Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 312: Chương 312: Chương 310: Ngươi đã đến rồi. . . . . .




Editor: Hạ Y Lan

Cô còn mơ thấy rất nhiều chuyện của quá khứ, chuyện cũ giữa anh và cô, tái hiện từng chút một: Anh cõng cô đi học, cõng cô về nhà, cõng cô leo núi Hương Sơn, anh nói: Em gái, sau này đã có anh cõng em. . . . . .

Sau đó, cô lại mơ thấy bọn họ hôn nhau, thấy cô ngủ trong ngực anh. . . . . .

Cánh tay của anh, vững vàng có lực; ngực của anh rất ấm áp. Nhưng anh lại thích tựa đầu vào vai cô ngủ, vùi vào cổ cô lầm bầm nói: Em gái, anh sợ. . . . . .

Giấc mộng này, chân thực như thế, thậm chí cô còn cảm thấy đầu của anh đè ép bả vai cô, nặng trĩu, ép tới mức cô không thể xoay người, nhưng cũng chính cảm giác nặng nề này, lại khiến lòng của cô an tâm, cũng không muốn tỉnh lại. . . . . .

Giữa hè, ánh mặt trời chen vào song cửa sổ, chiếu ra từng ô cửa trên sàn gỗ , mẹ Tưởng nhẹ nhàng đi vào, thấy cô còn đang ngủ , cũng không quấy rầy, cười híp mắt, lại đi ra ngoài.

“Mẹ Tưởng . . . . .” Cô ở trên giường nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“Ai! Đã tỉnh rồi? Dì định gọi con đi ăn sáng, thấy con còn ngủ nên không đánh thức” Mẹ Tưởng lại đi vào, ngồi ở bên giường, thấy trán cô tràn đầy mồ hôi, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô, “Nóng quá phải không?”

“Dạ, có chút, không sao.” Cô ngồi dậy, gò má trắng nõn hơi đỏ ửng.

Mẹ Tưởng cười, “Ơ, Khí sắc hôm nay không tệ, trong trắng lộ hồng , như được trang điểm vậy.”

“Có sao?” Cô sờ sờ gò má, quả thật có chút nóng, bả vai cũng có chút đau nhức, nghĩ đến tối hôm qua nằm mơ, không khỏi bật cười, là do tư thế ngủ không đúng thôi.

“Chuyện gì vui như vậy? Sáng sớm liền cười?” Mẹ Tưởng cười nói.

Mặt Diệp Thanh Hòa càng hồng thêm, hờn dỗi một cái, “Mẹ Tưởng, chỉ là con đang suy nghĩ, sáng nay dì làm món gì, lại mong muốn con dậy ăn như thế!”

Mẹ Tưởng cười không khép miệng, “Sủi cảo! Hôm nay ăn sủi cảo!”

Sủi cảo? Đã lâu rồi không ăn sủi cảo, lần cuối cùng……là dịp Tết. . . . . .

Từng chiếc sủi cảo gói đậu phộng. . . . . .

“Mẹ Tưởng, sao hôm nay dì không làm hoành thánh?” Cô thuận miệng hỏi. Người phương bắc thích ăn sủi cảo hơn một chút, cô cũng không phải là đặc biệt thích, mẹ Tưởng cũng ít khi gói, so sánh mà nói, cô thích ăn hoành thánh mẹ Tưởng gói hơn.

“À! Dì cảm thấy con trở lại lâu như vậy, cũng chưa ăn sủi cảo, thay đổi khẩu vị cũng tốt.” Mẹ Tưởng cười giải thích, rồi sau đó chuyển đề tài, “Có muốn tắm trước không?”

“Dạ.” Người cô có chút mồ hôi.

Sau khi tắm xong, mẹ Tưởng lại lấy ra một cái váy hoa. Một chiếc váy hoa liền cực kỳ đáng yêu cho cô mặc.

“Mẹ Tưởng, sao lại cho con mặc cái này?” Váy này cũng không phải cô mua. Kể từ khi đến đây, cô không tiện đi lại, mua cái gì, đều giao cho mẹ Tưởng đi làm, mua quần áo, mua đồ dùng hàng ngày, trong đó có hai cái váy này, không phải là cô không biết tâm ý của bà, mà theo cô, hai từ đáng yêu này, đã cách xa cô vài chục năm rồi. . . . . .

Mẹ Tưởng mỉm cười lườm cô một cái, “Sao lại không mặc được? Nhìn bộ dạng của Thanh Hòa chúng ta, mặc thế này đi ra ngoài, nói mười tám tuổi, không ai không tin, là con gái , phải ăn diện một chút thế mới tốt. . . . . .” Mẹ Tưởng nói tới chỗ này, ngừng lại, che miệng thật nhanh, không để lại dấu vết.

Diệp Thanh Hòa dồn tất cả lực chú ý vào chiếc váy, cũng không chú ý phản ứng của mẹ Tưởng.

“Đến đây, mặc vào! Cũng đừng ghét bỏ ánh mắt của dì!” Mẹ Tưởng cười vội tới giúp cô mặc quần áo.

Bả vai của cô, có một vết sẹo rất rõ ràng, so với trên mặt càng thêm thô, như một con rết màu trắng giá lạnh, cực kỳ chói mắt.

Mỗi lần mẹ Tưởng nhìn thấy, cũng đau lòng không dứt, không đành lòng nhìn lâu, lần này cũng giống vậy, vội vàng mặc váy cho cô.

Diệp Thanh Hòa không có biện pháp, dù sao cô mặc cái gì cũng không thèm để ý, liền chiều theo mẹ Tưởng, mặc xong. Rời khỏi gian phòng .Mẹ Tưởng đi phòng bếp nấu sủi cảo, sáng sớm, đồ ăn đã mua xong rồi, rau cải tươi mới, trên lá vẫn còn đọng nước , đặt ở phòng bếp, rất là đáng yêu.

“Sớm như vậy đã mua thức ăn rồi?” Cô hơi cảm thấy kì quái, nhìn bộ dạng mẹ Tưởng, không giống mới ra cửa về.

“Đúng vậy! Sáng nay dì bận làm sủi cảo. Ngô Triều giúp chúng ta đi mua.” Mẹ Tưởng gắp từng chiếc trong nồi ra.

Diệp Thanh Hòa nhìn đĩa sủi cảo, hỏi, “Mẹ Tưởng, sủi cảo này là dì gói sao?”

“Đương nhiên! Không phải dì thì còn ai?” Bà nói.

Diệp Thanh Hòa liền không nói gì nữa, chuyển xe lăn, ra khỏi phòng bếp.

“Mẹ Tưởng!” Đi tới ngoài cửa tiệm, một tiếng thét kinh hãi.

“Sao vậy?” Vẻ mặt mẹ Tưởng tươi cười , ra ngoài nhìn tình huống.

“Vật này, ở đâu có? Là cái gì?” Diệp Thanh Hòa chỉ vào một Thủy tinh cầu trên giá.

Qủa cầu này, thật sự rất đẹp. . . . . .

Dưới đất là tuyết trắng phau phau, tuyết trải dài rơi trên từng chiếc lá, nhẹ nhàng thướt tha theo thủy tinh cầu, làm người ta khiếp sợ nhất , từng chiếc lá sen nhiễm sắc hoàng kim lóe sáng, bập bùng, như từng đàn đom đóm, xinh đẹp vô cùng. . . . . .

“Mẹ Tưởng, rốt cuộc đây là cái gì? Ở đâu dì có?” Cô nghe tiếng của mình đang run rẩy, không, là toàn thân đều đang run rẩy, bao gồm lồng ngực cô đang đập liên hồi, rung động theo từng tiết tấu, khiến cô hít thở không thông.

Mẹ Tưởng vẫn cố trấn định, cười nói, “Ở chỗ cửa tiệm nhập hàng! Dì nhìn thật xinh đẹp, trong tên con lại có một chữ hà, nên dì liền mua !”

“Thật sao?” Cô nuốt khó khăn , ánh mắt nhìn về phía mẹ Tưởng, ngay cả lông mi cũng rung động, cô phải cố gắng thế nào, mới có thể khống chế mình không rơi lệ? Mới có thể tiếp tục vững vàng nói hết lời? “Vậy. . . . . . mẹ Tưởng, dì dẫn con đến đó xem một chút được không?”

“Đến đó làm gì?” Mẹ Tưởng cười ha ha, “Tiệm của người ta cũng giống chúng ta thôi, mỗi món đồ cũng chỉ có một, bán xong sẽ không còn nữa, con đi xem cũng không thấy được cái thứ hai !”

“Có thật không?” Đôi tay cô nắm chặt xe lăn, để tránh mình kích động.

“Thật! Đương nhiên là thật! Sao mẹ Tưởng lại lừa con chứ?” Mẹ Tưởng vẫn cười híp mắt như cũ.

Diệp Thanh Hòa không hỏi nữa, rơi vào trầm tư.

Buổi sáng, Ngô Triều tới chơi, khách trong tiệm, cậu cũng quen thuộc nên tới giúp đỡ một chút, như vậy, tránh cho cô ngồi lên xe lăn phải quanh đi quẩn lại.

Đợi trong tiệm không còn khách nữa, cô kêu Ngô Triều tới đây, bất thình lình hỏi, “Ngô Triều, rau cải hồi sáng này, bao nhiêu tiền một cân?”

“Cái gì. . . . . . Rau cải?” Ngô Triều sờ sờ đầu, hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì.

“À. . . . . . Không có gì, tôi nhớ lầm.” Sắc mặt của cô càng thêm ảm đạm.

Suốt cả buổi sáng, cô đều trầm tư.

Lúc xế chiều, mới mở máy ra, đăng nhập vào trò chơi, nhưng anh không có ở đây.

Vào giờ phút này đối mặt với máy tính, cô cũng không tràn đầy hân hoan chờ đợi như mấy ngày trước, thậm chí cô cũng không biết, cô ngồi ở đây, đến tột cùng là đợi anh , hay là muốn trốn tránh. . . . . .

Đối với cuộc sống bây giờ, cô không cầu mong gì nhiều. . . . . .

Một thân một mình, mỗi ngày tự tại, một đời cô mong muốn, như vậy đủ rồi. . . . . .

Nhưng nếu mọi thứ đều đạt như ý nguyện, cũng không gọi là cuộc sống nữa. . . . . .

Hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ, giữa hè nóng bức, từ buổi sáng đến gần tối, ngay cả khi trăng lên, khí nóng vẫn không dứt, màn đêm buông xuống, trên trời trăng sao thật dày, nhưng sự nóng bức vẫn chưa tản đi.

7 giờ 50 phút.

Hệ thống thông báo: Sư phụ của ngươi Tiêu thiếu gia login.

Cô nhớ lại ngày hôm qua, lúc thấy mấy chữ này hiện lên, cô mừng rỡ biết bao, mà giờ khắc này, cô nhìn cái tên này, trong lòng chỉ có lo sợ nghi hoặc lo lắng cùng mờ mịt luống cuống.

Kích động qua đi, sau khi hết khiếp sợ, chính là vực sâu không đáy, giống như lòng của cô giờ phút này, từ buổi sáng rơi xuống đáy vực, đôi tay, cũng nặng nề không đánh được chữ.

Mà anh, lại hồn nhiên không biết, một dòng chữ vàng kim xuất hiện trên màn ảnh: Đồ nhi, còn chưa tới tham kiến sư phụ.

Cô lẳng lặng nhìn từng chữ ấy suốt mấy giây, sau đó mới chậm rãi gõ, hai chữ, phải gõ nhiều lần mới đúng: Sư phụ.

“Đồ nhi? Đang làm gì? Mất hứng? Chuẩn bị đánh BOSS rồi, đi theo ta!” Anh hỏi.

Cô trầm mặt nhắn lại: Sư phụ, mất hứng! Nhân vật này chỉ là đồ bỏ đi, ai cũng đánh không lại! Còn giành BOSS được sao!

Anh cười: Qủa thật có chút kém, bất quá đi cùng sư phụ sẽ có cơm ăn!

Cô nhắn lại: Sư phụ, không bằng ngươi lấy tài khoản của sư nương cho ta chơi được không? Dù sao sư nương cũng không dùng.

Bên kia, liền rơi vào trầm mặc, thật lâu anh cũng không hồi đáp.

Sư phụ, nếu như không được, cũng không sao. Cô lại nói.

Anh cười một tiếng: Không có gì là không thể! Ngươi là đồ đệ của ta !

Tiếp theo, anh gửi tới tài khoản và mật khẩu.

Trong lòng cô cười một tiếng, lập tức đăng nhập vào tài khoản quen thuộc.

Bọn họ, còn đứng ở Tây Hồ, ánh trăng bên hồ, đom đóm nhảy múa.

“Đi thôi! Giết BOSS!” Anh dẫn đầu cưỡi Kỳ Lân đi.

Cô lặng lẽ lên Phượng Hoàng, theo sau anh.

Bản đồ BOSS, rậm rạp chằng chịt, người người nhốn nháo, toàn bộ mọi người đều đến đây, giờ phút này, cũng không có ai cảm thấy khác thường,hình ảnh Nhất Nhất Phong Hà đi theo sau Tiêu thiếu gia, bọn họ đã nhìn quen. . . . . .

Nhưng tình hình kế tiếp, lại làm cho mọi người kinh ngạc.

Chưa từng có người nào thấy Nhất Nhất Phong Hà động thủ, nàng đi theo Tiêu thiếu gia, chỉ đi theo như cái bóng, từ lâu mọi người đã quen với nhân vật như vậy. . . . . .

Khi một đóa lại một đóa hoa sen khổng lồ xuất hiện, nở từng đóa hoa lộng lẫy, khi từng người lần lượt bị ánh sáng trong tay nàng chiếu đến, khi trên màn ảnh lần lượt Hệ thống thông báo: Ngươi bị Nhất Nhất Phong Hà đánh ngã, mọi người mới kinh hãi.

Bị đánh bại cũng không có gì kỳ quái, lần đó giành BOSS không bị Tiêu thiếu gia thì cũng là bọn cao thủ trong bang khác đánh ngã cho mấy lần. Kỳ quái là, lần này, lại là Nhất Nhất Phong Hà. . . . . .

Ngay cả người trong bang đều cảm thấy khó hiểu: Đây là chuyện gì xảy ra? Lão đại?

Bọn họ muốn nói giỡn: Là chị dâu tới sao? Nhưng không người nào dám.

Bởi vì, từ khi bắt đầu, Tiêu thiếu gia cùng Nhất Nhất Phong Hà đã gắn bó với nhau, lực chiến đấu cũng chiếm thứ nhất thứ nhì, nhưng không ai thấy Nhất Nhất Phong Hà nói chuyện, càng không thấy nàng dùng kỹ năng, tựa như một cái tượng gỗ, đi theo Tiêu thiếu gia.

Một người chơi hai tài khoản ở trong trò chơi rất thường gặp, có người thậm chí còn có bảy tám thậm chí mười cái, nhưng luyện hai tài khoản thành cao thủ tuyệt đỉnh thì chưa từng thấy, chỉ có một cách giải thích, đó chính là đốt tiền nấu trứng!

Có người đã từng hỏi Tiêu thiếu gia vấn đề này, nhưng Tiêu thiếu gia chưa từng trả lời.

Sau đó, mọi người cũng dần quen, cho đến một ngày kia, có một người chơi lâu năm bí mật nói với mọi người, mười năm trước khi hắn chơi trò này, cũng biết Tiêu thiếu gia và Nhất Nhất Phong Hà, trong trò chơi là một đôi truyền kỳ, cũng là vợ chồng vô cùng ân ái.

Lời đồn đãi này rất nhanh truyền khắp toàn bộ khu vực, vì vậy, mọi người rối rít suy đoán, Tiêu thiếu gia tất nhiên là một người trọng tình cảm, sau mười năm, vẫn tạo một tài khoản theo sau, chỉ sợ là còn khắc sâu đoạn tình kia, nhưng mà Nhất Nhất Phong Hà đã đi đâu? Lại để Tiêu thiếu gia tưởng niệm?

Sau đó, cơ hồ toàn bộ mọi người đạt thành ăn ý, sẽ không hỏi đề tài liên quan đến Nhất Nhất Phong Hà nữa. Từ đó, cho dù là trong bang hay đối địch, không bàn về nam hay là nữ, cũng đối với Tiêu thiếu gia nhiều hơn mấy phần tôn kính, dù sao, dạo này, người chung tình càng ngày càng ít. . . . . .

Đây là một một thành tích trọng đại của Nhất Nhất Phong Hà.

Tiêu thiếu gia không động thủ, vẫn đứng bên cạnh nàng, tay cầm Ngọc Cầm, phiến áo bay bay, tự đắc như vậy, phảng phất như dung túng nàng đánh một trận giành thiên hạ. . . . . .

Kết quả, không phụ sự kỳ vọng của anh, tổn thương cô đánh Boss xếp thứ nhất.

Những người tới giành Boss, về sau đều choáng váng, bị cô giết nhiều lần liền lùi sang một bên , đứng xa nhìn một thân đỏ rực nhanh nhẹn, Hồng Châu tung bay, gót sen nổi bật , như một cuộc biểu diễn đầy tuyệt mỹ .

Cuối cùng, cô dùng một chiêu mưa hoa đào kết thúc, hoa rơi rực rỡ, cô và anh đứng sóng vai, Hồng Y chất chồng, tóc bạch kim quấn quanh một chỗ.

Quá đẹp. . . . . .

Nhiều người mở ghi hình, chuẩn bị đưa đi tham gia hoạt động của trang web, phối một bản chuyện xưa, nhất định có thể đoạt giải!

Cô đứng bên cạnh anh, tâm theo từng đóa hoa đào rơi thoáng qua, dần chìm xuống.

Hay là, giờ phút này cô nên nói một câu, sau đó, kết cục thế nào?

Mà trong kênh chat, lại đột nhiên hết sức náo nhiệt, tất cả đều là tài khoản nữ cô không biết, hỏi vấn đề đại khái cũng không khác nhau lắm: Xin chào, ngươi là Nhất Nhất Phong Hà sao?

Xin chào, là Nhất Nhất Phong Hà sao?

Này, ngươi là lão bà của Tiêu thiếu gia ở ngoài đời sao?

Nhất Nhất Phong Hà, lần này ngươi trở lại, làm tan nát tâm bao nhiêu thiếu nữ!

Một câu cô cũng không đáp, chỉ nhìn từng dòng chữ nhấp nháy.

Anh vẫn không nói gì, cứ lẳng lặng ở bên cạnh cô, cô không khỏi hoài nghi, không phải anh treo máy chứ . . . . .

Rốt cuộc, trầm mặc như vậy cô cũng rất mệt mỏi, nói chuyện riêng với anh: ta mệt rồi, hẹn gặp lại.

Nói xong, cũng không chờ anh trả lời, liền tắt máy. . . . . .

Thật sự có chút mệt mỏi . . . . .

Từ khi diễn trò tới nay, tất cả chờ đợi, nhịp tim, ngọt ngào, mong đợi, mừng rỡ. . . . . .

Tất cả đều không thể dùng từ nào để hình dung, giống như tối nay là vòng chung kết, coi như đã tiêu hao hết sự nhiệt tình của cô. . . . . .

Cô tắm rửa đi ngủ thật sớm, không vẽ bức Cầm Sắt kia, cũng không suy nghĩ sau này làm thế nào.

Cô lần đầu tiên không quả quyết như vậy, lần đầu tiên mang cho mình một vỏ ốc, cũng lần đầu tiên dây dưa không rõ.

Không thèm nghĩ nữa, để vấn đề này cho ngày mai đi, ngày mai lại nghĩ, hôm nay rất mệt mỏi. . . . . .

Cô nằm ở trên giường, tắt đèn, khép chặt đôi mắt, chờ đi vào giấc mộng.

Đêm tối dần chìm xuống, du khách trong trấn nhỏ ngoài cửa sổ đã kết thúc, người chèo thuyền không ca hát nữa, tiếng huyên náo cũng yên tĩnh lại, nhưng lòng của cô vẫn như một chiếc thuyền, lung la lung lay, chìm chìm nổi nổi, không cách nào an bình.

Trong yên tĩnh, nghe được tiếng mở cửa.

Cô nhớ, mẹ Tưởng đã đóng cửa tiệm, khóa cửa, lúc này, đáng lẽ đã ngủ.

Cô theo bản năng rụt người lại, đôi tay bắt chặt góc chăn.

Tiếng bước chân truyền đến, hướng gian phòng của cô.

Mặc dù người tới rất cẩn thận, bước chân hơi nhỏ, nhưng vào ban đêm, đạp trên sàn nhà bằng gỗ, vẫn rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.