòng. . . . . .

Ánh nắng mùa đông chiếu lên mặt cô, da của cô vẫn trắng như tuyết, gương mặt đó, tựa như Dương Chi Bạch Ngọc, nếu không phải cô mỉm cười dưới ánh mặt trời, anh thật sự cho đây là điêu khắc từ Dương Chi Bạch Ngọc, bởi vì, thật sự vô cùng trắng nõn, được không có nhiệt độ, thời tiết như muốn đóng băng anh lại, anh chỉ đứng như vậy, nửa bước cũng không nhấc chân được. . . . . .

Là cô, cười tủm tỉm đi tới trước mặt anh, vươn tay ra, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, chà xát mặt của anh, “Anh hai, về nhà ăn sủi cảo thôi!”

Tay của cô, lạnh lẽo như sủi cảo trong tủ lạnh. . . . . .

Lỗ mũi anh đau xót, một tay nắm lấy cô, thuận thế kéo tay cô vào lòng, siết chặt.

Cô lui về phía sau một chút, “Làm gì vậy? Không lạnh à?”

Anh không lên tiếng, chỉ là đè bàn tay cô, không cho cô lùi về sau.

Cô nhẹ nhàng giận liếc anh một cái, “Anh có ngốc hay không? Lên xe không phải ấm rồi sao?” Hai người ở nơi này đông lạnh, không phải ngốc thì là gì?

Trong mắt anh thoáng giật mình, vội vàng ôm cô chạy về phía xe, không phải anh ngốc rồi chứ? Hôm nay anh vẫn luôn ngớ ngẩn như vậy!

Lên xe, liền mở máy sưởi, sau đó chiếc áo lông bằng nhung màu đỏ từ ghế sau , một tay cởi chiếc áo bông cũ, một tay phủ thêm chiếc áo mới cho cô.

“Làm gì vậy? Màu sắc đẹp như vậy. . . . . .” Cô nói có chút cố kỵ. Dù sao sau đó phải về nhà, muốn vào cửa nhà họ Tiêu, đây là lần đầu tiên cô gặp Khương Vãn Ngư sau khi ông ngoại anh qua đời, mặc dù thời gi¬an đã trôi qua, nhưng trên tâm lý vẫn cảm thấy không cần ăn mặc quá vui mừng, Khương Vãn Ngư sẽ thấy ngứa mắt. . . . . .

Anh không lên tiếng, chỉ giữ chặt vạt áo, mở một hàng nút áo, sau đó mặc áo lông vào cho cô.

Ngay cả mặc như vậy, ở trong ngực anh vẫn nhỏ. . . . . .

Nắm tay của cô, kéo vào lòng, sau đó ôm chặt lấy cô, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô, không hề nói gì, chỉ ôm, nhẹ nhàng hôn huyệt thái dương, còn có mắt, lỗ tai. . . . . .

Cô bất động, khéo léo mà nhu thuận nhắm mắt lại , cảm nhịp tim anh đang đập mạnh mẽ, từng chút từng chút chấn động , phối hợp tiết tấu mạch đập của cô. . . . . .

Rốt cuộc, thân thể của cô dần ấm áp, đôi môi cũng không còn thấy lạnh lẽo, anh mới buông lỏng cô ra, tỉ mỉ nhìn cô chằm chằm, lông mày, mắt, mũi, môi , thậm chí, từng sợi tóc của cô . . . . .

Cô cười, hai tay đưa ra, ôm lấy cổ của anh, “Sao vậy? Hôm nay là lạ! Không biết em?” Hôm nay đến đây anh lại chưa nói câu nào, tuyệt đối không giống anh. . . . . .

Anh ngưng mắt nhìn cô, hồi lâu, vẫn như cũ không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, hôn cô.

Đã lâu không thân mật, triền mien kéo dài, từ diụ dàng ban đầu đến ngày càng dồn dập, cả hai đều có chút thở gấp, anh mới dừng lại.

Lưu luyến không muốn rời, nhìn lại, thấy đôi môi có vẻ tái nhợt lúc trước lộ ra chút mềm mỏng, đối mắt ngập nước, gương mặt cũng khẽ nóng lên.

Cuối cùng anh cười, sờ sờ đầu của cô, “Sớm biết vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.