Editor: Hạ Y Lan
Khí chất của cô luôn thanh nhã, đó là vì cô đã rèn luyện trong lĩnh vực nghệ thuật suốt nhiều năm, 20 năm qua chưa từng gặp trắc trở, thế nên không nhìn ra được sự thăng trầm của cuộc đời, dễ dàng vui vẻ, dễ dàng thỏa mãn, cũng dễ dàng rơi nước mắt, càng dễ gặp chuyện mà kích thích, và một khi đã bị kích thích thì cũng bất chấp hậu quả mà làm. Hôn lễ này, khiến cô cảm động cũng khiến cô rất tự hào, bởi vì, cô cũng đã góp một phần sức trong đó! Có thể hỗ trợ một chuyện vĩ đại thế này, cô thấy rất vinh hạnh!
Đợi bữa tiệc kết thúc, cô chủ động tìm Khương Vãn Ngư.
Ở nơi chỉ có hai người, nhận lỗi với bà, “Dì Khương, xin lỗi, con không nên gạt dì. . . . . .” Thật ra thì, trong nội tâm cô lại cảm thấy mình làm rất đúng. . . . . .
Trong lòng Khương Vãn Ngư phiền loạn, lúc này đâu còn sức lực để ý tới cô? Không yên lòng nói, “Thôi, coi như con không giúp, nhất định Y Đình cũng sẽ làm vậy, nó cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác thôi .”
Nói xong, nhìn Khương Đại đang lên xe từ xa, vội vàng đi nhanh qua mặt cô, đuổi theo anh của bà.
“Vãn Ngư!” Tiêu Thành Hưng gọi bà. Con trai náo loạn như vậy, chắc bà ấy cũng phải khó chịu mấy ngày, ban đầu ông cũng đã nói, mặc cho bà gây ra hậu quả gì, ông sẽ không quản, nhưng đến mức này, sao ông không lo cho được?
“Em theo xe anh cả trở về!” Khương Vãn Ngư bỏ lại một câu, đuổi theo Khương Đại.
Tiêu Thành Hưng chỉ đành phải thôi.
Mạnh Thanh Thiển đi ra, chạm mặt Tiêu Thành Trác đang chuẩn bị về, cô hừ một tiếng, ngẩng đầu bước qua, tới hôm nay cô đã có dịp ngẩng cao đầu hãnh diện rồi! Như thế nào? Cô là loại con gái mà cậu ta nói sao?
Nhớ tới tên Tiêu Thành Trác này liền rất ấm ức, từ lần đầu tiên gặp, cô đã không vừa mắt! Cô nấu mì! Cô làm món ăn! Cậu ta che giấu lương tâm nói khó ăn! Rồi sau đó mỗi lần gặp mặt, trừ phi cô không để ý đến cậu ta, chỉ cần nói chuyện, cậu ta liền chặn ngang! Châm chọc khiêu khích, lời nói ác độc xảo trá, cô đã vụng trộm nguyền rủa cậu ta vô số lần! Nguyền rủa cậu ta cả đời không tìm được bạn gái!
Ghét nhất là lúc Tết, cô gửi tin nhắn chúc Tết cho tất cả bạn bè, kết quả, nhận được tin nhắn của Tiêu Y Đình , nói cô đến mức cô không chịu nổi, gần sang năm mới mà nói như thế bảo người ta làm sao sễ chịu? Tất nhiên cô biết không phải là Tiêu Y Đình gửi, khi đó anh đã nói rõ ràng với cô, cô cũng không mang tâm tư gì nữa, có thể mắng cô như vậy, chỉ có tên Tiêu Thành Trác đó thôi ! Còn muốn cô gọi cậu ta bằng chú? ! Không có cửa đâu! Bộ dạng này mà đòi làm trưởng bối sao? Cậu ta có điểm nào giống ?
Khương Vãn Ngư lên xe Khương Đại, bảo tài xế ra ngoài, mặt mày ủ dột, muốn nói lại thôi.
Khương Đại nhìn bà, lắc đầu, “En nóng vội rồi ! Đứa nhỏ Y Đình này em còn chưa hiểu rõ sao? Nói nghĩa khí, trọng tình nghĩa, lúc này mới có bao lâu? Em lại gấp gáp muốn nó tái hôn, không phải đã buộc nó đi đường này sao? Hơn nữa, nó còn mang một cuộc hôn nhân, em buộc nó cũng không hợp tình hợp lý, bản thân nó còn học luật! Chờ một chút đi, đợi khoảng hai năm nữa, khi đó tất cả đều tốt, đối với nó mà nói, cũng thuận nước đẩy thuyền. Quên luôn chuyện tình này! Dù sao thì cũng không đợi quá lâu, đàn ông mà!”
Khương Vãn Ngư có chút do dự, cuối cùng, ấp a ấp úng nói, “Anh cả, bây giờ em rất mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào.”
Khương Đại rất hiểu bà, nghe bà nói như vậy, trong lòng cũng hiểu mấy phần, “Em đau lòng Y Đình? Hối hận?”
Khương Vãn Ngư nhìn ông, chậm rãi gật đầu, nước mắt bừng lên, “Không phải vì em đau lòng cho nó sao? Em cũng vì nó cứ níu kéo Diệp Thanh Hòa, cả đời này sẽ không có cuộc sống tốt, em chỉ muốn cuộc sống sau này của nó được hạnh phúc! Nhưng đứa nhỏ này, sao lại không thông suốt, cứ cố chấp như vậy !”
“Vậy em định làm thế nào?” Khương Đại hỏi.
“Em cũng không biết !” Khương Vãn Ngư nhìn ông xin giúp đỡ, “Hôm nay Y Đình đã nhất quyết như vậy, nó là đứa con em yêu nhất, mẹ con liền tâm, nhìn nó thành ra bộ dạng như vậy, người đau nhất là em! Sớm biết như vậy, em đã không. . . . . .”
Bà nhìn Khương Đại, không nói thêm gì nữa, trên đời này cũng không có thuốc hối hận, mấy lời “Sớm biết như vậy”, không có ý nghĩa. . . . . .
“Em thật là. . . . . .” Khương Đại nhìn bà cũng bất đắc dĩ, “Vậy em nói cho nó biết đi!”
“Em. . . . . .” Dáng vẻ Khương Vãn Ngư lại khổ sở, “Nhưng. . . . . . Bây giờ đi nói. . . . . . Quá muộn rồi. . . . . . Thành Hưng và Y Đình sẽ trách mắng em. . . . . . Y Đình coi trọng Thanh Hòa như vậy, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho em. . . . . . Làm sao em nói được? Nhìn dáng vẻ hôm nay của nó, quả thật Thanh Hòa chính là mệnh của thằng bé!”
“Vậyem không nói? Tiếp tục giấu diếm?” Khương Đại lại nói.
Khương Vãn Ngư tâm phiền ý loạn, “Nói như anh cũng vô ích! Em để anh quyết định thay em, sao lại cứ hỏi em thế! Tiếp tục giấu diếm, em lại đau lòng cho Y Đình?”
“Được rồi! Không phải là anh không thay em quyết định, mà chủ ý này vốn làm em đề xuất! Anh chỉ có thể cho em ý kiến tham khảo. Bây giờ em có hai lựa chọn, một là nói sự thật cho Y Đình, như vậy thì một khoảng thời gian dài Thành Hưng và Y Đình sẽ không tha thứ cho em, đây là nhất định , nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gi¬an, cha con bọn họ đều không phải là người vô tình vô nghĩa, thời gian này, em đối với Thanh Hòa tốt hơn một chút, thật lòng đối đãi , cuối cùng, vẫn sẽ tha thứ cho em, nhiều lắm là em sẽ khó chịu một thời gian; thứ hai, chính là tiếp tục giấu diếm, Không phải Diệp Thanh Hòa đi Giang Nam sao? Chuyến đi này, khả năng gặp nhau của chúng rất thấp, giống nhau, khoảng thời gian này, tình cảm trong lòng Y Đình sẽ phai nhạt, sau đó sẽ lấy vợ sinh con, cũng là chuyện nước chảy thành sông. Cho nên, dù em lựa chọn thế nào, cũng chỉ có thời gian mới giải quyết được, tự em suy nghĩ đi.”
Khương Vãn Ngư nghe lời ông, càng không biết làm thế nào, do dự nửa ngày, thở dài nói, “Thôi, để em suy nghĩ lại, sao anh biết Thanh Hòa đi Gi-ang Nam? Con bé đã tới chưa?”
“Còn chưa tới, sao có thể nhanh như vậy? Chị dâu em gọi cho anh, vé máy bay đã chuẩn bị tốt, hình như cũng không phải đi Gi¬ang Nam, chị dâu em đưa về tỉnh H, bảo mẫu nhà chúng ta cũng không muốn định cư ở Giang Nam, sau khi chị dâu em đưa con bé đến đó, sắp xếp mọi chuyện xong sẽ trở lại, còn phải tìm người chăm sóc con bé nữa !” Khương Đại nói.
Khương Vãn Ngư nhìn ông cảm kích, “Cám ơn anh, anh cả, tất cả đều nhờ chị dâu, trong lúc mấu chốt này, em không thể qua đó, để tránh có sai lầm.”
Khương Đại nhìn bà, khẽ mỉm cười, “Lời này của em, cũng đã đưa ra lựa chọn!”
“. . . . . .” Khương Vãn Ngư sửng sốt.
“Không sao! Cho dù em làm gì, anh cả sẽ che chở em!” Khương Đại chiều lòng bà.
“Em. . . . . . Sẽ suy nghĩ lại. . . . . . Anh cả, anh đưa em về đi. . . . . .” Bà nhíu mày, suy nghĩ nặng nề.
Bữa tiệc bên này kết thúc, mà Tiêu Y Đình đã sớm trở lại tân phòng của bọn họ.
Căn phòng này là tự tay anh bố trí, thay đổi màu sắc đơn điệu trước kia bằng sắc đỏ phủ kín khắp phòng. Rèm đỏ, ghế sofa đỏ, khăn trải bàn đỏ, giường đỏ, giấy hỷ đỏ trên cửa, đến đôi nến tân hôn cũng đỏ, trong tủ có treo bộ quần áo mới của cô, cái yếm sợi tơ đỏ, bộ quần áo ngủ màu đỏ thẫm thêu cánh sen, dày đặc nhưng không tục khí. Mặt đất cũng trải đầy cánh hoa hồng.
Anh biết, đây là những thứ cô thích, nàng nói qua, cô là một người thường nên yêu những màu sắc tầm thường.
Những người bạn tốt của anh, ở trước cửa nhìn thấy những cánh hoa trải dài ở dưới thì dừng bước, như đó là thánh địa, bọn họ không đành lòng đi vào, đó là thế giới thuộc về anh và cô, tình cảm của hai người, tựa như đóa hoa hồng đỏ tươi, nồng đậm, lộng lẫy, xa hoa, mà lại mềm mại như thế.
Mọi người ăn ý, chỉ cùng anh tới đây, Tả Thần An đưa máy quay trả lại anh, rồi sau đó, liền cùng mọi người rời khỏi, một câu cũng không nói, vào giờ phút này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều dư thừa, tình bạn giữa bọn họ, chính là khi cậu cần tôi, tôi sẽ ngay bên cạnh, mà khi cậu không cần tôi,tôi liền lẳng lặng tránh ra, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ ở nơi đó, cùng nhau trải qua.
Anh đóng cửa lại, tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài , tựa như trong phòng này, chỉ còn lại anh và cô. . . . . .
Thận trọng đặt giá y xuống giường, ở vị trí cô nằm, anh lẳng lặng nằm một bên, trước mắt bỗng hiện ra từng sự việc diễn ra trong căn phòng này, mỗi lần cô mỉm cười, mỗi lần cô tức giận, từng câu nói của cô, rõ ràng như thế, anh có chút hối hận, tại sao ban đầu không chụp hình nhiều một chút?
Chỉ là, nghĩ lại, vậy thì thế nào? Hình sẽ đổi màu, sẽ mờ nhạt, chỉ có tồn tại trong ký ức của anh , mới vĩnh viễn không bao giờ mất đi. . . . . .
Nhớ tới hình ảnh, nhớ lại Tả Thần An mới đưa cho anh máy quay, lập tức mở máy vi tính ra kết nối vào, cảnh tượng hôn lễ tái hiện, anh nhìn chằm chằm ánh sáng trên mũ phượng, lòng lại đau như thế. Em gái, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nhớ đến thăm anh. . . . . .
Sau khi phát xong, hình ảnh dừng lại,dưới góc máy tính đột nhiên bắn ra một quảng cáo: Tuyệt phẩm Long Đằng mười năm tái xuất, tranh giành thiên hạ, nhiệt huyết Sa thành, chỉ vì nụ cười khuynh thành của nàng.
Anh sững sờ, nhân vật và hình ảnh trên quảng cáo, đúng là trò bọn họ từng chơi, nhiều năm trước đã dừng lại.
Nghĩ tới khoảng thời gian trải qua cùng cô, anh mở quảng cáo ra, quả thật là trò chơi lúc trước, chỉ là đã được thăng cấp, thêm vào rất nhiều nguyên tố mới.
Đã sớm qua cái tuổi điên cuồng vì trò chơi, nói đúng hơn, là từ lúc cô đến đây, làm từng chút yêu thích của anh biến mất, nhưng anh lại phát hiện trong trò này lại có một chức năng mới, có thể ghi hình, nói cách khác, có thể ghi lại toàn bộ quá trình chơi.
Anh nhất thời hứng thú, lập tức tải xuống, đăng ký hai tài khoản, một là Tiêu thiếu gia, một là Nhất Nhất Phong Hà.
Trò chơi mới tăng thêm chức năng, tự mình có thể thiết kế nhân vật, anh qua loa tạo mình, lại chú tâm tạo từng điểm của Nhất Nhất Phong Hà, ước chừng đến gần nửa đêm, đôi mắt sửa đổi không dưới năm mươi lần, đôi mắt kia đã đẹp như vậy, anh muốn như thế nào mới hài lòng?
Đến nửa đêm, rốt cuộc anh cũng đã tạo ra Thanh Hòa , mặt mày mũi môi, đều tương tự cô. Cô ở trong trò chơi chuyển động nhìn anh khiến ngực anh nóng lên, giống như,cô đã trở lại. . . . . .
Hai người đáp xuống Tân Thủ thôn, nam áo đen bồng bềnh, nữ quần lụa mỏng lục bích, anh mở chức năng dẫn theo, lĩnh nhiệm vụ, tổ đội, một mình điều khiển cả hai, vô luận đi nơi nào, Nhất Nhất Phong Hà đều theo phía sau anh.
Mở chức năng mới ra, từ khi bọn họ xuất hiện đến từng quá trình đều ghi nhận lại, trèo non lội suối, phóng ngựa đồng bằng, chạy khắp vạn dặm. . . . . .
Trò chơi đã được cải tiến rất sáng tạo, kỳ diệu là, khi màn đêm buông xuống, trong trò chơi cảnh sắc cũng trở thành ban đêm, trong đó có một nhiệm vụ bắt đom đóm, anh mang theo Nhất Nhất Phong Hà đi tới bên Tây Hồ.
Trong bóng đêm Tây Hồ, bên bờ cây liễu triễu nặng, trong nước, lá sen dày đặc, nụ hoa mềm mại thẳng đứng, những điểm sáng nhỏ như kim cương khảm trên bầu trời, lóe sáng, giống như đưa tay là có thể hái được, mà chung quanh bọn họ, đom đóm như những ngọn đèn nhỏ, nhẹ nhàng tung bay, nhất thời, không phân rõ, là chúng đi xuống phàm trần, hay là bọn hắn đã đến dãy ngân hà . . . . .
Bắt 999 con đom đóm, là có thể làm một chiếc đèn đom đóm, gọi là “Trăng rằm” , rất thích hợp làm vũ khí cho cô.
Anh bắt từng con, rồi sau đó đến nơi khác, thu thập nguyên liệu, vẫn như năm đó cô làm trang bị cho anh, suốt đêm lấy quặng.
Rốt cuộc, đến khi bầu trời sắp sáng, bọn họ trở lại Tây Hồ, tìm được NPC, dung hợp đom đóm và tài liệu lại, ánh sáng đi qua, một chiếc đèn đom đóm hình cầu được hình thành, gi¬ao dịch cho cô, chiếc đèn ở trong tay cô, tản ra ánh hào quang như trăng tròn.
Anh hơi cười, không đi khắp nơi nữa, lẳng lặng cùng cô ngồi ở bên Tây Hồ, gắn bó thật chặt, đom đóm vẫn như cũ vây lượn chung quanh, đốt đèn lên, những chấm nhỏ trên bầu trời dần biến mất, trên đất “Trăng rằm” vẫn tỏa ánh sáng tràn đầy, mọi vật đều được “Trăng chiếu rọi” . . . . .
Người trăng hòa hợp, không có gì đẹp hơn hình ảnh này. . . . . .