Editor: Tinh Di
Từ sau chuyện đó Tiêu Y Đình không gặp mặt hai người anh em thực ra vì anh không dám…..
Ba người họ quá quen thuộc nên chỉ cần một cái liếc mắt họ đã có thể thấy được đau khổ trong lòng anh, mà điều anh không muốn nhất là bị người khác nhìn thấy. Anh không muốn nhận ánh mắt thương hại của người khác. Anh sợ, bản thân sẽ thấy mình đáng thương, khi đó mọi hi vọng của anh sẽ chết rụi…….
Hôm nay gặp mặt may mắn không ai nhắc chuyện đó. Nhưng chính anh chưa hề nhìn thẳng vào mắt hai người họ……
Rượu giống như một sự cứu rỗi với anh khi đó!
Anh uống rất nhiều……
Đúng là được uống cùng anh em chí cốt!
Dù có say cũng không cần người nhặt xác!
Đột nhiên có người nói: “A, em gái Thanh Hòa, đến tìm lão Nhị hả?” doạ anh mất sạch hồn vía! Nhất thời không rõ thực hư, vô tri vô giác ngẩn người……
Tiêu Y Đình lờ mờ trong sương mũ, miệng bèm nhèm: “Em gái, anh không uống nhiều, là Tả Thần An…. Tả Thần An ép anh uống… đừng phạt anh….. phạt lão Tam…. Phạt cậu ấy bị vẽ tiểu Ô Quy……”
“…..” Tả Thần An không nói được gì, cậu là người gánh tội cũng được, chỉ cần người anh em của anh cảm thấy bớt nặng nề……
Ninh Chấn Khiêm đã say nằm vật ra bàn. Tả Thần An nhìn qua Mạnh Thanh Thiển, chắc chắn không đỡ nổi Tiêu Y Đình liền gọi người phục vụ giúp đưa Tiêu Y Đình vào xe. Mạnh Thanh Thiển cầm theo chìa khoá xe của Tiêu Y Đình.
Tiêu Y Đình được người phục vụ đỡ đứng chờ xe, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm theo lưng Tả Thần An, đi về phía đó.
“Ây, xe của anh sắp tới rồi!” Người phục vụ ngăn anh lại.
Tiêu Y Đình vẫn cố chấp đi, còn suýt ngã.
Người phục đành đi đến đỡ anh đến chỗ xe của Tả Thần An.
Tiêu Y Đình mở cửa xe tự mình ngồi vào.
Tả Thần An lúc này vừa đỡ Ninh Chấn Khiêm vào trong xe, nhìn thấy Tiêu Y Đình liền la lên: “Anh trai ơi! Anh nhầm xe rồi!”
Tiêu Y Đình mơ mơ màng màng trả lời: “Ưm…. Uống rượu say…. Em gái không cho lái xe……”
“……”
Tả Thần An cảm thấy tranh luận với một con ma men là vô ích, quyết định mặc kệ Tiêu Y Đình. Anh giúp Tiêu Y Đình ngồi lại sau đó đi đến bên cạnh xe của Tiêu Y Đình, nói với Mạnh Thanh Thiển: “Xin lỗi cô, lão Nhị say quá làm loạn, để tôi đưa cả hai về, xe để lại đây cũng được, tôi gọi xe cho cô được không?”
Mạnh Thanh Thiển mỉm cười xuống xe đưa lại chìa khoá cho Tả Thần An, “Không cần cảm ơn anh, tôi tự bắt xe cũng được.”
Tả Thần An đứng lại nhìn theo đến tận khi Mạnh Thanh Thiển lên taxi rời đi mới trở lại xe của mình.
Ninh Chấn Khiêm say đến quên trời đất. Tiêu Y Đình mắt nhắm nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Lão Tam lừa đảo! Em gái đâu có đến, đúng là doạ người…..”
“…..” Tả Thần An không có ý định trả lời một con ma men…..
Tiêu Y Đình không biết mệt: “Tiểu Tam, về đến nhà súc miệng cho tôi trước….”
“….” Sợ em gái ngửi thấy mình uống rượu sao? Tả Thần An nghe xong có chút ê ẩm. Từ khi quen biết Diệp Thanh Hòa, anh chưa nghĩ tới cô gái nhỏ bé đó lại có sức ảnh hưởng đến lão Nhị nhiều như vậy……
Tả Thần An lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe, thấy bên đường có một cô bé tầm mười hai tuổi, hai tay ôm mấy bó hoa…..
Tả Thần An do dự một chút, quyết định xuống xe mua hộ cô bé chỗ hoa kia.
Không ngờ đến cô bé từ chối, ôm hoa đi đến chỗ xe anh đậu.
Tả Thần An không hiểu chuyện gì………
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Lại một đêm say……
Quả nhiên say vẫn là cách đi ngủ tốt nhất!
Tiêu Y Đình đi xuống lầu, bắt gặp Khương Vãn Ngư nhìn anh cười tít mắt.
“Mẹ, con đi làm.” Anh nói.
“Y Đình!” Khương Vãn Ngư gọi anh lại, “Đồ hôm qua mẹ mua cho con đâu?”
“Cái đó… con để trên xe.” Anh nhớ lại, hình như xe của anh vẫn ở nhà hàng? Anh chỉ nhớ mang máng người đỡ anh vào xe hôm qua là lão Tam, chắc phải hỏi lại cậu ấy mới được…
“Y Đình, tối qua hai đứa đi ăn ở đâu mà con uống say thành thế kia? Con có đưa Thiển Thiển về không? Con gái nhà người ta….” Khương Vãn Ngư không rõ hôm qua xảy ra chuyện gì, tối qua con trai bà say khướt được Tả Thần An đưa về…..
“Cái đó… hôm qua con có quá chén, không nhớ được mấy chuyện…..” Anh vừa nói vừa đi ra cửa.
Anh đứng trước cửa văn phòng Luật xoa xoa huyệt thái dương, đầu anh vẫn còn đau vì cơn say tối qua.
Đột nhiên có mùi bạc hà thơm mát bay đến giúp đầu óc anh thanh tỉnh không ít…
Mọi người thấy anh đều chào một tiếng, anh mỉm cười với tất cả, sau đó đi vào phòng của mình.
Anh lại gặp một người trước cửa phòng – Tiểu Ngư.
Anh không dừng lại mà đi thẳng vào phòng.
Tuy nhiên không phải anh hoàn toàn không để ý, chuyện con bé xuất hiện ở văn phòng Luật của anh không còn xa lạ, nhưng trước giờ để anh nhìn thấy mình…..
Trên bàn làm việc của anh sáng nay cũng có một ly trà nóng.
Anh nhìn ly trà khẽ nhíu mày, sau đó bắt đầu làm việc.
Được môt lúc anh quăng tài liệu trên tay xuống, nói ra bên ngoài: “Vào đi.”
Tiểu Ngư nghe thấy anh gọi liền giật mình, quay trái quay phải xác nhận không ai vào mới dám chắc anh gọi mình, sau đó không khỏi do dự đi vào…..
“Vào đi!” Giọng Tiêu Y Đình đột nhiên lớn hơn.
Lúc này Tiểu Ngư đang đứng trước mặt Tiêu Y Đình.
“Em đã khoẻ chưa?” Anh hỏi.
Tiểu Ngư khẽ gật đầu, sau đó cúi gằm nhìn chân mình.
Tiêu Y Đình nhìn cô bé, “Em không đi học sao?”
Tiểu Ngư khẽ lắc đầu.
“Hôm nay em có chuyện gì muốn nói với anh?”
Tiểu Ngư mấp mày môi, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì thì nói anh nghe, anh còn phải làm việc.” Tiêu Y Đình nghĩ con bé chỉ muốn nói xin lỗi với anh sau những chuyện kia, nhưng thực sự anh không cần……
Tiểu Ngư nghe đến chuyện làm việc làm gấp gáp hơn, “Em… em chỉ muốn nói…. chị Thanh Hòa…..”
“….” Ngực Tiêu Y Đình đau nhói.
Tại sao đột nhiên con bé lại nhắc tới em gái?
“Anh Đình, hôm qua…. hôm qua em thấy anh đi với một chị khác….” Tiểu Ngư vừa nói vừa liếc Tiêu Y Đình, sợ bản thân nói sai.
“…….”
Tiểu Ngư thấy anh không trả lời, con bé càng cúi thấp hơn, sau đó đột nhiên chạy ra khỏi phòng.
Tiêu Y Đình đỡ đẫn nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Tiểu Ngư, trong lòng trống rỗng……..
Tiêu Y Đình nhắm mắt….
Anh nhớ lại một dáng người nhỏ bé trong chiếc áo khoác màu đen, cô nhìn về phía anh và mỉm cười, nụ cười tinh khối sạch sẽ…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Luật sư Tiêu, tôi vào được không?”
“Mời vào.” Giọng anh khàn khàn.
Mạnh Thanh Thiển nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
“Mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Mạnh Thanh Thiển ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của anh.
Mặt cô đột nhiên xuất hiện một tầng đỏ hồng, khé cúi đầu: “Thật ngại quá vì làm phiền Luật sư Tiêu vào giờ này, thực sự là vì tôi đáng rơi đồ quan trọng phải tìm lại….”
“Vật gì?” Anh hỏi ngắn gọn.
Mạnh Thanh Thiển cảm thấy áp lực vô hình bao bọc lấy cô…..
“Là…. là một cái lắc tay, không đáng bao nhiêu tiền nhưng là quà của mẹ nên tôi rất trân trọng nó. Tôi nghĩ có khi mình đánh rơi trong xe của anh lúc tối qua nên đến tận đây để nhờ.” Giọng Mạnh Thanh Thiển có chút run rẩy.
“Vậy đi tìm luôn bây giờ?” Anh nói xong những lời này đột nhiên nhớ lại một khuôn mặt nhỏ nhắn, luôn nghiêm khắc nhắc nhở anh: “Anh hai! Không được xài tiền bậy bạ!” “Anh hai! Học thuộc bài này!” “Anh hai!” “Anh hai!”…..
Mạnh Thanh Thiển nghe anh hỏi vậy càng thêm xấu hổ, “Không không không, chuyện này cũng không gấp, tôi chỉ đến để nhờ anh để ý giúp, nếu thấy thì gọi cho tôi hoặc gửi chỗ dì Khương để tôi đến lấy. Sẽ không phiền đến công việc của anh…”
Anh gật đầu như đồng ý.
Mạnh Thanh Thiển thấy anh không trả lời cũng không biết phải nói gì. Lúc này người trợ lý mang trà vào, cô nói một tiếng cảm ơn sau đó gấp gáp cầm ly lên uống, không để ý trà còn rất nóng nhịn không được khẽ hít vào một hơi, sau đó khẽ rút tay về.
Lúc này Tiêu Y Đình mới chú ý đến bàn tay bị thương của Mạnh Thanh Thiển, “Tay cô đỡ rồi chứ?”
Mạnh Thanh Thiển lúc này mới ý thức được anh hỏi chuyện gì, khẽ gật đầu, “Vâng..”
Vì anh chủ động hỏi nên Mạnh Thanh Thiển lấy hết dũng khí nói tiếp, “Chuyện hôm qua, vì bạn của anh nhờ tôi đưa anh về nên tôi mới lái xe ra, nhưng cuối cùng anh về cùng anh ấy nên xe phải gửi lại….”
“Ừ…” Vậy là hôm qua Tả Thần An đưa anh về.
“Còn nữa, lúc ở trên xe tôi vô tình đụng trúng nút nhạc, bài hát đó… à, ‘Loving you’! Nghe rất êm tai! Lúc về tôi có tìm về bài hát này nhưng không có bản thu như của anh….. Tôi có thể hỏi bản trên xe anh là ai hát không?”
Anh khẽ nhíu mày….
“Cô muốn biết?”
“Vâng.” Mạnh Thanh Thiển khẽ gật đầu, dáng vẻ mong chờ như một đứa trẻ.
“Được rồi, vậy chúng ta đi đồ bị lạc.” Anh đứng dậy, “Đi thôi.”