Editor: Tinh Di
Ngày hôm sau, một cuộc gọi từ Cục Cảnh sát thành phố D hoàn toàn khiến Tiêu Y Đình đứng người…….
Cảnh sát tìm được một đôi giày nữ, cỡ giày 36, hình dáng khớp hoàn toàn với những thông tin Tiêu Y Đình cung cấp cho cảnh sát về bộ đồ hôm đó của Diệp Thanh Hòa nên nhờ Tiêu Y Đình đến nhận dạng.
Anh vừa nhìn thấy đôi giày liền biết đó là của em gái, chính là đôi giày cô đi ngày hôm đó…….
“Các anh tìm được giày ở khu vực nào?” Anh nhíu chặt mày.
“Bị nước đánh dạt vào bờ.” Cảnh sát trả lời anh.
Tâm trí anh như bị đánh một cú mạnh, trước mặt chỉ còn một màu đen…. Ý của họ là cô bị rơi xuống nước đã nhiều ngày như thế, khả năng còn sống………
Anh phải chống tay xuống bàn mới có thể giúp bản thân đứng thẳng.
Anh không biết mình đã ra khỏi Cục Cảnh sát như thế nào, toàn bộ thế giới của anh đều nghiêng ngả, mơ hồ mờ ảo, nếu không phải có Khương Vãn Ngư đỡ thì anh đã ngã…..
Anh cứ để mặc bà dìu mình. Một chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, người trên xe kéo cửa kính, lo lắng hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”
Không sao? Chuyện gì? Anh mờ mịt lắc đầu…..
Khương Vãn Ngư giải thích với người lái xe: “Rất xin lỗi, con tôi không được khoẻ…..”
Hai người lên xe. Trên xe, hai vành mắt Tiêu Y Đình đỏ ửng, anh nhìn mẹ mình, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh của anh……
Đây là lần đầu tiên Khương Vãn Ngư thấy con trai khóc từ khi thằng bé lớn, bà đau lòng hơn bất cứ ai: “Con trai, đừng như vậy, chuyện chia xa là không ai muốn, con là đàn ông, con phải mạnh mẽ…..”
Anh vẫn khóc, không động đậy mặc cho Khương Vãn Ngư ôm, giọng anh run rẩy: “Mẹ, em gái….. em ấy nhất định còn sống, có phải không?”
Khương Vãn Ngư không trả lời, nước mắt bà không ngừng rơi…..
“Mẹ, con phải đi tìm em gái… dưới sông… Mẹ, mẹ về trước đi……” Cô từng nói sẽ cùng anh đi đến tận cùng thế giới, liệu có phải cô đang thử thách anh không? Liệu anh có dám cùng cô đi đến tận cùng thế giới?
Khương Vãn Ngư vừa khóc vừa lắc đầu: “Không được, cha con sắp tới rồi, chúng ta sẽ tìm cùng nhau, con trai, mẹ sẽ ở cạnh con không rời một bước……”
Tiêu Y Đình khóc như một đứa trẻ……….
Buổi chiều Tiêu Thành Hưng đến đón hai mẹ con Tiêu Y Đình, cả nhà thuê người và thuyền tìm kiếm kĩ ở các lưu vực sông lân cận.
Anh tìm vợ, Tiêu Thành Hưng tìm con gái, cả nhà đều vô cùng lo lắng…….
Họ cũng chuẩn bị tờ rơi, trên đó có thông tin và đặc điểm nhận dạng của Diệp Thanh Hòa, phát hàng ngày ở các khu vực dân cư ven sông, chỉ thiếu điều đi gõ cửa từng nhà để hỏi……..
Việc tìm người trên các phương tiện truyền thông vẫn tiếp tục.
Tiêu Thành Hưng thực sự không nỡ nhìn Tiêu Y Đình, ông quá đau lòng, cậu con trai tự cao tự phụ của ông đâu mất rồi?
Không ai không bị anh làm cho cảm động….
Các bộ phận đều dốc hết lực giúp tìm kiếm người.
Kiên trì tìm kiếm đã qua một tháng, không còn khúc sông nào chưa tìm kiếm qua, chẳng lẽ đã ra tới cửa biển?
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu chuyện tìm được người gần như không còn hi vọng, nhưng cả Khương Vãn Ngư và Tiêu Thành Hưng đều không ý định khuyên bảo con trai dừng lại, vì họ đều biết chỉ đến khi tự bản thân anh nhận ra không còn hi vọng mới chịu dừng lại, còn nếu không ai khuyên bảo cũng không ích gì………
Có nhiều đêm anh thức trắng tua lại nhiều lần đoạn tin tìm cô……..
Khương Vãn Ngư thấy anh như vậy đau lòng không thôi, nhiều lần định khuyên anh nghỉ sớm nhưng Tiêu Thành Hưng ngăn lại, con trai họ cần không gian và thời gian một mình……
Tiêu Y Đình đi đến bờ sông, ngồi ngẩn người nhìn xuống dòng nước…. Nhiều người dân gần đó cũng đã quen mặt anh, không khỏi thở dài thương tiếc cho chuyện của nhà này………
Nhưng là, anh không thể nào thuyết phục bản thân từ bỏ……..
Trước nay anh không bao giờ tin vào chuyện tâm linh tương thông, nhưng những ngày qua anh luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng em gái chắc chắn sẽ không rời anh mà đi như thế……..
Anh không thể giải thích cảm giác đó đến từ đâu nhưng nó vô cùng mãnh liệt…….
Anh ngồi lại bờ sông trắng đêm. Anh lại nhớ về rất nhiều năm trước, anh từng một mình ngồi trên bờ biển. Khi đó chỉ có mình anh cô đơn, anh chán nản còn cô có cuộc sống của riêng cô, chắc cô đang rất vui vẻ? Nhưng bây giờ thì khác, cô đang ở đâu anh cũng không biết? Cô có đau không? Cô yếu như vậy lại phải chịu đựng nước lạnh lẽo, liệu bệnh có nặng hơn không? Cô luôn trong sáng thanh cao lạnh lùng như thế, cho dù bên ngoài cô mạnh mẽ kiên cường bao nhiêu nhưng anh biết sâu thẳm trong cô vẫn có những góc khuất yếu đuối sợ hãi….. cô sợ lạnh, sợ cô đơn…. Cô cần anh, anh sẽ là ngọn đèn dẫn cô ra khỏi góc tối đó………
Chỉ cần cô còn cần thì anh luôn ở bên……..
Giống như đêm năm đó, cô cần anh đọc bài khoá anh đọc cho cô nghe……
Nhưng bây giờ phải làm sao? Không có anh ở cạnh cô phải làm sao?
Nước sông dâng rồi rút theo thời gian của đêm……
Cả đêm nhanh chóng qua đi, mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía chân trời, chiếu sáng ra khắp nơi…..
Anh lại nhớ cô từng nói: “Anh hai, cùng đi Hương Sơn ngắm bình minh….”
Anh lại thiếu cô lần này rồi……..
Không, anh còn thiếu cô rất nhiều thứ…….
Anh thiếu cô một hôn lễ hạnh phúc, ở đó cô sẽ được trang điểm thật xinh đẹp……
Anh thiếu cô một cuộc đời bình yên………
Anh thiếu cô một đời không chia lìa…..
Anh thiếu cô cùng đi tới tận cùng thế giới……..
Mặt trời đã nhô lên hẳn khỏi vạch chân trời, mang hơi ấm cho mọi vật nhưng trong lòng anh thì vẫn trống rỗng, lạnh lẽo…..
Chắc có lẽ cả đời anh sẽ không cảm nhận được sự ấm áp của bình mình nữa………
Anh nhắm mắt lại, nụ cười hồn nhiên không muộn phiền của cô hiện lên chiếm trọn tâm trí anh……….
Em gái……….
Anh nhìn phía mặt trời xa xôi gọi cô….. anh thấy em gái hiền từ cười với mình…..
Dù biết chỉ là ảo giác nhưng anh không dám chớp mắt, chỉ sợ động một cái em gái sẽ không còn ở đó nữa……..
Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư từ xa nhìn về phía anh, họ không biết phải khuyên đứa nhỏ này như thế nào nữa……..
Hai người đi đến, nhẹ nhàng gọi: “Y Đình…..”
Anh không trả lời…….
“Y Đình?” Tiêu Thành Hưng gọi anh.
Cuối cùng anh cũng chịu trả lời: “Đừng gọi, đừng doạ em gái sợ, em ấy sẽ đi đó….”
“….. Y Đình!” Khương Vãn Ngư nhịn không được chạy đến ôm lấy anh mà khóc.
Hốc mắt Tiêu Thành Hưng chua xót, ông phải quay đi hướng khác………
“Y Đình! Con không cần làm khổ mình nữa! Thanh Hòa đi rồi! Con bé không trở lại được nữa! Con tỉnh táo lên cho mẹ!” Khương Vãn Ngư không thể chịu đựng thêm khi nhìn anh như vậy.
Tiêu Y Đình vẫn đờ đẫn: “Không phải, em gái còn muốn xem mặt trời mọc với con mà…….”
“Con không cần lừa mình dối người! Trong lòng con hiểu rõ nhất! Thanh Hòa đi rồi! Tìm kiếm đã lâu như vậy vẫn không thấy thì chỉ có một khả năng, con bé đã bị nước cuốn ra biển…..” Khương Vãn Ngư nức nở.
“Không! Không thể nào! Mẹ! Mẹ không được nói như vậy!” Anh không thể chịu được những lời nói không hay ho kia……
“Thành Hưng, ông nói gì đi!” Khương Vãn Ngư cầu xin chồng mình.
Tiêu Thành Hưng nén xúc động, đưa đến trước mặt anh một vật: “Trong lúc dọn đồ của con bé cha thấy thứ này, con cầm đi…”
Là cuốn nhật kí hàng ngày của cô, anh chưa từng xem qua…….
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm cuốn sổ trên tay cha mình, lớp bìa vải xanh nhạt, mộc mạc như tính cách của chủ nhân nó……..
Ngực anh căng trướng, đưa tay ra nhận lấy nhưng khi sắp chạm vào thì vội rút lại, lau lau vào quần áo mới cẩn thận nhận lấy…….
Anh chưa từng thấy cuốn sổ này, anh là người thân thiết với cô nhất nhưng chưa từng có ý nghĩ tò mò về vật cá nhân của cô, dù có thấy anh cũng sẽ không đọc, anh tin cô.
“Con đọc đi, giống như….. có thiên ý sâu sa trong đó….” Tiêu Thành Hưng nói.
Tiêu Y Đình biết cha anh đã đọc qua mới nói như vậy, nhưng anh lại chần chừ chưa dám mở ra……..
“Con đọc đi, Thanh Hòa có rất nhiều điều muốn nói với con.”
Những lời này đánh gãy tất cả những do dự cuối cùng của anh…….
“Đọc được những lời này, chúng ta từng rất yêu nhau…..”
Tầm mắt anh trở nên mơ hồ, nhoè đi vì nước……
Anh cố gắng để bản thân nhìn rõ hơn, từng câu từng chữ của cô đi vào mắt anh, giống như cô nhỏ nhẹ thì thầm bên tai anh…..
“Em vốn cho rằng cuộc đời con người rồi sẽ có lúc phải buông tha nhiều thứ, sẽ không còn luyến tiếc vương vấn.
Nhưng rồi em nhận ra, em không rộng rãi được như vậy, em có sợ, sợ nhiều thứ, nhưng chính em cũng không rõ chúng là gì.
Chưa bao giờ em thấy bản thân mong muốn yêu thương như vậy, vì em luôn có cảm giác thế giới quanh em đang dần biến mất…
Câu nói ‘Chỉ khi mất đi mới thấy quý trọng’ mới đúng làm sao!
Chưa bao giờ em muốn luyện chữ như bây giờ, em sợ sẽ có ngày mình không cần bút được nữa…
Chưa bao giờ em muốn được cười như bây giờ, em sợ sẽ có ngày em không cười được nữa….
Chưa bao giờ em muốn được nhìn rõ mọi vật như bây giờ, em sợ thế giới của em sẽ mơ hồ vào một ngày nào đó…
Chưa bao giờ em muốn gặp một người như bây giờ, em sợ mình sẽ không được gặp lại người đó nữa…
Em muốn viết những lời này cho người ấy…….
Trong suốt cuộc đời em đều có hình bóng của người ấy, trong trí nhớ của em người ấy chưa từng rời xa, chúng em luôn ở cùng một chỗ, cùng những năm tháng tuổi trẻ…..”
Anh biết ‘người ấy’…….
Cô viết những lời này khi cô ở Mỹ, cô biết bệnh tình của mình lên lo sợ không được nhìn thấy anh nữa…….
Anh không cách nào kìm né đau đớn khi tưởng tượng ra dáng người nhỏ bé của cô khi ngồi viết ra những lời này, vậy mà cô vẫn có thể mỉm cười, bao dung anh……..
Anh đọc tiếp…..
“Ngày X tháng Y…
Hôm nay trong bệnh viện có người mất, người thân của anh ấy khóc rất nhiều…..
Từng trải qua sinh ly từ biệt nên em không còn sợ cái chết, đáng sợ là khi chờ đợi cái chết….
Khi mẹ mất nước mắt trên mặt bà vẫn còn chưa khô, không nhìn được, không nói được, khuôn mặt xinh đẹp cũng không còn……
Em sợ khi nghĩ đến em của sau này……
Mẹ đi rồi sẽ không còn đau đớn nữa, nhưng người ở lại thì không được như vậy……..
Mà dù sao em cũng không còn nhiều thời gian nữa!
Ước gì em được là con chim, em sẽ bay lên cao mãi, sẽ không ai tìm được, không ai thấy em đau đớn, và rồi sẽ không ai phải vì em mà đau khổ…. Như vậy là tốt nhất!....”
Anh có thể làm được như cô nói? Điều đó là không thể nào…….
“… Nhưng nếu em cứ như vậy mà biến mất, không để lại lời gì với người ấy thì liệu anh ấy sẽ nhớ em không? Nhớ tình yêu đó?
Em không biết nữa…
Nhưng em rất muốn nói, những ngày không có em người ấy hãy cứ tốt đẹp như cũ nhé!
Người ấy, là anh hai của em.
Em yêu anh hai của em, người khoẻ mạnh giỏi giang, cười có nụ cười tươi tắn hơn cả ánh nắng, dù có khó khăn nhưng không bao giờ chùn bước! Anh ấy đã cho em những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, dù là ở đâu chỉ cần nhớ đến nụ cười đó là thế giới của em lại bừng sáng và ấm áp…..
Có lẽ anh ấy sẽ không đọc được những lời này rồi, nhưng nếu thực sự có ngày ấy, em chỉ mong anh ấy nhớ được những lời em nói sau đây…..
Anh hai, đau khổ không phải là cách tốt nhất để nhớ nhung em đâu!
Thanh Hòa không đi đâu cả, Thanh Hòa luôn ở cạnh anh!
Rồi sẽ có một mùa hoa quế nào đó, hoa sẽ lại rơi trên vai anh, người phủi nó đi có thể sẽ là em; Rồi sẽ có một mùa đông, tuyết xinh đẹp đọng lại trên tóc anh, em sẽ đứng ở đâu đó lén lút ngắm anh ……
Nếu mùa xuân anh đi dạo bờ sông, sẽ có cành liễu khẽ vuốt qua mặt anh, đó có thể là em; Mùa hè nóng nực sẽ có những làn gió mát thổi cho anh, đó có thể là em……
Anh hai, Thanh Hòa từng nói sẽ cùng anh đi đến tận cùng thế giới , Thanh Hòa chắc chắn sẽ giữ lời, chỉ là thay đổi một chút cách đi cùng thôi!
Anh hai, vui vẻ sống tốt, hãy yêu thương những người xung quanh anh, cuối cùng sẽ xuất hiện một người con gái phù hợp với anh, anh và cô ấy sẽ có những đứa con vui vẻ dũng cảm như cha chúng… Đấy mới là cách anh nhớ Thanh Hòa tốt nhất! Anh hai, ước muốn lớn nhất cả đời của Thanh Hòa là nhìn thấy anh hạnh phúc, anh có thể thay Thanh Hòa sống một đời hạnh phúc được không?....”
Tiêu Y Đình không đọc tiếp được nữa, anh đóng cuốn sổ lại. Ngực anh căng lên, muốn khóc cũng khó khăn.
Đây đúng là thiên ý như lời cha anh nói? Cô viết những lời này khi phải một mình đối diện với căn bệnh đáng sợ đó, chắc chắn sẽ nghĩ đến những trường hợp tồi tệ nhất…. nói là nhật kí hay di thư mới đúng…. ở đó cô không ngừng yêu anh, an ủi anh…..
“Y Đình, con không nên khiến con bé thất vọng…..” Tiêu Thành Hưng khuyên nhủ anh.
Tiêu Y Đình quay lại nhìn hai người đã sinh và nuôi anh lớn, hơn một tháng qua hai người tiều tuỵ đi nhiều quá……
Anh hai, yêu thương những người xung quanh anh…. Anh hai, tiếp tục vui vẻ sống tốt….. Anh hai, thay Thanh Hòa sống một đời hạnh phúc được không?
Từng chữ dường như trở thành giọng nói trong trẻo của cô, nhẹ nhàng đi vào lòng anh……